4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ ánh sáng chói mắt rọi vào trong phòng qua ô cửa sổ làm anh từ từ mở mắt. Có cái cảm giác đau nhức ở vùng trán, chầm chậm đưa tay lên kiểm tra xem có thật không. Ai ui... là thiệt đó nha, Doãn Kì đau muốn chết! Anh muốn khóc tiếng Mông Cổ.Hai mắt mơ màng, lười nhác không chịu mở ra, tay chống xuống giường ngồi dậy tựa vào thành.

Sau khi ngáp dài một cái, anh dụi dụi mắt rồi mở ra. Cái trần kia quen quen , cái bàn kia quen quen, cái giường này cũng quen quen. Một giây, hai giây , ba giây, anh mở to hết cỡ nhìn xung quanh: " Quái! Đây là đâu? "

Anh ngơ ngác nhìn quanh, trong đầu hiện lên hàng tá câu hỏi cùng một mớ mông lung. Sau khi đảo quanh phòng một lượt mắt anh dừng tại cửa một phòng nào đó, có một người nhìn anh chằm chằm.
" Thiên a~ Nhìn quen quen..."

Tên đó bỗng nhiên cười và bỗng nhiên nó thấy mùi biến thái!
- Cậu...cậu là ai?

Tại Hưởng mém lộn đầu gãy cổ, không phải đâm đầu vô cửa mạnh quá nên mất trí đấy chứ? Không được, không được rồi! Cậu vội chạy tới ngồi phịch xuống giường.
-Này...cậu...làm...làm gì?- Theo phản xạ không điều kiện, lấy tay kéo chăn che ngực.

-Không phải...chị quên tôi thật đó chứ?- cậu đưa tay sờ trán cậu.

-Aw, đau...cậu điên à? Sao tôi phải nhớ cậu?

" Ấy mà hình như...mình biết tên này. Pắc sun chim? Không đúng! Kim siêu vòng ba? No! Kim chi, càng không phải! Gì nhỉ? "- Sinh viên năm 2 - Mẫn Doãn Kì chuyển sang chế độ muốn nghiền nát óc.

- Giai Kỳ...- Khua khua tay.

-AH! Nhớ ra rồi! Kim Tê Huy !

Kim Tại Hưởng đang trong hình dạng mặt đít nồi và tình trạng ba chấm, không nói nổi luôn!

-Khửa khửa...trí nhớ mình đúng là siêu quá trời quá đất luôn mà!
Sau một hồi bó toàn thân, cậu hét lớn:
-Là KIM TẠI HƯỞNG!

Tóc gáy anh dựng ngược, ôi giời đất mẹ ơi, hù chết con rồi!
-Vâ...vâng!- Gật, gật.

Nhìn biểu hiện của anh kìa, dễ thương quá đi mất! Cậu chợt phì cười, đưa tay xoa xoa đầu anh.

Mặt anh ngây ngốc, anh đâu phải thú cưng mà xoa đầu! Với lại anh cũng hơn tuổi cậu nữa đó. Thật tức chết mà.Sau đó ánh mắt đột nhiên chuyển hướng, nhìn xuống và....cậu đang bán khỏa thân, người chỉ quấn mỗi khăn tắm thân dưới, còn đâu để lộ ra khuôn ngực và cơ bụng không có 6 múi nhưng lại vô cùng săn chắc. Mặt anh bắt đầu đỏ lên, hai má nóng nóng.

- Cậu...Á! Tên biến thái nhà cậu! AAAAAAAAA...- Vừa hét vừa kéo chăn trùm kín đầu, chân tay khua khoắng, đạp Đông đạp Tây loạn xạ. Dù gì cũmg là con trai với nhau hét gì mà hét chứ.

Còn người kia vẫn là không hiểu tại sao bị vị đại tỷ cho ăn đạp cộng thêm mang danh biến thái. Kéo chăn của anh xuống, cậu hỏi:
-Này, sao đánh tôi?

Vừa mở mắt ra thấy tên trước mặt vẫn đang trần nửa thân trêm, vội nhắm tịt mắt lại:
-Biến thái! Mặc quần áo vào!

Ồ, thì ra là vậy! Vị đại tỷ này cũng thật dễ xấu hổ nha, coi kìa, hảo đáng yêu a~. Cũng mới chỉ là thân trên thôi mà, có cần thiết phải kích động vậy không Bảo Bối? Coi như tôi thua chị, tôi đi mặc quần áo là được đúng không?

Xong xoa đầu anh thêm vài cái đến khi đầu anh rối tung mới chịu dậy.

Chừng 10 phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, trên giường trống trơn, vị đại tỷ đã trốn đi từ lúc nào...?!

**Phòng khách**
- Giai Kỳ a~ Chị không cố ý đâu mà...Chị...

-Thôi mà, em cũng đâu có để tâm đâu ( người họ Mẫn tên Doãn Kì đang cực dối lòng )...

-Trán em có sao không, để chị coi...

-Không sao đâu , tại em không dậy đúng giờ mà. Còn cái này là tại em bất cẩn thôi a~

-Nhưng mà...

-Không sao đâu...

Bla bla bla.............................

Mộc Dung nãy giờ cứ lẽo đẽo theo anh hoài. Mà cái bà chị này, đã kêu không sao rồi mà cứ đi theo riết. Haizzz... cẩn thận quá!( liệu liệu, Bảo Bối mà có mệnh hệ gì, Kim thiếu gia đập chết )

Đột nhiên chuông báo phòng ăn kêu lên.
-Á, dạ cậu chủ tôi tới ngay...- Mộc Dung nghe tiếng chuông mà chạy vội lên lầu với tốc độ bàn thờ

" Phù! "- Anh thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng yên thân.

Nội tâm vui vẻ anh quay qua hát vài câu vu vơ.

Đang ngân nga đột nhiên:
- Giai Kỳ a~ Cậu chủ kêu em lên phòng cậu ấy!

Đùng! Đoàng! Câu nói như sét đánh ngang qua tai anh.

" Trời đất! Còn gì nữa đây? Con còn chưa kịp nguyền rủa hắn! "

-Nhanh lên, cậu chủ bảo thế!- Cung kính không bằng tuân mạnh a. Anh thamh niên họ Mẫn không đành lòng nhưng vẫn phải lặng lẽ ôm váy lết thân lên phòng cậu chủ khó chiều.

Trong khi bạn đang ngủ thì người khác đã thức dậy để tập thể dục. Trong khi bạn đang chơi thì người khác đang học. Trong khi bạn đang kêu than thì người khác đang không ngừng nỗ lực. Bạn hiểu rồi chứ?

Văn vở cho mọi người có động lực cũng như tự dặn dò bản thân tí thôi. Chúc mọi người ngày mới vui vẻ🧡💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro