Chương 69: Bạch Mã tự (ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu

Lạc Trăn rút trúng que hạ, không vui; vừa đụng tới Văn Húc, càng bực bội. Đứng ở ngoài điện chờ, mãi không thấy Kỳ vương đi ra, quay đầu nhìn xem bọn họ đang nói gì. Trong lòng nàng khó chịu, chỉ đơn giản báo với Cố Uyên là mình đi trước , theo dòng người ra khỏi Bạch Mã Tự. Trước có nghe Sở vương nói ở đây có cây hòe già 2000 năm, đến nay cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn, hàng năm đều nở hoa, người ta đồn nó đã sớm thành tinh, nếu có thể may mắn đứng dưới tàn cây nhìn lão hòe tinh hóa thân, bất luận là yêu cầu gì cũng đều có thể thành hiện thực. Câu chuyện này lưu truyền rất rộng, số lượng người đứng dưới cây hòe cầu nguyện hàng năm không thua kém gì trong điện. Bởi vì phần lớn tín nữ ở trong điện cầu duyên, nhưng cây hòe già ở ngoài thì đa số là tín nam. 

Vừa rồi lúc đi ngang qua nàng có nhìn vài lần, Lạc Trăn theo trí nhớ men theo đường bộ đi ra ngoài. Trong ngoài tầng tầng tầng tầng người cũng không khó để nhìn thấy cây hòe già. Nhưng lạ là nàng nhìn thấy Bình vương đang đứng dưới gốc cây hòe. Bình Vương Chu Mộc nhắm hai mắt, mặt đầy thành kính, được bao quanh bỏ mấy tên thị vệ vạm vỡ. Hắn đứng gần cây hòe nhất, trong tay giơ cái gì đấy quá đỉnh đầu, miệng thì lẩm bẩm cầu nguyện. Lạc Trăn thò tay qua, vỗ bả vai của một tên thị vệ. Thị vệ kia thấy Lạc Trăn , quay đầu nhìn sang, lập tức sửng sốt. Lạc Trăn sử dụng một chút kĩ xảo, lôi hắn ra vài bước, còn mình nhẹ nhàng tiến vào trong, đứng ở vị trí vừa rồi của hắn. 

Bình Vương lẩm bẩm, còn chưa kết thúc đã chợt cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình. Lần trước bị người kéo đến rừng trúc đánh cho một trận, sớm đã thành chim sợ cành cong, bị người khác vỗ nhẹ đầu vai, làm hắn thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên rồi. Hắn như thiểm điện quay đầu, chỉ thấy Lạc Trăn đứng ở đối diện, cười với hắn, lộ ra hàm rằn trắng nõn chỉnh tề.

 —— Ác mộng ở rừng trúc ngày đó ùa về. Bình Vương hít một hơi nghẹn lại ở yết hầu, thiếu chút nữa nghẹn chết, chuẩn bị gọi thị vệ. 

"Xuỵt." Lạc Trăn vội vàng đặt một ngón tay lên miệng, nhỏ giọng nói, "Đừng kêu người, chúng ta đang ở bên ngoài đấy. Tha thứ ta lỗ mãng gọi người một tiếng đại gia nhé. Ngài thu liễm lại chút, chúng ta tìm nơi nào nói chuyện được không." 

Khóe miệng Bình vương co quắp, xoay người đi ra bên ngoài, "Chúng ta không có gì để nói cả" Lạc Trăn theo sát ở sau người, cười nói, "Có nhiều là đằng khác. Thí dụ như, đại gia viết chữ rất tốt. Lần trước ở ngoài Tử Trúc Lâm để lại một bức Mặc bảo, ta còn trân quý cất giữ đấy." Bình Vương im lặng một lát, oán hận trừng mắt nhìn nàng một chút."Đến hậu sơn, một nơi yên tĩnh nói chuyện." 

Lạc Trăn lập tức cự tuyệt ."Nơi yên tĩnh thì làm sao ta dám đi, ở đây ngài người đông thế mạnh, đánh ta một trận rồi chôn ta luôn, ta biết làm sao chứ." Nàng nhìn xung quanh, chỉ một chỗ hành lang gấp khúc. "Nơi đó được đấy, người đến người đi làm ta thấy khá an toàn. —— chúng ta đứng dưới hành lang nói chuyện." 

Hai người đứng ở ngay hành lang , một cái đứng ở trong hành lang, một người đứng ngoài sân cỏ. Bình Vương thấp giọng, cắn răng nói, "Lạc Trăn, đến cùng ngươi muốn làm gì. Ta cảnh cáo ngươi, chỉ bằng tờ giấy kia, ngươi muốn vu hãm ta còn lâu lắm. Nơi này là kinh thành, cũng không phải Mạt Lăng Đô các người. Ngươi phải xem lời nói của mình có bao nhiêu trọng lượng đấy." 

Lạc Trăn bẻ ngón tay tính toán, "Thứ nhất, trên tờ giấy kia viết. Giấy trắng mực đen, trật tự, mạch lạc rõ ràng. Này là vật chứng. Thứ hai, coi như phủ của người đã xử lý rồi, nhưng nhân chứng còn có Ngũ Gia, Tề tướng quân, cùng ta là ba người, ngươi không diệt khẩu được, này là nhân chứng. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, sự tình lại liên lụy đến Tam gia cùng công chúa nhà ta, liên quan đến vị trí thái tử, ảnh hưởng đến sự giao bang của hai nước. Nếu truyền đến trong tai bệ hạ... Đại gia nghĩ xem hậu quả sẽ ra sao." 

Sắc mặt Bình vương tái nhợt,  lấy tay chống lên cây cột. "Ngươi muốn cái gì. Nói mau!"

 Lạc Trăn nhìn chằm chằm khuôn mặt Bình vương đang dần mất đi huyết sắc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. "Vật chứng trong tay ta, nhân chứng có 3 người. Chuyện đã qua gần nửa tháng, vẫn không bị lộ ra, đại gia không thấy kì quái sao." 

Bình Vương hung tợn thấp giọng nói, "Ta nào biết các người đang tính toán chuyện gì!" 

Lạc Trăn: "Ta đây nói thẳng thôi. Tề tướng quân bên kia chỉ đang ngậm bồ hòn làm ngọt. Việc này nếu như tuôn ra cũng không có lợi cho hắn, chỉ có chỗ xấu, hắn không mở miệng được." 

"Về phần ta cùng Ngũ Gia..." Nàng trầm ngâm một lát, quyết định ăn ngay nói thật, " Ta nhớ kỹ ân tình lúc ở Bắc Uyển ngài giơ cao đánh khẽ cho bọn ta, định đem chuyện này chôn vùi. Ta thấy Ngũ gia cũng có ý này." 

Bình Vương im lặng, thật lâu chưa tỉnh hồn lại. Ngây ngốc, " Không thể nào?" Hắn tràn ngập hoài nghi nói, "Ngày đó bên ngoài Tử Trúc Lâm, ngươi hạ thủ nhẫn tâm như vậy. Giơ cao đánh khẽ? Báo ân như thế sao." "Ân nhân bình thường cũng không thể nào nói hạ thủ liền hạ thủ như vậy được a." 

Lạc Trăn vô tội buông tay, "Thuốc do ngươi tìm, công dụng của nó không lẽ ngươi không biết à? Thuốc kia trộn trong rượu, bị ta uống hết không lẽ ngươi không biết? Tiệc sinh thần đang êm đẹp, tự nhiên ta lại bị như thế, cuối cùng phải nhảy hồ, run cầm cập trong gió, không đánh ngươi thì đánh ai." 

Bình Vương: "..." 

Lạc Trăn nhìn thân hình cường tráng của Bình vương trước mặt, bỗng nghĩ trong nguyên tác đã miêu tả Bình vương. Sau khi lên kinh thành tranh đấu một khoảng thời gian, Sở Vương toàn thắng, Bình Vương bức cung thất bại, toàn quân bị diệt, hoàng đế không muốn thấy hắn, hạ ý chỉ lưu đày cả hắn cùng gia tộc của nhà vợ hắn ra ba ngàn dặm. Kể từ đó không thể thấy Bình vương nữa. Trong một ngôi nhà tranh ở sâu trong núi, một ly rượu độc, một thanh chủy thủ, ba thước vải trắng, bưng đến trước mặt Bình vương. Nguyên tác viết rằng: "Hắn cười thảm một tiếng, lẩm bẩm nói, 'Lưu đày ba ngàn dặm còn chưa đủ. Lão Tam cuối cùng vẫn không chịu buông tha cho ta.' sau đó buông ly rượu độc, uống một hơi cạn sạch. Sau một lát, thất khiếu chảy máu, im lặng ngã xuống đất." 

Tiếng động lớn ầm ĩ trong Bạch Mã Tự, mái hiên che khuất ánh mặt trời, khuôn mặt Bình vương ở trong bóng tối, ngũ quan không rõ ràng, chỉ có đôi mắt lấp lánh. Lạc Trăn tiến lên nửa bước, khẩn thiết nói, "Hôm nay nói hết những lời trong lòng với đại gia xong. So tuổi tác thì đại gia lớn nhất, nhưng là bàn về tình cảm phụ tử thì sao có thể so với lục gia a? Nhà mẹ hiển hách bằng lục gia sao? Tam gia cùng đại gia liên thủ, trừ tận gốc rễ của Lục gia, đại gia bởi vậy đắc chí, cảm thấy có hi vọng tiến thêm một bước . Lại quên mất thủ đoạn của Tam gia, hôm nay có thể là đệ đệ, ngày mai có thể thành ca ca. Có thể gọi là: Theo gió mà lên, theo thế di động. Nay Tam gia đang phất khởi, như mặt trời ban trưa, hướng gió không có chút gì nghiêng về phía đại gia, ngài đâu cần bận tâm gì chứ." 

Yuu: /*Ý bà Trăn là, hôm nay Tam gia có thể bày mưu với em trai, thì ngày mai cũng có thể bày mưu với anh trai ý*/

Dưới mái ngói, mặt Bình vương co quắp vài cái, muốn nói chuyện, nhưng cũng không biết nói gì. "Đã đến nước này, nhiều lời vô ích." Lạc Trăn nói, "Lời ta nói, ngài tin hay không thì tự mình đi điều tra. Lúc đó mọi chuyện sẽ rõ." Nói xong, Lạc Trăn không đứng đó, xuyên qua hành lang, hòa vào đám đông đang đi phía trước. Bình Vương đứng tại chỗ, nhai lại lời nói cuối cùng của Lạc Trăn, cả người dại ra.

 ... . . . 

Lạc Trăn đi nhanh hơn, xuyên qua đám người, đi dọc theo hành lang, cua mấy lần, chính diện đụng phải Cố Uyên. Cố Uyên đang nhìn khách hành hương xung quang, liếc thấy Lạc Trăn, liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, bước nhanh đến gần "Lạc Quân, tìm được ngươi rồi." Cố Uyên than thở, "Vừa rồi để ngươi đi một mình, huynh đệ chúng ta bị Ngũ gia mắng một trận, cả đám phải đi tìm ngươi trở về. —— giờ có thể trở lại phụng mệnh rồi" 

Lạc Trăn theo Cố Uyên về chính điện, một thị vệ của Kỳ vương phủ đứng ở đó nghênh đón, truyền nguyên lời của Kỳ vương cho nàng: "Ngày ước định vào cung diện thánh, ta còn nhớ, không biết Lạc Quân còn nhớ hay không." "Ngày vào cung diện thánh..." Lạc Trăn lặp lại một lần, nháy mắt liền tỉnh ngộ, "Ai nha! Ta quên mất!" Nàng kéo vạt áo của tên thị vệ, " Ngũ Gia đi theo Tam điện hạ cùng công chúa? Đi đâu vậy? Nói cho ta mau!" 

Tên kia thị vệ gật đầu nói, "Ngũ Gia từ trong đại điện đi ra, không thấy Lạc Quân, Tam điện hạ cùng công chúa lại không thấy bóng dáng, Ngũ Gia hỏi vài câu, đúng là đi theo hai người đó, nhìn phương hướng chắc là ra sau núi?" 

... 

Bạch Mã Tự tồn tại hơn 800 năm, trải qua hai triều mưa gió, chiếm cứ hết một mảnh sau núi, mỗi khi xuân qua hạ đến, phía sau tảng đá lớn, lộ ra một vườn hoa lê tuyết. Bất quá sau núi chính là chỗ tu hành của tăng nhân, bình thường không mở cho người ngoài vào. Hoa lê tuyết nổi tiếng như thế, rất nhiều khách hành hương cũng chỉ có thể tiếc nuối đứng dưới chân núi nhìn lên. Nhưng ai bảo hôm nay bọn họ lại đụng tới vài vị thân vương đang cải trang vi hành. Cửa mở ra, mấy tiểu tăng dẫn đường, Thương Hòa_thống lĩnh thị vệ của Sở vương phủ cùng Uông Chử_thống lĩnh Thính Phong Vệ sắc mặt nặng nề, như lâm đại địch, mỗi người dẫn theo mười mấy người, hai bên đang tranh chấp để giành giựt một vị trí, có tầm nhìn trống trải bằng phẳng rồi kiểm tra xung quanh một lần, trải nệm, bày điểm tâm, lúc này mới riêng phần mình thỉnh Sở Vương cùng công chúa đi qua. Chu Tầm đứng ngoài hàng rào khoảng hai khắc (khoảng 30 phút), sớm đã không còn kiên nhẫn chuẩn bị nổi giận. Ngại Tuyên Chỉ ở đây, không nói gì, đưa tay mời công chúa ngồi vào. Ngược lại, tâm tình Tuyên Chỉ cực kỳ tốt, vui vẻ ngồi vào vị trí, một bên thưởng thức cảnh trí xung quanh, một bên dùng điểm tâm. Vị trí bọn họ ngồi có thể thấy cành lá rung động giống như sóng lớn phập phồng dưới biển cả. Hoa lê nở vào mùa khô, gió nhẹ thổi qua tán cây, hoa rơi lả tả, đậu trên vạt áo cùng đuôi tóc của hai người, phảng phất như một trận tuyết lớn giữa mùa hạ. Xuyên thấu qua những cành cây, lờ mờ lộ ra mái ngói nơi những tăng nhân tu hành. Tiếng chuông du dương, từng trận, mơ hồ truyền vào vành tai.


 Đông Lục 800 năm chiến loạn, thương vong vô số, vô thanh vô tức dung nhập vào bên trong một mảnh thâm sơn yên tĩnh này. Tuyên Chỉ ngưng mắt nhìn cảnh trí xung quanh, nhìn đến ngây ngốc. Sở vương bên cạnh cũng ngơ ngẩn nhìn gò má như bạch ngọc của nàng. Cái gì mà cấp bậc lễ nghĩa, thân phận, hắn đều bất chấp . Nơi này là nơi thâm sơn, với hắn chính là nơi yên bình nhất. Cả thế giới giống như chỉ có hai người bọn họ, thị vệ bao quanh khắp nơi cơ hồ đều bị hắn xem nhẹ. Hoa lê bay đầy trời, làm trong lòng hắn mang bao xúc động, cái gì cũng liều mạng, bỗng nhiên ngồi dậy, một phen đè mặt Tuyên Chỉ, lúc nàng đang kinh ngạc, cường ngạnh muốn hôn. 

"Loảng xoảng——!" Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, to tới mức da đầu hắn run lên, cơ hồ trái tim cũng muốn ngừng đập, động tác không khỏi hơi chậm lại. 


"Xin lỗi a, ta không cố ý." Lạc Trăn từ sau một cây hoa lê tuyết đi ra, dường như không có việc gì nói một câu, rồi nhanh như chớp trốn sau lưng Kỳ vương, đem dùi trống bỏ qua một bên. "Nào, cám ơn Ngũ Gia sớm chuẩn trống cho ta, quả nhiên không giống trống bình thường. Vang đến nỗi muốn điếc luôn rồi ." Cái này chắc chỉ cần gõ nhẹ là được rồi. 

"Ba ——!"Tuyên Chỉ nâng tay cho Chu Tầm một cái tát. Hai Thính Phong vệ gần đó cú ý tới động tĩnh bên này, nhanh chóng chạy tới trước mặt công chúa, đưa người rời đi. Chu Tầm tức giận , cơ hồ bật lên đứng dậy đến, dùng thân thể ngăn lại Tuyên Chỉ lại. "Công chúa, công chúa khoan đi!" 

Hắn không để ý mặt mũi của thân vương, trước mặt rất nhiều tâm phúc, kéo tay Tuyên Chỉ nói, "Hôm nay ta nhất định phải rõ ràng mọi chuyện. Nếu công chúa cũng có tâm giống ta thì có thể đáp ứng! Nếu công chúa không có ý thì nói thẳng với ta, để từ nay ta không còn tư tưởng nữa! Nhìn xem đi, có nam nhân nào trên kinh thành lại hèn nhát như ta như thế chứ! Cứ nửa vời như thế, ta sống không nổi nữa!" 

Mặt Tuyên Chỉ trầm như nước, lạnh như băng nói, "Ta đối với ngươi có ý hay không, ngươi còn không biết sao? Chúng ta mấy ngày nay ... Mà thôi. Không nói nữa." Nói rồi rút tay về. Chu Tầm chỉ cảm thấy trong tay lẫn trong lòng đều trống rỗng. Cả người vắng vẻ , giống một viên lửa nóng đâm xuyên qua trái tim lạnh lẽo của hắn. Hắn hoảng hốt nhìn Tuyên Chỉ công chúa xoay người lại, mặt đối mặt hướng về hắn, đôi môi khép mở, phảng phất nói cái gì, trước mắt hắn đen lại không còn nghe thấy gì nữa. 

Tuyên Chỉ nói liên tục hai lần "Lại đây", thấy hắn nhìn nàng đăm đăm, ngu ngơ đứng tại chỗ, cả người làm cử chỉ gì điên rồ , cũng không biết là chuyện gì đã  xảy ra. Nàng hơi mím môi, không nói tiếp "Lại đây", mà là trực tiếp đi qua một bước, kéo vạt áo hắn. Trong lòng hắn loạn lên, đã mất phòng bị, bị Tuyên Chỉ kéo. Tuyên Chỉ đưa tay đè cổ hắn, một bàn tay niết cằm hắn, nhắm chuẩn hôn lên môi hắn. 

Lạc Trăn đứng cạnh chứng kiến toàn bộ: "..." 

Uông Chử đang trong tư thế ngăn cản: "..." 

"Tam ca cuối cùng cũng tu thành chính quả ." Chu Hoài ở bên cạnh ung dung cảm khái một câu, nâng tay lên, tay áo rộng lớn che trước mặt Lạc Trăn, che kín tầm mắt nàng, "Phi lễ chớ nhìn."

 Lạc Trăn thông qua lớp áo dày của hắn nhìn ra một khe hở, lộ ra hai con mắt, nhìn chằm chằm hai bóng người đang ôm nhau kia, suy nghĩ một lát, trong lòng loáng thoáng vẫn cảm thấy nơi nào đó không ổn. "Ngũ Gia, trống đâu." Chu Hoài cũng không đáp lời, cầm ngược ở cánh tay của nàng, trực tiếp kéo nàng xuống núi. 

"Làm việc phải xem thời cơ. Nay chúng ta không thể làm gì được nữa. Đi . Chúng ta đi nơi khác."

 Tác giả có lời muốn nói: Cuối tuần viết high , tác giả tỏ vẻ có còn sức mạnh, buổi tối viết tiếp! 

Đôi lời editor: Xin lỗi vì mình đã có ý định drop. Bởi vì mình khá bận, mình muốn âm thầm rời đi rồi ấy. Nhưng mà... mình đọc được cmt các cậu. Mình thấy vô trách nhiệm quá khi bỏ dở dang như này, nên mình sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể nhé. Hãy tha thứ cho mình nhenn. T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro