we are ship passing in the night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

taehyung không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này. đồng hồ đã điểm đúng nửa đêm, khách sạn này không có ống khói. lần đầu tiên chừng đó năm sống trên đời anh trông ra cửa sổ mong ông già noel thật sự lái cỗ xe tuần lộc bay xuyên nền trời. nếu vậy thì taehyung mới có thể xin quà. món quà mà đến anh cũng nghi ngại ông già noel thần thông quảng đại nghe xong sẽ lắc đầu nhún vai quay xe đi thẳng. nhưng nếu không phải phép màu thì taehyung cũng chẳng biết bám vào đâu mà hi vọng. bởi câu trả lời anh muốn chỉ mình jungkook có. jungkook lại không muốn cho anh.

chiếc laptop hắt vào không gian tối om màu xám nhạt của giao diện email. taehyung lướt chuột kiểm tra công việc nhưng không tập trung được. anh bực bội gập luôn màn hình xuống. căn phòng tù mù chỉ còn lại một màu đen đặc. đèn trên đường xá đã tắt từ lâu. tiếng thành phố ban đêm ở xa xa lúc to lúc to lúc nhỏ không đủ làm ai thức giấc nhưng lại làm anh thấy phiền lòng. lần thứ bao nhiêu trong đêm thở dài taehyung không biết, cũng chẳng biết phải tìm con người trái tính trái nết anh yêu ở đâu.

kí ức đêm hạ nào đó dấy lên cơn đau nửa đầu vì lệch múi giờ. taehyung nhắm mắt thiu thiu muốn ngủ. trong cơn mơ chập chờn tìm tới, anh thấy rõ bóng lưng chỉ nhỏ hơn anh không đáng kể so lại đầy cô độc. những giọt nước mắt mỏng nhẹ lướt trên khuôn mặt jungkook nhập nhèm bị nhuốm lên ánh xanh của ban đêm tạo thành sợi chỉ đen bạc óng ánh. taehyung tưởng câu nói thầm thì nghèn nghẹn của cậu tháng tư bốn năm trước chỉ vừa mới hôm qua đây thôi.

mệt mỏi không chịu được. taehyung vươn người rồi không động đậy thêm nữa. trước khi cảm giác cay xè biến mất cùng mí mắt đã dần nặng nề, anh rủ rỉ nói chỉ đủ cho người bên cạnh nghe dù trong phòng ngoài taehyung cũng chẳng còn ai khác.

"anh kiếm tiền rồi. tiền bây giờ dư dả để mua vé đón em về. kim taehyung bây giờ cái gì cũng không thiếu. tiền càng không."

"chỉ còn thiếu bạn cùng nhà cùng phòng cùng giường thôi."

"gọn lại là thiếu em."

"vậy mà cuối cùng em chạy mất."

"đồ thất hứa số một."

____

jungkook cho taehyung bảy ngày. với jungkook taehyung luôn có những lần đầu tiên.

lần đầu tiên vừa muốn ôm ai đó vừa muốn đấm cho mấy cái. lần đầu tiên muốn nắm tay ai đó thật lâu dù người ta nói quá nhiều. taehyung không thích nói nhiều. tiêu chuẩn trước đây của taehyung chỉ có một anh nói nhiều là đủ. một nhà hai người nói nhiều dễ xảy ra cháy nổ chém nhau.

lần đầu tiên taehyung nghĩ về mai sau của mình là khi hụt hơi đèo jungkook ngược chiều gió. cũng lần đầu tiên đó anh biết nghe một bài hát sẽ thấy hay hay và mong rằng chuyện tình mình cũng đủ vị ngọt bùi cay đắng đẹp đẽ như lời bài hát vậy. ước mong về mai sau hồi còn nhiều ngây ngô ấy bây giờ đã trở thành thực tại, taehyung lại không muốn nêm nếm gì nữa. ngọt thơm đâu không thấy, chỉ toàn thấy đắng lòng.

chưa đến hai lăm ba mươi, kim taehyung đã ngồi trên ghế xoay, có phòng làm việc riêng, mỗi sáng đều nhâm nhi cà phê pha trong cốc giấy. cốc giấy bèo bọt nhưng không ai trong công ty không biết thứ chất lỏng đen đặc trong chiếc cốc giấy trưởng phòng ban hành chính nhân sự uống có giá bằng nửa tháng lương của họ. trên thương trường mặt nặng mày nhẹ đi đàm phán kí kết đổi chác bao hợp đồng béo bở. kim taehyung lươn lẹo sắc bén không cần nhìn một nét mặt hay một cử chỉ của ai mà phải nhún nhường.

ngoại trừ jeon jungkook.

nhớ đến việc mình tất tả chạy vạy bay đến pháp rồi cũng tự mình lùng nhùng trong đống suy nghĩ rối ren nếu gặp lại cậu suốt nửa tháng nay để đổi về một lời đánh đố nửa thật nửa đùa, anh nhếch môi cười nhạt. thông minh lanh lợi thành thục thủ đoạn để người đời thấy làm gì, đứng trước một jeon jungkook mình thích cách mình hai tuổi giờ này không rõ tung tích nơi đâu cũng trở nên ngây ngô như thằng nhóc kim taehyung năm nào lần đầu biết nói chuyện yêu đương.

_____

quá khứ không biết ra sao. nhưng lúc này jungkook đã không dám mơ mộng đến tương lai vì thực tại số hơi thở dài đã đủ thải ra lượng co2 bao lấy nửa vòng trái đất.

jungkook cảm thấy mình đã già đi chục tuổi trong nửa ngày vừa rồi. cậu vừa nhai khoai tây chiên nóng hổi trong phòng khách sạn vừa gà gật ngộ ra rằng đây chính là cảm giác nam nữ chính khi chia tay trong phim tình cảm bi đát: tuyết lướt qua tay, mưa lướt qua tóc, còn họ lướt qua nhau.

đau lòng chưa xong đã bắt đầu thấy nhớ kim taehyung. jungkook cảm giác nỗi buồn của cậu bây giờ tan ra chậm rãi với một niềm hạnh phúc ngọt dịu. cậu không hiểu cảm giác lâng lâng này là gì nhưng jungkook không thấy khó chịu nữa. venice về khuya chẳng khác gì paris. cậu nằm im nghe tiếng xe cộ nhưng chẳng nghe ra gì, con rùa bông ôm trong tay có hai con mắt nhựa như đang long lanh vì đèn ở nơi nào rọi vào không biết. giữa những luồng suy nghĩ và kí ức chồng chéo nhau, câu nói vu vơ của mình đêm cậu tay xách nách mang vẫn cố điện thoại để tạm biệt taehyung bỗng chạy vụt qua trong đầu.

chuỗi sự kiện xảy ra ngày hôm qua hôm nay liệu có kéo theo chuỗi sự kiện nào khác sau này jungkook không đoán trước được, cũng không muốn đoán. điều duy nhất còn tồn tại là cảm giác băn khoăn không biết có phải taehyung vẫn còn nhớ câu nói ngày xưa cũ ấy. lúc đó chỉ muốn yếu đuối một lần cuối rồi lại được anh che chở như đã từng. rốt cuộc không có sự che chở níu kéo nào trong giây phút buồn bã hiu hắt đó. taehyung thậm chí không thèm đứng ở hành lang phòng anh để nhìn cậu lưu luyến dù chỉ ba bốn giây.

___

nếu con người ta có thể bỏ lỡ một lần. lần nữa họ cũng sẽ bỏ lỡ.

jeon jungkook chỉ rõ một việc rằng suốt tuổi mười lăm thiếu mất năm tháng của mình, kim taehyung chính là người duy nhất cho cậu sự che chở. nhưng chính jungkook cũng không biết, kể từ lúc cậu bước chân rời đi với phút yếu đuối hiếm hoi đó, sự che chở và mong muốn được che chở cho ai đó của taehyung cũng chỉ dành cho duy nhất một mình cậu.

_____

"ráng kiếm nhiều tiền mua vé đón em về."

jungkook khẽ cười, kim taehyung bây giờ chắc chắn đã kiếm được nhiều tiền. chỉ không biết thật sự có muốn mua vé đón cậu về hay không. jungkook nói câu đó đâu chỉ đơn thuần muốn anh mua cho cậu một chiếc vé khứ hồi. jeon jungkook không thiếu điều kiện đến thế.

chẳng qua jungkook chỉ cho phép một mình taehyung đón cậu về. hay là chẳng qua jungkook chỉ cho phép bản thân được ỷ lại sự bảo bọc của một mình taehyung.

____

trời khuya càng về sáng càng rét và buồn. đồng hồ chỉ quá 3 giờ lúc nào jungkook không biết. khoai tây nóng hổi giờ đã nguội ngắt. lòng jungkook cũng lạnh ngắt như chai bia ăn kèm gà rán cậu hay để trưng trên bàn nhậu bên bờ sông từ đầu đến cuối, đợi taehyung nhạt nhẽo uống gần hết rồi bỏ xuống mới cầm lên vờ tìm những sủi bọt tăm cuối cùng còn sót lại dưới đáy chai. đến khi taehyung đã mặc kệ ngả người ngồi nhai gà, cậu thong thả nhấp môi uống nốt số bia còn lại.

những giọt chất lỏng màu vàng đó có vị đắng gắt hay lạt nhách như nước lã jungkook đã không còn nhớ nữa. thứ duy nhất đọng lại đến tận bây giờ chẳng phải vị của bia để lâu vào hơi, cũng chẳng phải mùi hơi nước ẩm sau mưa, mùi dầu mỡ ngầy ngậy của bếp quán lạch xạch tiếng xào nấu, hay mùi men thơm thơm cay nồng bốc lên cùng tiếng đá viên va vào nhau lạo rạo.

jungkook trở người mân mê môi mình, từ miệng cậu thoát ra một lớp khí mỏng như sương buổi sớm rất nhanh mất hút vào thinh không. môi của taehyung chắc chắn rất ấm, bởi hơi thở của anh vấn vít trên miệng chai bia khi ấy làm jungkook thấy mặt mình đỏ lên nóng ran.

những ngày ngồi dưới ánh đèn đủ màu phủ lên vỏ chai bia rượu lăn lóc trong tiệc rượu xả hơi với đồng nghiệp, jungkook rất hay mơ hồ thấy nhớ taehyung những đêm cả hai nhậu nhẹt ồn ào đó. nhớ đến bao lần hay đến mức nào mà cả độ ấm phỏng đoán trên môi anh vẫn luôn vẹn nguyên như thế, cậu cũng nhiều lần tự hỏi bản thân.

___

jungkook đã trải qua bốn mối tình. việc hôn phớt nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước hay nghiêng đầu ghì chặt nhau để nụ hôn được sâu cậu đều làm cùng người yêu với tần suất ít hơn thường xuyên một chút. đôi lần nhớ về bản thân những năm mười lăm bày đặt chơi trò hôn gián tiếp không đứng đắn đó với taehyung, jungkook thấy mình buồn cười và dở hơi không tả được.

nhưng lạ rằng những nụ hôn trẻ con buồn cười và không đứng đắn đó lại là thứ duy nhất đọng lại trong jungkook.

chẳng phải vị của bia để lâu vào hơi, cũng chẳng phải mùi hơi nước ẩm sau mưa, mùi dầu mỡ ngầy ngậy của bếp quán lạch xạch tiếng xào nấu, hay mùi men thơm thơm cay nồng bốc lên cùng tiếng đá viên va vào nhau lạo rạo.

hay cũng chẳng phải vị của những môi hôn đường hoàng mấy buổi hò hẹn đón đưa.

thứ duy nhất đọng lại là gì? jungkook không giấu nổi mình. làm sao giấu được khi viền môi và hình dáng môi của bốn mối tình kia những lần dây dưa đều không còn sót lại chút gì ngoài sự hoài niệm độ ấm của miệng chai bia taehyung đã chạm lâu hơn 1 phút.

khi hôn người đã từng là người yêu say đắm thì thấy lòng bình thản, còn những ngày mưa đã trôi về rất lâu ấy khi thành công vụng trộm chạm môi chung một miệng chai bia với taehyung thì cảm giác thoả mãn kì lạ lại dâng lên trong lòng.

_____

ai đó nói rằng trong nhân gian có hai điều không thể giấu. một là khi say, hai là khi đã yêu ai đó mất rồi.


thứ duy nhất đọng lại là gì? jungkook không làm sao giấu nổi.


yayyyy không giữ đúng lời hứa end truyện =))) mình cũm là đồ thất hứa authentic number 1 xin lũi mng ㅠㅠ viết đăng nốt chắc lại gần 3k từ, mình đuối mng cũm đuối, nên chia ra cho lần tới nha. mình ngủ không được vì ngày mai trường đh mình để nv1 mới công bố điểm, sợ quá đi thôi.

hehe mng có thấy anh bé nghĩ gì thì em bé cũm vô tình nghĩ về điều ấy luôn không nè. taeguk của chúng ta đúng là vậy mà nhỉ ㅋㅋ gud morning mng luôn nha. nhma mình dẫn sweet night lên khum được thôi mng vừa nghe vừa đọc nếu được nhéeee.

tên chương là một idiom, hình dung là hai con tàu đi lướt qua nhau trên mặt biển, nó chỉ những người đã bỏ lỡ, lạc mất nhau giữa cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro