Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi lưỡi dao chỉ còn cách cánh tay cô vài mm, Lee Somin đã dừng lại và cẩn thận suy nghĩ về cuộc sống hiện tại, cho dù cô không có Park Jimin thì cô vẫn còn Woo Sungmin, cô muốn sống một cuộc sống thật hạnh phúc và vui vẻ. Lau khô nước mắt lại, đặt dao gọt hoa quả sang một bên.

Sau này cô sẽ không đi tìm Han Sokyung để gây phiền toái nữa, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào Park Jimin nữa, nhưng cô sẽ không từ bỏ sự nghiệp trong giới giải trí, bởi vì minh tinh kiếm tiền rất dễ dàng, mà cô lại không có năng lực nào khác, cho dù chỉ là một cái bình hoa, miễn là có thể kiếm tiền thì đã sao.

Giống như khi ở Seo gia trước đây, bất kể cô gặp phải khó khăn gì, cô đều sẽ đối mặt với chúng, nên cúi đầu thì sẽ cúi đầu.

Việc đầu tiên Lee Somin làm chính là lên mạng đăng IG xin lỗi, sau đó mới lên giường đi ngủ, không có tình yêu, cô còn có hôn nhân. Woo Sungmin có được lần đầu tiên của cô, mà cô đã từng là vị hôn thê của bạn anh, anh nhất định sẽ cảm thấy áy náy đối với cô, vậy thì cô phải nắm chắc điểm này, khiến anh yêu cô.

Trước đây cô không hề suy nghĩ cẩn thận, nhưng một khi đã hiểu ra, cô đã trở thành một thiên kim hào môn đủ tiêu chuẩn của một gia đình giàu có, và cô cũng hiểu được cách ngụy trang cho chính mình, cũng hiểu rằng người nào có thể trêu chọc và người nào không thể, cũng hiểu được thân tình ấm lạnh của những người giàu có và quyền lực. Giống như cô vậy, mặc dù cô là con gái của Lee gia, nhưng một khi cô và lợi ích của bọn họ xảy ra xung đột với nhau thì bọn họ có thể bỏ rơi cô bất cứ lúc nào. Sau khi Seo Woojin trở lại trường học, cậu khó tránh khỏi sẽ bị các bạn cùng lớp chỉ trỏ, nhưng cậu không phản bác lại vì cậu thực sự đã làm sai.

Han Sokyung không để ý những việc này, cũng không quan tâm đến lời xin lỗi của Lee Somin. Chỉ cần đối phương không tới tìm cô để gây phiền toái, vậy thì cô liền cảm ơn trời đất.

Mặc kệ Lee Somin có xin lỗi hay không, Han Sokyung đều sẽ không bao giờ có thể đứng chung sân khấu với Lee Somin, bởi vậy, Lee Somin bây giờ đang ở trạng thái nửa phong sát, nguyên bản công việc đã ít mà bây giờ lại càng ít hơn. Nhưng cô cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể yên lặng mà làm việc.

Lee Somin dừng lại, Han Sokyung bên này cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều, Kim Taehyung cũng đi làm trở lại, không còn ở bên cạnh cô nữa.

Ba tháng trôi qua, sau khi Han Sokyung quay xong bộ phim truyền hình tiên hiệp, Kim Taehyung đã cố ý tới đón cô, anh còn muốn đính hôn càng sớm càng tốt, tốt nhất là nên kết hôn càng sớm càng tốt.

Jung gia cũng đã quen với việc Kim Taehyung đến đây, anh chàng này đã nói với bọn họ vài lần rằng anh muốn đính hôn với Han Sokyung sớm hơn, nhưng bọn họ vẫn chưa trả lời.

"Hôm nay hai đứa vừa mới về, mau trở về nghỉ ngơi trước đi." Bác Jung xem như khá hài lòng với những hành động mà Kim Taehyung đã làm trong khoảng thời gian này, hài lòng vì anh đã bảo vệ được Han Sokyung, nhưng việc có đính hôn hay không thì làm sao có thể đến lượt Kim Taehyung lên tiếng được, cái này ít nhất cũng phải để trưởng bối hai nhà sang trao đổi với nhau.

"Anh về nghỉ ngơi trước đi." Han Sokyung chọc chọc tay Kim Taehyung , hướng tới cười với anh.
Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của cô, Kim Taehyung để cho cô nghỉ ngơi thật tốt: "Được, ngày mai anh tới."

Mà Lee Somin cũng đã quay xong 《 Bạn dưới bầu trời quang đãng 》, hiện tại cô cũng không còn cố ý buộc chặt Han Sokyung nữa rồi, nhưng bộ phim truyền hình mà cô đóng lại là phim truyền hình ban đầu mà Han Sokyung đóng. Lần này, đội ngũ quan hệ công chúng của cô đã không còn bất kỳ bản thảo nào liên quan đến Han Sokyung nữa rồi, nhưng một số người vẫn cho rằng cô không tốt bằng vai nữ chính ban đầu.

Cô lập tức an tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì cô đang mang thai, cô mang thai đứa con của Woo Sungmin. Bụng cô bây giờ vẫn chưa lộ nhưng Woo gia và Lee gia đã tự chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ.

Vào lúc viết thiệp mời, Lee Somin đã nghĩ đến Han Sokyung, nhưng cuối cùng cô vẫn không viết tên của Han Sokyung ra. Một ngày sau khi Han Sokyung về nước, cô mới là biết Lee Somin sắp kết hôn. Thời gian vẫn là thứ bảy tuần sau, điều này khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên, Lee Somin vẫn thích Park Jimin như vậy, lúc trước còn làm ầm ĩ, bây giờ nhanh như vậy lại phải kết hôn với Woo Sungmin, làm sao mà cô lại không nghi hoặc cho được.

Cô không viết thiệp mời, nhưng Lee Somin lại tự mình đến Jung gia, cô muốn nói chuyện thật tốt với Han Sokyung một lần, đây là lần phóng túng cuối cùng của cô trước khi kết hôn, và về sau cô sẽ sống một cuộc sống thật tốt đẹp với Woo Sungmin.

Han Sokyung không nghĩ Lee Somin sẽ còn tìm đến cô, đúng là không biết xấu hổ vẫn là không biết xấu hổ. Cô không cho Lee Somin vào mà trực tiếp cho người từ chối.

Đứng ở cửa một hồi quả nhiên vẫn bị từ chối, Lee Somin cũng không nhụt chí, vẫn nhờ người giúp việc nói lại lần nữa với Han Sokyung, cô chỉ muốn gặp Han Sokyung trước khi kết hôn, coi như là nói lời tạm biệt với quá khứ. Khi người giúp việc lặp lại lời của Lee Somin một lần nữa, lúc này Han Sokyung mới đồng ý gặp cô.

"Tôi đang mang thai, là con của Woo Sungmin." Lee Somin nói thẳng với Han Sokyung: " Cô yên tâm, tôi không nghĩ tới việc sẽ bỏ nó, hẳn là nó có thể giúp tôi tìm một chỗ đứng vững chắc ở nhà chồng. Cho dù đứa con đầu lòng là con gái cũng không sao, tôi còn có thể sinh một đứa thứ hai. Tôi không cần dùng máu thịt của mình để hãm hại cô."

Lee Somin suy nghĩ cẩn thận, cho dù khoảng thời gian kia cô có thương tâm nhưng đứa trẻ này vẫn an toàn sống sót trong bụng cô. Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có duyên với nhau, hơn nữa cho dù không có con, cô cũng không có khả năng lại ở bên Park Jimin một lần nữa.

"Cô biết không? Park Jimin đã mua cổ phần của công ty nhà chúng tôi." Lee Somin tự giễu, lúc đó cô còn cho rằng mình có thể làm cho Park Jimin nhìn ra tình cảm của mình mà cảm động được anh ta, nhưng mãi đến thời gian sau cô mới hiểu được, Park Jimin không có khả năng sẽ yêu cô. Cô đã hại anh mất đi tình cảm chân thành, khiến anh nhìn người phụ nữ mình yêu phải ở bên một người đàn ông khác, vậy thì làm sao anh có thể tha thứ cho cô, chỉ có thể trả thù cô mà thôi: "Mặc dù quyền kiểm soát công ty của gia đình chúng tôi không bị lung lay nhưng đây cũng là một quả bom hẹn giờ."

"Sau đó thì sao?" Han Sokyung bình tĩnh mà uống trà, trong nguyên tác xác thật có ghi đến chỗ này, nhưng cuối cùng Park Jimin cũng không làm gì được Lee gia, bởi vì cổ phần trong tay anh ta chỉ có bấy nhiêu thôi, còn có chính là anh ta đã yêu Lee Somin mất rồi.

"Anh ấy rất yêu cô." Lee Somin không nhìn thấy một chút vui mừng nào trên mặt Han Sokyung: "Nếu, nếu lúc trước cô ở lại Hàn Quốc, cô sẽ ở bên cạnh anh ấy sao?"

"Sẽ không!" Han Sokyung kiên quyết nói, cô không phải là nguyên chủ, sao cô có thể muốn ở bên Park Jimin được: "Lúc đó, địa vị của tôi ở trong Lee gia đã xuống dốc không phanh, bà Park  không có khả năng sẽ đồng ý cho tôi ở bên cạnh anh ta. Mà bản thân tôi cũng không muốn, nếu mà khi đó tôi ở bên anh ta thì tôi sẽ kém anh ta một bậc, như vậy sẽ rất dễ dàng bị nảy sinh mâu thuẫn. Quan trọng nhất chính là tôi không yêu anh ta, tôi có thể tự dựa vào đôi tay của mình để kiếm tiền, không cần phải dựa vào anh ta, dần dần đánh mất chính mình. Anh ta sẽ yêu một người phụ nữ không có gì đặc sắc trong bao lâu?"

E rằng chỉ là tranh cãi thôi, Han Sokyung thầm nghĩ, chính mình không yêu Park Jimin cũng sẽ trở thành điểm khiến anh ta không hài lòng, sau đó anh ta sẽ cho rằng mình chỉ đang lợi dụng anh ta. Một người đàn ông không thể chịu đựng được khi bị một người phụ nữ lợi dụng quá nhiều lần.

Nghe được lời của Han Sokyung, Lee Somin cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Điều tồi tệ nhất tôi đã làm lúc trước chính là nghĩ rằng cô sẽ ở bên cạnh anh ấy."

Nếu cô không có ý tưởng như vậy, nói không chừng Han Sokyung cũng sẽ không bị đưa ra nước ngoài, Park Jimin cũng sẽ không nhớ mãi không quên đối với Han Sokyung. Mắt Lee Somin có chút đỏ lên, tình cảnh như bây giờ chính là do cô tạo ra mà không phải là do người khác, là cô đã yêu một người không nên yêu.

"Nếu bây giờ cô dự định ở bên Woo Sungmin, vậy thì hãy sống với nhau thật tốt đi." Han Sokyung cũng không biết phải nói gì: "Có lẽ anh ta không có người trong lòng nhưng có thể có người yêu cũ."

Han Sokyung cảm thấy Lee Somin vẫn là nữ chính trong tiểu thuyết, chỉ là thay đổi sang một cuốn tiểu thuyết khác, không chừng muốn biến thành tổng tài bá đạo văn mang bóng chạy, tổng tài có một người yêu cũ nhớ mãi không quên, hãm hại vợ anh ta các kiểu, mà vợ anh ta đã chịu các loại ủy khuất, muốn bỏ đi, sau đó bọn họ trải qua các loại lăn lộn, cuối cùng lại HE.

"Không quan trọng, tôi đại diện cho Lee gia, cho dù anh ấy có những người phụ nữ khác ở bên ngoài thì những người phụ nữ đó cũng không thể nào ảnh hưởng đến địa vị của tôi ở trong nhà được." Lee Somin nghĩ đến cha, vốn dĩ cô nghĩ rằng cha ruột của mình rất yêu thương mẹ ruột của mình, nhưng ai ngờ đó chỉ là mặt ngoài, cha cô còn có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, mà mẹ cô cũng biết điều đó, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.

Trước khi Lee Somin chuẩn bị gả vào Woo gia, bà Lee lo lắng con gái mình sẽ không biết giải quyết những chuyện đó nên đã nói với cô một chút, bởi vì cô đang mang thai, bà sợ cô động thai khí nên cũng nói ít hơn. Nhưng Lee Somin vẫn hiểu, chính là ở trước mặt công chúng làm một đôi vợ chồng ân ái thì lén lút bên trong cũng không cần phải để ý quá nhiều, và bọn họ cũng không cần phải ngạc nhiên khi phát hiện chồng mình đang ăn vụng ở bên ngoài, cùng lắm thì chính mình cũng tìm một người đàn ông khác là được. Hai bên đều được sinh ra trong một gia đình hào môn nên ai chơi theo ý người nấy cũng không phải là vấn đề, nhưng nếu thân phận của hai người kém nhau vậy thì chỉ có bên mạnh hơn mới có thể chơi.

"Cô xem đi." Han Sokyung phát hiện Lee Somin vẫn nghe hiểu được, chỉ tiếc là trước kia đối phương bị Park Jimin mê hoặc, một lòng muốn ở bên cạnh anh ta. Nếu không có chuyện ở bên nhau này thì đầu óc cô ta sẽ minh mẫn hơn rất nhiều.

Trò chuyện chưa được 20 phút thì Lee Somin rời đi, hôm nay cô đến đây là muốn để chính mình yên tâm mà gả cho Woo Sungmin, không còn nghĩ về chuyện quá khứ nữa. Sau khi rời khỏi Jung gia, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô sẽ thử thích Woo Sungmin, nhưng cô không dám yêu ai thêm lần nữa, Woo Sungmin và Park Jimin là anh em tốt, biết đâu anh ta cũng giống Park Jimin thì sao.

Khi Kim Taehyung đến, anh đã sẵn sàng để tiễn Lee Somin rời đi, anh bước nhanh vào Jung gia, những người khác cũng đã chuẩn bị kết hôn hết rồi, mà anh và Han Sokyung vẫn còn chưa đính hôn nữa.

"Cô ta đến đây làm gì?" Kim Taehyung nhìn thấy Han Sokyung bước vào sân tưới hoa.

"Xem như là tạm biệt quá khứ." Han Sokyung cầm lấy bình nước, cô đã mang những cây mọng nước ở chung cư trước đến đây, đặt ở trong phòng mình, không đặt ở ngoài sân.

Trước đây trong sân nhà Jung gia không có nhiều hoa cỏ xinh đẹp như vậy, họ sợ rằng bà Jung bọn họ nhìn thấy sẽ thương tâm. Về sau, khi bọn họ nhận lại Han Sokyung, bọn họ cảm thấy hoa cỏ trong sân quá mức đơn điệu, vì vậy họ đã nghĩ ra nhiều loại hoa và cấy ghép chúng.

"Buổi trưa hôm nay ba mẹ anh sẽ đến đây." Kim Taehyung đã muốn đính hôn với Han Sokyung từ lâu rồi nhưng Jung gia vẫn chậm chạp không đồng ý, bây giờ, anh đã hẹn hò với Sokyung hơn nửa năm, dù sao cũng phải để cho bọn họ đính hôn trước.

"Nhanh như vậy?" Han Sokyung có chút khẩn trương.

"Rất chậm." Kim Taehyung lấy cái bình trong tay Han Sokyung, nhướng mày: "Hay là vẫn muốn sinh hai đứa rồi mới đính hôn, kết hôn?"

"Được rồi, anh thắng." Han Sokyung tin Kim Taehyung thực sự có khả năng sẽ làm cô trước, cho nên cứ đính hôn trước đi.

Giữa trưa, quả nhiên bà Kim và những người khác thực sự đến đây, còn mang theo không ít quà tặng tới, đương nhiên cũng không thiếu một phần quà cho Han Sokyung. Bà Kim đã sớm biết con trai mình không thể nhịn được, nên bà đã chuẩn bị đồ từ sớm, chỉ chờ xem khi nào con trai kêu bà qua đây.

Thật ra Jung gia cũng không làm khó dễ Kim gia, yêu cầu của bọn họ cũng rất đơn giản, nếu tình cảm giữa Han Sokyung và Kim Taehyung tan vỡ, nên giải trừ hợp đồng hôn nhân thì phải giải trừ hợp đồng hôn nhân, nên ly hôn thì phải ly hôn, nếu có con thì đứa trẻ sẽ do Jung gia nuôi dưỡng, nhưng tài sản của Kim gia thì sẽ do nó kế thừa. Tuy chỉ mới đính hôn thôi nhưng bọn họ đã nghĩ đến những chuyện phía sau rồi.

Dù sao thì Kim Taehyung cũng đã lớn tuổi, người Jung gia cũng không cho rằng trong lúc đính hôn thì bọn họ không thể sinh con, bởi vậy, việc cần nói thì phải nói trước, còn phải ký tên ấn dấu tay.

"Đương nhiên, việc này là cần thiết." Bà Kim không nghĩ rằng những gì Jung gia nói là sai, và họ cũng không muốn con cái ở cùng nhau một cách miễn cưỡng, vậy nên tất nhiên là họ phải chia tay khi mối quan hệ của họ đã đổ vỡ. Chỉ là con trai bà tuyệt đối không bao giờ có thể tách ra khỏi Han Sokyung được, cái gì mà tình cảm tan vỡ, đó là điều không thể, cháu trai cháu gái là Kim gia, Han Sokyung cũng là Kim gia, có muốn chạy cũng không được.

Ông Kim cũng cho rằng yêu cầu của Jung gia không xấu, hai người còn ở bên nhau làm gì khi quan hệ đã tan vỡ, giả bộ rất ân ái hay sao? Kim gia bọn họ không cần, mà Jung gia cũng không cần như vậy, lại nhìn lại con trai một lần nữa, trong lòng anh tràn đầy Han Sokyung, không thể nào tan vỡ được.

"Nếu bọn họ không còn ở bên nhau, cổ phần của công ty sẽ trực tiếp đến tay các cháu, và tài sản của tôi cũng sẽ thuộc về các cháu." Ông Kim bổ sung, nói thêm rằng nếu ông có cháu, ông không muốn có con trai.

Kim Taehyung cũng không tức giận, chỉ cần anh có thể đính hôn với Han Sokyung càng sớm càng tốt, bọn họ không nói đem tài sản chia cho Han Sokyung, đó là bởi vì bọn họ khinh thường, nhưng anh có thể tự phân chia tài sản của mình và viết tên của hai người thay vì đợi ly hôn. Cả đời này anh sẽ không ly hôn với Han Sokyung, và cô cũng không thể có ý tưởng ​​khác.

Kim gia và Jung gia trao đổi tương đối thuận lợi, chuẩn bị nửa tháng nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn, nhưng Kim Taehyung lại cẩn thận suy nghĩ.

Nửa tháng, lâu như vậy? Kim Taehyung khẽ nhíu mày, anh vẫn muốn rút ngắn thời gian, nhưng khi nghe tin Lee Somin kết hôn vào tuần sau, anh liền không nghĩ nữa.

Woo Sungmin kết hôn, tự nhiên cũng phải mời bạn tốt Woo Sungmin, này liền xấu hổ, Park Jimin chính là vị hôn phu cũ của Lee Somin. Họ còn ở bên nhau hơn hai năm, mà thời gian Woo Sungmin và Lee Somin ở bên nhau cũng không lâu bằng bọn họ, nhưng anh vẫn tự mình đi mời Park Jimin .

"Cậu không định tham gia vào sự kiện trọng đại của cuộc đời tớ hay sao?" Woo Sungmin cầm thiệp mời đi vào Park gia, đùa giỡn nói: "Cậu cũng không cần phải nghĩ rằng cậu đã ném những thứ mà cậu không cần cho tớ, tớ và Somin là ngoài ý muốn, đây cũng là duyên phận của tớ với cô ấy."

Xác thật là lúc trước Park Jimin đã tính giải trừ hôn ước với Lee Somin, nhưng anh không ngờ rằng người kia lại là bạn tốt, liền khó tránh khỏi sẽ có chút xấu hổ, cho dù đó không phải là kế hoạch của anh.

"Đi thì có thể, tớ chỉ sợ dọa đến vợ của cậu thôi, không phải cô ấy đã có thai rồi hay sao?" Mọi người trong vòng đều biết Lee Somin đã mang thai, cũng bởi vì cô đã mang thai nên Lee gia với Woo gia mới nôn nóng cử hành hôn lễ nhanh như vậy cho bọn họ, Park Jimin vươn tay vỗ vai Woo Sungmin: "Chúc mừng cậu."

"Đây là duyên phận giữa tớ và cô ấy." Woo Sungmin tương đối tin vào duyên phận, cho rằng bọn họ nên ở bên nhau: "Chờ khi đứa trẻ ra đời, hãy để nó nhận cậu là... Quên đi, nếu nó là kêu cậu là cha nuôi, những người đó sẽ nghi ngờ đứa nhỏ là của cậu mà không phải của tớ."

Cho dù quan hệ của anh và Park Jimin vẫn rất tốt, nhưng những người đó vẫn nghi ngờ quan hệ của hai người, cho rằng mặt ngoài bọn họ tốt nhưng thực chất  là đã sụp đổ.

"Tớ sắp kết hôn rồi, vậy còn cậu thì sao? Còn chuẩn bị chờ Han Sokyung sao, chỉ sợ cô ấy sẽ không chia tay với Kim Taehyung sớm như vậy đâu." Woo Sungmin cũng không cho rằng bọn họ sẽ chia tay, Kim Taehyung có tiếng là một người nghiện công việc, khi một người nghiện công việc từ bỏ công việc của mình để theo đuổi một người phụ nữ, vậy liền nói rằng người phụ nữ này rất quan trọng đối với anh ta: "Nếu cậu muốn tớ nói, không bằng cậu hãy tìm người khác đi, chờ, cậu phải chờ đợi trong bao lâu."

"Không vội." Thật sự là hiện tại Park Jimin một chút cũng không nóng nảy, lúc trước anh đã chịu đựng Lee Somin lâu như vậy rồi, nên tự nhiên cũng không quan tâm đến khoảnh khắc chốc lát như thế này.

"Hazz." Woo Sungmin thở dài, mệnh của bạn tốt thật không tốt, nếu như năm đó anh trực tiếp ở bên Han Sokyung thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi: "Tớ khuyên cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, Jung gia rất có thể sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau, ngay cả khi Han Sokyung thích cậu."

E rằng Han Sokyung cũng không thích bạn tốt, Woo Sungmin cũng không còn cách nào khác.

"Không quan trọng." Park Jimin chưa bao giờ nghĩ rằng Han Sokyung vẫn còn yêu mình, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Sokyung của anh sao có thể vẫn còn yêu anh được, tính tình của cô cương quyết như vậy, thực sự là cô không thể chịu đựng nổi một sự ủy khuất hay phản bội nào cả. Mà hành vi năm đó của anh lại tương đương với việc phản bội cô, và anh chỉ có thể từ từ thay đổi ấn tượng về mình trong tâm trí của cô.

Woo Sungmin phát hiện mình không hiểu nổi bạn tốt, rốt cuộc bạn tốt đang suy nghĩ cái gì. Quên đi, anh cũng không cần phải lo lắng chuyện đó, anh vẫn kết hôn với Lee Somin và yên tâm chờ đợi đứa con của bọn họ chào đời.

Vào ngày cưới của Lee Somin , không có biến cố gì xảy ra và diễn ra rất suôn sẻ. Seo Woojin, người luôn suy xét cho Lee Somin cũng không nói cái gì, cậu cho rằng Woo Sungmin là người thích hợp nhất với chị gái của mình, bởi vì Woo Sungmin sẽ giúp đỡ bọn họ, sẽ chăm sóc cho cô.

Han Sokyung không nhận được thiệp mời, nên đương nhiên là cô cũng không thể tham dự hôn lễ, Lee gia và Woo gia cũng không có mặt mũi để gửi thiệp mời cho Kim gia và Jung gia, bởi vậy, Han Sokyung và Kim Taehyung liền trực tiếp đi đến sở thú để du ngoạn.

"Thế giới này cũng có gấu trúc." Han Sokyung nhìn gấu trúc đang gặm tre rồi cảm khái, cô còn tưởng rằng đây là một thế giới song song, cũng không có nhiều sự lặp lại như vậy. Nhưng không ngờ ở đây cũng có gấu trúc, xem ra giống loài trắng đen này là ai cũng thích, tác giả cuốn tiểu thuyết cũng thích.

"Trong thế giới động vật, nhất định phải có gấu trúc ." Kim Taehyung giúp Han Sokyung sửa lại cái mũ: "Chúng nó rất được hoan nghênh."

"Nó muốn em, em cũng hoan nghênh chúng nó, màu sắc trắng đen vô cùng đơn giản mà cũng có thể đáng yêu như vậy." Han Sokyung nhìn gấu trúc leo cây, kiếp trước cô chỉ được nhìn thấy gấu trúc trong chương trình phát sóng trực tiếp, vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ: "Nhưng trên thực tế, chúng rất hung dữ."

"Đúng vậy." Kim Taehyung cũng rất thích gấu trúc, bề ngoài dễ thương nhưng bên trong lại rất hung dữ, điều này rất giống với anh khi ở trước mặt Han Sokyung, chỉ là cô không biết bộ mặt tàn nhẫn của anh mà thôi: "Nhưng nó không thích hợp để làm thú nhồi bông, sẽ rất dễ bị bẩn."

"Bởi vì nó có màu trắng." Ngày thường Han Sokyung cũng rất ít khi mặc quần áo màu trắng, bởi vì màu trắng rất khó để giữ được: "Anh qua bên này nhìn xem."

So với các loài động vật khác, Han Sokyung vẫn tương đối thích ngắm gấu trúc, nhìn chúng nó leo cây, rõ ràng là thân hình chúng nó rất nặng nề nhưng tại sao chúng lại có thể leo lên được, còn có gấu trúc ngồi trên cây bắn gấu trúc khác, như muốn giành lấy lãnh thổ.

"Tối nay có phim hoạt hình gấu trúc, chúng ta cùng nhau đi xem nhé ?" Kim Taehyung lấy ra hai vé xem phim, lắc lắc trước mặt Han Sokyung.

"Đi, đương nhiên phải đi." Han Sokyung nói: "Anh đã mua vé xem phim rồi, làm sao có thể không đi, đừng lãng phí."

Han Sokyung ăn mặc rất đơn giản, những khách du lịch xung quanh cô đều tập trung vào con gấu trúc, cũng không ai chú ý đến cô. Cô không khỏi nghĩ rằng gấu trúc thực sự được mọi người yêu thích, nếu gấu trúc là minh tinh thì nhất định sẽ có rất nhiều người săn lùng chúng.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lee Somin liền ngồi lên xe cưới đi về Woo gia, về sau cô sẽ là con dâu của Woo gia, đây cũng có thể coi là cuộc liên hôn giữa hai nhà Lee - Woo, và cô phải làm tròn bổn phận của mình. Mặc dù bà Woo không thích Lee Somin cho lắm nhưng bà lại thích đứa con trong bụng cô, nên bà vẫn cho cô sắc mặt rất tốt.

Lee Somin vẫn không thở phào nhẹ nhõm, lúc trước bà Park không hài lòng với cô, bây giờ, tự nhiên bà Woo cũng có thể không hài lòng với cô, cô cũng không cần phải lấy lòng mẹ chồng quá nhiều, bởi vì cô là đại diện cho Lee gia. Chẳng qua là vì những việc làm trước đây của cô nên cô phải thừa dịp mang thai để kéo gần mối quan hệ của hai người, và cô phải trở thành một cô con dâu đủ tiêu chuẩn của một gia đình hào môn.

Han Sokyung cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đám cưới của Lee Somin, cũng không nghĩ bọn họ có đi hưởng tuần trăng mật hay không, mà thay vào đó là đi xem phim điện ảnh với Kim Taehyung, lần này đi xem cũng không gặp người quen nào trước cửa rạp chiếu phim, cô chỉ mua đồ ăn rồi trực tiếp đi vào.

Bọn họ giống như một đôi yêu nhau bình thường ngồi ở trong phòng chiếu phim, không đặt phòng bao hay gì cả, và thỉnh thoảng còn nắm tay nhau.

Trong Kim gia, một người phụ nữ ăn mặc thời trang kéo vali đi đến phòng khách, vừa đi tới phòng khách đã ngồi xuống, rót một cốc nước rồi uống cạn.

Lúc bà Kim đi xuống lầu đã thấy cô ngồi ở đó, nhìn trang phục của cô là biết cô vừa bay về nước: "Cháu có đói bụng không?"

"Đói bụng, cháu đói, đồ ăn trên máy bay không ngon chút nào." Người phụ nữ vừa rồi còn không muốn ăn cơm hộp, lúc này mới nghĩ đến ở nơi này làm gì có đầu bếp, gọi đồ ăn mang đi thì sao, thật sự là không được, tùy tiện ăn một tô mì cũng không tồi: "Kim Taehyung đâu ạ? Anh ấy đi chơi bạn gái rồi sao? Anh ấy còn chưa trả cho cháu một người bạn trai đâu đấy, chuyện quá khứ không thể nào quên dễ dàng như vậy được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro