Chương 65: Tiệc sinh nhật (ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu.

Rượu của Kỳ vương chắc chắn không có vấn đề. Ngoại trừ rượu của Kỳ vương, thì nàng chỉ uống duy nhất một ly rượu do Bình vương kính lúc nhập tiệc . Nhu gia công chúa nâng cốc xong thì ngồi xuống luôn, nội thị bên người nàng ta cũng không động tay chân gì. Nàng chỉ lo theo dõi công chúa, không ăn uống gì mà chỉ tự rót cho mình một ly. 

—— nói cách khác, người của Bình vương phủ phục vụ bên cạnh các nàng, nghe lén nàng cùng Tuyên Chỉ nói chuyện, lường trước được nàng sẽ trao đổi rượu cho Tuyên Chỉ, nên đã hạ dược ngay từ ban đầu trong bầu rượu của nàng luôn rồi . 

Một luồng khí nóng bỏng dâng lên từ bụng dưới, phảng phất như có hàng ngàn con kiến bò qua da, toàn thân nổi lên cảm giác tê rát, cả người nôn nóng bất an. Lạc Trăn bỗng nhiên đứng dậy, "Công chúa, ta uống hơi nhiều rượu, ra ngoài thay y phục." Nói xong liền đi ra ngoài. Tuyên Chỉ nhìn ra thần sắc của nàng không đúng; trở tay cầm cổ tay nàng, "Xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng ra ngoài một mình, ta nói với Bình vương một tiếng rồi chúng ta về." 

Lạc Trăn kinh hãi, chỉ mới hai câu mà hơi thở ngược văn đã đập vào mặt nàng rồi.

Nàng vội vàng ngăn cản, "Đừng! Hôm nay là sinh nhật Nhu gia công chúa, chúng ta đến để hóa giải ân oán. Nêu vô cớ rời đi, sẽ không thể giao phó với Nam Lương hoàng đế!" 

Tuyên Chỉ nhất thời nổi giận, thấp giọng quát, "Nam Lương hoàng đế có ta đối phó! Ngươi đừng bận tâm! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà ngay cả ta ngươi cũng không nói!"

Lạc Trăn cầm ngược tay Tuyên Chi, khẩn thiết nói, "Điện hạ, ta với người cùng một thể, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu người chọc Nam Lương hoàng đế nổi giận thì ta cũng không thể yên ôn được! Nghe ta, ta biết ta đang làm cái gì. Người đừng ăn uống gì, cũng đừng rời khỏi yến hội một mình! Chờ ta trở lại!" 

Tuyên Chỉ còn muốn kéo nàng lại, nhưng Lạc Trăn nhanh nhẹn thoát khỏi tay Tuyên Chi, làm bộ không có chuyện gì đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, dần xa tiếng ca múa náo nhiệt. Chu Hoài ngồi gần Sở vương, hai vũ cơ giữa sàn múa dường như có ý với hắn, cười duyên dáng, đạp lên nhịp trống, xoay vòng eo, thay nhau đứng trước mặt hắn. Sau khi nhảy múa xong vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, hai vũ cơ u oán nhìn hắn một cái, ảm đạm đi ra, trước mắt rốt cuộc cũng an tĩnh, lúc này Chu Hoài mới nhấc mắt, nhìn về phía Tuyên Chỉ ơ phía đối diện. Hắn nao nao. Tuyên Chỉ vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, nhưng lại không thấy Lạc Trăn đâu. Ngay vào lúc này, Tuyên Chỉ nhìn lại, nhìn Chu Hoài, làm một động tác ngoắt nhỏ ý bảo hắn qua nói chuyện. 

... 

... Lạc Trăn ráng chống đỡ ra tới bên ngoài, vừa thấy gió, dược tính lại phát tác mạnh hơn, nàng dựa vào hành lang gấp khúc cố chống đỡ. Một đám tì nữ từ hành lang đi chậm tới, ân cần hỏi thăm nói, "Vị này chính là Lạc Quân thân cận bên Kính Đoan công chúa sao? Mấy chỗ thay y phục quanh đây đù là thiết kế cho nam tử, nếu Lạc Quân muốn thay đồ, mời đi theo nô tì —— ".

Lời còn chưa dứt, Lạc Trăn trực tiếp thò tay đây nàng ta té ngã: "Cút đi!" Nàng đi nhanh ra khỏi hành lang, bắt lấy một tên gia đinh "Hậu hoa viên phủ các người có hồ không? Không có hồ thì ao cũng được." 

Tên gia đinh kia không hiểu, mờ mịt hỏi, "Hậu hoa viên là có một cái ao lớn, gọi là 'Bình hồ' ..."

 Lạc Trăn: "Ở nơi nào, đi làm sao, mau chỉ cho ta." 

Hai cánh cửa gỗ của hậu hoa viên đóng chặt, có mấy bà mụ canh chừng bên ngoài. Lạc Trăn chỉ cảm thấy mấy bà mụ đấy rất quen mắt, y phụ trên người cũng bất thường, không giống đồ bà mụ thường hay mặc, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng giờ phút này trên người nóng rực như lửa đốt, đầu óc choáng váng , miễn cưỡng bám tường leo qua. Quả nhiên trong hậu hoa viên có một cái ao, diện tích còn lớn hơn ở phủ Kỳ vương, leo lên chỗ tường cao mới thấy được, nàng ba bước thành hai bước, trực tiếp vọt qua, bên đường cũng không gặp hộ vệ tuần tra nào, cứ như vậy chạy đi đến bên hồ, trực tiếp nhảy xuống. 

Rầm, gợn sóng, nước bắn tung tóe. Tháng 4 nước không quá lạnh, Lạc Trăn ngâm dưới hồ, cảm giác nóng như thiêu đốt trong người dần biến mất, đầu óc cũng dần thanh tỉnh, nàng nổi lên mặt nước hít thở, cảm giác tác dụng của thuốc đã gần hết, mới leo lên vờ. Bên tai lại truyền đến vài tiếng bước chân. Rõ ràng là tiếng của một nhóm nữ hài tử, Hoàn Bội đinh đương kêu không ngừng, xa xa theo gió truyền tới. 

Hôm nay thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lạc Trăn trốn sau lưng một hòn đá lớn, mượn góc khuất khiến không ai có thể thấy nàng. Đám nữ tử kia đi tản bộ dọc theo đường mòn, tiếng bước chân ngày càng gần, có thể nghe rõ tiếng nói chuyện. 

Nghe giọng nói trong trẻo của người kia, Lạc Trăn lập tức than xui trong lòng. Cầm đầu nhóm nữ tử kia vậy mà lại là thọ tinh của hôm nay, Nhu Gia công chúa. 

"An công tử, ngày thường ngươi cũng câu nệ thế sao, hỏi một câu đáp một câu, không hỏi thì không nói lời nào. Quả nhiên là tích chữ như vàng." Chu Nhữ Tình lấy quạt tròn che lại môi đỏ mọng, cất bước dọc theo bên hồ, kéo dài thanh âm, "Trước mặt bản cung, An công tử mới câu nệ thế hay là trước mặt cô nương nhà nào cũng thế?" 

An Thì bị một đám nữ nhân vây quanh, biểu tình không được tự nhiên cực kì, miễn cưỡng đáp, "Sợ thất lễ trước mặt công chúa nên An Thì không dám nhiều lời. Cũng đã đi gần hết hậu hoa viên rồi, nếu công chúa không có việc, An Thì xin phép cáo lui." 

Nói đến cáo lui. Chu Nhữ Tình lập tức nghiêm mặt, buông quạt tròn, khẽ nói, "Ngươi dám!" 

Ngay vào lúc này, chỉ nghe ngoài của hậu hoa viên một trận ồn ào, mấy bà mụ canh ngoài cửa ngã hết với nhau, không bò dậy được, kêu ai nha không ngừng. Giọng của Sở vương truyền đến, "Ai cho các ngươi cái lá gan lớn như thế, ngay cả ta cũng dám chặn! Gọi Nhu Gia ra đây! Vậy mà đến hậu hoa viên, cho thủ vệ lui ra, ở riêng với nam nhân khác, lá gan cũng thật lớn!" 

Thường ngày An Thì thấy Sở vương thì như chuột thấy mèo vậy, hôm nay lại trái ngược, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, vội vàng cáo từ hành lễ với Nhu Gia công chúa, đi nhanh ra ngoài cửa. Chu Nhữ Tình tức giận đến mức mặt trắng bệch, quạt tròn trong tay bị nàng niết nhăn lại, đi theo phía sau quát, "Chạy cái gì! Bất quá chỉ là con trai của Tam phẩm thị lang, chẳng lẽ bản cung còn không xứng với ngươi sao!" 

Hôm nay An Thì bị kéo đi hậu hoa viên, hắn rất sợ, làm bộ không nghe thấy, bước chân đi nhanh hơn. Chu Nhữ Tình khó thở , trên mặt cũng phát hỏa, cắn môi đứng ở tại chỗ một lát, bỗng nhiên quát, "Đừng cho hắn đi! Kéo hắn lại!" 

Lạc Trăn ẩn thân sau hòn núi giả, nghe vậy giật mình, thân tín của Nhu Gia công chúa không chút do dự, trực tiếp xông về phía trước vài bước, ngăn cản An Thì, xô đẩy bên hồ, chỉ nghe phù phù một tiếng, An Thì bị đẩy vào trong nước. Lạc Trăn từ sau hòn núi giả thấy rõ ràng, suy nghĩ cái ao này không sâu, An Thì không chết được... 

Lại nghe phù phù một tiếng tiếng nước chảy, lại là Chu Nhữ Tình tự nhảy xuống. Trước sự chứng kiến của bao người, nhóm cung nhân sợ đến mức tay chân cũng luống cuống run lẩy bẩy, muốn nhảy xuống cứu người. An Thì cũng đã ướt đẫm từ hồ trong đứng dậy thì mới phát hiện nước trong hồ chỉ cao tới nửa người. An Thì biết bơi, tuy rằng bị người đẩy xuống ao sợ hãi không nhẹ, nhưng cũng không chết chìm được. Hắn lau mặt, đang muốn lên bờ thì lại thấy có gì đấy không đúng. Nhìn chăm chú lại, thì thấy người đẩy hắn_Nhu Gia công chúa cũng đang trong nước. Lúc này hắn mới chính thức kinh ngạc. Đứng ở tại chỗ chần chờ một lát, hắn cẩn thận nâng Nhu Gia công chúa lên khỏi mặt nước. Rốt cuộc Chu Nhữ Tình cũng đứng vững. 

Sở vương hét một đám người hầu ở ngoài cửa, Kỳ vương thì đã đi vào, đi qua hành lang gấp khúc, là có thể trông thấy cảnh tượng bên này hồ. An Thì vội vàng vén vạt áo đi lên bờ. Bên cạnh Chu Nhữ Tình cười khẽ một tiếng, từ phía sau lưng kéo áo bào của An Thì, ôm chặt eo hắn. 

"Bản cung không cẩn thận rơi vào trong nước, thiệt thòi cho An công tử phải cứu ta rồi." Nàng cười khanh khách nói, "An công tử, bản cung thật tâm thích ngươi, muốn ngươi làm người của ta." Sắc mặt An Thì trắng bệch, vội kéo tay đang ôm eo mình ra, ý muốn trước khi Sở vương thấy thì tách Nhu Gia công chúa ra. Nhưng Nhu Gia công chúa giống như cái kẹo mè xửng dính chặt vào người hắn, trong lúc vội vả, áo choàng lại bị kéo ra. Ngay vào lúc này, có một người nhả từ trên bờ xuống, ngăn ở giữa hai người, dùng lực tách hai người ta. Lạc Trăn cũng mặc một bộ đồ ướt sẫm, đứng ở trong nước, nhìn Chu Nhữ Tình cười nói, "Nhu Gia công chúa, rõ ràng là ta nhảy xuống nước cứu ngươi, công lao lớn thế sao có thể nhường cho An công tử được. Ta không cam tâm." 

An Thì cùng Chu Nhữ Tình cùng nhau sửng sốt. Lạc Trăn nhìn An Thì nháy mắt, An Thì đột nhiên phản ứng kịp, vén vạt áo, nhảy thật nhanh lên bờ, hướng của hông chạy đi . Khi Sở vương Chu Tầm đến thì chỉ thấy Lạc Trăn cùng Nhu Gia công chúa ướt thẫm đứng dưới hồ. 

"Tam gia, ngươi cảm tạ ta thế nào đây? Nhu Gia công chúa trượt chân rơi xuống nước, tanhảy xuống cứu công chúa đấy!" Lạc Trăn kêu lớn. Nhu Gia công chúa oán hận nói, "Tam ca, đừng nghe nàng nói bậy, rõ ràng là nàng đẩy ta xuống nước!" Lạc Trăn lớn tiếng kêu oan, "Ta bây giờ mới biết , thì ra là công chúa tính kế ta! Tiểu thần bị oan!" Hai người liền bờ không ai nhường ai, liên tục đấu võ mồm. Chu Tầm lớn tiếng, quát, "Đừng ồn nữa !" Hắn nghiêng người nhìn Chu Hoài oán giận nói, "Hai người này đều không phải đèn cạn dầu, lời nói của ai cũng không thể tin! Không có việc gì thì tốt, An Thì cũng thật biết nhìn, thế mà chạy rồi . Ta thấy như vậy, Nhu Gia ta mang đi, Lạc Trăn ngươi mang đi, việc hôm nay chấm dứt đi. Lão Ngũ, ngươi xem coi thế nào?"

 Chu Hoài đồng ý nói, "Tam ca an bài như vậy rất tốt." Chu Tầm liền khiển trách Nhu Gia công chúa vài câu, ra lệnh cho cung nữ đỡ nàng dậy, rồi nhìn chằm chằm người rời khỏi hậu hoa viên. Đợi người rời đi hết, Chu Hoài đứng ở bên bờ, thấp đầu nhìn cái người đang ướt sũng trong nước, mang theo vài phần bất đắc dĩ, đưa tay cởi áo choàng của mình, "Mới không chú ý một chút, ngươi đã chọc tới phiền toái rồi. Vừa nãy sảy ra chuyện gì." 

Lạc Trăn lên bờ, kéo áo choàng che kín mình, "Không có gì. Mắt thấy An Thì không ổn nên ta tiện tay giúp đỡ một chút  thôi" Ngữ khí của nàng bình đạm, nhưng hắn cũng có thể  nghe ra chuyện gì nên không hỏi nữa. Lạc Trăn lại hỏi một câu, "Ngũ Gia sao lại đến đây?" 

Chu Hoài nói, "Tuyên Chỉ công chúa kêu ta tới thăm ngươi một chút. Nghe nói ngươi hỏi đường tới Bình hồ, ta liền kêu Tam ca cùng nhau lại đây." Lạc Trăn nghe hiểu , gật gật đầu, không hỏi nữa . Nàng khoác áo choàng, đi trên con đường đá, dưới chân bỗng nhiên rất vấp một cái, rồi lập tức ổn định . 

"Làm sao thế?" Chu Hoài nhạy bén nghiêng đầu.

 "Ai, hơi choáng đầu một chút." Lạc Trăn thấy xung quanh không có ai, lại gần tựa đầu vào vai Chu Hoài, "Ngũ Gia, cho ta mượn vai dùng một chút, nghỉ một lát."

Chu Hoài giơ bàn tay lên, đặt lên trán Lạc Trăn, lòng bàn tay truyền nhiệt độ của cơ thể, hắn nhíu mày, "Có chút nóng rồi, ngươi bị bệnh sao? Thân thể chỗ nào không thoải mái?"

Lạc Trăn hàm hồ ừm một tiếng. Chu Hoài nhìn xung quanh, "Ở đây không có chỗ nghỉ ngơi, ta đem ngươi về Noãn các, thay y phục đã." Lạc Trăn bị Chu Hoài nâng đi vài bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi, "Bình vương phủ có rừng trúc không? Màu tím ấy." Rừng trúc thì thường thấy, nhưng Tử Trúc Lâm thì không thường thấy, nên Chu Hoài rất có ấn tượng. 

"Tử Trúc Lâm sao, phủ của đại ca có một chỗ. nằm ở hậu viện hẻo lánh phía đông, Đại ca có dẫn ta đến một hai lần, yên lặng cực kì, ngày thường không có người nào tới. Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Lạc Trăn kiên trì muốn Chu Hoài dẫn nàng đi đường vòng đến rừng trúc xem. Chu Hoài mang theo kinh ngạc ngăn cản vài lần, thấy nàng kiên trì, cuối cùng vẫn chịu thỏa hiệp. "Trước đổi quần áo đã, nghỉ một lát. Đợi ngươi tốt hơn chút ta đưa ngươi đi." ...

 ...

 Trồng rừng trúc, quả nhiên yên lặng cực kì. Là rừng trúc màu tím hiếm thấy, Xem ra đã sinh trưởng từ rất lâu rồi, lá trúc cao mà rậm rạp, đưa mắt nhìn xa một chút, một mảnh xanh um tươi tốt. Lạc Trăn quan sát một lát, muốn đi vào trong. Chu Hoài kéo nàng lại. "Không có việc gì thì đừng đi vào" .

Hắn cảnh cáo nói, "Rừng trúc này khá khó đi, dễ bị lạc lắm" 

"Hửm? Khó đi, với dễ lạc có liên quan sao?" 

"Tử trúc lâm rất bí ẩn, con đường đá uốn lượn. Vào trong rừng, chung quanh đều là cành trúc, không phân biệt được hướng nào, lần đầu đại ca vào cũng suýt chút không ra được nên chưa đi vô lần nào nữa. Từng nói muốn phá bỏ, nhưng trúc màu tím mà phá đi thì khá đáng tiếc nên đành gác lại. Sau này rừng trúc lớn, có dã thú, hắn lại thích trêu các đệ đệ muội muội khi đi qua đây." Chu Hoài giải thích, đi qua vài bước, cảm khái sờ sờ cành trúc. 

"Nháy mắt cũng là chuyện của nhiều năm trước." Một trận gió lùa tới, cành trúc lao xao vài cái. Mơ hồ có thể thấy được chỗ sâu của rừng trúc, liền vào lúc này, chợt lóe lên một bóng người. Trong tử trúc lâm khó thấy được vết chân này lại có bóng người, Chu Hoài giật mình, lui hai bước. Lạc Trăn bên cạnh lại không mấy kinh ngạc, đi tới phía trước vài bước, đi vào chỗ sâu trong rừng trúc. Chu Hoài vừa nhìn liền hiểu. "Ngươi cũng biết trong rừng trúc có người, cố ý lại đây tìm." 

Hắn đưa  tay chỉ chỉ, "Đây là người nào?" Lạc Trăn mượn ánh sáng nhìn vài lần, quả nhiên không ngoài dự liệu, lui ra bên ngoài, trả lời, "Người bên trong, ngài cũng biết. Tề Khiếu Tề đại tướng quân đấy."

 Chu Hoài: "..." Hắn đi lại gần rừng trúc, cẩn thận quan sát vài lần, kinh ngạc nói, "Đường nhỏ quả thật khó đi, xem xét kĩ thì thật cũng không khó ra được. nhìn bộ dáng tập tễnh của Tề tướng quân... Là uống say sao?" 

Lạc Trăn cười một tiếng, "Nếu là uống say cũng không đến mức thành cái bộ dáng này. Ngài nhìn hắn kéo hết quần áo ra kìa . Đây, ta nói cho người một bí mật." Nàng lại gần bên tai Chu Hoài, thần bí nói, "Tề tướng quân bị người ta hạ dược."

Chu Hoài ngẩn người, "Dược gì?" 

Lạc Trăn nhỏ giọng nói: "Xuân | dược. —— thường ngày Tề tướng quân là quân tử túi da, nếu thú tính bộc phát sẽ siêu cường đấy." 

Chu Hoài: "..." Hắn cổ quái nhìn chằm chằm Lạc Trăn: "Ngươi biết được cái gì ? Là ai hạ dược ?"

 "Quả thật ta biết một chút, biết hắn sẽ bị người ta dẫn tới đây. Nhưng là ai làm , ta chỉ đoán được vài phần, cũng khó nói lắm." Lạc Trăn xòe tay, đem chủ đề nan giải này ném lại, "Nay người ở trong rừng đấy, ở đây chỉ có chúng ta. Bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?" 

Chu Hoài ngẫm nghĩ một lát, "Người hạ dược tất sẽ có mưu đồ. Tuyệt không có chuyện chỉ hạ dược rồi ném vào rừng được." Hắn đánh giá bóng người trong rừng trúc, hỏi ngược một câu, "Ngươi có muốn thử dẫn người phía sau màn ra không?" 

Hai mắt Lạc Trăn tỏa sáng: "Muốn a, tất nhiên là muốn a." 

Chu Hoài: "Ta nghĩ dụ được người phía sau ra thì không khó. Chỉ là sẽ có lỗi với Tề tướng quân ."


Yuu: Hôm nay vẫn là một ngày không vui ==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro