31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ba mẹ, con về rồi!

Ba mẹ Mẫn đang ăn cơm tối chợt nghe thấy tiếng của Mẫn Doãn Kì, hai ông bà vội vàng ra cửa. Vui vẻ mà ôm chầm lấy đứa con trai đã lâu ngày không gặp.

-Con trai mẹ đã về rồi, vào đây con!- Mẹ Mẫn kéo tay Doãn Kì ngồi xuống bàn ăn.

- Xem con kìa, sao lại vẫn gầy thế hả? Ba mẹ đã nói là ở trong thành con cứ ăn uống thoải mái mà.

-Ăn đi con!- Ba Mẫn gắp một miếng sườn vào trong bát cậu.

-Vâng!

Mẫn Doãn Kì rưng rưng, cảm thấy như cổ họng như nghẹn đắng. Đúng, đây mới là gia đình của anh, là nơi để anh trở về. Cuộc sống xô bồ, hối hả đầy lo toan, tính toán kia, anh sẽ gạt bỏ qua một bên để tận hưởng những phút giây bên bố mẹ như bây giờ. Có lẽ, phải lâu lắm rồi gia đình anh mới có một bữa ăn như thế này.

Ăn xong, không vì nhớ con mà ba mẹ Mẫn kéo Mẫn Doãn Kì ở lại trò chuyện, anh bị đẩy lên phòng nghỉ ngơi, họ sợ anh đi đường xa về mệt.

Ngả lưng xuống giường, Mẫn Doãn Kì thở hắt ra một hơi. Mọi chuyện cuối cùng cũng tạm ổn, nghỉ ngơi mấy hôm nữa, anh cũng sẽ sớm nói cho ba mẹ biết...

------------------------------

-Cô Vương Dung , cho em xem hồ sơ của Mẫn Doãn Kì khoa thiết kế.

-Hảo, hảo...- Hai mắt trái tim.

" Em biết anh là đang trốn tránh em. Gia đình anh chuyển nhà sao? Hừ, dù anh có bay tới châu Phi, châu Mỹ em cũng phải bắt anh về."

Kim Tại Hưởng lần này quyết định rồi, bằng mọi giá phải bắt người về nhốt trong nhà mình, không thể để Mẫn Doãn Kì ra ngoài vui chơi, nhìn trắng trắng xinh xinh thế kia thể nào cũng bị bắt cóc.

------------------------------

Ba ngày trôi qua dài đằng đẵng , ngoài ăn , ngủ , xem TV thì Mẫn Doãn Kì còn vài việc phải làm nữa là : xem TV, ngủ,ăn...chấm hết. Hôm nay cao hứng muốn ra ngoài chơi để thay đổi không khí. Một tay xách túi đồ ăn, một tay cầm que kem mát lạnh, Mẫn Doãn Kì chậm bước trên phố.

- Mẫn Doãn Kì........

Mẫn Doãn Kì giật mình quay người lại, cây kem trên tay không biết rơi xuống từ lúc nào. Kim Tại Hưởng , sao cậu ấy lại ở đây ?

- Anh nghe em nói...

Kim Tại Hưởng tiến một bước, Mẫn Doãn Kì lùi một bước, anh vẫn không thể tin nổi mọi chuyện đang diễn ra, cậu làm sao lại tìm đến được đây chứ?

-Doãn Kì...

Anh tiếp tục lùi, lùi nữa rồi quay đầu chạy vọt đi. Kim Tại Hưởng cố đuổi theo nhưng con phố này hoàn toàn xa lạ với cậu, chân có dài mấy cũng thua sự quen thuộc của anh. Cuối cùng không thấy Mẫn Doãn Kì nữa đành ngậm đắng nuốt cay trở lại xe.

"Em không buông, có chết cũng không buông tay anh ra nữa. Em biết anh vẫn còn yêu em nhưng cũng rất hận em. Ngốc tử, em sẽ khiến anh quay về."

"Rầm" -Cánh cửa được đóng lại thật mạnh.

Mẫn Doãn Kì tựa vào cửa cúi gập người thở dốc. Mọi chuyện vừa rồi là thật sao? Đưa tay tự nhéo mình một cái, anh xuýt xoa kêu lên. Đúng, là đau thật, vậy đây là thật anh không phải đang mơ. Rồi, không lẽ từ giờ đến hết đời anh phải sống với đôi vai mang nặng tên Kim Tại Hưởng sao? Chỉ mong tất cả đều là mơ, một cơn mơ buồn. Chỉ mong khi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra mọi chuyện lại tốt đẹp biết bao, cơn mơ đó đã đi vào dĩ vãng. Nhưng đây là hiện thực, một hiện thực khiến Mẫn Doãn Kì phải tắm mình trong nước mắt, nhuộm tâm trạng trong những khổ đau.

Cơ thể Mẫn Doãn Kì mềm nhũn dựa sát vào cửa, không kìm được lòng mà nước mắt lại rơi. Anh vốn dĩ không phải kẻ yếu đuối hay mau nước mắt nhưng không hiểu sao đứng trước Kim Tại Hưởng trái tim như hóa lỏng, và chính vì thế nỗi đau mà cậu đem lại, khiến  anh càng thấy tê rát hơn. Anh biết làm sao đây? Cả đời này chắc chắn anh không thể thoát khỏi Kim Tại Hưởng. Vậy nên trốn tránh mãi không phải cách hay, chi bằng cứ đối diện đi. Mẫn Doãn Kì không sợ Kim Tại Hưởng, chỉ là không muốn bản thân tổn thương mà thôi.

Mẫn Doãn Kì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh khiến cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn

------------------------------

"King koong..." "Cạch"

-Ba mẹ về!- Mẫn Doãn Kì vui vẻ mở cửa đón ba mẹ đi làm về như hồi còn nhỏ.

-Oa... mùi gì thơm nha, hôm nay Doãn Kì của mẹ vào bếp sao?

Mẫn Doãn Kì nhanh nhảu lấy quần áo khoác của ba mẹ treo lên móc.

-Vâng, ba mẹ đi tắm rửa rồi ăn cơm.

Anh nhanh chóng vào bếp, người đeo tạp dề con mèo hôm nọ siêu thị khuyến mại hảo dễ thương a~

-Mẹ nó xem con làm xong chưa thì phụ một tay rồi hãy tắm rửa- Ba Mẫn thấy con trai mình như vậy thì mỉm cười ôn nhu.

-Không, không... con sắp xong rồi, ba mẹ cứ đi tắm đi.

15 phút sau...

-Ba mẹ, ba mẹ xem tay nghề của con thế nào?

-Ưm... ngon thật nha.

Bữa ăn đầu tiên do con trai tự mình vào bếp, cực kỳ ấm cúng giữa trời tuyết bay.

-MẪN DOÃN KÌ...

Cả nhà đang ăn cơm đột nhiên vọng lên từ dưới lầu một câu hét.

- Doãn Kì, ai gọi con à?

-Đâu đâu, làm gì có chứ, chắc là gọi cô hàng xóm cạnh nhà mình thôi ấy mà - Mẫn Doãn Kì chột dạ, không phải là anh không nghe thấy mà là không muốn nghe.

Hai người ậm ừ rồi ăn cơm tiếp.

-MẪN DOÃN KÌ...

-Đúng là gọi con mà, để mẹ xuống xem sao.

-Mẹ để con...

-Không, để mẹ, cứ ngồi ăn đi con.

Mặt Mẫn Doãn Kì lộ rõ vẻ hoang mang, tay chân xoắn xuýt vào nhau.

Vài phút sau đó...

-Ba nó xem, bạn Doãn Kì tìm về tận nhà mình này.

"Xẹt, xẹt" - Anh như bị sét giáng trúng, mặt mũi đen sì. Là Kim Tại Hưởng, là Kim Tại Hưởng thật. Anh nhớ hồi sang mình chạy nhanh lắm mà.

-Con chào chú!- Kim Tại Hưởng cười xán lạn, cúi đầu chào ba Mẫn.

-Ba mẹ, cậu ta không phải bạn con!- Mẫn Doãn Kì đứng phắt dậy, đập đôi đũa xuống bàn.

Sau mấy giây im lặng, mẹ Mẫn lên tiếng:

-Thôi nào tiểu quỷ này. Có giận dỗi bạn bè thì cũng không được nói như thế chứ. Dù gì người ta cũng đến đây rồi

Nói rồi bà quay sang Kim Tại Hưởng.

- Vào ăn với gia đình dì luôn nhé.

-Vâng, được vậy thì còn gì bằng ạ.

Ngày hôm nay của bạn thế nào? Hãy cười lên, ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời đấy       
Ngày hôm nay của bạn thế nào? Hãy cười lên, ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời đấy.

Chúc các bạn một ngày vui vẻ nha💙🧡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro