Vì sinh tồn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Han Sokyung nhận được một cuộc điện thoại do Lee Somin gọi đến, cô ấy muốn rủ cô đi ra ngoài uống cà phê. Sau khi cân nhắc một hồi lâu, Han Sokyung quyết định sẽ đi, trong nguyên tác, Lee Somin chính là người yêu cầu nguyên chủ quay về nhà sống chung với họ, nói là cha mẹ cũng rất nhớ cô.

Thật ra nữ chính Lee Somin làm như vậy cũng là chuyện bình thường, trong vô số các tiểu thuyết và phim truyền hình Mary Sue, nữ chính luôn là người đại nhân đại nghĩa, cô luôn vì những người khác mà suy xét kỹ càng. Rõ ràng trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng vì người nhà, các cô đều có thể chịu đựng được. Loại người này có phẩm chất rất tốt đẹp, chỉ là Han Sokyung không thích như vậy mà thôi.

"Cô hãy trở về sống với chúng với chúng tôi, ba mẹ vẫn còn rất nhớ cô." Lee Somin quấy ly cà phê, biểu tình có chút cô đơn: "Dù sao bọn họ cũng đã nuôi nấng cô gần hai mươi năm trời, làm sao có thể nói quên là quên được, dù hiện tại bọn họ muốn bù đắp cho tôi mọi lỗi lầm thì cũng sẽ không thể làm tổn thương cô."

Han Sokyung cười khẽ: "Hai năm trước, rõ rằng bọn họ đã ám chỉ với tôi rằng họ muốn tôi chủ động rời đi. Hai năm sau, khi cô cùng Park Jimin đính hôn, bọn họ cũng tự ý đặt vé máy bay cưỡng ép tôi trở về, cô có biết tại sao không?"

"Tại sao?" Lee Somin siết chặt ly cà phê, vẻ mặt khó xử.

"Bởi vì những việc bọn họ làm đều là vì cô, bọn họ sợ tôi quá mức ưu tú sẽ làm cho cô bị tự ti." Han Sokyung dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Còn có bởi vì bọn họ biết cô thích Park Jimin, mà Park Jimin Bọn họ chỉ muốn làm cho tôi nhìn thấy hai người các cô đính hôn, muốn tôi triệt để từ bỏ ý định cùng với Park Jimin ở bên nhau."

"Không, làm sao có thể?" sắc mặt Lee Somin tái nhợt lại, cho dù cô biết việc này rất có khả năng là sự thật: "Không phải cô xuất ngoại là vì muốn học tập tốt hơn hay sao? Hiện tại cô còn đạt được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất!"

"Đúng vậy, giải thưởng Người mới xuất sắc nhất, đó là bởi vì tôi sống không nổi." Han Sokyung cười tự giễu,:"Cô thật sự cho rằng cha mẹ cô cho tôi rất nhiều tiền sinh hoạt sao? Bọn họ cùng lắm cũng chỉ thanh toán tiền học phí, nhưng dù sao tôi cũng rất muốn cảm ơn bọn họ. Rốt cuộc tôi với bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống gì, bọn họ có thể đối xử với tôi như vậy, đã là quá tốt rồi."

Ngay cả khi bọn họ biết rõ mình không phải là người nuôi Lee Somin khôn lớn thì bọn họ vẫn không có chút gì là thích cô cho lắm. Bọn họ sợ cô làm ảnh hưởng tới Lee Somin nên mới cố tình làm như vậy, chính là muốn cho cô một bài học nhớ đời, về sau sẽ không còn dám có tâm tư đối với Park Jimin nữa.

Thật tội nghiệp cho nỗi lòng của các cha mẹ trên thế giới, cha mẹ Lee đối với Lee Somin thật sự rất tốt, đối với đứa con mà mình đã từng nuôi lớn cũng coi như không tồi, nếu là người nhẫn tâm một chút, thì họ sẽ trực tiếp cho người đem cô đuổi ra khỏi cửa, nơi nào còn quản cái gì học phí hay không học phí.

Cũng bởi vì như vậy nên cô mới đến gặp Lee Somin: "Tôi đã trưởng thành và học đại học ở nước ngoài, điều mà Lee tiên sinh và Lee phu nhân làm cho tôi cũng đã rất nhiều. Bây giờ tôi không thể mặt dày mày dạn lại chuyển đến ở trong nhà các người, việc này không chỉ làm cản trở mắt của các người, cũng làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên."

Lee Somin không rõ, từ nhỏ Han Sokyung đã sống và trưởng thành trong một gia đình giàu có, nhưng bỗng nhiên lại từ thiên kim hào môn trở thành người đứng chót dưới tầng lớp xã hội, chẳng lẽ một chút không thích ứng cô cũng không có sao ?

"Chẳng phải cô sẽ..."

"Tôi hẳn là phải nên bám lấy Lee gia, phải cướp đi vị hôn phu của cô, phải gả vào trong một gia đình giàu có?" Trong nguyên tác, tác giả đã định hình cho Lee Somin thành một nhân vật Mary Sue ngốc nghếch, dễ thương và luôn kiên cường, bởi vậy cô cũng sẽ không hỏi có phải Lee Somin đang giả heo ăn thịt hổ hay không.

"Lee Somin, cô có thể nói cô không ghen ghét với tôi sao? Tôi ưu tú hơn cô, lại là người mà vị hôn phu của cô đã từng... Không, có lẽ hiện tại vẫn còn yêu, chẳng lẽ cô muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi? Có lẽ vị hôn phu của cô về nhà cũng chỉ là vì muốn nhìn tôi nhiều hơn một cái."

Lee Somin nắm chặt tay, nhấp môi, cô xác thật rất ghen ghét Han Sokyung, những thứ đáng lẽ phải là của cô thì đối phương đều có được, nếu như không phải các cô bị ôm nhầm, như vậy người mà hiện tại  Park Jimin yêu chính là cô. Nhưng cô vẫn luôn không ngừng tự thầm nhủ với chính mình, không cần phải ghen ghét, như vậy là không đúng, tất cả đều là duyên số.

Năm đó Lee Somin còn nhỏ như vậy, cô ấy sẽ không biết chính mình bị ôm nhầm. Mặc dù nghĩ như thế nhưng vào mỗi lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô vẫn luôn một mình trốn ở trong chăn khóc thút thít, tự ti, cô muốn nỗ lực để trở thành một người ưu tú như Han Sokyung, chỉ có như vậy Park Jimin mới liếc có thể mắt nhìn cô nhiều hơn một cái.

"Nếu cô không muốn làm vậy thì đừng có làm." Han Sokyung nói thẳng,

"Hiện tại cô là con gái ruột của Lee gia, là hào môn thiên kim chân chính, cô không muốn làm, không ai có thể ép cô làm. Cô không muốn tôi xuất hiện ở trước mặt cô, vậy thì đừng làm cho tôi trở về."

"Cô..." Lee Somin không nhịn được cười khi nghe những lời của Han Sokyung nói, cô thật sự không thể so với Han Sokyung: "Mấy năm nay, tôi vẫn luôn quá mức cẩn thận, hết nhìn cha mẹ lại nhìn hoa cỏ trong vườn, lại nghe được người hầu trong nhà nói là cô thích những thứ đó, tôi liền nghĩ có phải bọn họ nhớ cô rất nhiều hay không. Khi đi ra ngoài dự yến tiệc, những người đó cũng luôn nói là cô rất tốt, mà tôi trước sau vẫn không thể thoát khỏi sự hèn mọn của bản thân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro