Mèo la hét (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Sokyung đi bước chậm, Kim Taehyung bước nhanh theo sau, một chậm một nhanh, hai người vừa lúc gặp ở cửa thang máy. Han Sokyung ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Taehyung, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn túi hàng của cô, đàn ông dù có đẹp trai đến đâu cũng không thể trở thành đồ ăn của cô được.

Thấy vậy, Kim Taehyung cân nhắc nên mở miệng như thế nào, là nói "xin chào" hay là nói "Nhìn cô rất quen, không phải là người vừa mới đạt được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất sao". Lại băn khoăn không biết đối phương có phát hiện anh mua đồ ăn vặt mà cô không cần nữa hay không, đang lúc anh do dự thì cửa thang máy đã mở ra, Han Sokyung đã tới tầng có căn hộ mà cô sống, anh cũng theo cô đi ra ngoài.

Một tầng lầu không chỉ có một căn phòng, Han Sokyung tự nhiên không chú ý đến anh, trực tiếp mở cửa đi vào nhà. Kim Taehyung có chút tiếc nuối, cô và anh đều đứng chung một thang máy, nhưng anh vẫn không thể lên tiếng chào hỏi cô.

Lúc ở JH Ent anh đã tự hỏi Han Sokyung sẽ đi đâu, mặc dù thời gian đã muộn nhưng sau khi ăn cơm trưa xong, anh vẫn quyết định đến siêu thị để thử vận may, khi còn ở nước ngoài anh thường xuyên nhìn thấy Han Sokyung đi siêu thị, đi theo cô nhiều lần thì biết rõ.

Anh còn cố ý mua một căn hộ đối diện cửa nhà của Han Sokyung để có thể thường xuyên được gặp cô, số lần gặp mặt nhiều tự nhiên sẽ trở nên quen thuộc. Nhưng Han Sokyung là người trong giới giải trí, lại thường xuyên ra ngoài nên rất khó gặp được cô.

Kim Taehyung bước vào nhà liền nhìn thấy con mèo màu cam đang ngồi trên sô pha. Anh đã xem một video ở trên mạng, có người đem con mèo đặt ở bên ngoài cửa phòng nhà người yêu của họ, kèm theo một tờ giấy ghi chú: Chủ nhân của tôi đã đi công tác, làm ơn cho tôi ở lại nhà mấy ngày, tôi sẽ thật ngoan ngoãn. Sau đó, Kim Taehyung cố ý viết một bức thư đặc biệt và đặt con mèo ở trước cửa nhà của Han Sokyung.

Trên thực tế, con mèo đã chọn chạy trở về nhà trước khi Han Sokyung tới mở cửa, vì vậy căn bản nó đã không còn chờ ở cửa nữa rồi. Kim Taehyung lại đem nó đặt lại ở cửa, nó lại làm ầm ĩ, cuối cùng nó đã gào lên thật to. Han Sokyung bị tiếng mèo kêu ngoài cửa làm cho kinh sợ, ai lại ngược đãi động vật như vậy, nghe thật xót xa. Cô vừa mở cửa ra đã thấy Kim Taehyung ôm một con mèo màu cam, con mèo đang duỗi móng cào ống tay áo của anh.

"Cô có muốn nuôi không?" Kim Taehyung nhất thời không nhịn được, lạnh mặt hỏi Han Sokyung, không còn biện pháp khác , anh đang rất căng thẳng, lúc căng thẳng mặt anh liền lạnh lại.

Han Sokyung liếc nhìn con mèo màu cam sau đó nhìn về phía Kim Taehyung. "Nếu anh không nuôi thì thử hỏi người khác xem có muốn nhận hay không."

"Cô không cần?" Không phải nói con gái đều thích loại thú cưng này sao? Kim Taehyung chán ghét nhìn con mèo trong tay, đáng yêu cái gì, cô đều không thích.

"Tôi không muốn nuôi mèo." Han Sokyung tỏ vẻ chỉ cần nhìn xem người khác nuôi mèo thì hiểu, người như cô đi làm cả ngày, cái gì nuôi mèo, còn không được để cho nó chết đói. Sau khi nói xong, cô đóng cửa phòng lại.

Kim Taehyung nhíu mày, tiếp tục nhìn con mèo màu cam, nếu cô không thích, vậy thì đem nó trả về nơi ở ban đầu của nó vậy. Khi anh quay đầu chuẩn bị về nhà, Han Sokyung lại mở cửa ra.

"Nhớ tìm một người nuôi mèo thật tốt, đừng để họ làm cho nó chết." Han Sokyung lại liếc nhìn con mèo màu cam.

"Ừ" Kim Taehyung gật đầu, vậy thì đưa nó đến nhà cha mẹ anh đi, mẹ anh sẽ chăm sóc cho nó thật tốt. Trong nhà có người hầu, họ có thể chăm sóc con mèo này. "Tôi sẽ đưa nó cho mẹ tôi."

"Tốt lắm, để nó cho ba mẹ anh đi." Han Sokyung gật đầu, sau đó, không có sau đó, cô trực tiếp đóng cửa lại.

Kim Taehyung đang muốn nói "Nhìn cô thật quen mắt". Đáng tiếc anh còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã đem cửa đóng lại. Lần này, anh đứng ở cửa một hồi lâu cũng không thấy đối phương ra mở cửa, đành phải ôm mèo con trở về phòng.

Vừa vào nhà, anh liền gọi điện thoại cho người nhà, nhờ họ cho người qua đây dắt con mèo mang đi. Con mèo này dám to gan cào mặt anh, nếu không phải Han Sokyung nói phải nuôi thật tốt thì còn lâu nó mới được sống sung sướng. May mắn cô không cần, nếu cô muốn, vậy thì không được kết thù với nó nữa rồi. Kim Taehyung nhìn tờ giấy trên người con mèo, không đúng, tờ giấy đi đâu rồi? Anh vội vàng chạy ra ngoài. May mắn Han Sokyung không đi ra ngoài nữa, nếu có cô cũng không rảnh để ý đến một tờ giấy kỳ lạ trên mặt đất.

Nhưng Kim Taehyung vẫn không tìm thấy tờ giấy kia, bởi vì khi Hong Jeona tới tìm Han Sokyung đã nhặt được nó. Hong Jeona thấy trên tờ giấy có chữ liền nhặt lên xem thử, chữ viết ngay ngắn, lại nhìn thử xem tờ giấy viết gì, sau đó tiện tay xoa thành một cục ném vào trong thùng rác. Sau khi Kim Taehyung nhìn thấy hành động của cô liền trực tiếp đóng cửa lại.

Hong Jeona liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt của căn hộ đối diện phòng của Han Sokyung, kỳ quái, rồi đưa tay ấn chuông cửa nhà Han Sokyung.

"Chị Hong." Han Sokyung đeo tạp dề trên người, cô đang rửa rau để chuẩn bị nấu cơm. "Chị ăn cơm trưa không?"

"Chị đã ăn rồi." Sau khi Hong Jeona tạm biệt Han Sokyung đã đi ăn trưa. "Bìa tạp chí lúc trước chúng ta ký còn chưa có quay xong, chị đã đặt vé máy bay vào ngày mai, sợ em quên mất."

Lúc trước Hong Jeona không muốn Han Sokyung về nước tham dự tiệc đính hôn của Lee Somin và Park Jimin, bọn họ cũng chỉ là đính hôn, không phải kết hôn.

Hai năm trước, bọn họ trực tiếp đuổi cô ra nước ngoài, bây giờ cô không cần thiết phải trở về đó làm gì cả. Cho dù Lee gia ép cô thì thế nào, không tới là không tới: "Em đến dự tiệc đính hôn của bọn họ là đã tốt lắm rồi, bọn họ đúng là lũ vô nhân đạo".

Ngày đó, khi Hong Jeona ở trong khách sạn đã nghe thấy bọn họ lén lút nói xấu Han Sokyung, một đám bọn họ đều nói lời khinh thường cô.

"Nếu họ muốn em đến, vậy thì em sẽ đến" Han Sokyung nhún vai, cách làm của Lee gia thật sự khiến cho cô rất khó chịu, bọn họ ép cô tới, làm cô muốn cách xa bọn họ cũng không có biện pháp, đã vậy thì cô càng phải tới, dù sao người bị xấu hổ cũng không phải là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro