Gây chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Blue scarecrow đã đổ rất nhiều tiền cho 《 Bạn dưới bầu trời quang đãng 》 vì nghĩ rằng có thể kiếm thêm tiền. Nhưng không ngờ Lee Somin lại làm ra chuyện như vậy, họ muốn thay người nhưng sau lưng cô lại là Woo gia và Lee gia, nhưng nếu không thay đổi thì cảm giác như thiếu một viên thuốc vậy. Cũng may Woo Sungmin đã tự tới công ty, ký hợp đồng và đầu tư vào 《 Bạn dưới bầu trời quang đãng 》.

Có các công ty khác cùng chia sẻ nguy hiểm, Blue scarecrow bên kia cũng không nghĩ đến việc thay thế Lee Somin nữa, lửa đen cũng là một loại lửa, không chừng chờ khi phim phát sóng rồi thì Lee Somin sẽ có thêm nhiều fans cứng hơn.

Woo Sungmin đến Blue scarecrow gặp Park Jimin, nói đến cùng thì anh vẫn có lỗi với bạn của mình nên anh chỉ muốn nói chuyện với anh ấy nhiều hơn vào ngày thường.

"Nếu là về Lee Somin thì đừng nói nữa." Ngay khi Park Jimin vừa nghe tin Woo Sungmin sẽ đến Blue scarecrow, anh liền biết đối phương rất nghiêm túc với Lee Somin, nên anh không muốn nghe đối phương nói về cô ta thêm một lần nào nữa.

"Không nói thì không nói." Woo Sungmin liếc nhìn phòng làm việc của Park Jimin, đi đến một bồn hoa bên kia, nắm lấy một chiếc lá: "Không phải cậu còn thích Han Sokyung sao? Bây giờ là thời điểm thích hợp, cậu có thể đi tìm cô ấy."

"Bây giờ? Cậu đang đùa à?" Park Jimin trào phúng: "Bây giờ cô ấy đã có bạn trai rồi, Lee Somin có nói với cậu không? Tớ đuổi theo cô ấy chỉ để xác minh những gì cô ấy nói."

"Không phải cô ấy nói." Woo Sungmin vội nói, tuy Lee Somin có nói một hai câu nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm xúc của bạn tốt hơn: "Nếu cậu không thích Somin, vậy..."

"Nếu không phải vì tình yêu của cô ta khi đó, vậy thì tớ sẽ biến thành như bây giờ hay sao? A?" Park Jimin đau lòng: "Bây giờ Sokyung là thiên kim của Jung gia, lại là bạn gái của Kim Taehyung, cậu muốn tớ theo đuổi cô ấy như thế nào?"

Căn bản là bây giờ anh không thể tiếp cận Han Sokyung, tin nhắn gửi đến cũng không ai trả lời, gọi điện thoại, đối phương vừa nghe thấy anh là ai thì liền trực tiếp cúp điện thoại. Park Jimin đã từng phát hiện ra rằng, chỉ cần Han Sokyung vừa nghe thấy tiếng của anh là có thể nhận ra anh là ai, nhưng bây giờ cô đã không thể thông qua giọng nói của anh để phân biệt anh được nữa rồi, khoảng cách giữa bọn họ bây giờ thật là xa xôi.

"Jimin." Nghe giọng nói có chút tức giận của bạn mình, sắc mặt Woo Sungmin khẽ biến đổi, tự biết mình nói sai: "Tớ sẽ trông chừng Somin, không cho cô ấy đến lại đến tìm cậu nữa."

"Tốt nhất là như vậy." Park Jimin cười nhạo, ngay sau đó lại nhìn về phía Woo Sungmin: "Nếu cậu đã chuẩn bị đính hôn với Lee Somin vậy thì nên cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó lại xuất hiện một người khác. Loại người giống như cô ta vậy, cậu phải nói chuyện với cô ta thật nhiều, và gần gũi với cô ta nhiều hơn, nếu không... Nếu không thì cậu cứ chờ xem."

Chờ mũ xanh, một lần say rượu liền ngủ với người đàn ông khác, không chừng sẽ còn có lần tiếp theo.

* Mũ xanh: ý nói giống như bị cắm sừng

"Đó chỉ là việc ngoài ý muốn." Woo Sungmin giải thích: "Tớ cũng không thể có lỗi với cô ấy."

"Đó là chuyện riêng tư của cậu." Park Jimin không quan tâm đến việc này.

Sau khi Lee Somin đến đoàn phim để tiếp tục quay phim, cô luôn cảm thấy có người đang nói những điều không tốt về mình, nhưng khi cô quay lại nhìn thì những người đó lại không nói nữa. Bởi vì 《 Bạn dưới bầu trời quang đãng 》 là phiên bản làm lại nên không thể tránh khỏi một số người sẽ so sánh kỹ năng diễn xuất của Lee Somin và Han Sokyung, chưa kể trước đó cô cũng bị phát những tin tức đó lên trên mạng, điều này cũng đủ để khiến cả đoàn làm phim bát quái trong một thời gian dài. Nam chính của bộ phim cũng không dám lại gần cô ngoại trừ luc quay phim, và các nữ diễn viên khác cũng làm như vậy vì sợ bị cô đổ tội lên đầu. Đây là bộ phim thứ hai của Lee Somin, khi đóng bộ thứ nhất cũng không có diễn viên nào muốn tới gần cô, và bộ thứ hai này cũng như thế, nhưng cô cũng không buồn mà ngược lại còn cho rằng đây là thái độ bình thường. Điều cô nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Park Jimin, cô đã nếm đến khắc khổ cảm giác đau khổ trong lòng, khi nghĩ đến những gì cha cô nói, Park Jimin cũng đã từng đau đớn như vậy, cô liền sợ hãi khi phải nhìn thấy anh.

Sau khi cha mẹ nuôi của Lee Somin biết rằng cô đang ở với bạn tốt của Park Jimin, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cần cô tiếp tục mang tiền về cho bọn họ là được. Nhưng em trai cô Seo Woojin lại phản ứng rất gay gắt, cho rằng những gì Lee Somin nói đều là đúng, nếu không thì sao chị gái cậu ta có thể đi mua say, còn phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Seo Woojin trốn học với tiền lẻ trong túi, và cố ý ngồi xe chạy đi tìm Han Sokyung. Khi Han Sokyung ra khỏi xe, cậu ta liền xông lên và lấy viên đá trong túi ra đánh cô. Cũng may là Kim Taehyung phản ứng nhanh chóng, kéo Han Sokyung vào trong lòng mình, nhưng cánh tay của anh lại bị một hòn đá rơi trúng. Các vệ sĩ đi cùng lập tức khống chế Seo Woojin để cậu ta không còn ném đá nữa.

"Han Sokyung, cô là một con tiện nhân, cái gì mà đại minh tinh, lại còn đi cướp bạn trai của người khác." Seo Woojin không để ý đến thân thế của Han Sokyung, chỉ nghĩ rằng cô chiếm lấy vị trí của Lee Somin: "Cô chính người là giang rộng chân ra cho người ta thao loạn."

"Đau không?" Han Sokyung nhìn bàn tay bị đập trúng của Kim Taehyung, đau lòng nói: "Muốn đi khám bác sĩ trước hay không?"

"Chờ một lát thoa chút rượu thuốc là được, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Kim Taehyung không dám nghĩ, nếu cục đá kia mà va vào người trên người Han Sokyung thì sẽ ra sao, nhất định là cô sẽ rất đau, làn da của Sokyung non mịn như vậy mà. Ôm cô vào trong lòng, anh không dám để cô đi một mình, quay đầu nhìn về phía Seo Woojin: "Cậu và Lee Somin có quan hệ gì?"

"Chị ấy là chị của tôi!" Seo Woojin giãy giụa muốn thoát khỏi tay vệ sĩ: "Sợ sao? Chị của tôi là người Lee gia, anh rể tương lai của tôi... không phải người Park gia thì cũng là Woo gia, các người không thể nào so sánh được đâu."

Han Sokyung nghe cậu ta nói xong liền bật cười, người này lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, rốt cuộc cậu ta có biết hành vi bôi nhọ người khác của Lee Somin đã làm người ta tức giận như thế nào hay không, cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói những lời này với các cô, còn chửi bới cô nữa.

"Cậu vẫn còn học cấp 3 đúng không." Han Sokyung nhớ rằng trong nguyên tác có nhắc tới con trai của bố mẹ nuôi Lee Somin, Lee Somin đối xử với cậu em trai này rất tốt , và cậu em trai này cũng rất bốc đồng, năm lần bảy lượt vì Lee Somin mà chạy đi tìm nữ phụ độc ác để gây phiền toái, ngược lại lại bị lợi dụng, còn bị nữ phụ đưa đến đồn cảnh sát, thiếu chút nữa đã làm chậm kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu ta: "Gia đình một nhà các người cứ cầm tiền của Lee Somin mà sống vui vẻ đi, nhưng sau khi hạnh phúc xong liền muốn đòi lại cái gọi là công lý cho cô ta?"

"Đưa cậu ta đến đồn cảnh sát đi!" Kim Taehyung mặc kệ Seo Woojin vẫn còn là học sinh hay chỉ là một thiếu niên thất nghiệp, từ sự hận thù trong mắt của cậu ta mà nói, đối phương sẽ không dễ dàng buông tha cho Sokyung như vậy, chi bằng cứ đưa cậu ta đến cục cảnh sát để học cách làm người như thế nào, rồi lại để giáo viên và bạn học hướng dẫn cho cậu ta. Một người đang học ở trong trường nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, cũng không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt bọn họ để ném đá.

Han Sokyung không cầu tình cho cậu ta, loại người giống như Seo Woojin này, nếu không cho cậu ta một bài học thì cậu ta sẽ không hiểu được trên đời này ai là người mà cậu ta không thể nào đắc tội. Hơn nữa hòn đá này cũng không nhỏ, nếu không cẩn thận thì có thể giết chết người, cậu ta đã đến tuổi này rồi mà còn làm như vậy, vậy nếu cậu ta mà thi đậu đại học và tốt nghiệp xong thì còn làm hại đến biết bao nhiều người nữa.

Bây giờ cô cũng không còn tin vào thánh mẫu hay thánh phụ gì nữa cả, cho dù họ được mô tả đẹp đẽ như thế nào trong nguyên tác thì cô cũng không tin vào bất kỳ sự thiếu hiểu biết hay đơn thuần nào hết, tất cả đều là lý do để làm tổn thương người khác.

Đêm đó, Seo Woojin đã bị chuyển đến đồn cảnh sát, đi cùng cậu ta còn có các nhân chứng khác. Sau khi thẩm vấn cậu ta vài câu, Cục Cảnh Sát đã gọi cho bố mẹ cậu ta và yêu cầu bọn họ đến đây. Bởi vì Seo Woojin vẫn chưa đến tuổi trưởng thành nên đồn cảnh sát cũng không xử phạt cậu ta cái gì. Chỉ có thể nói rằng bây giờ có quá nhiều người coi trẻ vị thành niên là một đặc xá, làm cho những người cảnh sát như bọn họ đều cho rằng nhà nước phải nên thay đổi luật pháp.

Sau khi trở về phòng khách sạn, Han Sokyung lập tức đi tìm rượu thuốc giúp Kim Taehyung bôi vết thương, một khối thịt kia đều xanh tím hết lên: "Nếu không có quần áo cản lại thì chắc sẽ rách cả da thịt luôn rồi."

Han Sokyung cắn răng, đôi mắt ửng đỏ, người kia thật đúng là em trai tốt của Lee Somin. Mặc dù cô đã né tránh khỏi cốt truyện của nguyên tác nhưng người kia vẫn cứ tìm đến cửa, xem ra cô chỉ có thể nhẫn tâm làm cho bọn họ biết rằng cô không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc vào.

"Chỉ đau một chút thôi." Kim Taehyung không để vết thương này vào mắt, lần này là bởi vì hành vi của Seo Woojin đã chạm vào điểm mấu chốt của anh, nếu không anh đã không đưa một học sinh nhỏ tuổi như vậy đến đồn cảnh sát: "Thực ra có sát rượu thuốc hay không cũng không quan trọng, nhưng chỉ cần em có thể hôn anh thêm vài cái thì anh sẽ sớm khỏe lại thôi."

"Lúc này rồi mà anh còn không quên chiếm tiện nghi." Han Sokyung buồn cười trừng mắt nhìn anh một cái, nhìn vào chỗ vết thương xanh tím, cô vẫn hôn lên má anh. Ngay sau đó, cô lại bị Kim Taehyung kéo vào lòng ngực của anh và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.

Chỉ một lúc sau, hô hấp của Kim Taehyung đã có điểm dồn dập, vùi đầu vào giữa cổ Han Sokyung, khả năng khống chế của anh khi ở trước cô càng ngày càng yếu, mỗi cử động của cô đều dụ dỗ anh, thanh âm khàn khàn: "Chờ em quay xong bộ phim này, chúng ta hãy đính hôn đi."

Có thể là vì vừa rồi Kim Taehyung mới bị thương nên Han Sokyung không đành lòng từ chối anh: "Nếu nhà em đồng ý vậy thì cứ đính đi."

"Nói như vậy là em đồng ý." Kim Taehyung muốn chính là Han Sokyung đồng ý, còn về những người khác thì không thành vấn đề, bởi vì bọn họ đều muốn cô hạnh phúc.

"Được rồi, chúng ta bôi thuốc trước đã." Tuy rằng chỗ bị thương không lớn nhưng Han Sokyung vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô còn rất nghiêm túc trong việc bôi rượu thuốc cho anh, sợ sẽ có chỗ bị sót lại: "Chắc hẳn Lee Somin sẽ sớm đến đây thôi, người em trai quý giá của cô ta đang ở bên này mà."

Han Sokyung không muốn gặp Lee Somin, bởi vì cô không thể nói rõ ràng với cô ta, mạch não của đối phương rất kỳ diệu, ngay cả khi bạn đã giải thích rõ ràng, có lẽ đối phương sẽ lập tức hiểu điều đó nhưng quay đầu lại thì lại hiểu sai ý của bạn. Nữ chính và nữ phụ trời sinh không hợp nhau, Han Sokyung nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ có được hạnh phúc khi ở chung với Lee Somin.

"Anh sẽ xử lý." Kim Taehyung nói.

"Em sẽ tự mình làm!" Han Sokyung cắn răng, nếu không để cho Lee Somin chịu đau khổ thêm một lần nữa thì cô sẽ không phải là nữ phụ độc ác, nhất định cô phải độc ác một chút.

Kim Taehyung duỗi tay xoa đầu Han Sokyung, mỉm cười, anh tuyệt đối sẽ không để cho những người đó làm tổn thương đến cô.

Lee Somin nhận được một cuộc gọi rất khuya từ mẹ nuôi, ngay khi nghe tin Seo Woojin bị bắt đến đồn cảnh sát, cô liền sốt ruột không thôi, muốn bay đến chỗ em trai mình ngay lập tức.

"Đều do con, nếu không phải bởi vì con thì làm sao em trai con lại chạy đến đánh Han Sokyung." Mẹ Seo khóc lóc kể lể, nước mắt không ngừng: "Mẹ không yêu cầu con cái gì nữa, chỉ cầu xin con thương xót, cứu em trai con, mẹ chỉ có một người con trai như vậy thôi, nếu nó mà xảy ra chuyện thì phải nhờ ai nuôi dưỡng chúng ta khi về già đây."

Mẹ Seo vẫn luôn khóc, lời từ trong ra ngoài đều là lỗi của Lee Somin, mà Lee Somin cũng cũng tự đem lỗi sai đổ cho chính mình, bởi vì nếu không phải tại cô thì làm sao em trai lại đi tìm Han Sokyung, rồi lại làm sao có thể bị đối phương đưa đến cục cảnh sát được. Han Sokyung kia cũng thật là, em trai cô còn nhỏ như vậy, làm sao cô ta có thể làm ra chuyện như thế, đây là muốn huỷ hoại em trai của cô đây mà.

"Mẹ đừng lo lắng, bây giờ con sẽ qua ngay." Lee Somin vội vàng cúp điện thoại, thay quần áo vào rồi cầm túi xách đi xuống lầu. Sau khi đi xuống lầu, cô nhận ra rằng chính mình như vậy đi qua cũng không được, trước tiên liền nghĩ đến Park Jimin. Nhưng sau khi mở danh bạ lên, cô mới nhận ra Park Jimin đã không phải là vị hôn phu của cô nữa rồi, vì vậy cô chỉ có thể đi tìm Woojin.

Cô không còn ai khác để tìm, và người Lee gia cũng không muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với bố mẹ nuôi, nhưng cô không thể.

Ngay khi Seo Woojin nghe thấy giọng nói lo lắng của Lee Somin, anh vội vàng trấn an cô: "Em đừng gấp, bây giờ anh sẽ lái xe tới tìm em, hãy chờ anh."

Lúc Seo Woojin đến Lee gia đã là mười giờ tối, Lee Somin đã đứng ở cửa, xe vừa dừng thì cô liền lên xe. Lee Dokyun đứng trên lầu nhìn cảnh tượng này, tuy rằng anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc hẳn không phải là chuyện tốt gì, chỉ hy vọng Lee Somin đừng lại dại dột đến mức đánh mất sự hữu dụng duy nhất của cô. Ông Lee rất thất vọng với đối với Lee Somin, đến mức không muốn có đứa con gái này mà coi cô như một con cờ trong hôn nhân, Lee Dokyun đã nhận ra suy nghĩ của cha mình, anh không hy vọng Lee Somin sẽ thật sự lưu lạc đến nông nỗi này, Woo Sungmin là hy vọng cuối cùng của Lee Somin.

"Sungmin, anh nhất định phải giúp em trai tôi." Lee Somin nôn nóng: "Nếu không phải do tôi thì nó đã không đi tìm Han Sokyung rồi, càng không thể dùng cục đá ném vào cô ta. Han Sokyung kia rõ ràng cũng không xảy ra chuyện gì mà còn đưa nó đến đồn cảnh sát, đúng là quá vô tình, cô ta không biết là nó vẫn còn là học sinh cấp ba hay sao?"

"Em đừng lo lắng." Woo Sungmin khẽ nhíu mày, anh cho rằng em trai của Lee Somin đã đi hơi quá xa rồi. Han Sokyung căn bản là không làm gì cả mà cậu ta lại chạy tới đánh người ta, người ta đưa cậu ta đến cục cảnh sát là vẫn còn nhẹ chán.

Người hào môn như bọn họ có rất nhiều biện pháp để đối phó với những người làm tổn thương họ. Woo Sungmin cho rằng Seo Woojin bị đưa đến đồn cảnh sát là kết quả tốt nhất, bọn họ chỉ cần đến đồn cảnh sát và đưa người trở về là được.

"Sao tôi có thể không vội cho được? Nó là em trai của tôi, không phải em trai của anh." Lee Somin vẫn không thích Woo Sungmin như cũ, cô tìm anh cũng là vì để giải quyết chuyện của em trai cô: "Anh nhất định phải giúp tôi, nó là em trai của tôi nên tự nhiên cũng em trai của anh."

"Đúng vậy." Woo Sungmin gật đầu, lễ đính hôn của người khác là của hai gia đình, nhưng anh là của ba gia đình, bởi vì Lee Somin có hai nhà mẹ đẻ. Chỉ là Seo gia, là mặt sau đơn độc đi.

Lúc đám người Woo Sungmin đến đồn cảnh sát ở thành phố đã là bốn giờ sáng, may mà thành phố phim ảnh cách bọn họ cũng không xa, nếu không thì bọn họ cũng không thể đến nhanh như thế. Tại đồn cảnh sát, Seo Woojin luôn nói rằng Han Sokyung sai, nói rằng cô đã chiếm giữ vị trí của Lee Somin trong 20 năm, còn nói cô muốn cướp vị hôn phu của Lee Somin. Không phải người trong đồn cảnh sát cũng không biết gì, chỉ cần lên mạng một tra một chút là biết, Han Sokyung là là con gái ruột của Jung gia, mà Lee gia không tốt bằng Jung gia, Jung gia tuyệt đối không thể tự tay ôm nhầm con của mình, hơn nữa Jung gia vẫn còn luôn cho rằng con của bọn họ đã chết.

Viên cảnh sát không thể chịu đựng thêm được nữa, vì vậy cô chỉ nói với Seo Woojin và cho cậu xem tin tức trên IG rằng Han Sokyung người ta đã có bạn trai rồi, bạn trai người ta còn là người Kim gia, vậy thì tại sao người ta lại muốn cướp vị hôn phu của Lee Somin làm cái gì.

"Có lẽ cô ta chỉ muốn trả thù." Thành tích ở trường của Seo Woojin rất tốt và đầu óc cũng khá linh hoạt, nên lúc nhìn thấy nhiều bằng chứng như vậy ở trước mặt, cậu ta liền biết Han Sokyung không thể nào cướp đi vị hôn phu của chị cậu ta, nhưng cậu ta vẫn còn mạnh miệng, không chịu chịu thua.

"Nếu cô ấy mà trả thù cậu thì cô ấy sẽ trực tiếp cho người đánh cậu, phỏng chừng cũng không ai biết đâu." Thật ra viên cảnh sát muốn giáo dục Seo Woojin cho tốt, nhưng đứa trẻ này lại ngỗ ngược và luôn cho rằng người ta không tốt: "Hiện tại cháu vẫn còn đang đi học, chưa bước chân vào xã hội, chờ khi cháu lớn hơn một chút thì cháu sẽ hiểu hành vi của chị mình gọi là chứng hoang tưởng ngược đãi, nghĩ lâu dài, nếu người khác chịu không nổi thì thật sự sẽ làm tổn thương mình, không, đó không phải là hại, gọi là phản bác."

Viên cảnh sát là một người phụ nữ trẻ tuổi, và cô ấy thực sự không thể chịu đựng được hành vi của Seo Woojin.

"Cháu..." Hứa Đông Húc cháu nửa ngày cũng không thể nói ra cái gì, cậu không ngu, nhưng cậu cũng không dám thừa nhận, nếu như thừa nhận thì cũng có nghĩa là cậu đã thừa nhận Lee Somin bôi nhọ Han Sokyung. Cậu không muốn tin rằng chị gái của mình là loại người như vậy, nhưng cậu lại không thể tìm ra lý do để bao biện cho chị mình, bởi vì Han Sokyung đã ra nước ngoài vào hơn hai năm trước, và khi cô trở về nước thì cậu đã tham gia vào việc sửa lại thời gian tiệc đính hôn trên thiệp mời của chị cậu ta, sau đó cô liền ra nước ngoài đóng phim truyền hình, và sau đó cô lại có người bạn trai Kim Taehyung này.

Từ các khía cạnh khác nhau, Han Sokyung không cần bị Park Jimin nhớ mãi không quên nữa, cũng không cần trả thù chị gái cậu. Nếu là cậu ta, cậu ta sẽ không trả thù, bởi vì trả thù một một người kém hơn cậu ta về mọi mặt sẽ là điều vô nghĩa.

Seo Woojin trầm mặc, bây giờ cậu không thể ra ngoài được, chỉ có thể đợi bố mẹ cậu đến đón.

Khi Lee Somin đến đồn cảnh sát liền thấy Seo Woojin đang trầm mặc không nói, không hoạt bát như mọi khi nên vội vàng chất vấn viên cảnh sát chất: "Có phải các người bắt nạt nó hay không?"

Viên cảnh sát trẻ tuổi trẻ đã bật cười khi nghe những lời này, hành vi và hình thức của đối phương thực sự giống như trên mạng, khó trách lại bị chiêu hắc như vậy: "Chúng ta hãy xem xét các thủ tục đi."

Mặc dù Seo Woojin rất cảm động khi nghe những lời của Lee Somin nhưng cậu ta cũng nhíu mày lại, đây là đồn cảnh sát, nói chuyện như thế này thật là không tốt chút nào, hơn nữa người trong đồn cảnh sát cũng không bắt nạt cậu ta, nhiều lắm là tìm ra tin tức của Han Sokyung cho cậu ta xem, để cậu ta hiểu rằng căn bản là Han Sokyung không cướp đoạt Park Jimin. Cậu cũng biết chị gái mình đã ngủ với Woo Sungmin sau khi say rượu, Woo Sungmin cũng là bạn tốt của Park Jimin, và cậu cũng là con trai, nếu đặt việc này ở trên người cậu, cậu nhất định sẽ chịu không nổi.

Trong nguyên tác, nữ phụ ác độc đã tự tìm các loại đường chết bằng nhiều cách khác nhau, Seo Woojin đã giúp đỡ Lee Somin bằng nhiều cách, Lee Somin cũng biểu hiện rất lương thiện, tri kỷ. Nhưng khi không có sự đối lập của nữ phụ độc ác, Seo Woojin liền phát hiện Lee Somin cũng không tốt như cậu đã tưởng, đối phương cũng là một người phụ nữ vì tình yêu mà vu oan cho những người phụ nữ khác, cậu chợt phát hiện rằng mình không hề hiểu hết về người chị gái này.

Khi Seo Woojin dùng cục đá đánh Han Sokyung, mặc dù trời đã về chiều nhưng vẫn còn rất nhiều phóng viên nằm vùng trong khách sạn, cảnh cậu ta đánh Han Sokyung kia đã được quay lại, và những lời cậu ta nói cũng đã được ghi lại. Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát và lên xe, cậu đã xem tin tức khi đang nghịch điện thoại của Lee Somin, khi nhìn thấy những tin tức đó, cậu cũng không đi trách tội Han Sokyung, bởi vì cậu biết trên thế giới này còn có một nghề khác, đó gọi là phóng viên tin đồn.

"Làm sao vậy?" Lee Somin sợ Seo Woojin nhàm chán, liền cho cậu chơi điện thoại của mình trong một lúc, không nghĩ tới sắc mặt của cậu lại thay đổi.

"Không có việc gì." Seo Woojin đóng trang giao diện lại, không dám để cho Lee Somin nhìn thấy, sợ cô lại đi tìm Han Sokyung để gây phiền toái. Dựa theo lời cảnh sát mà nói, điều đó có nghĩa là chị gái cậu bị mắc chứng hoang tưởng bị ngược đãi và chỉ cần tùy tiện một việc thì cô cũng nghĩ là do Han Sokyung làm hại cô. Cậu không biết phải nói với Hàn Uyển Nhi như thế nào, chỉ có thể nhìn về phía Woo Sungmin đang lái xe: "Anh rể, chúng ta trực tiếp trở về sao?"

"Trước đến khách sạn nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại trở về." Woo Sungmin mở miệng, anh rất vui khi nghe Seo Woojin gọi anh là anh rể.

Lee Somin nghe được hai chữ 'anh rể' thì không vui cho lắm, muốn trách cứ Seo Woojin nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu thì cũng không nói gì nữa, cũng coi như Woo Sungmin đã giúp đỡ bọn họ, trước cứ như vậy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro