Chương 63: Tiệc sinh nhật (một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu.

Sinh nhật của Nhu Gia công chúa Chu Nhữ Tình rất dễ nhớ, là vào ngày mùng 1 tháng 4. 

Tháng 4 là lúc cuối xuân, ngày gió mát nhẹ, cỏ mọc dài, chim oanh bay, là mùa tốt nhất ở trên kinh thành. Hoàng lịch viết rõ: Mùng một tháng tư, thích hợp yến ẩm, thích hợp giao du. Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn đối ngồi trên xe ngựa, trên bàn là thiếp mời Sở vương đưa tới. Mặt trên rõ ràng viết: Mùng một tháng tư, Bình vương phủ mở thiết yến, vì mừng sinh nhật Nhu Gia công chúa.

 "Hoàng đế Nam Lương mãi mới có được một cô công chúa, lại là ái nữ độc nhất do chính cung hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ đã được coi là hòn ngọc quý trên tay, bảy tuổi đã sắc phong công chúa, so với các huynh đệ khác thì rõ ràng là sớm hơn." 

Lạc Trăn cầm thiếp mời nói, "Ỷ được sủng ái, tính cách lại ương ngạnh, tóm lại thật khó chơi. Không phải bởi vì nàng ta sinh ra ở trong thâm cung, không có tầm nhìn. Nữ nhân có quyền có thế mà không biết nói đạo lý coi trời bằng vung, so với những nữ nhân phiền phức có kiến thức kia thì phiền phức hơn gấp trăm lần. Lần này công chúa nhớ phải cẩn thận." 

Tuyên Chỉ ngồi tựa ở đối diện, ngược lại là rất bình tĩnh. "Ngươi không cần phải nói . Ta đương nhiên sẽ cẩn thận. Cùng cô ta kết thù, sao có thể giải quyết trong một bữa tiệc chứ, xem như không có chuyện gì thôi . Hôm nay đi dự tiệc, bất quá là vì giao bang hai nước, cho hoàng đế Na Lương một cái công đạo thôi" 

Lạc Trăn nghĩ ngợi, vẫn còn có chút lo lắng, nói thêm một câu: "Để ta xem có thể để công chúa và Tam gia ngồi cùng không. Nếu như có người làm khó dễ công chúa thì sẽ dễ giải quyết hơn."

 Tuyên Chỉ cười lạnh một tiếng, "Như thế nào, ta mà phải dùng chiêu cáo mượn oai hùm sao. Nếu là có người muốn làm khó dễ ta, cứ để họ đến. Ta sẽ nhớ kĩ." Vẻ mặt nàng lạnh lùng nói, "Ngày đó lúc ta ở Kỳ vương phủ nói ra câu kia, ngươi cho là nói đùa sao?" 

Lạc Trăn thở dài, ngồi qua bên cạnh Tuyên Chỉ, trấn an ôm ôm vai nàng. "Điện hạ của ta ơi, ta còn không biết tính tình của người sao? Tục ngữ nói quân tử báo thù, 10 năm không muộn. Nay chúng ta là thịt cá, nằm trên thớt của họ, cố thu liễm vài năm, đợi sau này về nước bành trướng cũng không muộn." 

Tuyên Chỉ trầm mặc vỗ vỗ tay Lạc Trăn, tỏ vẻ đã biết. Trục xe cót két nhấp nhô vang lên, xe ngựa chậm rãi đậu ngoài Bình vương phủ. Xe ngựa đến dự tiệc đã sớm kéo dài hơn nửa con phố, tiểu tư dẫn đường nhanh chóng chạy đi dẫn khách, bận rộn đến mức chân không chạm đất. Hai người nhìn một hồi, còn tưởng rằng ít nhất nửa canh giờ nữa các nàng mới có thể đưa thiếp mời vào cửa, không nghĩ đến còn chưa đến nửa nén hương, đã có hai tiểu tư xuyên qua hơn mười xe ngựa phía trước, chạy lại, kính cẩn nói, "Vương gia nhà ta cố ý phân phó thỉnh Kính Đoan công chúa cùng Lạc Quân vào phủ, đã để công chúa đợi lâu, xin ngài chớ trách." 

Tuyên Chỉ không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nàng và Bình Vương không có giao tình gì, từ lúc ở Bắc Uyển sảy ra chuyện, nàng và Bình vương cũng không lui tới. Hôm nay chiêu đãi ân cần như vậy, thật sự là ngoài dự liệu. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, vẫn cứ vào phủ trước rồi nói.

Phong cách bố trí trong Bình vương phủ đã được thay mới, bởi vì là tiệc sinh nhật công chúa, bên đường trồng thương tùng thúy bách đều thay bằng hoa đỗ quyên đỏ rực, cực kì náo nhiệt. Lạc Trăn theo Tuyên Chỉ đi qua hai đình, liền đụng phải bốn năm người ở Đông Đài quán. Lạc Trăn dừng bước lại, hàn thuyên cùng mấy người có giao tình tốt, trở về nhỏ giọng với Tuyên Chỉ, "Kỳ quái . Rõ ràng là tiệc sinh nhật của Nhu Gia công chúa,sao lại không thấy mấy nữ sinh của Tây Đài quán vậy, người đến dự hôm nay đa số là đệ tử của Đông Đài quán?" 

Tuyên Chỉ cũng khó hiểu. Bên này các nàng đang thấp giọng nghị luận, tiểu tư dẫn đường nghe được vài câu, quay đầu, cười hì hì đáp một câu, "Qua sinh nhật năm nay, công chúa đã hai mươi tuổi rồi." Nói xong lại ngậm miệng dẫn đường. Lạc Trăn cùng Tuyên Chỉ liền bừng tỉnh. Bình thường ở Đông Lục, công chúa đến mười bảy mười tám tuổi đã chọn phò mã rồi, chuyển khỏi hoàng cung, vào ở phủ công chúa. Bởi vì hoàng đế yêu thương, nên dù năm nay Nhu Gia công chúa đã 20, nhưng vẫn còn là khuê nữ, ở tại Xuân Hi Điện của hoàng hậu, cả ngày như áo bông nhỏ kéo kéo làm nũng với cha mẹ. 

Lạc Trăn nghe Chu Hoài nói, hoàng đế rất thưởng thức con trai của hữu tướng Phương Hãn Thành là Phương Tiện, cảm thấy người này tuổi còn trẻ làm việc ổn trọng, vừa lúc xứng đôi với công chúa. Năm trước vô tình hay cố ý thả ra tiếng gió, nhưng không nghĩ hai bên đều lạnh lùng. Phương hữu tướng tự nhiên không hi vọng nhi tử nhà mình lấy được công chúa, không muốn làm trễ nải tiền đồ của đôi bên. Nhu Gia công chúa cũng chướng mắt Phương Tiện, cảm thấy hắn mặt hắn chữ điền, tướng mạo cực kỳ khó coi. Hai bên chướng mắt lẫn nhau, hoàng đế đành phải từ bỏ ý định. Sau này Phương gia xảy ra chuyện, cũng không ai nhắc đến chuyện của Phương đại công tử với Nhu Gia công chúa nữa. Năm nay Nhu Gia công chúa hai mươi, trong cung sớm thả ra tin tức nên mới làm hoành tránh như thế. Số lượng khách rất nhiều, vượt qua dự tính 200 phần, muốn ở trong cung xử lý là chuyện không thể nào. Nhu Gia công chúa liền tìm Tam ca thân cận nhất, muốn mượn Sở vương phủ của hắn để tổ chức sinh nhật. 

Gần đây Chu Tầm mới vào triều gánh quyền, có rất nhiều chính sự, bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, sao có thể bị phân tâm bởi cái yến hội nho nhỏ này chứ, vài câu đã từ chối , kêu đi tìm Bình vương, mượn Bình vương phủ. Bình Vương cười ha hả liền đồng ý. Vì thế năm nay Nhu Gia công chúa tổ chức sinh nhật ở Bình vương phủ. 

Dự đoán kim chi ngọc diệp đầy sân không thấy, ngược lại thấy đầy sân công tử thế gia, Lạc Trăn cùng Tuyên Chỉ liếc nhau, giật mình hiểu ra.

—— ở nơi này nào phải là tiệc sinh nhật của công chúa, rõ ràng là lễ chọn phò mã mà. Lạc Trăn  đột nhiên trầm tĩnh lại, thở phào một hơi, trên mặt hiện ra ý cười nhẹ. Được,  điểm mấu chốt của cốt truyện sắp sụp đổ rồi . Nguyên chủ trước kia cũng là trong tiệc sinh nhật của Nhu Gia công chúa. Làm 1 nữ phụ ác độc, Nhu Gia công chúa không biết từ chỗ nào biết được Tam ca nàng thân cận nhất cùng một công chúa tiểu quốc mà nàng ghét nhất có tới lui. Vì thế, mượn tiệc sinh nhật hai mươi tuổi ở Bình vương phủ, nàng mời mấy nữ học sinh ở Tây Đài quán, ta một tiếng ngươi một tiếng muốn nhục nhã Tuyên Chỉ, để Tuyên Chỉ xấu hổ biết khó mà lui, cũng làm cho Tam ca hiểu được, Tuyên Chỉ căn bản không xứng với hắn. 

Thoạt nhìn Tuyên Chỉ có vẻ mềm mại, nhưng tính tình lại cực kì kiên cường, một khi đã giận lên thì có thể hùng bá quần phương, đem những người gán tội cho nàng cãi đến cuối cùng, dẫn đến một phen trào phúng trong dư luân, đem cái gì « nữ đức » « Nữ Giới » mắng cho đầy miệng. 

Nhóm học sinh ở Tây Đài quán nhục nhã nàng không thành, bị Tuyên Chỉ trào phúng khiển trách một trận, càng thêm ghi hận trong lòng, thừa dịp yến hội bày ra một số mưu hiểm, khiêu khích Nhu Gia công chúa, hạ độc trong cơm canh của Tuyên Chỉ. Sau khi Tuyên Chỉ ăn xong, cơ thể dần nóng lên, vội vàng đứng dậy đi thay y phục. Không biết ở đâu xuất hiện một tên tì nữ, ân cần dẫn nàng đi thay quần áo. 

Đường mòn ở hoa viên ngày càng vắng vẻ, phía trước không có bóng người, xuất hiện một tảng đá ghi Tử Trúc Lâm. Tuyên Chỉ cảm thấy không đúng; dừng chân nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng tì nữ kia đâu. Nhìn khắp nơi thì lại thấy một nam nhân. Dựa theo tính cách của tác giả, xuất hiện nam tử đương nhiên không phải đến đưa giải dược , mà là nam hai cũng bị người ta hạ thuốc —— Tề Khiếu. Nội dung cốt truyện sau đó thuận lý thành chương. Chu Tầm cũng bị người ta kéo đến nơi hẻo lánh, phát hiện Tuyên Chỉ quần áo xốc xếch cùng Tề Khiếu ôm nhau trong rừng trúc, cảm thấy nhục nhã vì đầu mình đầy cỏ, tức giận mà hắc hóa. 

—— Lại lần nữa mở ra hai mươi chương ngược luyến. Ai nghe cũng phải thương tâm, gặp người người rơi lệ, chỉ có thể là khoảng cốt truyện này thôi... Tuyên Chỉ không chịu nổi tra tấn, mang thai bỏ trốn . 

Lạc Trăn cùng Tuyên Chỉ sóng vai đứng ở trong vương phủ. Áo mũ chỉnh tề nói chuyện với các công tử bạn học, Lạc Trăn thở ra một hơi buồn bã, lần đầu cảm giác những bạn học ở Đông Đài quán này lại thuận mắt đến vậy. Ngoài cửa viện đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, tất cả mọi người dù đứng hay ngồi đều ra xem. Loại khí thế này, không phải Bình Vương đến , thì là Sở Vương đến . Tiếng ồn ngày càng đến gần, một tên thị vệ tiến đến nhanh chóng rẽ người sang hai bên, quả nhiên có hai người đi đến. Đi đầu là Sở Vương. Chu Tầm mặc một bộ Bàn Long cẩm bào màu tía, trên đầu đội mũ quan, ăn mặc chói mắt cực kì, khí chất phấn chấn. Đi theo sau lưng Sở vương không phải Bình vương, mà là Kỳ Vương Chu Hoài. Chu Hoài mặc một bộ cy phục đen tuyền thêu vân chỉ bạc, đầu đội kim quan triền ti, bên hông đeo bạch ngọc thượng hạng, cổ tay áo thêu vân như sóng nước cực kì bắt mắt. Cách một đám người, Chu Hoài liếc mắt một chút đã thấy Lạc Trăn, dừng bước, nhìn nàng cười khẽ. Thấy được nụ cười ấy, Lạc Trăn bất ngờ không kịp phòng bị, trong lòng run lên một chút, hô hấp đình trệ một lát. Nàng quay mặt giả bộ ho hai tiếng để che giấu, rồi tươi cười chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Ngay vào lúc này, Sở Vương cũng dừng bước, đưa tay ra, làm tư thế "thỉnh". Một người cao lớn, ăn mặc giản dị theo sau bước vào cửa. Lạc Trăn vừa mới liếc đến người kia, con ngươi lập tức trừng lớn. Cmn , Chu Tầm cái tên vương bát đản này. Hắn, hắn vậy mà mời Tề Khiếu! 

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả tranh thủ gõ, thời gian không quá nhiều, không thể rep từng bình luận, nhưng mỗi bình luận đều đã xem qua~ Nhắc lại một chút: Ngọc ngũ sắc là nhất phẩm Tây Vực, ở Đông Lục cực kì hiếm thấy, Lạc Trăn không rõ ràng, nhưng Tuyên Chỉ chắc chắn biết là vật trân quý. Anh Quốc Công phủ bị mất ngọc, đã giết mấy mạng để điều tra. Tuyên Chỉ suy đoán vòng tay trân quý như thế chỉ có thể là Sở vương đưa, mới mang ra. Không nghĩ đến... Đương nhiên, cũng có thể là do ngoại lực bí ẩn nào đó thôi thúc... Loại lực lượng thần bí kia, đến từ đại thần ngược văn đó... (đầu cẩu).

Yuu: Hôm nay tranh thủ lúc ôn thi tui edit nè. Tui up chương này chúc các bạn 2k4 thi thật tốt, có thể vượt qua đại môn, cá chép hóa rồng nhaaaa. <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro