Mèo la hét (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jung Ho Seok làm tóc xong thì về Jung gia trước, cũng không quan tâm đến việc ăn cơm trưa. Sau khi cô gái kia nói xong liền chạy đi, anh cũng không nghĩ đây chỉ là một trò đùa, không có ai dám tùy tiện trêu đùa anh như vậy cả.

Những gia đình trong xã hội thượng lưu đều biết việc cô con gái mới sinh ra mấy ngày đã mất là điều cấm kỵ của Jung gia trong hai mươi hai năm nay, việc này làm cho mẹ anh rất đau khổ, vào mỗi năm nhà bọn họ đều chuẩn bị sinh nhật cho cô, giống như cô vẫn còn sống trên cõi đời này vậy.

Trong nhà chính của Jung gia, ba Jung Ho Seok sau khi nghe anh nói xong thì trầm mặc một lúc lâu rồi nắm tay đấm một quyền lên trên bàn. Xét nghiệm ADN không được phép làm giả, hơn nữa cô gái kia trực tiếp lấy tóc xuống trước mặt con trai ông bảo bọn họ đi làm giám định, nếu cô thật sự là con gái của ông, như cô nói, việc này đối với bọn họ cũng không có gì tổn thất cả.

Nhưng nếu việc này là thật, vậy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao bác sĩ lại nói với bọn họ rằng đứa bé kia đã chết chứ. Năm đó đứa nhỏ chỉ vừa mới sinh ra mấy ngày, thể trạng tương đối yếu ớt nên bọn họ không thể đến nhìn nó quá gần. Chính vì thân thể của đứa trẻ quá yếu ớt nên bọn họ mới tin lời nói của bác sĩ, nói con của bọn họ đã chết, bọn họ cũng đã được nhìn thấy thi thể của đứa bé lần cuối cùng. Những đứa trẻ khi mới chào đời cách mấy ngày lại thay đổi hình dạng nên không ai trong bọn họ nghi ngờ lời nói của bác sĩ, dù sao gia thế của Jung gia còn đặt ở đó, không ai dám lừa gạt bọn họ cả.

"Trước hãy đi làm giám định đã." Cha Jung nhổ từ trên đầu xuống mấy sợi tóc, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong nội tâm đã có chút kích động. Ông cho rằng cô gái này là con gái của ông, nếu việc này là thật, vậy vợ ông cũng không cần đau buồn như trước nữa.

Mấy năm nay, ba Jung đã muốn nhận nuôi một bé gái để giảm bớt nỗi đau buồn của vợ, nhưng có một lần khi ông đem một bé gái về nhà thì đã bị bà đuổi ra ngoài. Lúc ấy, sắc mặt của vợ ông vô cùng khó coi, hỏi ông có phải muốn cho những người đó thay thế vị trí của con gái bà hay không. Bà có thể giúp đỡ những bé gái đó, nhưng nhất định không cho phép các cô tiến vào trong nhà, không cho phép các cô hưởng thụ cuộc sống mà con gái họ được hưởng.

Mẹ Jung thật sự rất thương tâm, những người khác trong Jung gia càng không khỏi buồn rầu, đứa con gái họ mong chờ bao năm nay đã không còn nữa.

"Con làm nhanh một chút!" Ba Jung lại bổ sung một câu: "Tìm hiểu xem cô gái kia là ai."

"Vâng." Jung Ho Seok gật đầu, không nhìn thấy rõ diện mạo cô gái kia cũng không sao, anh có thể kiểm tra camera của công ty.

"Chờ đã." Cha Jung gọi Jung Ho Seok lại. "Đợi có kết quả giám định rồi hãy nói, đừng để cho mẹ con với ông bà nội biết chuyện này."

Con gái đã chết nhiều năm như vậy rồi, hiện tại nói cho bọn họ biết đứa bé kia có khả năng còn sống, bọn họ nhất định rất hưng phấn rất kích động, nhưng nếu như cô gái kia cùng bọn họ không có quan hệ huyết thống, bọn họ nhất định lại đau buồn một trận, phải trải qua tâm tình như tàu lượn siêu tốc, ông sợ bọn họ không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

"Con hiểu rồi." Đây cũng là lý do Jung Ho Seok đi tìm cha anh trước mà không đi tìm nguyên nhân khác. Để cha anh lấy tóc của mình đi xét nghiệm, tạm thời không thể kinh động đến người khác.

Han Sokyung không biết Jung Ho Seok đã về nhà tìm cha Jung, cô buồn bực, quyết định đi ăn một bữa no nê, quên đi sự ngu ngốc của chính mình, cô làm sao lại quên phải để lại phương thức liên lạc được.

Cô cố ý đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn, kiếp trước khi còn là cô nhi, cô có thói quen tiết kiệm từng đồng tiền một, cô sợ đến lúc thật sự cần tiền lại không có để dùng, nên chưa bao giờ dám tùy ý đến nhà hàng ăn uống thỏa thích theo ý mình. Trong lúc nhất thời xúc động, cô đã để đồ ăn trong xe hơi nhiều, lúc tính tiền, Han Sokyung nghe thấy số tiền nhân viên thu ngân báo xong, cô muốn đem vài thứ trả lại, Han Sokyung nhìn trước nhìn sau, phát hiện lúc này không có bao nhiêu người, đằng sau cũng không có ai đứng xếp hàng.

Cô bình tĩnh đem một ít đồ ăn vặt đặt lại bên cạnh: "Ngại quá, tôi mua quá nhiều, những thứ đó tôi không dùng hết."

"Có thể." Chị gái thu ngân mỉm cười, trước kia cô cũng đã gặp qua tình huống này. Những người bên ngoài sang trọng nhưng bên trong không có tiền cũng có rất nhiều người.

Han Sokyung vui vẻ trả tiền, đồ ăn vặt sao, cô vẫn là nên ăn ít một chút, điều này cũng giúp cho cô giữ gìn sức khoẻ tốt hơn. Trước khi đi, cô liếc mắt nhìn lại đồ ăn vặt một cái, không phải cô không có tiền mua, chỉ là bất đắc dĩ, tiền mấy năm nay kiếm được cô đều dùng để mua nhà, hiện tại vẫn nên tiết kiệm một chút.

Chờ sau khi Han Sokyung rời đi, lúc này Kim Taehyung mới đẩy xe đi tới. Vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy cô, ở siêu thị không tiện chào hỏi, đối phương cũng không nhận ra anh. Anh cũng không thể nói với cô anh đã bí mật để ý cô từ lâu, càng không thể nói thẳng anh là người trong công ty mẹ của JH Ent.

Anh bình tĩnh đi đến chỗ quầy thu ngân, sau đó đem đồ ăn vặt Han Sokyung đã bỏ ra cho vào xe của mình rồi đem đi tính tiền. Chị thu ngân hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng quét mã vạch, khách hàng muốn mua gì thì mua, bọn cô không có quyền để hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro