Chương 67: Bạch Mã tự (một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu

Chạng vạng ngày mùng một tháng tư, lúc tiệc sinh nhật của Nhu Gia công chúa đã đến hồi cuối, bỗng vương phủ truyền ra tin có trộm đột nhập, gan to bằng trời, vậy mà dám cướp của Bình vương điện hạ. Rất nhiều thân vệ được điều đến, canh chừng ở cửa vương phủ kiểm tra thân phân của những khách mời. Hồi cuối bị rối loạn như thế, làm khách khứa mất hứng, dần xin trở về nhà. Chu Tầm không cho Tuyên Chỉ đi. Từ hôm tết thanh minh mở nhầm mấy cái ngăn bí mật, Lạc Trăn rõ ràng đề cao cảnh giác hơn, canh chừng Tuyên Chỉ cực kì chặt, ngoại trừ ở Đông Đài quán cho hai người họ ở chung, thời gian khác, nàng giống như cái kẹo mè xửng nhìn chằm chằm hai người họ. Hắn mang công chúa đến chỗ nào, Lạc Trăn đi theo chỗ đó. Hôm nay thật vất vả mới có được cơ hội, họ Lạc rời khỏi bữa tiếc, đã rất lâu không quay lại. Chu Tầm hết sức vui mừng, giải quyết phiền phức của tứ muội nhà mình xong, tìm cớ mời rượu, đến ngồi cạnh Tuyên Chỉ, lại ngoài ý muốn phát hiện vạt áo của Tuyên Chỉ bị thị nữ kia làm ướt một mảng. Hắn rất là phẫn nộ, tại chỗ lớn tiếng trách cứ một phen, không mượn tay người bên ngoài, lấy tấm khăn của mình lau sạch sẽ cho Tuyên Chỉ. Mắt thấy Tuyên Chỉ đã hòa hoãn hơn với hắn, trong lòng hắn mừng như điên, nói hai ba câu, lần nữa mời công chúa đi đạp thanh. 

Tuyên Chỉ lại đáp một câu hết sức thâm thúy. "Xe ngựa của quý phủ quá mức tinh xảo, Tuyên Chỉ không dám ngồi ." Nàng không lạnh không nóng làm Chu Tầm rất là quẫn bách, nói, "Lần này ngồi xe của công chúa ra ngoài, để Thính Phong vệ làm phu xe! Ta chỉ mang ta bản thân lên xe thôi!" Tuyên Chỉ không chịu đáp ứng. Hai người ở trong bữa tiệc lôi lôi kéo kéo, đến khi khách khứa đã rời đi bảy tám phần, hai người vẫn còn đang đấu khẩu. Ngay lúc này Lạc Trăn cùng Chu Hoài trở lại. "Công chúa." Lạc Trăn lười biếng duỗi lưng đi tới, không chút để ý nói, "Vương phủ có trộm , Bình vương điện hạ bị thương, chúng ta không đi nữa, cẩn thận bị nhầm thành trộm rồi bị bắt lại." Bị nàng ngắt lời,hai người đang tranh chấp liền im bặt, Hoa Chính Quân ở bên cạnh ghé tai Chu Tầm, nhỏ giọng đem chuyện Bình vương bị tập kích nói cho Chu Tầm nghe. Chu Tầm cả kinh, nghe nói Bình Vương bị thương không nặng, chỉ có chút sợ hải, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nhìn Tuyên Chỉ nói: "Đại ca vậy mà gặp phải chuyện như thế! Chúng ta đã nghe được thì cũng không thể làm như không có chuyện gì. Như vậy đi! Thành Nam có một chỗ gọi là Bạch Mã Tự, mấy ngày nữa đợi thân thể đại ca tốt chút, ta gọi Đại ca đến đấy cầu phúc, công chúa cũng cùng đi cầu phúc, tổng không có chỗ xấu . A, Bạch Mã Tự kia là chùa miếu cực thiêng từ thời tiền triều, đã được hơn 800 năm rồi. Diện tích rộng lớn, cổ tích rất nhiều, cảnh trí sau núi cực kì đẹp,đồ ăn thì ngon cực kì." Trước mặt một đám thân tín, hắn bắt đầu dùng từ ngữ hoa mĩ bày ra một đống chỗ tốt của Bạch Mã Tự. Tuyên Chỉ nghe nói là cổ tích 800 năm, trong lòng có chút động, không đáp ứng ngay, nhưng trong ánh mắt đã tỏa ra ánh sáng rồi. Trên mặt Tề Minh hiện ra vài vẻ méo mó, huých nhẹ vào lưng Hoa Chính Quân, kéo hắn ra xa vài bước, "Bình Vương điện hạ muốn đổi vận cầu phúc, hẳn là nên đi Đại Tướng Quốc Tự ở thành đông mới đúng chứ, sao đi Bạch Mã Tự ở thành nam? Bạch Mã Tự không phải là chỗ để các cô nương, phu nhân cầu nhân duyên, con cái sao? Nào có đạo lý nam nhân lại đi Bạch Mã Tự." Hoa Chính Quân thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói, "Ngươi thì biết cái gì. Kịch bản, đều là kịch bản." Hắn ôm nỗi hận nhìn Tề Minh nói, "Ngươi không hiểu, cố tình lấy những thứ nữ nhân thích, một người tiếp một người đưa thu ba. Nhìn ngươi cũng là một công tử hòa hoa như này, sao lại không lọt được vào mắt xanh của các cô nương chứ." 

Yuu: * Một người tiếp một người đưa thu ba: Cái này tui không hiểu á mấy pà, nên tui để vầy luôn nhe*.

Tề Minh tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại hắn thưởng cho Hoa Chính Quân một quả đấm. Hai người trở về bên người Sở vương thì thấy Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn đang thầm thì gì đó, rốt cuộc cũng gật đầu, định ra một ngày nghỉ giữa tháng tư, đi xe ngựa nhà mình, đến Bạch Mã Tự. 

Lạc Trăn mỉm cười lại gần, vừa mới nói một câu "Tam gia, ta cũng muốn cùng đi —— " Chu Tầm sớm đã có chuẩn bị, lập tức gọi Kỳ vương đến, chỉ vào Lạc Trăn nói, "Bạch mã Tự ở phía sau vương phủ của ngươi. Ngươi lấy một chiếc xe ngựa chở cô ta. Kêu nàng ta không cần đi cùng công chúa đến đấy, xuất phát từ phủ của ngươi là được." Dứt lời, đắc ý  khiêu khích nhìn Lạc Trăn. Lạc Trăn lại không lên tiếng. Nàng chỉ là bày ra một ánh mắt không đồng tình. Tam gia đắc ý vênh váo nhưng hắn quên, coi như mình không theo công chúa, vậy vẫn còn Uông Chử a. 

. ... Đông Đài Quán hôm nay cũng như bao ngày bình thường, các học sinh mỗi ngày đều đến lớp sớm, đi dùng cơm trưa, đến ngoại trường học bắn cung cưỡi ngựa, hơn mười ngày ngày trôi qua đã đến ngày nghỉ. Chiều hôm trước sau khi tan học, Chu Tầm tự mình đến xem Chu Hoài, xác nhận Chu Hoài đã đưa được Lạc Trăn ra khỏi Phán Cung, trong lòng mới đắc ý trở về Sở vương phủ, tỉ mỉ chuẩn bị cho ngày đạp thanh. Lạc Trăn vào Kỳ Vương phủ, quen thuộc đi đến hậu hoa viên, hoa tử đằng đã bò đầy mấy cái giá. Cách đó không xa, dây nho mọc vô cùng tốt, xanh tươi leo lên giàn gỗ, cơ hồ dài ra tới chỗ trần nhà của hành gấp khúc kia rồi. Thủy cô nương cùng Tần công tử được gửi nuôi trong phủ cũng đã lớn lên không ít, đang chen chúc nhau trong lồng sắt, cái miệng hồng nhạt khôn ngừng gặp cà rốt. Một tên tiểu tư mang theo một chậu đồ ăn, ngồi xổm xuống bên cạnh lồng sắt. Thấy Lạc Trăn lại đây, vội vàng đứng dậy hành lễ, nhường vị trí cho nàng đứng.

Trên cổ Tần công tủ buộc một dải lụa màu xanh, còn Thủy cô nương lại buộc lụa màu hồng, trông rất dễ nhận biết. Lạc Trăn quan sát vài lần, càng xem càng thích, mở lồng sắt, muốn nắm ỗ tai của Thủy cô nương. Thủy Cô Nương hoảng sợ nhảy dựng, né tránh đôi bàn tay bất thình lình xuất hiện kia. Lạc Trăn ách một tiếng, đổi sang bắt lấy lỗ tai của Tần công tử, xách nó ra đặt trên không trung, niết nhẹ từ đầu tới đuôi một lần. Dưới chân truyền đến mèo u oán. Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cục tuyết trắng đại dang cào cào vạt áo nàng, trừng trừng mắt, ủy khuất cọ cọ vào nàng. Lạc Trăn vui vẻ, hạ thấp người đem cục tuyết trắng ôm vào trong ngực, thử kêu, "Tuyết Châu?" 

"Meo ~~~ " Con mèo giơ lên chân trước, phẫn nộ cho nàng một vuốt, rồi nhảy xuống thật nhanh, vài bước đã nhảy lên chỗ giàn nho thấp kia, cào cào vào mấy sợi dây leo. 

Lạc Trăn: "... Thì ra là Ngọc Nô." Nàng ôm Tần công tử ngồi xuống gốc cây tử đằng, đút vài cọng rau, xa xa thấy Chu Hoài đang đi lại, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc vấn tóc, đổi một bộ thường phục màu xanh nhạt. Nàng cất giọng kêu lên, "Ngũ Gia, sáng mai mấy giờ sẽ ra ngoài thế? Để ta chuẩn bị." Chu Hoài ngồi xuống cạnh nàng, phân phó tùy thị bày bữa tối lên bàn đá dưới gốc cây tử đằng, rồi mới hồi đáp, "Cửa hông phía sau của Bạch Mã Tự, chúng ta đi mấy trăm bước đã đến rồi. Chờ xe ngựa của Tam ca với công chúa đến thì chúng ta qua đó vẫn còn kịp. Sáng mai ăn sáng xong rồi đi, chúng ta không vội, đợi xe ngựa qua đó trước." Nói tới đây, hắn thản nhiên nói, "Kỳ thật, nếu như ngày mai chúng ta không đi, Tam ca cũng sẽ không nói cái gì. Nếu như đi , ngược lại sẽ bị hắn oán giận nữa. Trong đó, ngươi hẳn là hiểu. Đúng rồi, ngươi có từng nghe qua nguồn gốc của Bạch mã Tự chưa?" 

Lạc Trăn dựa vào giá của Tử Đằng, trên đầu cột tóc nam tử có mũ quan nên hơi lôi kéo da đầu, nàng bỏ mũ quan xuống, đặt trên bàn đá, mái tóc đen nhánh buông thõng xuống dưới, lười biếng cuốn một lọn tóc của chính mình, "Đương nhiên là đã nghe ngóng rồi. Sau khi nghe Ta gia miêu tả xong, ta liền phái Thính Phong Vệ đi nghe ngóng. Nghe nói Bạch Mã Tự tuy rằng nổi danh, nhưng không phải nổi danh vì cầu phúc hay bình an. Bình Vương điện hạ muốn đi Bạch Mã Tự cầu phúc sao? Đi sai chỗ rồi!" 

Chu Hoài nhìn mái tóc xõa trước ngực của nàng một lát, lại dường như không có việc gì chuyển ánh mắt đi . "Đến Bạch mã Tự không phải là ý muốn của đại ca. Mấy ngày trước đây ta theo Tam ca đến phủ đệ của đại ca, thứ nhất vừa đến thăm thương thế, thứ hai mới nhắc tới chuyện đi cầu phúc. Đại ca thấy ta, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì cho lắm, lúc đầu còn không đi. Bất quá, nếu Tam ca nói muốn đi Bạch Mã Tự, đó chính là Bạch Mã Tự. Cuối cùng đại ca vẫn đáp ứng ." 

Lạc Trăn ách một tiếng, "Tính tình Tam gia bá đạo thật đấy. Sai sử đệ đệ cũng thôi đi, ngay cả đại ca nhà mình cũng muốn kiểm soát luôn sao."

 "Sớm đã thành thói quen rồi." Nói tới đây, Chu Hoài nhìn Lạc Trăn, mỉm cười nói, "Lại nói tiếp, Tam ca kêu ngươi hôm nay theo ta trở về, không muốn ngươi theo xe công chúa. Ngươi không cãi lại thật là chuyện ngoài ý muốn đấy. Ta còn chuẩn bị tâm lý đi qua hòa giải rồi đấy ." 

Lạc Trăn ha ha cười, "Tam gia tính sai rồi. Nếu bàn về hộ vệ công chúa nghiêm ngặt, ta sao so kịp với Uông Chử chứ."

 ... 

Chỗ Thính Phong Vệ đóng quân có chuẩn bị ba bốn chiếc xe ngựa. Đến Phán Cung đón Sở vương cùng công chúa, nhiều nhất chỉ sử dụng hai chiếc xe. 

—— Xe ngựa rộng lớn, 2 người ngồi trong khoa xe cũng tuyệt không đụng đến nhau. Thùng xe tứ giác, còn có thể ngồi thêm một nam nhân cao to nữa ấy chứ. Tám đôi mắt thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Sở Vương, chỉ cần hắn nâng tay cao hơn bả vai, lập tức sẽ có một âm thanh hào phóng nói, "Sở Vương điện hạ, có cần tiểu thần hầu hạ không?." Uông Chử tự mình đánh xe, Tiểu Hà theo xe thân hình nhỏ gầy mà tính tình thông minh. Theo tiếng nhấp nhô của bánh trục, giọng nói của Tiểu Hà vang dội, lặp lại lời răn, chấn định tinh thần. "Quân sứ thần lấy lễ, thần sứ quân lấy trung." "Tử nói: Khắc kỷ phục lễ, vì nhân. Một ngày khắc kỷ phục lễ, thiên hạ Quy Nhân yên. Vì nhân từ mình, mà từ người quá ư?" "Biến phấn chấn quá tình, chỉ quá lễ nghĩa. Phát quá tình, dân chi tính cũng; chỉ quá lễ nghĩa, tiên vương chi trạch cũng." 

Yuu: *Câu này của Tiểu Hà tui giữ nguyên nhé ^^.

... ... Vắt ngang Thành Nam, ven đường dân chúng dồn dập dừng chân, xem xét cái xe ngựa vang lên lời tụng kinh kỳ lạ này. Gặp đám học sinh nghe dược lời chính nhân nói, dồn dập chỉnh y quan, xa xa thở dài hành lễ. 

Chu Tầm trong xe ngựa: "..." 

Tuyên Chỉ ngồi đối diện hắn, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc đang cầm quân cờ, nhàm chán gõ gõ bàn cờ trước mặt: "Uy, bước này người hạ sai rồi. Không yên lòng như thế, chẳng kẽ hôm nay lại muốn thua ta sao?."

Chu Tầm: "... Sao còn chưa tới Bạch Mã Tự?." 

Yuu: Chương này post luôn. Tặng cho bạn nhỏ "fascinybh" ne~~. Cảm ơn vì đã đồng hành với chị lâu như thế nhaa~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro