Korean town

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Beomgyu và Heeseung đã ăn xong buổi sáng, Heeseung chợt nhớ ra mình có việc bận, nên đã dặn Beomgyu đừng đi lung tung mà hãy ở nhà.

Nhưng mà ở nhà buồn chán lắm, với con người hướng nội lai ngoại như anh thì không thể không đi ra ngoài được.

Chiếc máy ảnh mang theo để làm gì cơ chứ.

" Reng reng reng "

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

" Alo "

" Alo chú mày hở, sao, ở bên đó thấy zui hong ? "

" Vừa zui vừa chán "

" Tại nay Heeseung có việc đến tối muộn mới về, mà bây giờ em chán quá trờiiii, không có gì để chơi cả nè !! "

" À ! Anh nghe nói gần homestay mày ở có một cái công viên mới xây á, nghe nói cũng đẹp lắm "

" Bữa trước anh đi Mỹ nè, nhưng mà không có thời gian ghé qua đó, tiếc ghê á ! "

" Đẹp lắm hở... ? "

" À đúng rồi ! hôm nay còn là ngày đặc biệt nữa đó "

" Hả ? ngày này mà đặc biệt gì ba ? "

" Tao nghe bạn tao ở bển nói vậy, do hôm nay là giữa tháng năm luôn, sẽ có bắn pháo bông, đèn nhiều màu với đài phun nước á, đẹp lắmmm "

" Nếu chán thì cứ tới đó đi, nhiều trò zui lắm ! còn đẹp nữa, mà tao khuyến nghị là nên đi lúc 7h á "

" được ròi, em sẽ đến xem "

" ừa ừa vậy nha ! tao chuẩn bị phải đi chụp hình rồi, tắt đây ! Đi chơi zui zẻ "

Nói xong, Yeonjun liền tắt máy, đúng là Beomgyu ngây thơ, không tinh ý gì cả.

Beomgyu đơn thuần chỉ nghĩ là chỗ đó đẹp, cũng chẳng có ý nghĩa gì sâu xa, nhưng mà đó là nghĩ thôi, đến mới biết là như thế nào.

" Chán quá, đi biển thôi "

Beomgyu đã ra khỏi nhà, tới một quán thuê xe gần đó để thuê một chiếc xe moto, rồi đi dần trên con đường thẳng tắp man mát lá xanh.

Anh dừng chân ở một bãi biển không xa, bây giờ cũng chỉ mới 4h30 chiều, còn khá sớm để đi tới công viên ấy. Nhưng đây gần như là thời gian phù hợp để người dân bản địa tận hưởng cái nắng gắt của giữa tháng 5.

Beomgyu bước xuống bãi cát, rồi vừa đi bộ, tận hưởng những tiếng ồn ở bãi biển, tận hưởng cái hoàng hôn sắp đến gần.

Đi đi lại lại một chút, cũng đã 5h, hoàng hôn bắt đầu bao trùm lấy bãi biển, dòng nước biển cũng bị ám lên màu của hoàng hôn.

" Thật đẹp quá"

Beomgyu đưa máy ảnh lên, chụp vài ba tấm rồi ngắm nghía, không khỏi thốt lên cái từ xinh đẹp, vì thật sự, nó thật sự đẹp, đẹp quá sức tưởng tượng.

Anh lại rảo bước trên những bãi cát đã dính đầy nước biển, anh cứ bước đi như thế, tận hưởng cái đẹp của bầu trời hoàng hôn.

Cứ tưởng nơi đây sẽ lặng dần khi chiều tối buông xuống, nhưng không, người dân ở đây đặc biệt thích những tiếng ồn thấu tận mang tai, nhưng bài nhạc xập xình được đánh đi đánh lại bởi các dj.

Họ yêu thích cái gọi là " đột phá " vô cùng, khiến Beomgyu cũng hơi sốc khi tiếp cận văn hoá bản địa của họ.

Khi những tiếng ồn dần dà trở nên lan rộng ra khắp bãi biển, thì khi đó các bài nhạc đầy sống động mà không kém phần mạnh mẽ được bật lên.

Các nhà hàng trên biển bắt đầu sáng đèn, vì ở thời điểm này, họ sẽ kiếm được một số tiền không đếm xuể nhờ những người dân, khách du lịch đến bãi biển để tận hưởng không khí.

" Trời, đông đúc quá vậy ? "

Beomgyu vốn là người thích tận hưởng cái lặng lẽ bình yên của những cảnh đẹp mang lại, thật sự anh không hứng thú lắm với những nơi đông đúc, đầy tiếng ồn. Trừ khi là bạn rủ đi bar, đi nhảy, anh vẫn đi, nhưng chỉ ngồi một góc nhâm nhi ly cocktail.

" Cũng hơi đói rồi, chắc mình phải đi ăn thôi "

Để mà nói thì Beomgyu vẫn ưa chuộng đồ ăn Hàn hơn đồ ăn Mỹ, vì nó vốn khắc sâu vào tư tưởng của Beomgyu rồi, vả lại, đồ ăn Mỹ cũng không hợp gu Beomgyu lắm, anh thích ăn những món đơn giản mà ngon miệng, chứ không phải cầu kì mà không ngon.

Anh chạy nhanh vào bờ, lấy chiếc moto rồi đi ra khỏi chốn ồn ào náo nhiệt ấy, anh chạy trên chiếc xe moto mà chẳng rõ phương hướng, chẳng rõ đường đi.

Anh tấp lại một quán nước gần đó, hỏi chủ quán về đường đi tới khu Hàn Quốc.

" Excuse me ? "

Người chủ quán vội niềm nở quay lại tươi cười.

" Yes, what can i do for you ? "
( Vâng, tôi có thể giúp gì cho bạn ? )

" I want know the way to Korean Town, can you help me ? "
( Tôi muốn biết đường đi đến khu phố Hàn Quốc, bạn có thể giúp tôi chứ ? " )

Người bản địa nghe xong liền ồ lên rồi cười.

" Anh người Hàn hả ? "

Beomgyu liền há hốc mồm, biết là gặp người đồng hương ở nơi khác là chuyện thường ở huyện, nhưng Beomgyu vẫn không khỏi sốc não.

Người này nói tiếng Hàn còn có vẻ giỏi nữa cơ, nhưng mà nhìn người này đâu có giống người Hàn xíu nào đâu ...?

Mái tóc sáng màu, đôi mắt trong vắt xanh ngọc.

Không hề có điểm gì là giống người Hàn cả.

" A... bạn là người Hàn hả ? "

" Hông hông, mình là người dân bản địa "

" Hả !??? Thật á !! Tiếng Hàn của bạn giỏi vậyyyy "

" Mình học lâu rồi mà, à, nếu bạn hỏi về khu phố Hàn Quốc thì nó cũng gần ngay đây á, cách có vài ba mét là tới rồi. "

" Bạn cứ đi thẳng đến một xíu nữa, thấy cái biển Korean Town là nó đó . "

Beomgyu mỉm cười, nói cảm ơn rồi chào tạm biệt với bạn chủ quán nước thân thiện kia.

Một lát sau, anh đã vào đến khu Hàn Quốc, cứ tưởng nó sẽ hào nhoáng, nhưng khung cảnh ở đây không như anh nghĩ, nó có chút chật chội...và hơi tầm thường nữa.

Anh cũng không suy nghĩ nhiều, Beomgyu chỉ liến thoắng qua một cửa hàng bán bánh gạo và chả cá, rồi nhâm nhi một lúc.

" Chà, no toét cả bụng rồi "

Hương vị của các món ăn ở khu này cũng gọi là tạm được, không tệ. Nói chung là Beomgyu vẫn nhớ nhung cơm nhà lắm, và buổi tối anh chỉ ăn đơn giản vậy thôi.

Chợt nhớ ra còn đến công viên, bây giờ cũng đã là 6h50, không biết là còn kịp không nữa. Nhưng mà dù sao thì nó cũng...không để tâm lắm, nên Beomgyu cứ đi từ từ, chậm rãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro