Chương 20 - Cảm giác kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Yoongi! Yoongi!

Tôi bị giọng nói phát ra bên tai làm cho giật mình. Tỉnh dậy mới phát hiện, cả người mình không biết từ lúc nào đã nửa ngồi nửa nằm trên người Jimin rồi.

Tôi bị tư thế mờ ám này làm cho hoảng hồn. Vội ngồi ngay ngắn lại. Từ khi nào tôi lại ngủ quên như vậy, mà vốn dĩ tôi có phải là người có tư thế ngủ kỳ cục như vậy đâu.

Jimin nói với tôi nhưng mặt lại quay ra cửa xe.

- Đ...đến nhà tớ rồi.

- À! Đã đến rồi sao?

Tôi định mở cửa ra ngoài lại phát hiện Jimin không động đậy, vội thắc mắc.

- Sao cậu không ra ngoài?

- Cậu đi trước, t...tớ theo sau ngay.

Jimin quay mặt sang nhìn tôi cười cười, cả người vẫn giữ nguyên tư thế. Thấy vậy tôi trực tiếp bước xuống xe.

Vừa bước tôi tôi đã bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn của căn biệt thự này. Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc hiện đại, được bao bọc bởi khu vườn rộng lớn với rất nhiều loài hoa và cây cối đa dạng.

Căn nhà cũ của tôi nếu đem so với nơi này thật sự là không bằng một góc mà.

Tôi còn đang bận đánh giá căn nhà, Jimin lúc này mới từ từ bước đến.

- Vào nhà thôi.

- Ừm!

Từ phía sau tôi mới chú ý đến dáng đi xiu vẹo nhìn không tự nhiên chút nào của Jimin. Ban nãy trước khi lên xe cậu ta còn bình thường lắm mà, bước xuống xe lại đổi tướng đi luôn rồi.

- Cậu chủ.

Một người đàn ông trung niên vừa thấy Jimin đã cuối người chào. Đúng là ra dáng thiếu gia giàu có mà.

- QuảngiaPark, chuẩn bị vài món ăn nhẹ rồi mang vào phòng giúp cháu.

- Vâng.

Sau khi phân phó cho quản gia, Jimin dẫn tôi lên phòng của mình ở lầu hai.

Nằm ở gần cuối hành lang, căn phòng được bày trí khá đơn giản, điều đó làm tôi khá bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ trang hoàng màu mè gì đó ghê lắm, hóa ra lại không phải.

Trong phòng còn có một cái ban công hướng ra khu vườn phía sau, rất thoáng đãng và dễ chịu.

- Cậu ngồi xuống đó đi.

- Cậu ấm nhà cậu đúng là tốt số, một mình ở căn phòng rộng như vậy.

Tôi tựa lưng vào ghế, sau đó nhìn về phía Jimin rồi nói.

- Rộng lớn như vậy thì sao? Cuối cùng chỉ có một mình tớ đi ra đi vào, dù có ở lại bao lâu đi nữa hơi ấm vẫn không lấp đầy khoảng không lạnh lẽo này được.

Jimin đứng đối diện nhìn tôi như cười như không lên tiếng. Tôi nhìn vào cậu trai đang trưng ra khuôn mặt cười không ra cười khóc không ra khóc kia lại thấy khó chịu.

- Đừng có trưng nụ cười giả tạo này ra trước mặt tôi. Muốn cười phải cho người khác thấy trong tâm cậu cũng đang vui đi chứ.

Tôi bước đến bóp vào miệng ngăn cho Jimin tiếp tục nụ cười đáng ghét kia.

Jimin thoáng bất ngờ, sau đó vẫn là cong mắt lên nhìn tôi rồi cười rạng rỡ. Tôi bất giác nhìn nụ cười kia mà ngơ ngẩn.

Nhờ tiếng gõ cửa của quản gia mới giúp tinh thần tôi an ổn trở lại. Đưa bàn tay lên điều chỉnh nhịp tim đang mở tiệc trong lồng ngực, bệnh thật rồi.

Jimin từ trên tay quản gia bưng lên một khay bánh ngọt cùng hai tách trà. Đặt xuống bàn xong lên tiếng.

- Yoongi sang đây dùng điểm tâm đi

Tôi bước đến nhận cái nĩa từ Jimin, ăn thử một miếng quả thật rất ngon, tôi vốn không thích đồ ngọt nhưng cái bánh này có vị ngọt vừa phải không ngán chút nào. Thấy vẻ mặt của tôi Jimin cười cười.

- Có hợp khẩu vị cậu không?

- Tàm tạm.

Tôi điều chỉnh lại tốc độ ăn, sau đó từ tốn trả lời.

- Ôi giật mình.

Tôi đang tập trung thưởng thức điểm tâm, tự nhiên cảm nhận có gì đó mềm mềm mà ươn ướt đang quanh quẩn ngay chân mình. Không tự chủ kêu lên một cái. Jimin thấy vậy cuối người xuống bàn, sau đó bế lên một sinh vật với đôi mắt to tròn ngây thơ . Mà con vật kia thấy tôi lại dãy khỏi tay Jimin rồi nhào đến.

- Xem ra Ttossonie rất thích cậu thì phải.

- Nó tên là Ttossonie sao. Cậu đi mua sách hướng dẫn nuôi chó là để chăm sóc cho nó đó hả?

Tôi vừa xoa cái đầu của sinh vật kia, nó liền lấy cái lưỡi bé tý của mình liếm liếm bàn tay tôi. Bất quá nhìn con cún nhỏ này trong rất quen, thật sự rất giống với con cún ở gốc cây gần trường.

- Cậu rất thích động vật thì phải.

Jimin ở đối diện lấy hai tay chống lên cằm, đưa đôi mắt hình trăng khuyết sang nói chuyện với tôi.

- Cũng không phải là thích, thấy nên muốn sờ vậy thôi.

- Trông cậu rất vui khi nhìn thấy nó. Thật ganh tỵ.

Tôi đưa đôi mắt nghi hoặc sang nhìn Jimin.

- Thần kinh cậu có ổn định không vậy? Cậu đang ganh tỵ với con chó sao?

Jimin nhìn tôi sau đó lại quăng qua nụ cười thương mại.

- Ttossonie rất đáng yêu phải không? cậu giờ này nhìn y hệt nó.

Cơ mặt tôi bắt đầu giật giật, nếu tôi không nghe nhằm có phải cậu ta vừa so sánh tôi giống chó, có phải không vậy?.

- Cậu có biết chó giỏi nhất là cái gì không?

Tôi đưa đôi mắt đỏ ngầu sang lườm Jimin. Cậu ấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn vì câu hỏi của tôi mà ra dáng suy nghĩ.

- Giỏi nhất là ăn, rồi ngủ, r....aaaaaa

- Sai hết, nó giỏi nhất là cắn đấy.

Chưa để cậu ta nói hết câu tôi buông con Ttossonie ra, xong nhào qua bắt lấy cánh tay Jimin định cắn vào. Chưa kịp làm gì đã động vào vết thương làm cho ngã nhào lên mình cậu ấy.

Đau muốn chết, đúng là tự mình hại mình.

Tôi nhăn mặt cảm nhận đau đớn tuyền đến từ vết thương, nhưng cả người bỗng nhiên thấy ấm áp lạ thường. Tôi ngẩn mặt lên mới phát hiện mình đang nằm trên người Jimin, mà tay cậu ta đang vòng qua người tôi.

- Jimin?

Cảm thấy tư thế này có chút kỳ dị, tôi lay người định thoát khỏi vòng tay kia, nhưng phát hiện cái ôm của Jimin ngày càng chặt.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Là nhịp tim đang điên cuồng rung động, tôi lại đưa tay ôm lấy lòng ngực trái của mình để điều chỉnh lại thứ mà tôi đã mất quyền kiểm soát tự khi nào không biết. Nhưng cái siết chặt của Jimin đã làm đầu tôi tựa vào ngực cậu ấy, lúc này tôi mới phát hiện so với mình, nhịp tim của Jimin không những nhanh lại còn có chút loạn.

Tôi và Jimin giữ tư thế mờ ám đó một lúc, đến khi con Ttossonie chạy đến liếm vào mặt cậu ta. Jimin mới giật mình nới lỏng tay, nhờ đó tôi mới thoát khỏi cái ôm kia.

Vừa thẳng người dậy cả tôi và Jimin đều không thể nhìn vào mặt nhau. Thấy vậy tôi vội lên tiếng.

- C...cậu có mở điều hòa chưa vậy?

- À...để tớ đi kiểm tra.

"Chết tiệt, cái không khí ám muội gì đây trời."

- Tay cậu ướt hết rồi.

Theo lời Jimin tôi đưa bàn tay lên, quả thật một bên lúc nãy không cẩn thận bị nước trà văng trúng.

- Cậu lau khô đi.

- Cám...ơn.

Tôi đưa tay bắt lấy cái khăn Jimin đưa đến.

- PJM

Nhìn thấy mấy chữ cái được thêu nỗi bật trên một góc chiếc khăn màu xanh thẩm, tôi buộc miệng lên tiếng.

- À là viết tắt tên của tớ đấy Park Jimin, hầu hết vật dụng cá nhân của tớ đều có thêu cái đó.

Tôi nhìn Jimin rồi lại nhìn sang sinh vật đáng yêu đang dùng cái đầu cọ cọ vào người mình

- Con cún này có phải cậu nhặt ở gốc cây gần trường không vậy?

- Ừm đúng rồi. Mà sao cậu biết?

- Là thật sao?

- Thật.

Tôi nhìn vào sinh vật bé nhỏ kia rồi bế nó vào lòng không ngừng siết chặt

Làm sao mọi chuyện có thể trùng hợp đến vậy. Thì ra người tốt bụng kia chính là Park Jimin, người đem sinh vật này về nuôi cũng là cậu ấy.

- Cậu sao vậy Yoongi?

Tôi nhìn Jimin rồi cười, sau đó đem mọi việc từ từ kể cho Jimin tường tận.

- À thì ra người ngồi trên xe đạp xoay người nhìn lại chính là cậu.

- Còn cậu là người đứng cạnh chiếc xe đắt tiền kia nhìn về phía tôi sao.

Thì ra tôi và Jimin lại có duyên với nhau đến vậy, nếu lúc kia tôi chậm một chút mới rời đi thì đã gặp được cậu ấy rồi.

Đây liệu có thể gọi nếu có duyên dù đến đâu vẫn có thể gặp nhau hay không?

-Yoongi

-Hửm?

-Ttossonie rất thích cậu, liệu...có thể...à chủ nhật ...à có thể cùng đi dạo hay không?

Tôi nhìn điệu bộ ngại ngùng của Jimin mà xém sặc nước.

-Chủ nhật sau khi làm xong việc nhà tôi cũng có nhiều thời gian rãnh đấy, được thôi.

- Thật sao? Vậy gặp nhau mỗi chủ nhật nha. Tớ và cậu...à không, tớ và cậu cùng Ttossonie sẽ đi công viên, đi ăn uống, đi xem phim...thật sự rất giống đang...à...

Tay chân tôi khá bận rộn vì con Ttossonie cứ quấn lấy suốt còn Jimin thì càng nói càng nhỏ, làm tôi không nghe được gì.

-Cậu nói gì, tôi nghe không rõ.

-Không...không có gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro