15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày Taehyun xuất viện, không gọi cho các anh, hắn gọi cho Beomgyu đến đón mình. Bác tài đành chở cả Beomgyu đến bệnh viện rồi đón Taehyun về nhà. Quả thật ở nhà thoải mái hơn rất nhiều, không khí rất thoáng đãng chứ không ngột ngạt như ở bệnh viện. Bà Kim đứng chờ sẵn ở cửa, bà xúc động đến rưng rưng nước mắt. Taehyun mà gặp chuyện chắc bà không sống nổi mất. Mấy ngày nay may nhờ có Beomgyu luôn ở bên chăm sóc mà trông Taehyun hồng hào hẳn ra. Chính hắn cũng cảm nhận được điều này. Beomgyu ngủ cùng hắn mấy ngày trong viện nên tinh thần hắn ổn định hơn rất nhiều. Còn Beomgyu thì khác, anh ngại ngùng đến khó tả. Mùi pheromone của Taehyun cứ sộc vào mũi anh tựa chất kích thích và cơ thể anh phản ứng với điều này. Mùi rượu quyến rũ, ngất ngây của hắn làm anh say đắm. Vì thế nên mỗi lần nằm cạnh hắn, anh đều mất ngủ. Anh ngượng đến chín mặt khi phát hiện cơ thể mình phản ứng với mùi pheromone của Taehyun nên dạo gần đây anh không dám tiếp xúc với hắn nhiều. Anh đến hiệu thuốc để mua nhiều loại thuốc ức chế và uống đều đặn. Mong rằng kì phát tình của anh không đến quá sớm...

Beomgyu đang giúp bà Kim dọn đồ cho Taehyun, chợt có tiếng chuông, bà Kim liền chạy vội xuống xem ai đến. Cánh cửa mở ra, là một cặp trai gái rất xứng đôi. Bà Kim nhận ra ngay cô gái, bà gọi Taehyun:
- Taehyun ơi, Wone đến thăm con này!
Nghe thấy tên người thương, Taehyun sửa soạn tóc tai, quần áo rồi đi xuống. Beomgyu vốn hướng nội nên anh cũng không tò mò người lạ kia là ai, anh vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Chợt Taehyun gọi lớn:
- Anh à, xuống đây với em nào!
Là gọi Beomgyu đúng không? Anh nghe thấy tiếng gọi, vội chạy xuống. Anh cận nên không nhìn rõ hai người kia là ai, nhưng bóng dáng họ rất quen. Taehyun thấy anh đứng xa, vẫy tay gọi anh lại ngồi gần mình. Beomgyu ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, tay anh chỉnh lại kính. Anh nhìn rõ rồi, rõ đến hoảng hồn: kia chẳng phải là Jungmin sao? Thấy vẻ mặt anh hốt hoảng, Taehyun cười đắc ý, hắn vội lên tiếng giới thiệu:
- Đây là người yêu tôi, Choi Beomgyu.
Nói xong hắn nhìn anh cười. Beomgyu không nói nên lời kể từ khi nhìn thấy Jungmin... và vợ của anh. Móng tay cậu ghì chặt vào lòng bàn tay để đỡ run và để cho nước mắt không rơi. Jungmin cũng nhìn cậu chằm chằm với nét mặt vô cùng ngạc nhiên pha chút buồn và thất vọng. Không khí đột nhiên trở nên yên ắng đến khó tả. Wone biết mặt Beomgyu, cũng biết anh chính là mối tình mà Jungmin không thể quên được. Nhìn ánh mắt của Taehyun, cô biết hắn cố ý. Được thôi, Taehyun đã có lòng mời cô diễn kịch thì vở kịch này cô phải diễn cho tròn vai. Cô nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi Beomgyu:
- Anh bị Taehyun đe dọa làm người yêu đúng không? Sao trông anh mất tự nhiên thế?
Bị đoán trúng tim đen, Beomgyu vừa sợ vừa lo. Thật sự trước mặt Jungmin, cậu không muốn điều này xảy ra chút nào... Nhưng cậu cũng phải buông bỏ anh và anh cũng nên buông bỏ cậu, anh đã có vợ rồi. Cậu chua xót thật đấy, nhưng thôi...cũng đành thôi. Cậu trả lời cay đắng:
- Không, tôi thực sự rất yêu Taehyun. Em ấy là tình yêu của cuộc đời tôi.
Nói rồi, cậu dựa vào vai hắn thân mật. Cậu để ý nét mặt của Jungmin, mọi thứ dường như tan vỡ. Taehyun hơi ngạc nhiên vì Beomgyu có chút mạnh bạo hơn mọi ngày, nhưng dù gì việc này cũng tốt cho kế hoạch của hắn. Hắn khẽ luồn tay nắm lấy bàn tay run run của anh, tình tứ tựa một cặp đôi thực sự. Wone chỉ cần có thế thôi đã rất thỏa mãn, cô lên tiếng:
- Hạnh phúc thật đó! Khi nào hai người làm đám cưới nhớ mời vợ chồng mình với nhé, chồng nhỉ?
Câu hỏi đột ngột của cô như dội một gáo nước lạnh vào gương mặt xanh xao kia của Jungmin. Anh khẽ cười chua xót:
- Ừ...
Wone còn nán lại một lúc để hỏi thăm về sức khỏe của Taehyun. Còn hai người kia, tuyệt nhiên ngồi yên lặng, không ai hé nửa lời. Một lúc sau Wone và Jungmin về, Beomgyu mới có lại nhịp đập tim bình thường, không kìm nén được mà nước mắt anh cứ chảy thằng hàng. Taehyun thấy anh khóc, hắn không nói gì. Mặc kệ cho anh lên phòng đóng chặt cửa, mặt Taehyun không cảm xúc. Hắn vui vì đã đạt được mục đích, vì được chứng kiến cảnh đau khổ đến dằn vặt của hai người kia khi gặp nhau...

Cả buổi tối hôm đấy, Beomgyu không ra khỏi phòng nửa bước. Anh không ăn gì mà chỉ nằm nghĩ lại chuyện vừa qua. Hóa ra để quên đi người mình từng thương là rất khó. Vốn anh tưởng rằng sẽ không gặp lại Jungmin nữa nhưng khi gặp lại vẫn đầy đau thương. Một mối tình tuyệt đẹp nhưng cũng chóng tàn. Bà Kim có gọi anh xuống ăn cơm nhưng anh một mực không xuống. Anh úp mặt xuống gối, trùm kín chăn rồi ngủ. Mong rằng giấc ngủ sẽ giúp anh quên được Jungmin.

Về phía Taehyun, hắn thư thả ăn cơm rồi lên phòng đoc sách. Hôm nay quả là một ngày thú vị đối với hắn. Vô vàn sắc thái biểu cảm từ ngạc nhiên, buồn bã, đớn đau,... của Beomgyu và Jungmin đều được hắn chứng kiến cả. Càng nghĩ, hắn càng muốn trêu đùa Beomgyu hơn. Đang say mê đọc sách chợt hắn dừng mi mắt trên dòng chữ:
"Nước mắt của người thương là khác biệt..."
Taehyun vô thức nghĩ đến Beomgyu. Lúc anh khóc trông thật yếu ớt. Đúng là ẻo lả. Vừa nghĩ hắn vừa gập sách lại, nằm lên giường định ngủ một giấc thật thoải mái ở căn nhà quen thuộc sau chuỗi ngày chật vật ở bệnh viện. Nhưng hắn không tài nào chợp mắt nổi, ám ảnh cứ mãi bám đuôi hắn. Bốn góc tường vừa quen thuộc, vừa xa lạ khiến hắn lạnh lẽo, cô đơn vô cùng...

1h sáng, Taehyun xuống tầng định uống sữa cho thư thả tâm hồn. Bỗng hắn bắt gặp bóng dáng Beomgyu đang lục lọi tủ lạnh tìm đồ ăn. Có lẽ vì quá đói nên anh không chịu được đành phải xuống tìm đồ lấp đầy bụng. Tủ lạnh không thiếu bất cứ đồ gì nhưng vì đồ gì cũng thích ăn nên mãi một lúc lâu, Beomgyu mới lên ngủ lại. Anh lơ mơ đi lên phòng, leo lên giường ngủ mà không hề phát hiện ra người nằm cạnh là Taehyun, hắn đã lẻn vào phòng anh lúc anh mải ăn. Thật sự mùi hoa sữa thoang thoảng, lan rộng khắp phòng anh rất thơm, mùi hoa sữa trên chăn, trên gối, thơm đến nức lòng. Thấy Beomgyu đi lên, Taehyun sợ bị phát hiện. Nhưng anh lại lật đật nằm vào chỗ mà không biết chuyện gì, Taehyun cười thầm... Hắn ghé sát mũi vào gáy của anh. Mùi hoa sữa tuyệt hơn bao giờ hết. Chắc hắn đến nghiện mùi này mất thôi. Chẳng bao lâu, Taehyun đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ Beomgyu chính là liều thuốc an thần duy nhất trong cuộc đời của Taehyun.

Dần dần quen hơi Beomgyu, tối nào Taehyun cũng qua ngủ cùng anh. Chỉ có những lúc hắn bận việc, anh mới được nghỉ ngơi một mình. Mấy lần đầu, Beomgyu còn rất ngại ngùng khi Taehyun nằm cạnh mình nhưng giờ thì đỡ hơn rất nhiều, một phần là vì thói quen, phần còn lại là Beomgyu cũng rất thích mùi rượu của Taehyun.

Taehyun cũng nhiều lần mượn cơ hội nằm cạnh Beomgyu để tỏ tình, nhưng anh đều không trả lời. Hắn nghĩ sớm muộn gì anh cũng đổ hắn thôi, giờ chỉ cần một chất xúc tác lớn thì vụ này sẽ thành công.

Nhắc mới nhớ, Taehyun vội kiểm tra lại lịch, đúng tối nay là ngày sinh nhật bà nội của Wone, vì hai gia đình cũng gọi là thân quen nên bà đã mời hắn đến dự. Hắn vội gọi Beomgyu:
- Tối nay anh đi với em dự tiệc nhé!
- ..., ừ.
Nghe được từ này của anh là lòng hắn như trẩy hội. Cách đây không lâu anh vừa mới gặp Jungmin, chắc chắn giờ gặp lại sẽ có nhiều điều thú vị đây...

Đến giờ hẹn, Taehyun cùng Beomgyu cùng nhau đến bữa tiệc. Quả thật vô cùng lộng lẫy như thể đây là nơi không dành cho anh. Anh khoác tay hắn bước vào gian phòng rộng lớn, nhộn nhịp. Mọi thứ vô cùng xa hoa, đều khoác lên mình những lớp áo vô cùng chói lóa. Anh như lạc lõng ở đây. Nơi này thực sự không dành cho anh. Tuy tuyệt đẹp nhưng trong ánh mắt của mỗi người ở đây đều không có sự chân thành, chỉ toàn mưu mô. Beomgyu sợ đến lạnh sóng lưng, anh luôn đi theo Taehyun từ nãy giờ. Chợt anh giật mình bởi câu nói của Taehyun:
- Chào Wone, mừng thọ bà cậu nhé!
Wone chẳng phải là vợ Jungmin sao? Có nghĩa là anh cũng ở đây? Mi mắt Beomgyu lại trùng xuống. Anh thật sự không muốn ở đây thêm một giây phút nào. Nhìn Taehyun và Wone nói chuyện vui vẻ, anh cảm thấy mình như người dư thừa. Bỗng từ xa, anh thấy Huening Kai đang vẫy tay gọi mình. May thật, ở bên Kai vô cùng thoải mái. Cậu dẫn anh đi quanh thưởng thức những món ăn ngon, rượu lạ và còn đi dạo quanh nơi này cùng anh nữa. Beomgyu vui hơn vừa nãy rất nhiều vì anh được trải nghiệm chứ không bị gò bó bởi bất cứ ai. Đang đi dạo thì Kai bỗng có điện thoại:
- Anh ở đây đợi em một lát, em đi nghe điện thoại rồi quay lại nhé!
Beomgyu gật đầu, dù gì ở ngoài vườn cũng rất đẹp, có rất nhiều loài hoa khác nhau mà đặc biệt hơn, anh còn có thể ngắm sao trên trời. Một khung cảnh rất đỗi thơ mộng. Chợt, anh ngửi thấy mùi rất khó chịu, mùi pheromone của các Alpha khác đang tiến lại gần anh. Beomgyu sợ nhưng cố giữ bình tĩnh. Anh đứng dậy và đi ra chỗ khác. Được một đoạn xa, anh bắt đầu chạy. Từng bước chân dồn dập đuổi theo anh. Những người kia dồn anh đến nơi khuất người, đua nhau tỏa ra pheromone để làm anh kiệt sức. Beomgyu thực sự không chịu nổi mùi ghê tởm này. Anh nhớ mùi rượu của Taehyun, thơm hơn bọn kia rất nhiều. Anh chống cự mãnh liệt nhưng phận làm Omega lại luôn yếu thế. Anh đành khóc cầu xin chúng:
- Làm ơn... làm ơn tha cho tôi...
Nhưng chúng nào để ý lời anh. Cơn dục vọng của chúng lên đến đỉnh điểm. Bộ mặt than khóc của anh lại càng làm chúng hứng lên. Một mình anh chống cự với 3, 4 Alpha thật sự là không nổi...

Về phía Kai, sau khi quay lại không thấy anh đâu liền sốt ruột đi tìm. Cậu chạm mặt Taehyun, hắn lúc này cũng đang đi tìm anh:
- Mày thấy Beomgyu ở đâu không?
- Vừa nãy, anh vừa đi với tao nhưng...
- Nhưng gì?
- ...Beomgyu mất tích rồi.
- MẤT TÍCH? Mày điên à, sao Beomgyu lại mất tích?
Taehyun như hét lên vào mặt Kai, hắn tức giận vô cùng.
- Anh đi dạo với tao, tao bận nghe điện thoại, bảo anh đợi ở đó một lúc nhưng quay lại lại không thấy anh.
Nghe đến đây, Taehyun như sôi máu lên, hắn xách cổ áo Kai lên, đấm cho cậu một cú giáng trời. Khóe miệng Kai chảy máu. Taehyun bỏ đi giữa sự ngỡ ngàng của mọi người. Hắn sốt ruột chạy đi tìm anh. Hắn lo rằng anh là Omega sẽ dễ gặp nguy hiểm. Mùi hoa sữa của anh bỗng ngào ngạt đến khó tả, lần theo mùi, hắn thấy anh khóc lóc đến um sùm, phần trên cơ thể kia bị vạch ra liếm mút bởi một lũ Alpha. Taehyun không chịu được nữa, hắn tỏa ra pheromone nồng nặc, đậm mùi sát khí. Hắn lao vào, đấm bọn kia đến ngất xỉu, máu chảy loang lổ. Rồi hắn vội chạy đến, cởi áo khoác choàng vào người anh. Anh khóc nức nở, tay xua xua:
- Đừng... chạm vào người tôi.
- Là em... Taehyun đây.
Beomgyu nhìn lên, đúng là Taehyun thật. Anh càng khóc to hơn. Hắn ôm chặt anh vào lòng an ủi. Nằm trong vòng tay ấm nóng của hắn khiến anh an tâm đến lạ...

Về đến nhà, Beomgyu vì kiệt sức mà ngất đi. Taehyun nhờ bà Kim thay quần áo cho anh vì hắn vốn rất sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà "ăn" anh mất. Sau khi thay quần áo xong xuôi, hắn bế anh về giường rồi nằm cạnh anh. Chợt anh quay người lại, ôm chặt hắn. Hơi thở anh đều đều nhẹ nhẹ nhưng điều này khiến tim hắn đập rất nhanh. Hôm nay hắn không hiểu bản thân bị làm sao nữa. Trong một khoảnh khắc, hắn bị rung động bởi anh. Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi khi không nhìn thấy gương mặt anh, lo lắng khi không được nắm tay anh, khi không được ngủ cạnh anh. Trái tim hắn vì anh mà đập liên hồi... hắn đến điên vì anh mất thôi...

______________________________
Chúc mùng năm mới mọi người nha! Có lẽ Tae đang dần nhận ra tc của mình r nè. Năm mới vui vẻ cùng Taegyu nhaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro