Chương 2 : Làm quỷ hầu cho Lưu Phán Quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Làm quỷ hầu cho Lưu Phán Quan.

Tôi vừa chửi Lưu Phán Quan. Tin tức rất mau chóng lan nhanh đến tất cả mọi ngóc ngách của Địa Phủ.
Nhưng điều kì lạ là Lưu đại nhân lại còn nhận tôi làm quỷ hầu. Chính cái điều này là nguồn đầu mối ghen ghét thù hằn giữa tôi và vô số nữ ma đầu ở địa phủ.

Chẳng qua lúc đó, Lưu phán quan có nói một câu.

" Theo tôi, tôi sẽ giúp cô trả thù. Vả lại, cô sẽ không bị bắt vào ngục giam cùng bọn âm hồn khác. Có quyền ngang bằng với hắc bạch vô thường. "

Vậy là nghe những lời này của Lưu Phán Quan. Tôi gật đầu đồng ý ngay, mà không biết lúc đó Bạch Vô Thường phụng phịu không cam lòng đang chĩa ánh mắt sắc nhìn về phía tôi.

" Hắc... tại sao Lưu ca ca lại cho cô ta làm quỷ hầu bên cạnh? Hay em cũng đá Lưu ca ca một cái thì ta cũng được như cô ta? "

Hắc vô thường đầu ba vạch đen, một lúc sau chỉ thở dài xoa nhẹ đầu của Bạch Vô Thường .

" Ai mà không biết Lưu đại nhân tính khí kì quái. Em mà đạp ngài ấy... sau này không khéo còn mất chức Bạch Vô Thường nữa... "

- "..."

_________________

Ở địa phủ này rất rộng lớn, tôi đi theo tên họ Lưu kia về phủ của hắn mà cả người cũng mệt rã rời. Ở đây lại còn không có ánh sáng mặt trời... thỉnh thoảng cũng chỉ có vài cột đèn đuốc soi sáng.

Mà đi bên đường, tôi phát ra hiện ra một hàng màu hoa đỏ. Có vẻ ở khắp nơi chỗ nào cũng chỉ có loài hoa đỏ này. Tôi dừng lại, định ngồi xuống sờ xem thì giọng nói của Lưu phán quan vang lên.

"Hoa cấm! Âm hồn mà chạm vào là tiêu tan đấy. "

" Á! Tại sao loài hoa nguy hiểm này lại trồng ở đây..."

" Bởi vì để làm công cụ ngăn chặn bọn quỷ dưới các tầng địa ngục trốn thoát. "

Mấy bông hoa rẻ rách này mà lại lợi hại như vậy. Tôi cũng chẳng có hứng thú chạm nữa.

Lưu phán quan tiếp tục bước đi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về sau theo dõi cô. Tâm tình của hắn vốn rất tốt... kể từ khi được sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên ngoài Diêm Vương lại có người dám chửi hắn. Cái âm hồn này đúng là mạnh miệng... hắn cảm thấy hứng thú nên mới cho tôi làm quỷ hầu bên cạnh để từ từ tìm hiểu.

Cuối cùng tôi cũng được dừng lại. Là dinh thự của Lưu phán quan.

" Wow... to quá đi... không ngờ ở nơi này lại có biệt thự to và lộng lẫy đến thế!!! "

Tôi buộc miệng kêu to. Lúc trước còn sống, tôi cũng là đại tiểu thư... Cũng đã thấy vô số biệt thự các kiểu. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một biệt thự đẹp cổ kính cỡ này.

Khóe môi Lưu phán quan giật giật. Dinh thự của hắn tôi còn khen đẹp lộng lẫy? Không biết khi đến biệt thự ở của Diêm Vương tôi còn há hốc mồm kêu bao nhiêu...

" Tùy tiện chọn một phòng. Nhưng riêng căn phòng cao nhất thì không được. Đó là phòng của tôi! "

Lưu phán quan dặn dò chưa xong, đã thấy tôi biến mất khỏi tầm mắt. Hắn thở dài trở vào. Không biết hắn nhận tôi làm quỷ hầu để giúp hắn, hay hắn lại đi trông chừng tôi nữa đây...

Tôi đi vào biệt thự, mọi thứ bên trong lấp lánh làm tôi đến lóa mắt. Đến khi vô tình tôi đi vào một căn phòng, cánh cửa sổ căn phòng ấy lại hướng tới một toàn tháp và một dinh thự phía xa. Lưu phán quan lúc này cũng đi theo sau bước vào.

" Ở phía kia... sao lại có một tòa tháp và biệt thự to tới vậy? "

" Nơi ở của Diêm Vương! "

"Vậy thì tôi sẽ ở căn phòng này. "

"Tùy cô. Bây giờ theo ta đi làm việc "

" Việc gì? "

" Lên trần xem xét...."

Cho tới khi Lưu phán quan đi rồi, lúc này cô mới quay người bước theo. Bất chợt, một ánh mắt từ đỉnh của tòa tháp rọi thẳng vào người của tôi. Tôi có hơi rơi rùng mình nhưng nhanh chóng rời khỏi phòng.

...

Cùng lúc đó, Diêm Vương an tọa trên đỉnh tháp tròn. Cả người hắn lười biếng dựa vào cột trụ nằm nghỉ. Đúng lúc hắn nhìn thấy có bóng dáng phụ nữ trong tòa biệt thự của Lưu phán quan.

Bỗng đâu, khóe miệng Diêm vương hơi nhếch tạo lên một đường cong hoàn mĩ. Âm hồn đó quả là có gương mặt rất giống với Sara... thật là khiến hắn thấy thú vị.

...

12 giờ đêm, tôi theo Lưu nam thần đi bắt âm hồn.

Nơi đến đầu tiên chính là ngôi trường kì dị âm u đến đáng sợ. Nghe đồn, ở đây có một nữ sinh vì bị bạn trai phản bội mà đau lòng nhảy lầu tự vẫn. Kể từ sau vụ đó, các lớp học cứ đến đêm lại có biến cố kì dị. Hiệu trưởng đã quyết định, chỉ học ban ngày đến 6 giờ tối đóng cửa trường.

Đứng trước cổng trường, tôi nhìn lướt quanh một lượt rồi lên tiếng.

"Lưu nam thần, liệu ở đây có ma thật không? Sao không sai hắc bạch vô thường đi bắt mà ngài phải tự đích thân đi? "

Lưu phán quan nhướng mày thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi thì nhếch miệng ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ.

" Cô chết rồi. Cùng đồng loại mà thôi, sợ cái gì? Mà Lưu nam thần? Là ý gì? "

" Đẹp thì gọi vậy? Ý kiến à? "

Tôi khẽ nhếch miệng. Sở dĩ tôi là người biết trân trọng cái đẹp nên mới gọi tên họ Lưu kia như vậy. Nếu mà hắn ta mà xấu... thì đừng hòng...

Chưa kịp suy nghĩ xong thì một cơn gió lạnh lướt qua, Lưu nam thần mới đây đã biết mất. Tôi chỉ thở dài, đi xuyên qua cổng rồi từ từ đi vào trong ngôi trường.

Tôi đi lên bậc thang rồi đi thám thính dần dần từng phòng học. Ngôi trường này tuy nhiều lời đồn ma ám nhưng trang thiết bị và công nghệ giảng dạy quá tiên tiến nên vẫn thu hút được nhiều học sinh. Xem xét xong từng phòng, tôi lại lướt tiếp đến khi nghe thấy một âm thanh nỉ non như ai oán.

Làm cả người tôi rờn rợn, nuốt một ngụm nước bọt rồi đi theo âm thanh đó.

Âm thanh càng ngày càng rõ đến khi tới một cái giếng cổ ở một góc sân trường. Từ tầng 3 tôi ngó đầu xuống, phát hiện bóng trắng đang ngồi trên thành giếng mà chải tóc.

Mái tóc đen bù xù che kín mặt khiến tôi không thấy rõ. Bỗng chốc đột nhiên tôi vỗ tay đen đét.

" Không hiểu tại sao âm nhạc cô lại kém tới vậy. Rên cũng làm cho người ta hãi nữa... "

Nghe thấy tiếng động, con ma nữ ngẩng đầu lên tầng ba. Đôi mắt bỗng chốc màu đỏ lừ, cái miệng rộng toác hiện ra các tơ máu xung quanh. Tôi nhếch miệng, thả mình từ tầng 3 xuống dưới tiếp đất 1 cách nhẹ nhàng. Xong đứng dậy dựa vào bức tường phía sau khoanh tay.

" Nhìn bộ dạng biết ngay là chết vì nhảy lầu rồi. Cô gái vì sao lại phải khổ thế? "

Nhưng con ma nữ đó dường như không nghe lọt tai cái gì. Nó gầm lên một tiếng, rồi hiện ra những móng vuốt sắc ở bàn tay lao điên cuồng mà về phía tôi.

" Chết đi... chết đi... chúng mày là lũ khốn... "

Tôi ngáp dài. Hình như đầu con ma nữ này có vấn đề? Tôi đã chết rồi lại còn rủa tôi chết. Chưa kịp suy nghĩ đã thấy móng vuốt con ma nữ gần cận kề với cái cổ của mình với ý đồ bóp nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro