Chương 64: Tiệc sinh nhật (hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu

Tân khách tụ tập cực kì náo nhiệt bên ngoài phủ, Tuyên Chỉ thấy sắc mặt Lạc Trăn không được tốt lắm; nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lạc Trăn, thấp giọng hỏi:

"Làm sao." Lạc Trăn phục hồi lại tinh thần, đáp lại "Không có việc gì."

Năm nay Nhu Gia công mượn tiệc sinh nhật làm lễ tuyển phò mã, nên không mời một ai của Tây Đài Quán, cốt truyện Tuyên Chỉ khẩu chiến với người ở Tây Đài quán tự nhiên sụp đổ. Nhưng nay Tề Khiếu lại đến, phần cốt truyện bắt gian kia sẽ như thế nào? Lạc Trăn vừa mới đặt trái tim lại vào trong lồng ngực, nó lại muốn vọt ra ngoài . Nàng đưa tay bắt ngược lại ống tay áo của Tuyên Chỉ, khẩn trương dặn dò, "Đợi một chút nữa, ta ngồi cùng công chúa. Đồ ăn gì đấy người đừng ăn vội, để ta trước." Tuyên Chỉ không biết nói gì nhìn nàng một lát, "Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngươi muốn thử độc cho ta? Hôm nay ngồi đây có 3 nhất phẩm thân vương, cho dù có người muốn hạ độc cũng không đến lượt ta đâu."

Nàng nhỏ giọng dùng tiếng địa phương Mạt Lăng Đô oán trách một câu, lại dặn dò, "Nhìn bàn trong yến hội, kiếm chỗ nào ngồi đi." Lạc Trăn vẫn kéo ống tay áo nàng không buông, Tuyên Chỉ muốn chạy đâu, nàng liền cố chấp bám theo, hai người ở giữa viện lôi kéo cả nửa ngày, thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người. Ngay cả Chu Tầm đang bị đông đảo người vây quanh cũng chú ý tới bên này, cao giọng cười hỏi một câu, "Công chúa, xảy ra chuyện gì? Sao Lạc Quân lại bám nàng như thế ? Nếu như nàng ta muốn ban thưởng gì thì cứ ban tặng thôi."

Nhóm người trong viện cười vang. Tuyên Chỉ thật sự không làm gì được, cuối cùng nói, "Ngươi nhất định muốn ngồi cùng ta, ngồi chen chúc một chỗ như thế sao?." Dứt lời liền bỏ đi, tìm ghế của mình ngồi xuống, mặc cho Lạc Trăn cười hì hì đi theo sau.

Sở Vương giờ mới hiểu được Lạc Trăn muốn ngồi cùng với công chúa, trầm mặt, thoát khỏi đám người đang vây quanh, lạnh mặt đi đến cạnh Chu Hoài, "Hay cho Lạc Trăn, phòng ta như phòng cướp! Nhìn nàng ta trị thủ bên cạnh công chúa thế kia, không rời mắt một tí nào, sợ ta ăn tươi nuốt sống công chúa sao !"

Thần sắc Chu Hoài không đổi, ung dung nói, "Tam ca, nơi này nhiều người như vậy, nàng cũng không thể gây ra sóng gió gì."

Chu Tầm trầm mặt xuống nói, "Ngươi đi qua nói cô ta thu liễm một chút! Bằng không đừng trách ta!"

Chu Hoài vậy mà thật sự đi qua chỗ Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn, cúi xuống, hỏi Lạc Trăn: "Ngươi cùng công chúa ngồi chung, cái bàn nhỏ, chút nữa đem đồ ăn lên cũng đầy bàn, ngươi ăn như thế nào chứ?"

Lạc Trăn sửng sốt, quan sát một vòng, quả nhiên không nghĩ đến những chi tiết này. Chu Hoài liền phân phó người trong Bình vương phủ đem bàn của Lạc Trăn sát lại, chờ nàng ôn định xong mới phân phó bày đồ ăn. Rồi hắn trở về vị trí của mình, nhìn Chu Tầm nói, "Xong rồi."

...

Mặt trời dần dần lên cao, đến đỉnh đầu. Khách nhân đã đến đủ, Bên ngoài Bình vương phủ cực đông khách, ngồi đầy chính sảnh. Ngoại trừ Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn là Sở Vương ra mặt mời những khách nhân khác đều là con cháu thế gia có tiếng trong kinh thành, có hơn nửa là học sinh Đông Đài quán, đều ngầm hiểu, yến hội hôm nay náo nhiệt hơn bình thường. Buổi trưa, mọi người nhập tòa, lại đợi thêm nửa khắc đồng hồ, cửa chính mở ra, chủ nhân Bình Vương phủ Chu Mộc, tự mình dắt tay công chúa Chu Nhữ Tình, hai người vừa đi vừa nói bước vào. Ngoại trừ Chu Tầm ngồi ngay ngắn bất động, tất cả những người khác cùng nhau đứng dậy hành lễ, cung chúc sinh nhật Nhu Gia công chúa. Hôm nay Nhu Gia công chúa mặc trang phục lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người, mỉm cười hỏi thăm bốn phía, chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình. Vừa ngồi xuống, ánh mắt liền liếc đến Tuyên Chỉ. Vẻ tươi cười trên mặt Nhu Gia công chúa nháy mắt biến mất. Bình Vương còn chưa có nhập tòa, thấy hết thảy, thấy thế không ổn, vội vàng đi qua hai bước, bưng ly rượu của mình nâng lên, " Các vị! Hôm nay quốc thái dân an, đúng lúc là sinh nhật Nhu Gia , ngày tốt cảnh đẹp, ta xin kính mọi người một ly để chúc mừng!"

Cái mũ 'Quốc thái dân an' này quá lớn, ai cũng không dám bưng cốc ăn mừng, ngay cả Chu Nhữ Tình cũng thối mặt ra. Chờ mọi người để chén rượu xuống, Bình Vương lại nâng ly. Theo thứ tự Sở vương, Kỳ vương rồi đến những con cháu thế gia mà hạ lễ. Chu Nhữ Tình ngồi ngay ngắn, nhận lấy lễ vật rồi hàn thuyên vài câu với người tặng lễ. Đến phiên Tề Minh đưa lễ thì Bình vương đứng bên cạnh, vẻ mặt tươi cười giới thiệu, này là nhị công tử con vợ cả của phủ Anh Quốc Công, văn võ song toàn, có tài có đức. Kéo Tề Minh lại nói thao thao bât tuyệt một hồi. Chu Nhữ Tình nhấc mắt, quan sát Tề Minh, lại dời mắt, đợi đại ca nhiệt tình giới thiệu xong, chỉ lãnh đạm trả lời một câu, "Đa tạ lễ vật của Nhị công tử." Ý là không coi trọng Tề Minh. Tề Minh cũng không lạ gì, cáo lui, nhấc chân liền đi.

Bình Vương thở dài, nhìn nhìn vài người, lại lần nữa giới thiệu. Thêm mười mấy công tử nhà thế gia nữa, bất luận là ai, Chu Nhữ Tình cũng đều có thái độ như nhau đáp lời cho có lệ, "Đa tạ" Không hề coi trọng một ai. Càng về sau, Bình Vương càng đuối, lại nhìn những người đang đi tới dâng lễ, chỉ ngắn gọn nói, "Vị này chắc tứ muội cũng đã từng gặp? Chính là Tam công tử của Công bộ An Thị Lang , An Thì."

Chu Nhữ Tình nhấc mắt, lại lười biếng quan sát An Thì một chút. Chỉ một chút, nàng liền ngây ngẩn cả người. "An Thì?" Nàng thì thào đọc một lần, không chuyển mắt nhìn chằm chằm An Thì một lát, tràn ra một nụ cười nhẹ. "Họ An không nhiều. Nay ở Tây Đài quán cũng có một vị An tiểu thư, làm bạn đọc theo người Thất muội nhà ta. Không biết An công tử với nàng ta là?"

An Thì hành lễ nói, "Đi theo Thất công chúa chính là gia muội, An Như."

"Cái này vừa đúng dịp." Chu Nhữ Tình cười nói, "An tiểu thư tuy đi theo bên người Thất muội, nhưng thường ngày cũng thân thiết với ta. Ta còn từng xin mẫu hậu cho nàng trở thành bạn đọc của ta đấy. Thì ra ngươi chính là ca ca của nàng. An công tử, ngươi đến gần chút, ta thấy ngươi và An tiểu thư thật có chút khác nhau đấy."

Bình Vương ở bên cạnh ho một tiếng, "Tứ muội, còn mấy người đang dâng lễ, ta thấy để hôm khác lại gọi An Thì đến trò chuyện, hôm nay chúng ta -- "

"Hôm nay bận bịu như thế, muội cũng mệt rồi" Chu Nhữ Tình chậm rãi đứng dậy, lười biếng ngáp. "Phần còn lại, Đại ca thay ta nhận đi. Muội muội muốn tìm một chỗ an tĩnh nghỉ ngơi." An Thì lại lần nữa kính cẩn cáo lui. Chu Nhữ Tình lại vươn quạt trong tay, hư hư hướng An Thì phẩy phẩy, cười nhẹ nói, "An công tử, hãy khoan đi. Hôm nay tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng vừa thấy liền cảm thấy thân cận. Ta thấy, đây chính là duyên phận rồi."

Nàng đứng thẳng lên: "An công tử, bản cung muốn đi hậu hoa viên tản bộ, ngươi theo ta tản bộ giải sầu."

An Thì cả kinh nói chuyện lắp bắp : "Nhu Gia công chúa... Cái này, cái này không hợp lí..." Chu Nhữ Tình lấy quạt tròn che khuất một bên khuôn mặt, cười khanh khách, "Cái gì không hợp lí. Cũng không phải chỉ có hai chúng ta, còn nhiều người theo mà." Nàng chuyển hướng sang Bình Vương , "Đại ca, của ngươi phủ đệ huynh, huynh làm chủ. Hôm nay sinh nhật muội, khó được cao hứng, muốn tìm người trò chuyện, sao lại không hợp lý?"

Sở Vương đang ngồi ở chủ vị uống rượu xem náo nhiệt, thấy Bình Vương do dự một lát, cuối cùng nói ra tám chữ, lại là "Các ngươi đi đi, trở về sớm chút".

Chu Tầm lập tức kinh ngạc, để chén rượu xuống, trầm giọng nói, "Nhu Gia, đừng hồ nháo! Ngồi xuống!"

Chu Nhữ Tình hưng trí đứng lên, không chịu nghe hắn. Thừa dịp mọi người đang ầm ĩ, giả bộ không nghe thấy lời Tam ca, nháy mắt với mấy người hầu rồi liền chạy đi. An Thì do do dự dự, không biết có nên đi cùng không, đã thấy có mấy ma ma đi bên cạnh công chúa đang tiến lại, cung kính nói "Thỉnh An công tử dời bước " rồi đưa tay đẩy lưng hắn. Sức lực hai ma ma lớn, đẩy hắn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té xuống đất.

Hắn rung giọng nói, "Ta đi, để ta tự mình đi." Rồi cúi đầu bước đi.

Sở Vương: "..." Hắn chuyển oán giận lên người Bình vương, "Đại ca thật hồ đồ ! Nhu Gia là một cô nương chưa xuất giá, cùng một nam tử mới gặp lần đầu đi dạo hoa viên, còn ra thể thống gì!".

Bình Vương cười ha hả nói, "Lão Tam, ngươi làm quá rồi. Nhu Gia cũng đã nói rồi, nhiều người đi theo như thế sao có thể sảy ra chuyện gì được chứ."

Nhu Gia công chúa nói không sai. Nơi này dù sao cũng là Bình vương phủ. Cường long không ép được đầu xà. Bình Vương làm đại ca đã nói như vậy, Sở Vương làm đệ đệ, trong lòng dù có bất mãn, cũng phải đem lời nói nuốt trở lại, .

...

Rượu qua ba tuần, không khí càng thêm náo nhiệt. Từng món sơn hào hải vị được bày trí tỉ mỉ lần lượt bưng lên. Từ lúc Tề Khiếu đến dự tiệc, Lạc Trăn liền tăng cao đề phòng, nhìn chằm chằm đũa của Tuyên Chỉ. Chiếc đũa hướng nào, còn chưa kẹp được đồ ăn, Lạc Trăn đã thò tay lại, trực tiếp bưng đồ đổi với đồ ăn bên bàn của mình. Như thế ba bốn lần, Tuyên Chỉ bị nàng chọc cười. "Ai, ngươi nha..." Nàng cười than một tiếng, bỏ chiếc đũa xuống không ăn nữa.

Tùy thị bên cạnh rất hiểu ý, bưng bầu rượu lên rót cho nàng một ly rượu. Tuyên Chỉ cầm lấy ly ngọc, còn chưa đem đến bên môi, Lạc Trăn đã chộp ly rượu đi, thuận tay lấy luôn bầu rượu. Tì nữ hầu rượu bị dọa nhảy dựng, luống cuống tay chân nhìn nàng.

Lạc Trăn mở nắp bình, ngửi ngửi, lại ngửi bầu rượu của mình, thấy không có gì khác biệt. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn lấy luôn hai bầu rượu để lên bàn của mình. Tỳ nữ hầu rượu mù mịt một lát, ôn nhu nói, "Rượu lạnh rồi sao? Để nô tỳ đi xuống hâm rượu."

Lạc Trăn lập tức ra lệnh cho nàng buông xuống. Nói đùa gì thế, Tuyên Chỉ bị hạ dược, là hạ ở trong rượu. Tiệc sinh nhật hôm nay là cốt truyện đặc biệt, tuy nói Nhu Gia công chúa đã rời đi , mấy nữ phụ ở Tây Đài quán cũng không có ở đây, ai biết Nhu Gia công chúa sẽ bí mật làm ra hành động gì. Để bầu rượu rời khỏi tầm mắt, ai biết được chốc nữa có còn là bầu rượu đó không. Tuyên Chỉ không uống thì không uống thôi, uống ít vài chén rượu, dù sao cũng dễ chịu hơn bị người ta bắt gian. Bị nàng ngăn cản vài lần, Tuyên Chỉ vẫn là có cảnh giác, chỉ động vài món Lạc Trăn đã thử qua, liền buông đũa, chỉ chuyên tâm thưởng thức ca múa. Lúc này Lạc Trăn mới yên tâm. Hôm nay trên bàn đều là rượu thượng đẳng, mùi hương xông vào mũi. Nàng cầm lấy bầu rượu trên bàn lung lay, nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, đem hai bầu rượu bỏ xuống đất, đứng dậy đi đến trước bàn của Kỳ vương.

"Ngũ Gia, " nàng đem ly rượu rỗng lại gần, "Cho ta xin một ly rượu đi."

Chu Hoài bỏ chén rượu còn chưa uống xong, cầm bầu rượu lên lung lay, thấy vẫn còn đầy. Hắn trực tiếp đưa toàn bộ bầu rượu cho nàng.

"Cảm ơn." Lạc Trăn buồn bực cười trở lại bàn của mình, rốt cuộc cũng yên tâm uống. Giờ phút này đang biểu diễn chính là vũ cơ của Tây Dương, vòng eo thon trắng, dưới lớp vải mỏng, theo nhịp mà xoay chuyển. Vũ cơ Tây Dương ở Mạt Lăng Đô cũng không hiếm lạ gì. Nhưng ở Đông Lục lại cực kì hiếm thấy. Đang ngồi đây đều là những công tử huyết khí dương phương, mỗi người đều xem không chuyển mắt, nhìn chằm chằm eo nhỏ, ngay cả hô hấp cũng không muốn.

Lạc Trăn bưng cốc nhìn một lát, lúc đầu còn cảm thấy thú vị, sau này dần dần cảm thấy có chút chán, vũ cơ lắc lư làm choáng mắt, ánh mắt xuyên nhanh qua mấy vũ cơ, không ngờ nàng lại phát hiện không thấy Tề Khiếu đâu! Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn Tuyên Chỉ phía bên cạnh. Còn tốt, Tuyên Chỉ còn đang ngồi đây.

Thấy Lạc Trăn kinh sợ nhìn mình, Tuyên Chỉ không hiểu nhìn lại nàng, "Hôm nay rốt cuộc là làm sao? Cứ thần thần bí bí ." Lạc Trăn nhẹ nhàng thở ra, luôn miệng nói, "Không có việc gì, không có việc gì." Nàng che giấu tính nâng ly, kết quả bên trong ly rượu không có gì. Thị nữ bên cạnh muốn châm rượu, nàng vẫn không yên lòng, nâng bầu rượu, đúng là bầu rượu của Kỳ vương, lúc này mới nâng ly uống tiếp. Màn ca múa đã đến khúc cao trào, chân ngọc mảnh khảnh đạp lên nhịp trống, bóng người xoay tròn như gió,vòng eo như tuyết trăng dao động, tiếng khen của chư vị công tử dần vang lên. Tuyên Chỉ thận trọng vỗ tay, đột nhiên cảm giác người bên cạnh yên lặng một lúc lâu, thật là hiếm thấy, không khỏi xoay qua nhìn. Nàng lập tức di một tiếng, đưa tay sồ vào trán Lạc Trăn, "Chuyện gì xảy ra, sao mặt ngươi đỏ thế? -- uống rượu say à?"

Lạc Trăn đang xem ca múa sững sờ, nghe được thanh âm mới phản ứng được, sờ sờhai má của chính mình đang nóng lên, "Không có khả năng, hôm nay còn chưa uống xong một bình, cũng không phải rượu mạnh..." Nói tới đây, giọng của nàng bỗng thay đổi, "Mẹ!" Nàng giật mình xoay người, đi tìm hai người tỳ nữ vừa rồi. Tiếng trống ca múa dần dồn dập hơn, tỳ nữa kia vẫn đứng yên một chỗ, nhưng gương mặt đã không phải là một người. Lạc Trăn cơ hồ cắn nát răng. Hao hết tâm tư đề phòng, lại không phòng được người sau lưng! Điểm mấu chốt của truyện bị sụp đổ thành cái dạng gì đây, 1 ác phụ lôi An Thì chạy , nhóm nữ phụ ở Tây Đài quán thì không đến, vì cái gì người hạ thủ lại trở thành chủ nhân nơi này, Bình Vương!

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Trăn: Ta phát hiện một bí mật, chỉ cần có ta ở đây, nội dung cốt truyện nhất định sẽ sụp đổ!
Chu Hoài: Ta cũng phát hiện một bí mật, chỉ cần hai chúng ta đồng thời ở đây, nội dung cốt truyện sẽ liên tiếp sụp đổ.

Lạc Trăn: Cho nên tình tiết bắt gian kia? ?

Chu Hoài: Sụp đổ.

Yuu: Uhm hè rùi, mê chơi nên giờ mới edit xongg. Xin chư vị tha lỗi cho tui ^^/ Hôm nay tui không vui nên ngồi edit một mạch luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro