Chương 11 - Nhà của Yoongi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn sang cậu trai đang đi song song cùng mình. Đến giờ tôi vẫn chưa thể tin đây là sự thật. Chỉ vài ngày trước, thấy cậu ta tôi đã tránh như tránh tà, vậy mà ma xui quỷ khiến, tôi lại là người mở miệng mời cậu ta về nhà mình. Liệu tôi và Jimin có duyên với nhau, hay đơn giản chỉ vì tôi bị trúng tà, nên mới hành động điên rồ như vậy.

Trước giờ, ngoài Jungkook ra thì Park Jimin là người đầu tiên đến nhà của tôi, một phần vì tôi chẳng thân thiết với ai đến mức dẫn về nhà, phần còn lại chỉ vì tôi không muốn dính dáng đến người khác quá nhiều. Điều đó cũng nằm trong một phần tính cách kỳ lạ của tôi

Tôi và Jungkook đã nhiều lần cùng đi trên đoạn đường này. Cậu ấy thuộc dạng nói nhiều, còn tôi thuộc kiểu nếu không có gì cần thiết thì không mở miệng, thành ra suốt quảng đường Jungkook cứ thao thao bất tuyệt, còn tôi cứ yên lặng trở thành cái máy thu của cậu ấy . Nếu người ta chỉ nghe tiếng mà không nhìn vào hình ảnh có lẽ sẽ tưởng cậu ta bị thần kinh khi nói chuyện một mình.

Còn về tên Park Jimin này lại khác, cậu ta cũng có nội lực không thua gì Jungkook, nói không ngừng nghỉ. Nhưng mỗi câu cậu ta nói ra, đều hướng tôi chờ câu trả lời, dù đáp án cậu ta nhận được đôi lúc không như mong đợi. Nhưng bắt buộc phải chờ tôi trả lời cậu ta mới nói tiếp.

Vậy nên đáng lý suốt quảng đường về chỉ có một người nói, một người lắng nghe nay trở thành một người nói một người biến nhát trà lời. Tôi không biết vậy có được gọi là trò chuyện hay không nữa.

Bây giờ tôi đã nhận ra thêm một điều nữa từ Park Jimin, con người này loại trừ việc hay lo chuyện bao đồng ra còn có một từ để miêu tả nữa đó là "Phiền"

Hai từ " Rất phiền"

Tôi thật hối hận vì quyết định mời cậu ta về nhà. Quảng đường đáng lý ra chỉ mất khoản hơn ba mươi phút nhưng đối với tôi nó dài giống như phải đi từ Seoul ra tới đảo Jeju vậy.

Cuối cùng địa ngục của tôi cũng kết thúc, khi đặt chân đến trước cửa nhà

Sau khi đưa cho Jimin đôi dép đi trong nhà. Tôi vào lấy rồi quăn cho cậu ta cái khăn sạch, còn tôi giữ cho mình một cái

Ngó qua thấy tầm mắt cậu ta đang đảo khắp nhà như đang dò xét, tôi lên tiếng

- Sao vậy? tồi tàn hơn suy nghỉ của cậu hả?

- Không phải

Cậu ta lại bày ra cái bộ dạng bối rối kia nữa

- Yoongie vừa về sao? mà người ngợm sao thành ra thế kia?

Mẹ tôi từ bếp đi ra, tay còn đang chùi lên cái tạp dề đã phai màu gần hết

- Trên đường về con bị mắc mưa thôi

- Mau lau khô người kẻo bị cảm mất.

Mẹ kéo cái khăn lên lau tóc cho tôi. Đối với hành động này tôi không có ý kiến gì bởi vì vô cùng quen thuộc, nhưng sực nhớ trong nhà còn có một người nữa. Nên tôi vội lấy cái khăn từ trong tay mẹ rồi tự lau một mình.

- Đây là...

Khi mẹ tôi quay sang hướng của Jimin, tôi cũng dời tầm mắt qua đó, thấy cậu ta đang nhìn chầm chầm qua bên này

- Chào cô, cháu tên là Park Jimin bạn cùng trường với Yoongi. Cô cứ gọi cháu là Jimin được rồi ạ

Jimin vừa giới thiệu vừa trưng nụ cười tỏa nắng với mẹ tôi

- Cháu là bạn của Yoongie sao? Lần đầu cô mới thấy nó dẫn bạn về nhà chơi đó. Mau vào trong này đi cháu - Mẹ tôi vừa trông thấy đã bị nụ cười của cậu ta thôi miên mất rồi

- Lần đầu sao ạ?

Park Jimin đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía tôi, trên môi không ngại nở một nụ cười, đối với tôi phải gọi là hết sức quỷ dị

- Aigoo!!! quần áo sao lại thành ra như vậy. Trước tiên phải vào tắm cái đã, sau đó thay đồ - Yoongie mau dẫn bạn vào trong phòng tắm trước đi, mẹ sẽ lấy cái gì đó nóng nóng cho hai đứa

- Không cần đâu, cháu lau người cho khô là được rồi ạ

- Cháu như thế này mà còn khách sáo à? Không thay bộ đồ ướt này ra sẽ cảm lạnh đó - Yoongie còn đứng ngây người ra đó làm gì, mau dẫn bạn vào tắm đi

- Thật không cần đâu ạ

Tôi lại gần kéo cậu ta gần mình nhỏ giọng nói

- Trái lời mẹ tôi không phải là ý hay đâu, nếu cậu không muốn bị bà ấy lột hết quần áo rồi quăn vào phòng tắm thì mau đi theo tôi

Jimin sau khi nghe tôi nói hơi bất ngờ, tỏ vẻ không tin. Nhưng khi nhìn thấy mẹ tôi đang xắn tay áo lại gần. Mới vội vàng theo sau

- Cái đó....mẹ cậu làm thật à?

- Cậu nghĩ xem

- Chắc không phải đâu

- Tin hay không tùy cậu

- Jimin "..."

Tôi cười thầm trong bụng khi thấy gương mặt tái xanh của cậu ta. Đúng là nhìn gương mặt thộn của cậu ta lúc này trông giải trí phếch

- Cậu vào đi, trong này có dầu gội và sữa tắm, nếu không chê thì cứ tự nhiên. Mà ở đây chắc không rộng rãi, tiện nghi bằng nhà cậu đâu, nên cố chịu đi

- Không có đâu, cám ơn cậu

Tôi giúp Jimin đóng cửa lại. Sau đó vào phòng tìm cái áo to nhất mình có cho cậu ta. Tôi từ trong đống đồ được xếp ngay ngắn lôi ra được cái áo thun màu trắng nằm sát đáy tủ.

Nhìn vào cái áo cở lớn dù mua đã lâu nhưng chưa có cơ hội mặc mà tôi cảm thấy như vừa trong phòng xông hơi bước ra, nóng vô cùng

Chuyện là cái áo này được mua nhằm mục đích mặc lúc tôi đã có cơ bắp cuồn cuộn thân hình sáu múi. Nhưng mọi hy vọng ước mơ của tôi đã tan tành bởi vì cái tên ôn thần Jeon Jungkook.

Tôi nghiến răng rủa cậu ta một hơi. Sau đó cầm cái áo và chọn bừa một cái quần rồi đi đến trước phòng tắm

- Mở cửa ra, tôi mang quần áo cho cậu thay nè

- Cậu cứ để đó, khi nào xong tớ sẽ ra lấy

- Cậu có bị mất trí không? nhà tôi có một phụ nữ cùng một trẻ nhỏ, ai cho cậu mang một thân vườn không nhà trống bước ra hả?

- À đúng rồi!! tớ quên mất, cậu chờ chút tớ ra ngay

King!.....kong!.....xoảng!....bụp!

- Nè đại thiếu gia, tôi kêu cậu mở cửa chứ có bảo cậu phá nhà tôi đâu, cậu làm gì vậy?

Tôi mà thấy cậu ta làm vỡ một món gì trong đó, thì chắc chắn cậu ta sẽ chết với tôi. Sau gần hai phút cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra

Tôi bị bộ dạng của cậu ta dọa cho chết khiếp

Định thần nhìn người trước mặt, à không phải nói là cục bọt mới đúng. Tôi muốn hỏi có phải cậu ta đã dùng hết chai dầu gội của tôi luôn rồi không. Bọt bám khắp nơi trên người Jimin, từ tóc đến mặt xuống cổ, không chừa ra chổ nào. À còn có hai con mắt đang mở to hết cở nhìn tôi. Rất may cậu ta chưa thoát y, nếu không tôi đã đấm một cái cho bất tĩnh rồi

- Quần áo nè

- Tay tớ bị dính bọt hết rồi, cậu mang vào giúp tớ được không?

Hình như từ lúc gặp cậu ta, tôi bị huyết áp cao thì phải. Máu đang dồn đến não khiến đầu tôi sắp nổ tung. Dù vậy tôi vẫn lách sang người cậu ta, đi vào trong đặt quần áo lên kệ

Vừa quay sang định bước ra. Thấy cậu ta đang dùng bàn tay đầy bọt của mình đưa lên định dụi vào mắt

- Này làm gì vậy, bộ không cay mắt sao?

- Cay chứ. Vì cay nên tớ mới dụi

- Tại sao cậu không nhắm mắt lại?

- Khi nãy tớ có nhắm mắt, nhưng lúc cậu gõ cửa tớ không xác định được phương hướng, nên mới mở mắt ra. Ai ngờ lại cay như vậy

Có ai nói với tôi, cậu ta chính là đang giả ngốc có phải hay không?

- Bộ cậu không biết dầu gội khi vào mắt sẽ rất cay sao? Đừng có dụi mắt

- Tớ biết chứ, vì ở nhà khi gội đầu tớ toàn mở mắt, mà bọt có vào cũng không cay rát gì cà. nên tớ tưởng dầu gội của cậu cũng như vậy

- Tôi"..."

- Mau rửa sạch đi

Tôi đã cạn lời với cậu ta rồi, tôi định bước ra ngoài nhưng nhìn cậu ta lay hoay nữa ngày cũng không với được cái vòi nước, tôi đành giúp cậu ta thêm một lần nữa

- Đừng cử động, ngồi xuống tôi làm cho

- Cậu chỉ cần xả nước vào giúp tớ là được rồi

- Không lẽ cậu bắt tôi giúp cậu gội luôn đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro