12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beomgyu co gối, tựa đầu vào thành ghế. Nước mắt anh dần khô cạn. Anh thấy buồn cười hơn là khóc. Cuộc đời anh có lẽ còn thảm hại hơn cả những người ăn xin ngoài kia. Ít ra họ còn nhận được sự thương hại, còn anh, anh nhận được gì? Anh cũng ăn xin đấy chứ. Anh ăn xin một tình yêu từ người đã kết hôn, ăn xin một tình thương từ người mình vô cùng tin tưởng... nhưng cuối cùng, thứ anh nhận được chỉ là những nỗi đau vô bờ bến.

24h đêm, những chuyến xe tấp nập ngoài kia vắng dần đi, ánh đèn đường vẫn một màu đó, hệt như màu chua xót trong anh. Anh chợt nhớ bố mẹ. Anh muốn về Daegu... nhưng nếu nhìn thấy họ, anh lại không nỡ trở lại đây. Anh giờ thật thảm hại. Có nhà mà không thể về, có nơi ở nhưng chỉ toàn đau thương... Anh đúng là bị bỏ rơi thật rồi! Từ bé đến lớn anh luôn rất hiểu chuyện nhưng có lẽ vì thế mà anh phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Anh không biết phải làm gì nữa...

Đang mải suy nghĩ, bỗng có chiếc xe moto từ đâu phi tới, dừng lại gần anh. Beomgyu không nhận ra ai cả. Anh toan bỏ chạy vì tưởng là Bo Gum. Anh sợ chứ, rất sợ. Nhưng người kia kéo tay anh lại. Cởi mũ bảo hiểm ra, hắn là Taehyun. Beomgyu ngỡ ngàng. Đêm hôm hắn tự nhiên phát hiện ra anh ở đây quả thật vô cùng kì diệu.
- Anh ở đây làm gì thế? Hóng gió giữa đêm sao?
Beomgyu cười chua xót:
- Ừ.
- Thế lên xe đi, em đưa anh đi ngắm bình minh.
Đôi mắt Beomgyu bỗng sáng lên. Anh hơi chần chừ nhưng cũng ngồi lên xe. Thấy anh mặc quần áo phong phanh, Taehyun thở dài. Hắn đành lấy áo khoác của mình trùm lên anh.
- Cẩn thận kẻo ngất sau lưng em đấy!
Hơi bất ngờ nhưng Beomgyu mỉm cười. Áo của Taehyun rất ấm, có mùi rượu nồng đậm, không phải rượu ngoài mà có lẽ mùi pheromone của hắn là như thế.

Chợt đột ngột, Taehyun lên tiếng:
- Em thích anh.
Câu nói của hắn đã phá vỡ không khí trầm lặng kia. Anh nghe rõ mồn một từng chữ... nhưng không trả lời... Hắn phóng đi rất nhanh. Gió ùa vào mái tóc anh như cuốn đi mọi muộn phiền của ngày cũ. Anh nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, mắt lim dim ngủ...

Taehyun đánh thức anh dậy, đón bình minh. Một mặt trời từ lòng biển đi lên tỏa sáng. Rất đẹp. Anh vội chạy đến gần biển hơn, khẽ đưa tay hòa vào làn nước mát lạnh. Anh mệt quá nhưng bình minh thật đẹp, anh nên sống để ngắm nó hay chạy tới để bắt lấy nó cho riêng mình nhỉ? Rồi anh nghĩ, liệu khi anh chết, có ai buồn cho anh? Anh có nên tạm biệt thế giới này mà hòa mình vào đất trời không nhỉ? Nhưng anh còn cha mẹ, nếu anh ra đi, họ sẽ đau đớn nhường nào. Nhưng bản thân anh, nếu còn sống tiếp, anh cũng vô cùng đau đớn. Anh xin ích kỷ một lần này thôi... Anh thử nhé! Anh quay lại nhìn Taehyun. Hắn luôn quan sát anh từ nãy đến giờ. Nếu may mắn, hắn sẽ cứu anh...

Anh nhúng chân xuống nước. Bỗng lạnh giá đến lạ. Anh có nuối tiếc không nhỉ? Có chứ, bao nhiêu ước mơ đang dở dang phía trước... Nhưng anh muốn thử... thử chết đi. Nghĩ rồi Beomgyu thả lỏng người, hòa mình theo dòng biển kia...

Taehyun đứng từ xa, chứng kiến hết tất cả. Hắn quay người lại, định đi về. Anh chết rồi, Wone sẽ được hạnh phúc bên Jungmin mà không bị ai cản trở... Nhưng đi được vài bước, chân hắn bỗng nặng trĩu. Hắn ngoảnh đầu lại, không còn thấy bóng dáng của anh nữa. Choi Beomgyu như chưa từng xuất hiện trên thế giới này...
- Đ*t, điên mẹ rồi!
Vừa chửi, Taehyun vội cởi giày ra, nhảy xuống biển tìm anh. Phải chật vật một lúc lâu, hắn mới tìm thấy anh. Hắn bế anh vào bờ, hơi thở anh cực kì yếu ớt. Taehyun chộp lấy điện thoại:
- Đến đây nhanh, cho anh 5p.
Người trợ lí thở dài, anh vội xem định vị rồi lái xe cấp tốc tới.

Vừa đến nơi, anh ngỡ ngàng. Taehyun đang bế một người lạ, cả hai đều ướt đẫm. Hắn xồng xộc ngồi lên ghế lái, để Beomgyu nằm gọn ghế sau. Còn trợ lí đi xe moto về. Thấy hắn vội vội vàng vàng, anh lấy làm lạ. Hắn vốn vô cùng ghét nhúng tay vào mấy chuyện rắc rối. Mấy vụ cứu người lại càng không. Chắc chắn có mục đích gì rồi chứ người ác độc như hắn thì làm sao mà yêu thương người ta nổi...

Đúng như người trợ lí nghĩ, Taehyun đang cằn nhằn ở trên xe. Hắn thật sự chưa bao giờ gặp ai ngu ngốc như anh. Từ lúc quen nhau tới giờ, anh rất ít nói, như người "tự kỉ" mà hắn cũng không nghĩ là đến một ngày anh sẽ "tự tử". Hắn đã cố gắng tỏ tình và tạo ra một buổi ngắm bình minh tưởng như vô cùng lãng mạn mà chỉ vì đồ ngốc vô vị như anh, đã phá hủy tất cả. Hắn ghét anh vô cùng. Đúng là kẻ phá đám, cực kì phiền phức.

Đưa anh đến bệnh viện, hắn vứt anh một mình ở đó để cho bác sĩ chăm sóc. Hắn đi thay quần áo rồi còn phải khoác lên mình dáng vẻ giả tạo kia khi anh tỉnh dậy. Bác sĩ khám xong cho anh, gọi người nhà bệnh nhân đến báo kết quả. Taehyun đến nhận kết quả khám.
- Cậu là...
- Là... em trai của bệnh nhân.
- Tôi thật sự không hiểu nổi. Bệnh nhân là Omega, thể trạng rất yếu. Ngâm nước lạnh trong thời gian dài sẽ gây đến tử vong. May mắn được đưa tới bệnh viên kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng tôi vẫn nhắc là bệnh nhân thật sự rất gầy, Omega như này sợ rằng khả năng sinh sản của anh cậu sẽ rất đáng e ngại.
Nói xong, vị bác sĩ rời đi.

Taehyun như chôn chân tại chỗ. Sao anh lại là Omega? Rõ ràng... chuyện này không thể xảy ra được. Bởi Taehyun bị dị ứng với Omega từ bé. Cứ hễ chạm vào Omega, hắn lại thấy khó thở cực kì và cơ thể bắt đầu nổi nốt. Hắn thật sự vô cùng ghê tởm Omega. Tại sao hắn vẫn có thể tiếp xúc với anh như người bình thường? Hắn vội chạy tới phòng bệnh nhân, đến giường bệnh, hắn thấy nhịp thở anh đều đều, trông rất thanh thản. Tim hắn thì run lên cầm cập, hắn thử chạm vào tay anh nhưng không có phản ứng gì xảy ra. Giờ hắn mới để ý, anh gầy đến mức đáng sợ. Như thể bị bỏ đói đến mức da bọc xương.

Beomgyu chợt mở mắt. Anh giật mình, hoảng hốt khi biết bản thân đang ở bệnh viện. Taehyun nhìn anh chằm chằm.
- Anh... thấy đỡ hơn chưa?
- Ừ... Tôi thấy khỏe rồi, cho tôi...xuất viện đi.
- Rồi anh sẽ đi đâu với bộ dạng yếu đuối này của một Omega chứ?
Nghe đến đây, tim anh giật thót... Chẳng phải chết rồi sẽ được lên thiên đường sao? Sao bây giờ anh lại sống, bản thân anh thật sự không thể chịu nổi những biến cố xảy ra nữa. Cuộc sống của anh lại quay lại với địa ngục rồi... mọi thứ thật sự rất tăm tối.
- Cậu biết rồi sao...
- Anh đến nhà em ở đi, em sẽ giữ kín bí mật này.
Beomgyu không trả lời, giờ anh cũng không có nơi nào để đi. Một công đôi việc chẳng phải quá tốt với anh sao?
- Cậu...có mục đích gì đúng không?
- Em... chỉ thích anh, thật sự rất thích anh.
- Nếu có mục đích, hãy làm ơn nói trước cho tôi biết... tôi thực sự rất mệt.
- Em, liệu có thể có lợi ích gì từ một Omega yếu ớt như anh đây? Em chỉ cần anh thôi!
Lời nói dõng dạc của Taehyun làm Beomgyu càng chua xót. Hắn thật sự thích một người vô vị như anh? Thật giả dối! Nhưng anh, đúng thật chẳng còn gì để mất nữa rồi. Cuộc sống sau này, đành nhờ cậy vào hắn thôi...

Về phần Bo Gum, sau khi anh đi, cậu mới bình tĩnh lại. Nhìn lại căn trọ ngổn ngang, cậu chợt bật khóc. Cậu đã làm chuyện tồi tệ gì với anh thế này? Nhìn một bàn đầy đồ ăn thịnh soạn mà anh tự tay làm cho cậu, cậu càng đau đớn hơn. Cậu thấy điện thoại anh ở dưới sàn, liền nhặt lên. Lịch sử cuộc gọi đều gọi cho cậu, tin nhắn cũng rất nhiều, còn có cả công thức nấu ăn... Thậm chí, anh còn không ăn trưa, chỉ để chờ cậu về ăn tối cho ngon miệng... Còn cậu thì sao? Người mà anh tin tưởng nhất lại động dục với chính mùi pheromone của anh, khiến anh chịu không nổi đả kích mà bỏ chạy. Thật khốn nạn...

Anh rời đi rồi... Cậu đuổi theo nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy anh. Cậu khóc nấc lên như đứa trẻ. Cứ tưởng bản thân sẽ bỏ lại anh mà đi, ngờ đâu, anh lại là người rời bỏ cậu trước. Thật thảm hại. Cậu ngồi lại bàn ăn, thức ăn tuy nguội nhưng rất ngon. Vừa ăn, cậu vừa khóc. Một Omega như anh đi ra đường vào giờ này là vô cùng nguy hiểm. Lỡ có chuyện xấu xảy ra với anh... Nghĩ đến đây, tim cậu quặn thắt... Cả đêm cậu không ngủ,  cậu chạy đi tìm anh như cách anh vất vả tìm cậu. Nhưng không có kì tích nào xảy ra ở đây cả. Cậu chỉ mong sáng mai đi học sẽ được gặp lại anh. Dù anh có ghét cậu như thế nào đi chăng nữa... Chỉ cần nhìn thấy anh còn sống yên bình là quá đủ với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro