Phần 6: Nam Sơ và A Nụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuấn Hy đã lấy được thuốc giải từ Vương Tinh và anh đã thả hắn ra như đã hứa, anh nhanh tay cho tất cả thuốc vào balo rồi vác trên lưng, dáng vẻ gấp gáp. Rời đi tới cửa, anh quay lại nhìn Vương Tinh đang đứng nhìn theo bóng lưng anh, Thuấn Hy nói khẽ:

"Anh nên mau trốn khỏi đây nếu muốn sống, vì tôi sẽ biến nơi này thành mồ chôn của bọn quái thú và Tống Thiên Hào"

Vương Tinh chỉ thở dài, lặng thầm nhìn Thuấn Hy lao đi như gió, chỉ còn mình anh ta trong phòng chưa thuốc với những suy nghĩ ngổn ngang. Anh hiểu rõ đám người này sẽ phá huỷ căn cứ dù có bỏ mạng.

Thuấn Hy mặc bộ đồ giống của Vương Tinh, mang khẩu trang y tế, tay mang túi thuốc giải đủ cho số người ở phòng giam số sáu sử dụng, anh nhanh chân lướt qua những tên canh gác một cách tự nhiên nhất. Trên đường đi xuống tầng ba hòng đưa thuốc giải cho con tin nhưng lúc này chuông báo động vang lên, những khu vực quan trọng đều bị tăng cường nhân lực chốt chặn, người qua lại giữa các tầng hầm đều bị kiểm tra nhận diện. Tình hình trước mắt anh không thể tới thang máy xuống tầng ba để giải cứu con tin, trong khi đó là con đường duy nhất để xuống dưới. Ngay lúc này, anh thấy Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc đang vác hai bao vũ khí đang tiến tới thang máy và tấn công bốn người đang đứng gác, sau đó họ kéo chúng vào trong phòng chứa đồ mà lúc đầu bọn họ ẩn nấp. Thuấn Hy có thể nhìn thấy khu vực này có camera giám sát, nhất định hành tung của hai người họ sẽ sớm bị phát hiện nên đã nhanh trí tụ hợp và đưa thuốc giải cho hai người họ. Anh muốn đi tìm Nam Sơ và Hạ Lam vì lo lắng họ gặp chuyện.

Bằng số vũ khí vừa lấy lại, hai người Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc đã tấn công tầng ba và nhanh chóng đi đến buồng giam để giải cứu con tin như kế hoạch đã bàn. Tất cả camera giám sát ở tầng ba trước đó đã bị Nam Sơ và Hạ Lam tác động lúc ở phòng điều khiển nên Tống Thiên Hào không phát hiện ra tầng ba đang có cuộc nổi loạn. Lúc này lão chỉ chăm chăm muốn xem màn kịch hay ở tầng bốn, lão vẫn nghĩ tên Bách đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả đối với những người tẩu thoát.

Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc sau khi xử lí hết đám lính canh ở tầng hầm thì gặp tên Bách đang đi tuần tra buồng giam, bên cạnh hắn còn có sáu người đang mang vũ khí nên họ không dám manh động vì lúc này hắn đang ở với con tin ở buồng giam số sáu. Hai người họ nhìn thấy những vệt máu dài trên sàn nhà, đoán có chuyện chẳng lành với đám con tin nên càng thận trọng hơn. Khi tên Bách bước vào thì thấy những con tin đang trong trạng thái không tỉnh táo, ba người Minh Triết, Hải Nam, Trần Hoàng đang giấu súng phía trong áo để không bị phát hiện, nhưng vẻ mặt bất ổn của họ không qua mắt được tên Bách, hắn hạ lệnh cho người lục soát tất cả con tin bên trong. Sau khi phát hiện con tin có giấu vũ khí, hắn lập tức cho người tịch thu và bắt ba người họ lại để tra khảo. Những cú đấm đau đớn khiến ba người họ không thể không khai ra, khi nắm bắt toàn bộ thông tin về những người tẩu thoát, tên Bách tập tức lao ra ngoài phòng giam để truy lùng nhưng chưa kịp ra tới cửa thì ngay lúc này, Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc bất ngờ thả bom khói vào phòng và dụ đám lính canh ra ngoài, khi chúng vừa ra thì họ xả súng liên hoàn khiến kẻ địch không kịp trở tay. Tên Bách tham sống sợ chết đã lấy một tên lính canh làm khiên chắn rồi bỏ chạy trong làn khói mờ, bỏ lại những tên lính canh đang thoi thóp nằm dưới sàn nhà vùng vẫy trong vũng máu tanh nhưng chưa chạy được bao xa hắn đã bị Trần Hoàng đuổi theo và bắn hai phát vào lưng từ phía sau bằng chính cây súng anh nhặt được từ đám lính canh. Lần đầu giết người anh ta không khỏi sợ hãi, anh quăng súng xuống sàn nhà, nhìn đôi tay dính máu mà lòng dạ ngổn ngang, miệng lẩm bẩm "Nếu mày thoát ra thì những người đó sẽ gặp nguy hiểm, là mày ép tao nói ra kế hoạch của bọn họ, mày không thể rời khỏi đây được". Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc đã làm theo kế hoạch của Nam Sơ, họ mở cửa tất cả buồng giam để giải cứu hơn năm mươi con tin và tiêm thuốc giải độc cho họ, trong đó có cả người của làng chài nhưng vẫn chưa tìm thấy Từ Dụ. Vì vậy, Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc đã phải đi tìm anh ta, cuối cùng họ nhìn thấy Từ Dụ đang ngồi co ro trong góc tường tối tăm.

Vừa lúc đó, một người thanh niên vừa được giải cứu đi tới, anh ta ăn mặc rách tươm, bờ môi nứt nẻ, đôi mắt thất thần, làn da rám nắng, dáng người gầy gò ốm yếu. Anh bất ngờ đi tới chỗ Từ Dụ, môi mắt sáng lên, miệng nở nụ cười, trong khi nước mắt bắt đầu rơi xuống, khi nhận ra đó là Từ Dụ người bạn cũ của mình. Anh gọi khẽ tên "Từ Dụ" hai lần, sau đó Từ Dụ ngước lên nhìn A Bàng không khỏi vui mừng, anh loạng choạng đứng lên đi tới nhìn những con tin đang đứng phía sau, sau đó nói với Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc trong nước mắt:

"Tất cả con tin ở buồng giam số bảy đều đã bị giết chết và làm mồi cho quái thú, tôi có lỗi với mọi người vì đã không thể ngăn cản bọn họ. Tôi thật vô dụng"

Tất cả mọi người đều đoán được kết cục của những người đó khi nghe những tiếng súng liên hoàn lúc nãy, cộng với những vệt máu dài trên hành lang, họ cúi mặt buồn bã, Trần Hoàng tới vỗ vai an ủi Từ Dụ, anh nói:

"Chúng ta không thể làm gì được nữa, đó là cái giá mà họ phải trả khi không tin tưởng đồng đội. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải ra khỏi đây thôi"

Từ Dụ gật đầu, anh loay hoay tìm bóng dáng của Nam Sơ, Hạ Lam, Thuấn Hy nhưng họ vốn không đi cùng Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc. Như đoán được suy nghĩ của Từ Dụ, Tiểu Mạnh nói với anh:

"Từ Dụ, chúng ta phải đi mau trước khi viện binh tới. Chúng ta sẽ gặp những người còn lại ở du thuyền như đã bàn, anh đừng lo họ sẽ thoát ra nhanh thôi. Chúng ta càng chần chờ thì càng cản trở con đường của họ mà thôi"

Đám người lao đi dưới sự dẫn dắt của Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc. Họ chia ra hai nhóm đi thang máy lên tầng hai, sau đó đi theo bản đồ của Hạ Lam vẽ để đến phòng lưu trữ gene. Trên đường bất kể ai cản đường họ sẽ âm thầm thủ tiêu trong im lặng và tránh camera an ninh. Cuối cùng họ cũng đến được ống thông gió đến đỉnh đồi được canh gác bởi hai lên tính, Tiểu Mạnh dễ dàng xử lí hắn nhanh gọn và đưa con tin đi theo đường rừng đến chỗ du thuyền như kế hoạch. Lúc lính tuần tra phát hiện ra tất cả con tin biến mất là lúc bọn họ đã sắp rời khỏi căn cứ, chuông cảnh báo mức độ nghiêm trọng nhất cũng được kích hoạt, tất cả lính canh như ong vỡ tổ, ngay lập tức chúng được phân công nhiệm vụ để truy lùng đám người bỏ trốn. Các con đường ra vào căn cứ cũng được đóng lại nội bất xuất ngoại bất nhập.

Không khí bên trong thang máy càng lạnh dần, bốn tên lính canh mặt không biến sắc vẫn bóp chặt cánh tay của Nam Sơ và Hạ Lam, nòng súng vẫn kề trên thái dương. Sự im lặng bao trùm xung quanh, chỉ có tiếng ù ù của thang máy đang xuống dưới tầng sâu nhất. Nam Sơ tính toán tốc độ thang máy gần bốn mươi mét trên phút, tổng cộng ba phút từ tầng một xuống tầng bốn, vậy độ sâu của tầng hầm nơi quái thú sinh sống hơn 150 mét từ mặt đất. Căn cứ nằm sâu dưới những ngọn đồi che phủ bởi cây xanh, là một nơi nguỵ trang rất tốt để không bị phát hiện, trải qua trận dư chấn hai mươi năm trước nhưng mọi thứ vẫn còn kiên cố. Nam Sơ suy đoán cách phá huỷ nơi này phải từ tầng bốn, nhất định có hệ thống bí mật dưới đây, nhưng cô không biết mình có sống sót mà tìm ra nó hay không. Lúc này thang máy dừng lại hẳn, cánh cửa từ từ mở ra, phía trước là một cánh cửa sắt khác. Bên ngoài tối tăm và lạnh lẽo, tiếng gầm rú của quái thú vang vọng liên hồi nhưng không thể xác định vị trí của chúng ở hướng nào. Một tên lính canh mở cánh cửa sắt, sau đó ba tên còn lại đẩy hai người về phía trước, sau đó chúng lùi bước về phía thang máy, vể mặt khẩn trương, rõ ràng chúng cũng rất sợ thứ sinh vật dưới này. Nam Sơ và Hạ Lam quay lại thì thấy chúng đã đóng cửa và di chuyển lên trên, chỉ còn lại hai người đang bị trói tay giữa màn đêm tăm tối, phía trên tường chỉ có lờ mờ những ngọn đèn nhỏ. Căn phòng bên dưới có những chiếc cột đá cao to rắn chắc, trần nhà cao hơn ba mươi mét, phía trên có có gắn camera giám sát. Nam Sơ nhìn thẳng vào camera, cô biết lão Tống vẫn đang quan sát họ, cuộc chiến giữa con mồi và quái thú bắt đầu. Một tiếng gầm rú vang lên, tiếp theo là hàng loạt tiếng rú theo sau, mặt đất rung chuyển nhẹ, tiếng bước bước của chúng tới gần hơn. Hạ Lam kéo Nam Sơ vào một góc, cô nhanh tay cởi trói cho Nam Sơ trước, khi dây thừng vừa rớt xuống là lúc một con quái thú lao tới chỗ hai người họ khiến hai người tách ra hai hướng, nó có cặp mắt liên tục nhấp nháy, cơ thể phát ra một mùi hôi, miệng chảy dịch nhầy, nó cao hơn hai mét với cái đầu to và bộ da cứng cáp. Nó đuổi theo Hạ Lam, lúc này cô vẫn chưa kịp mở trói cho chính mình, nhưng nhờ thân thủ nhanh nhẹn cô đã chạy tới nấp vào một bức tường. Ở phía xa xa, Nam Sơ cũng đang ẩn nấp khỏi tầm ngắm của quái thú, hai cô gái trong tay không có một thứ vũ khí gì nhưng vẫn không từ bỏ mà liên tục tìm cơ hội thoát thân. Chưa được bao lâu, từ trong màn đêm lạnh lẽo, những cặp mắt khát máu khác hiện ra, chúng lần lượt đi tới và đánh hơi con mồi, lúc này tứ phía đều là bọn tắc kẻ khổng lồ mà lần đầu Nam Sơ, Hạ Lam được chứng kiến. Họ nhìn nhau ra hiệu, sau đó Nam Sơ chạy về đường hầm phía Bắc, còn Hạ Lam chạy về hướng Đông để phân tán sự chú ý của chúng. Những đường hầm như một mê cung trải dài vô tận nhưng có điểm giao nhau, vì biết điểm yếu của chúng là nhiệt độ và ánh sáng nên Nam Sơ điên cuồng chạy về phía trước, vừa chạy vừa quan sát hai bên để tìm nơi khởi động nguồn nhiệt, tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô, nếu thật sự không tìm ra thì nhất định cô sẽ phải bỏ mạng nơi này, những nỗi sợ hãi vừa là thứ thôi thúc cô tiến về phía trước vừa là thứ khiến cô muốn quay đầu. Phía sau là bầy quái thú điên cuồng đuổi theo, hai bên là một bức tường đá dày, không có lấy một nơi trú ẩn hay bất kì vũ khí nào giúp ích cho cô. Càng chạy vào sâu bên trong tầng hầm, cô phát hiện xung quanh càng nặng mùi, đó là mùi của xác người chết và mùi phân của bọn quái thú thải ra ngoài. Nam Sơ vất phải một vật gì đó nên đã ngã xuống, khi nhìn kĩ thì đó là xương người, chúng vương vãi khắp vơi, đây thực chất là một bãi tha ma. Lúc này một con quái thú lao tới đưa hàm răng nanh nhọn hoắc ra hòng cắn con mồi, nhưng Nam Sơ đã lấy một chiếc xương đầu lâu của con người quăng vào mõm nó rồi bò sang hướng khác. Trong bãi tha ma, cô còn phát hiện có quần áo của những nạn nhân xấu số, mặc kệ mùi hôi thối cô lần tìm trong đống đồ để mong tìm được thứ gì đó. May mắn thay, tay cô chạm phải một vật có hình dạng như bật lửa, khi quái thú vừa lao tới lần nữa cô đã cố gắng bật lửa để doạ chúng. Nhìn thấy đốm lửa trước mặt, con quái thú lập tức lui về phía sau rồi gầm lên hai tiếng, nó không bỏ đi cũng không tấn công. Nam Sơ lấy vải quấn quanh một thanh xương chân người rồi đốt lửa làm đuốc, cô doạ bọn quái thú tránh xa mình. Lúc này cô đã có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của chúng và nhìn thấy con đường phía trước. Những con quái thú khác cũng đi tới trước mặt cô gầm rú ra oai nhưng không dám tiến lên. Lúc này cô nhìn thấy có tất cả bốn quái thú đang vây lấy mình, chúng có kích thước giống nhau và cách hành xử như được lập trình giống nhau. Nam Sơ vẫn tiến về phía trước và quan sát tìm kiếm mật thất, hay căn phòng nào đó, phía sau là những con quái thú đang hăm he tấn công cô. Bất chợt cô vấp té, bên dưới chân là những đồ mục nát, bao gồm công cụ xây đường hầm như máy trộn bê tông, đất đá, xà beng, kềm, máy khoan,... tất cả đã rỉ sét và nhuốm màu thời gian, trước mặt là bức tường đá nhìn sơ trông như những bức tường đá dưới tầng hầm nhưng khi nhìn kĩ cô thấy có điều bất thường, bức tường này bị bóc tách một lớp bề mặt do thời gian để lộ một mảng sắt dày bên trong. Nam Sơ cắm ngọn đuốc xuống đất, sau đó dùng búa đập lớp đá bên ngoài, một lúc sau cánh cửa sắt hoàn chỉnh cũng hiện ra, bên cạnh còn có ổ khoá. Cô lấy kềm cắt ổ khoá căn phòng và bước vào trong. Cô khởi động đèn trong căn phòng, bên trong chứa đựng những bản vẽ thiết kế căn hầm với nhiều khu vực riêng biệt, bên cạnh còn có một phòng thí nghiệm che phủ bởi bụi bặm, dấu vết có người từng sống hiện lên rõ ràng. Cô vạch bản vẽ ra kiểm tra thì mắt sáng lên, hệ thống tự huỷ mà lão Tống nói năm đó vốn đã từng được kích hoạt nhưng chỉ là phần nổi, vì còn một hệ thống tự huỷ bí mật chưa được khởi động vì vậy tầng bốn nuôi nhốt quái thú vẫn còn nguyên vẹn, một khi nền móng bị phá huỷ thì không thể tái cấu trúc được. Trong góc còn có một chiếc túi xách da, bên trong là cuốn nhật kí cũ kĩ ghi tên Từ Lộ, cô đã ghi lại bí mật của Alpha chính là bộ não, vì chúng đã được cấy kí ức của con người vào, điều đó làm tăng khả năng thích ứng và trao đổi chất khiến quái thú có thể có trí thông minh và thể chất vượt trội.

Những bức tường đá như những hàng rào phòng thủ kiên cố dưới lòng đất, thời gian hai mươi năm trôi qua nhưng tất cả còn nguyên vẹn. Trên những bức tường lạnh lẽo là vô số vết xước từ bộ móng vuốt của bầy quái thú gây ra, dưới đất là vô vàn mảnh xương người và động vật, mùi tử khí khiến Hạ Lam buồn nôn vô số lần, cô ngồi co ro trong góc tường, dưới chân cô là một phần thân thể của con người còn chưa phân huỷ hết. Sau khi tự cởi trói, cô đã trải qua một cuộc rượt đuổi sống chết với đám quái thú, cô trở nên cạn kiệt sức lực và trên người đầy vết trầy xước, chân phải cô cũng bị móng vuốt của chúng làm rách toạt, máu tươi thấm qua lớp vải mỏng, dù Hạ Lam lấy khăn quấn chặt vết thương nhưng vẫn đủ để bọn quái thú đánh mùi được. Vệt máu trên trán cô chảy xuống sóng mũi, cô vội đưa tay lau đi, hơi thở dứt đoạn, trên tay cô cầm một thanh sắt dài ba mươi tất sẵn sàng phòng thủ, phía sau lưng cô là tiếng gầm của quái thú và tiếng nước dãi của chúng rơi xuống mặt đất. Bóng tối che phủ tứ bề, cô nhận ra đây là địa bàn của chúng nên cô không thể trốn thoát hay cầm cự được bao lâu vì với giác quan nhạy bén và trí tuệ vượt trội, chúng là thủ lĩnh của bóng đêm và là hiện thân của tội ác mà con người tạo ra. Ngay giây phút sinh tử này, cô bắt đầu thấy sợ hãi cái chết, cô nhớ lại những khoảng thời gian mà mình từng trải qua, với quá khứ đen tối, đầy những bất hạnh và hiểm nguy cũng không làm cô sợ hãi như lúc này. Cô nghĩ tới Nam Sơ và những người bạn đang gặp nguy hiểm, cô biết họ đang đợi mình, cô sợ mình không thể thoát ra và bảo vệ Nam Sơ như lời cô từng hứa. Phía sau lưng Hạ Lam, bốn con quái thú đang chầm chậm đi tới, với ánh mắt khát máu và một tiếng gầm tự tin rằng con mồi đã thuộc về chúng, bốn con quái thú xoay đầu nhìn nhau như ra hiệu ai bắt được con mồi trước sẽ là của nó. Hạ Lam không có đường tiến hay lùi, cô nắm chặt thanh sắt trong tay, dùng tất cả thính giác và khứu giác để phòng bị, tay run bần bật, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi.

Bốn con quái thú xác định được vị trí con mồi thì đồng loạt lao tới phía trước, bất ngờ Nam Sơ lao tới trước mặt chúng và chiếu chiếc đèn pin công suất lớn vào mắt bọn chúng khiến chúng gầm lên vì khó chịu, sau đó lùi về phía sau. Nam Sơ ngoái lại chỗ Hạ Lam rồi la lên "Hạ Lam, đừng sợ"

Nghe tiếng Nam Sơ, Hạ Lam bần thần ngồi dậy, cô lê từng bước chân về phía Nam Sơ, vẻ mặt không giấu được cảm xúc vui mừng và cảm động, cô mếu máo rơi nước mắt đi tới bên cạnh Nam Sơ, bàn tay nắm chặt cánh tay Nam Sơ vẫn đang cầm chiếc đèn pin. Trong căn hầm địa ngục, hai cô gái đứng chính diện bốn con quái thú to lớn tạo nên khung cảnh chưa từng có. Nam Sơ quay sang nhìn Hạ Lam, thấy cô bị thương ở chân cô đưa tay đỡ lấy Hạ Lam đứng vững, cô khẽ gật đầu ra hiệu rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, hai người nhìn nhau cố động viên đối phương. Bất ngờ ở phía trước ánh đèn, nơi bốn con quái thú vẫn đang bị ánh sáng làm mất phương hướng có một bóng đen xuất hiện, bốn con quái thú tạt về hai bên nhường chỗ cho một con quái thú khác, nó to lớn hơn hẳn và ánh sáng không làm nó sợ hãi hay bị ảnh hưởng gì, nó dừng trước mặt Nam Sơ rồi gầm một tiếng lớn. Nam Sơ nhìn thấy con quái thú đứng trước mặt nhưng vẻ mặt vẫn không lộ vẻ sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mắt nó, nó cũng nhìn cô một lúc và gầm lên một tiếng dài, khoảng cách gần khiến cô có thể nhìn thấy khoang họng của nó có thể nuốt trọn lấy cô, hàm răng nhọn có thể xé xác cô thành từng mảnh nhanh chóng, nước dãi từ miệng nó chảy ra rơi lã chả, và luồng gió từ tiếng gầm của nó khiến tóc hai cô gái bay phất phơ, kèm theo đó là một mùi hôi đặc trưng.

Sau khi nhìn nhau một lúc, ánh mắt con quái thú bắt đầu thay đổi, nó trở nên khó hiểu hơn và tiếng gầm nhỏ lại, nhưng được một lúc thì lại lao tới định xé toạc Nam Sơ ra, nhưng Nam Sơ vẫn đứng vững trước mặt nó và gọi lớn "A Nụ". Nghe tiếng gọi "A Nụ" con quái thú dừng lại và nhìn lại khuôn mặt Nam Sơ một lần nữa, tiếng kêu trở nên nhỏ hơn. Nam Sơ chầm chậm tiến về phía trước để nó nhìn rõ cô, khi Hạ Lam toan ngăn cản thì cô vỗ nhẹ tay Hạ Lam và nói "không sao đâu" mặc kệ Hạ Lam vẫn đang vô cùng lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Nam Sơ và con quái thú lạ lùng đó. Khi khoảng cách đủ gần, gần tới mức cô có thể chạm vào nó, cô đưa tay lên gần chiếc mũi gồ ghề của nó rồi xoa nhẹ, bàn tay run run, tim cô đập nhanh hơn hơn bình thường, cảm xúc vừa vui mừng vì gặp lại người bạn cũ, vừa chua xót khi nghĩ tới chuyện cô sắp làm để phá huỷ tất cả mọi thứ nơi đây. Con quái thú không những không tấn công công cô mà còn cúi đầu xuống thấp hơn rồi nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt nhắm nghiền lại, Nam Sơ bắt đầu rưng rưng rồi nói "đúng là em rồi, A Nụ của chị". Cuộc hội ngộ trong hoàn cảnh éo le của Nam Sơ và A Nụ cũng trôi qua chóng vánh, con quái thú mở mắt ra rồi rời đi cùng ba con quái thú còn lại, trước khi đi nó ngoái lại nhìn cô lần nữa, vì nó không làm hại cô nên những con quái thú khác cũng không dám manh động mà để cho hai cô gái sống sót an toàn. Khi A Nụ hoàn toàn rời khỏi, Nam Sơ mới ngồi xuống bật khóc thật to, cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trên hòn đảo cùng bố mẹ và A Nụ, đồng thời nghĩ về những gì tiết lộ trong cuốn nhật kí mà cô tìm được trong căn phòng bí mật. Hạ Lam ôm lấy vai cô an ủi, sau khi bình tĩnh thì hai cô gái trở về căn phòng bí mật, tại đây Nam Sơ đã sơ cứu vết thương ở chân cho Hạ Lam và kể cho cô nghe chuyện về bố mẹ mình và A Nụ:

"Một tai nạn của phòng thí nghiệm đã khiến cơ thể mẹ chị bị nhiễm phóng xạ và không thể sống quá năm năm, lúc đó bà ấy sinh chị được hai năm, vì không muốn bố biết nên bà ấy đã bắt đầu khởi động lại dự án nghiên cứu thần kinh mà bà ấy đã từng bỏ dở, bà hy vọng kí ức của mình sẽ được giữ lại trong một cơ thể khác, và A Nụ chính là món quà mà bà ấy để lại cho chị. Nhưng ba năm sau đó, dự án hồi sinh quái thú liên tục thất bại, vì không muốn nhìn thấy bố nhọc lòng và họ muốn nhanh chóng thoát khỏi Tống Thiên Hào nên bà một lần nữa đưa kí ức con người vào Alpha 1 để thử nghiệm, và kết quả là họ đã tạo ra một con quái vật khát máu với sức mạnh và trí tuệ vượt trội. Vì để đề phòng bất trắc, hai người họ đã bí mật xây dựng hệ thống tự huỷ ở dưới tầng hầm này, kể cả Tống Thiên Hào cũng không biết về nó"

Hạ Lam an ủi Nam Sơ khi thấy cô buồn khi nhắc lại bố mẹ mình, cô nhìn vào mắt Nam Sơ đầy hy vọng "Vậy có nghĩa chúng ta có thể phá huỷ nơi này rồi, hãy mau tìm ra nó rồi thoát khỏi đây, em sẽ không để chị phải làm chuyện đó một mình đâu"

Nam Sơ xoa tay Hạ Lam, vẻ mặt ẩn chứa điều gì đó khó nói, có lẽ cô biết chuyện vốn không hề dễ dàng gì. Cô nhớ lại những dòng nhật kí "Cách phá huỷ duy nhất là phải xuống dưới tầng hầm, trong căn phòng bí mật, khởi động mười công tắc bằng thủ công, và người bên dưới sẽ không thể sống sót trở lên được, tất cả sẽ bị chôn vùi mãi mãi. Đó là cái giá phải trả dành cho người đã tiếp tay cho tội ác chống lại tự nhiên và tạo hoá"

Cô không có cam đảm nói ra sự thật với Hạ Lam, lúc xây dựng hệ thống tự huỷ có lẽ bố mẹ cô cũng đã nghĩ tới kết thúc này rồi, họ đã nhận ra sai lầm của mình và muốn kết thúc nó từ hai mươi năm trước, chỉ không ngờ rằng Tống Thiên Hào đã giết hại họ trong cuộc nổi loạn của Alpha 1. Cô nghĩ rằng định mệnh đã đưa cô tới hòn đảo này, đưa cô xuống tầng hầm này để thực hiện nhiệm vụ mà bố mẹ cô chưa hoàn thành. Nghĩ tới đây, Nam Sơ bắt đầu lo lắng cho Hạ Lam và những người đồng đội "Nếu thuận lợi có lẽ bây giờ đám người Tiểu Mạnh - Tiểu Bắc đã đưa con tin thoát khỏi căn cứ và tới bến tàu, còn Thuấn Hy và Từ Dụ - với tính cách cứng đầu đó nhất định họ đang đi tìm cô. Về Hạ Lam, cô gái này đã trưởng thành với nhiều bất hạnh, mình không thể để em ấy chết chung với mình được, phải tìm cách đưa em ấy rời khỏi đây trước"

Tống Thiên Hào sau khi quan sát thấy cảnh Alpha 2 tha mạng cho Nam Sơ thì vẫn cười không ngớt như một tên bệnh hoạn, Nhậm Hiền đứng kế bên cũng không có mặt mũi nào lên tiếng về những thất bại liên tục của mình, cuối cùng ông phải công nhận rằng mình không sánh bằng vợ chồng họ, công nghệ hiện đại như bây giờ còn không thể làm ra những gì mà hai người họ đã làm cách đây hai mươi năm. Ông dành cả đời nghiên cứu về quái thú để vượt mặt hai người mà ông đố kị, cuối cùng phải ngậm ngùi chịu thua. Tống Thiên Hào quay sang tiến sĩ Nhậm Hiền ra lệnh cho ông hãy tìm tất cả những nhà thần kinh học giỏi nhất về để tiếp tục nâng cấp cho quái thú "Ta muốn ông hãy hoàn thành dự án này và tạo ra những vật thể hoàn hảo nhất"

Tiến sĩ Nhậm Hiền nói: "Tôi nghĩ ông nên tìm người khác, tôi không phải là người thích đi sao chép kết quả bài tập của người khác, tôi cũng không muốn tiếp tay cho ông để đi ngược lại với tạo hoá"

Tống Thiên Hào cười nhạt, tay châm điếu thuốc, vẻ mặt cay cú và ánh mắt trở nên dữ tợn, lão răn đe "Ông nghĩ ông biết quá nhiều bí mật của tôi như vậy, sau đó lại muốn trốn chạy sao?Tôi sẽ cho ông mọi thứ, kể cả trở thành nhà nghiên cứu di truyền số một thế giới. Chẳng phải ông không muốn làm cái bóng của Trần Hạc sao, đây là cơ hội duy nhất của ông, chọn trung thành với tôi hay trở thành loài vô dụng chỉ đáng làm mồi cho quái thú như bọn dân đen kia ?"

Tiến sĩ Nhậm Hiền thơ thẩn bước ra căn phòng quan sát mặc kệ lời Tống Thiên Hào vừa nói, ông hít một hơi dài rồi cởi bỏ chiếc áo mà ông luôn tự hào, trên áo có ghi tên mình và chức danh tiến sĩ, ông đi ngang thùng rác rồi vứt chiếc áo vào trong không ngoảnh lại nhìn. Lòng ông thấy nhẹ nhõm khi buông bỏ được gánh nặng tâm lí bao nhiêu năm nay, ông quyết tâm từ bỏ công việc này và không muốn tiếp tục cố chấp bên cạnh tiếp tay cho Tống Thiên Hào. Chưa được bao xa, một tiếng súng vang lên từ phía sau – viên đạn đâm thẳng vào đầu tiến sĩ Nhậm Hiền phát ra từ họng súng của tên Bách, ông ngã gục xuống đất, máu tươi bắn xuống sàn nhà, đôi mắt ông đỏ hoe rồi từ từ nhắm lại với vẻ mặt mãn nguyện. Tống Thiên Hào đứng từ xa nhìn người cống hiến cho mình hai mươi năm đang trút hơi thở cuối cùng mà không chút thương sót, lão thầm thì "Cho ông lựa chọn đã là phước đức ba đời của ông rồi, lão già vô tích sự".

Lão vội vã đi về phía thang máy, lão đi ngang xác tiến sĩ Nhậm Hiền mà không chút ngoái đầu nhìn lại, rồi ra lệnh cho thuộc hạ xuống tầng hầm bắt sống Nam Sơ.

Thuấn Hy ẩn thân gần đó vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của lão Tống, anh thở phào khi biết Nam Sơ và Hạ Lam vẫn bình an vô sự. Những cảm xúc lo lắng sợ hãi của anh nhờ vậy cũng tan biến đi. Anh lẻn qua dòng người đang vội vàng thu dọn xác chết, rồi đi theo phía sau đám người của lão Tống để thăm dò.

Ngay lúc này, ở phòng điều khiển thuộc hạ của lão Tống đang khởi động chế độ gây mê cho quái thú bằng cách thả ra khí gây mê tên Xylaz Eco 2 với nồng độ thuốc mê cực mạnh. Chưa đầy mười phút, những nguồn dẫn khí đã lan khắp khu vực tầng hầm, lão Tống và đám thuộc hạ mang mặt nạ phòng độc cũng đang đứng ở thang máy, phía trước là hàng rào bảo vệ. Đám người bên dưới đang đứng đợi lệnh của phòng điều khiển, họ đang kiểm tra để chắc chắn rằng tất cả quái thú đã được gây mê hoàn toàn. Trong màn đêm đen lạnh lẽo, những luồng khí trắng đục vẫn đang len lõi qua từng ngóc ngách, đám quái thú hít phải khí gây mê thì dần dần ngã xuống bất tỉnh, khi đã chắc chắn tất cả đã bị gây mê, người ở phòng điều khiển mới liên lạc với người bên dưới tiến vào. Mười tên cận vệ của lão Tống bật đèn chiếu sáng và dẫn dường đưa lão Tống vào bên trong, đi được một đoạn họ bắt đầu nhìn thấy những con quái thú đầu tiên hiện ra, lão Tống ngắm nhìn tác phẩm của mình mà không khỏi tự hào dù chúng chỉ là phiên bản lỗi, những thực thể to lớn mà ông tôn thờ đang nằm trước mặt với kích thước và sức mạnh ngang ngửa một quả bom huỷ diệt cả toà nhà.

Hạ Lam vì mất máu quá nhiều nên đã ngủ thiếp đi trên bờ vai của Nam Sơ, mặt cô tái nhợt và hơi thở yếu ớt. Nam Sơ ngồi bên cạnh vừa đeo chiếc túi da của mẹ để lại vừa đọc những dòng nhật kí phai màu, cô đã biết cách phá huỷ tầng hầm và toàn bộ căn cứ, nhưng vì Hạ Lam còn ở đây nên cô không thể hành động ngay được. Sau khi nghiên cứu tất cả tài liệu và cấu trúc tầng hầm cô nhận ra không có con đường nào thoát thân cả, sau khi mười công tắc khởi động thì chỉ năm phút sau, hệ thống tự huỷ sẽ kích hoạt và không thể thu hồi lệnh. Nam Sơ thấy thời gian ngắn ngủi cô không thể chạy thoát kịp thời huống gì Hạ Lam đang bị thương nghiêm trọng như hiện tại. Cô nhìn về chiếc tủ phía trước, phía sau nó chính là mật thất dẫn tới phòng điều khiển, cô sợ nếu nói cho Hạ Lam biết, cô ấy sẽ bắt cô bỏ chạy và cô ấy ở lại kích hoạt hệ thống một mình.

Chưa kịp nghĩ ra phương án vẹn toàn, lão Tống đã cho người phá cửa tiến vào, lão bước vào căn phòng với vẻ mặt bất ngờ, không kềm được cảm xúc lão thốt lên:

"Thì ra đây là nơi Từ Lộ cất giữ bí mật của Alpha 1 và Alpha 2, rõ ràng nó nằm dưới chân ta vậy mà ta chưa từng nghĩ tới"

Lão cười mấy tiếng rồi đi một vòng căn phòng thí nghiệm, trong khi hai tên cận vệ đang chĩa súng vào đầu Nam Sơ và Hạ Lam, lúc đó Nam Sơ đã nhanh chóng cất quyển nhật kí vào trong túi. Lão Tống ngắm nghía căn phòng bám đầy bụi bẩn, nơi những dụng cụ và thiết bị đã rỉ sét và mục nát theo năm tháng. Lão cầm một mẫu vật là xương hàm hoá thạch của xích thú ban đầu lên ngắm nhìn kĩ lưỡng, rồi tiến lại gần Nam Sơ:

"Bố mẹ cô đã lén ta xây cả căn cứ bí mật ngay trong tầm mắt ta, bằng tiền của ta, và đã phản bội ta, vì thế cô đừng đừng nhìn ta bằng ánh mắt căm thù đó"

Nam Sơ ngước lên, cười khinh một cái rồi nói:

" Người phản bội lời thề ban đầu là ông, chính ông đã dụ dỗ họ đến đây làm việc và nói dối họ rằng sau khi thành công ông sẽ cống hiến thành quả cho chính phủ, nhưng thay vì vậy ông lại muốn bí mật tạo ra vũ khí giết người và bán công nghệ cho các tổ chức phi chính phủ, ông đã lấy tính mạng con người ra làm thức ăn cho quái thú mà không thương tiếc. Kẻ nên ngậm miệng bây giờ chính là ông"

Lão Tống nhìn Nam Sơ, vẻ mặt có chút bất an khó hiểu, lão đặt ngón tay lên trán suy nghĩ một lúc rồi hỏi với ánh mắt nghi hoặc:

"Tại sao cô biết những chuyện đó, lẽ nào cô tìm được gì đó mà ta không biết?"

Nam Sơ nghe vậy có chút sợ hãi, cô nắm chặt chiếc túi da trong tay, cô biết nếu lão phát hiện ra hệ thống tự huỷ đang nằm trước mắt, nhất định lão sẽ không để yên.

Nam Sơ đứng dậy, hòng nói những lời khiến lão phân tán sự tập trung, cô quát lên:

" Đúng vậy, lúc nhỏ bố mẹ tôi đã từng nói như vậy, họ đã muốn đưa tôi thoát khỏi đây nhưng chính ông đã giết chết họ. Vì ông mà tôi đã trải qua những tháng ngày đau đớn trong bệnh viện, vì ông mà tôi mới phải quay lại nơi này, tôi sẽ chôn ông cùng với bọn quái thú đó"

Đám cận vệ lao tới chỉa súng vào đầu Nam Sơ, rồi đấm một phát vào bụng cô. Hạ Lam sợ Nam Sơ bị thương nên cố gắng đứng dậy chống trả nhưng cơ thể cô đã không nghe lời cô nữa, Hạ Lam ngã xuống miệng thều thào không nói thành tiếng, ánh mắt bất lực nhìn Nam Sơ bị một cú đấm khác vào mặt. Lúc này cô ngã khuỵ xuống, máu trong khoé miệng ứa ra rồi chảy xuống cằm, Hạ Lam cố sức bò tới Nam Sơ rồi lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt che chắn cho cô. Lão Tống cười nhạt rồi hạ lệnh cho người áp giải hai cô gái đi. Khi vừa ra khỏi căn phòng bí mật, bỗng tứ phía phát lên tiếng gầm gú của bọn quái thú, những tên cận vệ sợ hãi lấy đèn soi về phía trước. Lão Tống cũng lùi về phía sau, lão không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra vì rõ ràng thuốc mê phải có tác dụng một canh giờ, chưa tới một nửa thời gian mà chúng đã tỉnh lại, phía trước là một bầy quái thú đang tập hợp lại ngáng đường bọn họ. Đứng ở giữa là Alpha 2 đang dùng đôi mắt sát khí nhìn về phía lão và những tên cận vệ đang áp giải Nam Sơ. Chưa kịp gọi chi viện, đám quái thú liền lao về phía trước tấn tông mục tiêu, những tên cận vệ sợ hãi bỏ con tin xuống rồi tìm đường thoát thân. Nhân lúc hỗn loạn, Nam Sơ dìu Hạ Lam trốn vào một góc, trong khi những tiếng súng inh ỏi đang nổ ra kèm theo tiếng la thê thảm của bọn cận vệ. Những khẩu súng lục không thể làm tổn hại quái thú mà còn làm chúng trở nên hung hãn khát máu hơn, chưa đầy năm phút, đâu đâu cũng là máu me bê bết, mùi máu tanh khiến đám quái thú mất tự chủ và tranh giành con mồi với nhau, riêng chỉ có Alpha 1 vẫn đuổi theo lão Tống và một tên cận về thân cận đang chạy tới thang máy.

Lúc này thang máy mở ra, Thuấn Hy mang theo đạn dược và khẩu súng trường, anh xuất hiện hiên ngang và bắn vào chân lão Tống một phát đạn khiến lão té nhào về phía trước, tên cận vệ cũng bị anh ghim một phát đạn vào tim và gục ngay tại chỗ. Alpha 2 lao tới chỗ lão Tống đang nằm sóng soài, nó dừng lại rồi lấy một bàn chân với những chiếc móng vuốt nhọn đạp lên lưng lão. Ông ta la hét trong đau đớn và chịu sự giày vò của Alpha 2, lão ngước lên nhìn vật thể trước mắt, lão không cam tâm khi thứ mà ông dành cả đời tạo ra lại muốn chết chết mình, lão hét to vào mặt Alpha 2 đang giận dữ "Tao đã tạo ra mày, mày phải tuân lệnh tao, đồ cầm thú ngu ngốc"

Thuấn Hy lao vào bên trong tìm tung tích của đồng đội, nhưng đâu đâu cũng là xác chết và máu tươi, anh đeo mặt nạ chống độc và thả bom khói để che tầm mắt của bọn quái thú, mắt vẫn đảo tứ bề để tìm hai cô gái. Trong làn khói mờ ảo, cuối cùng anh cũng tìm thấy hai người họ đang dìu nhau đi về phía mình, không kềm chế được niềm vui sướng anh lao tới ôm lấy hai người họ, vẻ mặt vừa bất an vừa hạnh phúc khi thấy họ vẫn bình an. Sự thật Thuấn Hy đã khống chế những người ở phòng điều khiển để giảm nồng độ thuốc gây mê về mức thấp nhất, vì vậy đám quái thú mới tỉnh dậy sớm hơn dự kiến, anh muốn nhân cơ hội hỗn loạn để cứu đồng đội của mình lên, vì anh tin rằng Alpha 2 sẽ không làm hại Nam Sơ và sẽ bảo vệ cô.

Anh nói với Nam Sơ:

"Chúng ta mau thoát khỏi đây thôi, lão Tống đã phải trả giá cho những gì lão gây ra, bây giờ có lẽ Alpha 2 đã giết chết hắn "

Nam Sơ nhìn Thuấn Hy với ánh mắt lo lắng, môi cô run bần bật khi nhắc tới Alpha 2:

"Alpha 2 đang ở đâu ? À không, A Nụ đang ở đâu ? Tôi muốn gặp A Nụ"

Thuấn Hy hiểu những gì Nam Sơ lo lắng, anh biết A Nụ chính là món quà mà mẹ cô để lại cho Nam Sơ, và cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ sát nhân của nó trong tên gọi Alpha 2.

Phía sau lưng, đám quái thú còn lại vẫn đang săn lùng bọn họ, chúng không hề có ý thức như Alpha 2, bản năng khát máu là tất cả những gì chúng có. Thuấn Hy biết thời gian không còn nhiều nên đã đưa hai người họ tới thang máy để lên tầng trên trước khi bọn quái thú tìm tới.

Khi tới gần thang máy, cả ba người khựng lại khi nhìn thấy Alpha 2 đang nhai xác lão Tống với cặp mắt đỏ như lửa đốt. Họ nhẹ nhàng đi vòng qua chỗ Alpha 2, trong khi nó đang ngoáy cổ nhìn theo ba người bọn họ, khoảng cách gần tới mức chỉ cần nó quơ móng vuốt ra là có thể tóm gọn con mồi trước mặt. Nam Sơ nhìn A Nụ mà không khỏi bật khóc, cô nhìn thấy mẹ mình, nhìn thấy người bạn nhỏ của mình trong hình hài quái thú mà lòng đau nhói, cảm xúc rối ren khó tả. Nhưng Alpha 2 đã không làm gì bọn họ, mà lặng lẽ quay đầu bỏ đi, để lại vũng máu tanh cùng một phần thân thể đang nhai dở.

Khi băng qua hàng rào sắt tới cửa thang máy, Nam Sơ đã cố tình đưa Hạ Lam vô trước, sau đó ngần ngại bước vào trong, cô nhìn hai người họ với ánh mắt lưu luyến, những giọt nước mắt li biệt vô thức rơi trên bờ má vẫn còn những vết thâm tím, cô đẩy mạnh Thuấn Hy vào trong và đóng cửa lại bằng một nút nguồn bên ngoài, cánh cửa khép lại nhanh chóng, chỉ đủ để Thuấn Hy và Hạ Lam nhìn mặt Nam Sơ lần cuối, hai người họ lao về phía trước ngăn cánh cửa lại nhưng không kịp nữa, những gì còn lại là tiếng kêu của Thuấn Hy và tiếng khóc thê thảm của Hạ Lam khi biết Nam Sơ sẽ làm điều gì đó mạo hiểm tính mạng. Cánh cửa đóng lại và không thể mở ra từ phía trong, đây là thiết kế bí mật mà cô đã xem trong bản vẽ trộm được từ phòng lão Tống, trong trường hợp khẩn cấp người bên ngoài sẽ khởi động hệ thống phòng thủ để đưa người bên trong thang máy lên tầng trên cùng và không thể quay lại được. Hạ Lam gào khóc với Thuấn Hy mong anh tìm ra cách để trở xuống, nhưng Thuấn Hy đã thử tất cả nút nguồn và công tắc đều vô tác dụng, hệ thống cảnh báo bằng âm thanh rằng thang máy đang lên tầng một và không thể quay lại được, nó còn cảnh cáo rằng người trong tầng hầm hãy mau rời khỏi đây vì khi khởi động phòng vệ thì có nghĩa căn cứ sắp bị phá huỷ từ tầng móng. Hạ Lam gục ngã xuống khóc không thành tiếng, lúc này cô mới phát hiện chiếc túi da của Từ Lộ được Nam Sơ đeo lên người cô trước lúc vào thang máy, bên trong còn có cuốn sổ mà mẹ cô ấy để lại.

Tất cả cảnh báo đã phát khắp mọi ngõ ngách trong tầng hầm, ai nghe thấy đều bỏ chạy thục mạng khỏi tầng hầm càng xa càng tốt. Ở tầng hầm, Nam Sơ cũng nghe được thông báo, cô vén áo xem đồng hồ đeo tay một lúc để chắc chắn rằng hai người họ đã lên tới tầng một và đang trên đường thoát ra căn cứ tới chỗ du thuyền đoàn tụ với những người còn lại. Cô cười mãn nguyện rồi đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại, sau đó cô đi tới chỗ căn phòng bí mật của mẹ mình để làm một việc cuối cùng là khởi động mười công tắc tự huỷ.

"Những gì thuộc về thiên cổ, hãy trả về thiên cổ, từ nay không còn ác mộng, không còn giết chóc, không còn máu tanh. Chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ cùng nhau, bố mẹ hãy đợi con tới"

Sau khi khởi động mười công tắc, Nam Sơ thấy thời gian còn lại là năm phút đếm ngược, cô chậm rãi đi ra ngoài cửa nơi Alpha 2 đang đứng như đợi sẵn. Cô đưa cánh tay lên muốn chạm vào nó, như hiểu ý của Nam Sơ, A Nụ cũng cuối người xuống để cô vuốt ve, bốn mắt nhìn nhau tràn đầy tình cảm. Cô đưa tâm trí mình quay về hai mươi năm trước, trong cánh rừng già mát rượi quanh năm có một gia đình ba người hạnh phúc bên nhau, cùng người bạn duy nhất của cô là chú tắc kè nhỏ bé luôn đi với cô như hình với bóng. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, bây giờ cô chỉ mong mình sẽ ra đi cùng với những kí ức đáng giá đó.

Bất chợt trong đầu cô hiện lên hình ảnh người bố đã cưu mang nuôi nấng cô bao năm qua, rồi cô nhớ tới hình ảnh Thuấn Hy và Hạ Lam trong giây phút cuối trong thang máy, họ đã đau khổ như thế nào, rồi cô nhớ lại Từ Dụ và những người đã cùng cô đấu tranh tới giây phút này, cô đau đớn bật khóc vì sợ rời xa họ, trong thâm tâm của cô từ lúc nào đó đã coi bọn họ là những người bạn, những người chiến hữu đáng tin cậy. Nghĩ tới đây, cô lại muốn sống, cô muốn được nhìn thấy những người mình yêu thương một lần nữa...

Một tiếng gọi "Nam Sơ" vang vọng từ xa khiến cô thoát hỏi những suy nghĩ đang bủa vây, Thuấn Hy lao tới với một luồng ánh sáng phát ra giống như ngọn đèn dẫn cô thoát khỏi địa ngục, dáng vẻ cao lớn khiến bóng dáng anh in lên mặt tường trông giống như một vị thần ánh sáng. Nam Sơ nhìn A Nụ lần cuối với ánh mắt lưu luyến rồi chạy tới chỗ Thuấn Hy, anh cũng chạy tới kéo tay cô vội vàng tới cửa thang máy, chưa kịp hỏi anh chuyện gì đang xảy ra thì ngay lúc này mặt đất rung chuyển dữ dội khiến hai người họ mất phương hướng và bước chân loạng choạng. Khoảng cách tới thang máy còn vài chục mét nhưng những bức tường và trụ đá bắt đầu đổ sầm xuống, tiếng thét của quái thú vang lên dữ dội như ngày tận thế đang đến. Cuối cùng hai người họ cũng vào được thang máy, canh cửa đóng lại Nam Sơ có thể nhìn thấy hình bóng A Nụ phía xa đang nhìn cô với ánh mắt hiền từ, phía trên những bước tường đá đổ xuống đè lấy nó, tiếng thét đau đớn của A Nụ khiến cô không khỏi rơi nước mắt và tiếc thương cho số phận của nó. Cô thầm nghĩ nếu không có A Nụ thì chắc cô cũng không sống sót được tới bây giờ, Thuấn Hy ôm lấy vai cô an ủi, khi thang máy đang khởi động lên trên với tốc độ cực đại thì bên dưới tầng hầm đã bị nổ tung thành tro bụi. Ra khỏi thang máy, hai người lao nhanh về cánh cửa tầng hầm, phía sau là những trận cuồng phong từ bên dưới đang cuốn mọi thứ chôn vùi cùng với nó, khi họ thoát ra cũng là lúc mọi thứ đang dần sụp đổ. Chim thú vỗ cánh bay đi, dư chấn khiến cả một bán đảo rung chuyển dữ dội, hàng loạt cây cối cũng sụp đổ theo, chẳng mấy chốc phía trước đã trở thành một bãi đất trống như mồ chôn của tội ác. Nam Sơ nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, cô không tin mình vẫn còn sống, cảm xúc biết ơn dâng trào tâm trí. Từ phía sau Hạ Lam đi tới ôm lấy Nam Sơ mà khóc ròng, cô oán trách Nam Sơ đã bỏ lại cô ấy nhưng cũng vui mừng vì cô vẫn còn sống. "Nếu chị bỏ lại em lần nữa thì em nhất định sẽ không nhìn mặt chị nữa"

Nam Sơ ôm lấy Hạ Lam rồi vuốt tóc cô, hai người nhìn nhau cười trong nước mắt. Lúc này Từ Dụ cũng chạy tới ôm lấy Nam Sơ, anh vùi đầu vào cổ cô rồi thút thít như đứa trẻ: "Cảm ơn trời vì em vẫn còn sống". Nam Sơ không đẩy anh ra nữa mà vòng tay ôm anh thật chặt, cô nói vào tai anh rằng "Tôi cũng cảm ơn vì anh vẫn an toàn"

Thuấn Hy và mọi người dẫn tất cả những người còn sống sót lên tàu trở về đất liền, kể cả những tên cận vệ của lão Tống và những nhà khoa học nghiên cứu trên đảo cũng bị áp chế đưa về, nhưng sau khi trở về đất liền họ sẽ phải trả giá cho những gì mình gây ra. Trên đường trở về, Nam Sơ mới hỏi Hạ Lam và Thuấn Hy về việc tại sao họ có thể quay lại cứu cô, lúc này Hạ Lam mới đưa cuốn nhật kí của Từ Lộ cho cô và nói rằng "Cuốn sổ này đã cứu chị". Thì ra trong lúc hai người Thuấn Hy và Hạ Lam thoát khỏi thang máy đã vô tình làm rơi cuốn sổ xuống, bên trong rơi ra một chiếc thẻ từ, Thuấn Hy đã dùng nó để cố gắng kích hoạt lại hệ thống lần nữa để trở xuống cứu cô ra. Ngoài ra, cuốn nhật kí đã nói rằng hệ thống thang máy là do Từ Lộ và Trần Hạc thiết kế lúc thi công công trình dưới lòng đất, không ai có thể hiểu hết kết cấu của nó nên họ đã làm ra một chiếc thẻ từ nhằm phòng trường hợp bất trắc sẽ dùng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro