Chương 12: Phương pháp dụ dỗ Kim TaeHyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhóc con cậu đừng có dạy tôi phải làm gì!"

Phản ứng dữ dằn của SeokJin khiến Kim TaeHyung khựng lại, lần này đến lượt hắn ngơ ngác nghe SeokJin nói một tràng. "Cậu là phạm nhân thì làm sao, cậu ra tù rồi còn gì? Cậu bây giờ là một công dân Hàn Quốc hoàn toàn bình thường, cậu hoàn toàn có thể ở chung nhà với tôi, chẳng có gì là không được cả."

SeokJin nghỉ lấy hơi, còn chưa kịp để Kim TaeHyung kịp há miệng ra thì đã nói tiếp. "Còn nữa, cậu nhóc tự trọng cao hơn núi như cậu, cứ như thế thì làm được gì hả? Tôi nài nỉ cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu đã nghĩ cho tôi như thế thì làm ơn nể mặt tôi một chút được không? Cậu thật sự là trẻ con đấy à, theo tôi nhớ là cậu 24 rồi đấy?"

Kim TaeHyung nghe xong một màn mắng xa xả như mắng con trai của Kim SeokJin mà nghẹn lời, không nghĩ một SeokJin luôn nghiêm túc trong công việc và hiền từ pha chút ngây thơ ngoài đời thật lại có mặt này đấy...

SeokJin nhìn bộ mặt ngơ ngác kia của Kim TaeHyung thì cũng biết mình hơi quá, nhưng thực sự lửa giận phừng phừng làm anh không nhịn nổi. Cái đứa nhỏ này sao mà cứng đầu, bướng bỉnh quá đi mất!! SeokJin vẫn giận, phẩy tay. "Tôi nói xong rồi. Giờ cậu nói đi, cậu vẫn không muốn tôi cũng sẽ không nói gì nữa."

Kim TaeHyung nhìn bộ dạng giận dỗi của SeokJin thì từ shock lại sang thương, kèm theo cả trái tim bắt đầu loạn nhịp linh tinh và máu thì dồn thẳng về mặt.

Đến nước này rồi, còn biết làm gì để kháng cự nữa đây?

"Vậy..." Kim TaeHyung ngập ngừng, cuộc nói chuyện bất ngờ chuyển hướng khiến TaeHyung không biết nói sao. "Vậy tôi có thể chia tiền nhà với anh..."

SeokJin mắt lập tức sáng rỡ, cái tính bao đồng này chắc ăn vào người anh thật rồi. Chỉ nghĩ tới việc Kim TaeHyung không phải thu thân hình cao lớn trên chiếc bìa các tông nơi hầm đi bộ ấy đã đủ khiến SeokJin cao hứng lắm rồi.

"Khỏi đi, cậu làm việc nhà cho tôi thay tiền nhà có được không?"

Kim TaeHyung ngập ngừng, nhưng lại bị SeokJin trừng. Gì thế? Giờ hắn mới nhận ra SeokJin đanh đá như thế đấy. Nhưng bất quá Kim TaeHyung còn thấy anh đáng yêu hơn, nhịn không được bật ra nụ cười. SeokJin nhìn một màn cũng đoán được kha khá hắn đang nghĩ cái gì, bối rối quay đi.

Và theo một cách kì cục như thế, Kim SeokJin và Kim TaeHyung chính thức "về một nhà", theo nghĩa đen.

Vụ án kết thúc, cả đội cũng tạm thời được nghỉ ngơi, và SeokJin thương tích đầy mình được đặc cách cho nghỉ vài ngày, dù sao công việc "hậu cần" kiểu này cũng không có gì lắm mà.

Và SeokJin cứ thế nằm nhà hưởng phúc được Kim TaeHyung phục vụ tận nơi đủ thứ trên đời.

"TaeHyung, cậu nên đi cắt tóc đi thôi."

Kim TaeHyung hơi nghiêng đầu nghe SeokJin nói. Thật ra mái tóc lòa xòa này cũng khiến cậu hơi khó chịu, nhưng mà vẫn có cách giải quyết, Kim TaeHyung cứ thế rẽ ngôi giữa vắt sang hai bên là được.

"Không cần thiết lắm đâu."

SeokJin hơi dẩu môi, vốn anh có năng lực phục hồi rất nhanh mà mấy hôm nay lại còn được nghỉ ở nhà khiến SeokJin gần như khỏi hẳn, thơ thẩn đi lại trong nhà.

"Đừng bướng, đi đi." SeokJin lắc đầu. "Mà kính ngữ đâu? Tôi hơn cậu ba tuổi đấy!"

Kim TaeHyung lộ ra vẻ lúng túng, có lẽ cái kiểu khó khăn khi bày tỏ tình cảm khiến hắn không dễ dàng với loại tiết mục đổi xưng hô này. SeokJin nhìn ngay ra vẻ chó con ướt nước của Kim TaeHyung, lại càng thêm hứng thú, nhếch mép trêu. "Nào, gọi hyung đi!"

Kim TaeHyung im lặng, biết SeokJin đang trêu mình thì biểu tình càng căng cứng, thân hình to lớn lúng túng gác vào bên tường. SeokJin cố nén cười, Kim TaeHyung đường đường là một thanh niên cao lớn thậm chí còn có phần hơn anh thế mà sao lúc nào cũng như một đứa trẻ không được tự nhiên vậy.

"Gọi đi, mau lên!"

SeokJin giục, càng khiến Kim TaeHyung thêm mất tự nhiên, nhưng cũng không dám trái lời. Thật là Kim SeokJin hơn hắn đến ba tuổi, cứ cộc lốc như thế sao mà được?

"SeokJin... SeokJin hyung."

SeokJin lúc này nhịn chẳng nổi, lập tức bật cười. Cái đứa nhóc này thật đáng yêu quá đi mất. "Gọi Jin hyung được rồi."

Thân thiết như thế? Kim TaeHyung suy tính một hồi, lần này không ngoan ngoãn như lần trước, lì lợm không chịu gọi theo. SeokJin cũng chẳng ép, nhún vai thuận theo, nhưng rồi lại vớ lấy ví tiền với điện thoại, kéo cổ tay Kim TaeHyung lôi đi xềnh xệch.

"Anh làm gì thế?"

Kim SeokJin phất phất tay, từ chối cho ý kiến với mấy câu hỏi kiểu này. Sau nhiều lần tiếp xúc với Kim TaeHyung thì anh nhận ra rằng không nên thỏa thuận cái gì với cậu nhóc này cả, chỉ nên cứ thế bắt ép cậu ta thôi. Kim TaeHyung trông thì hầm hố thế nhưng vẫn là đứa nhỏ, bị anh quát sẽ sợ, bị anh bắt ép sẽ nghe theo.

Đấy, kéo một mạch có phải tới ngay tiệm cắt tóc rồi không? Khỏi phải đôi co với cậu ta tốn nước bọt.

Và quả nhiên, Kim TaeHyung chỉ giãy một chút thôi, chỉ cần anh nhăn mặt tỏ ra đau tay là cậu ta sẽ ngoan ngoãn thả lỏng ra đi theo anh.

SeokJin mạnh tay dí Kim TaeHyung ngồi xuống ghế, nhanh tay lấy tấm phủ phủ lên người Kim TaeHyung, sao cho cậu ta không chạy nổi được nữa. "Ông chủ, cắt cho cậu ấy kiểu tóc thời thượng một chút. Kiểu gì đang hot ấy!"

"Undercut nhé?"

SeokJin rất tâm huyết với chủ đề kiểu tóc này, mày nhăn lại mà suy nghĩ. "Có đầu gấu quá không? Kiểu nào hiền lành chút, kiểu giống như học sinh cấp 3 ấy."

"Vậy kiểu này của BTS V không? Đang nổi lắm đấy!"

SeokJin nhìn bức ảnh, là một ca sĩ rất điển trai, mái tóc cắt cẩn thận trông rất thời thượng, nhìn cũng hiền lành đúng kiểu SeokJin thích. Mà không đùa chứ ngoại hình anh chàng đẹp trai này cũng thật giống TaeHyung quá đi?

"Được, làm cho cậu ấy kiểu này đi."

Ông chủ gật đầu, nhìn qua bộ dạng bù xù của Kim TaeHyung liền nói. "Được, hết 35.000w."

"Hả?" Kim TaeHyung vẫn luôn im lặng nghe theo ý SeokJin thì giờ mới giãy nảy. Cái giá này không phải quá đắt rồi sao?? Cắt có mái tóc mà làm gì tới vậy? Không phải cầm cái kéo cắt vài nhát là xong sao? Thế mà lấy những 35.000w??

SeokJin vội xua tay, lại ấn TaeHyung ngồi xuống ghế, dịu giọng khuyên nhủ. "Cứ ngồi xuống, đấy là bình thường thôi, cả nhuộm tóc rồi phục hồi các thứ nữa."

Kim TaeHyung rất không thích, lắc đầu. "Nhưng tôi không cần."

"Cứ làm đi, không sao đâu. Coi như tôi cho cậu vay được không?"

TaeHyung im lặng, vẻ khó xử tràn ngập khắp gương mặt. SeokJin biết mình dỗ được cậu nhóc này rồi, ra hiệu với thợ làm tóc lập tức thực hiện, khiến cho hắn không chạy đi đâu được nữa.

SeokJin hài lòng nhìn vẻ bất mãn của Kim TaeHyung bị cắt tóc, mỉm cười ngồi một bên lấy báo ra đọc giết thời gian.

Bất chợt một cuộc điện thoại tới, SeokJin nhìn dòng chữ trên màn hình, thoáng chốc khó xử hiện lên. Anh cầm điện thoại, nhanh chân bước ra bên ngoài tiệm.

"Alo?"

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, nhưng SeokJin biết bên kia không phải ấn nhầm gì cả. Dù sao hàng năm cũng chỉ gọi tới vài lần, nếu còn là ấn nhầm nữa thì không phải quá ác độc rồi sao?

"Con đang ở đâu?"

Thanh âm này đã bao lâu rồi SeokJin chẳng nghe? Anh mím môi, thở hắt ra một hơi. "Con đang ở tiệm cắt tóc gần nhà."

"Ra đây."

SeokJin im lặng hồi lâu, đôi môi đẹp mím chặt đầy kìm nén. "Cha, có chuyện gì không ạ?"

Đầu dây bên kia dường như cũng rất mất kiên nhẫn, thanh âm đầy ẩn nhẫn vang lên. "Cần có chuyện gì ta mới có thể gặp con sao?"

SeokJin bật cười, một nụ cười đầy chua chát. Thậm chí chiếc mũi cũng bắt đầu đỏ lên nghe cay xè. "Trước tới nay không phải vẫn luôn như vậy sao ạ?"

"Kim SeokJin!!"

SeokJin nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng ngẩng lên trời mà kìm nén tất cả thứ cảm xúc hỗn độn này. "Chắc cha đang đứng ở tòa A phải không ạ? Con chuyển từ đó tới nơi này được một năm rồi."

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, SeokJin cũng chẳng lấy gì làm lạ lẫm, dù sao chuyện này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, chuyện cha anh thậm chí còn chẳng biết anh ở đâu, sống chết ra sao? SeokJin cũng chẳng vì thế mà tổn thương nữa rồi, đơn thuần tiếp lời. "Cha có chuyện gì cứ nói đi ạ, con đang nghe."

Người ở đầu dây bên có vẻ cũng chán nản đến mức không muốn đôi co thêm nữa. "Mấy tuần tới bà về, về nhà ăn cơm."

Chỉ có vậy? Thế mà ông ấy cất công tới tận nhà anh? SeokJin có phần hơi khó tin, gật đầu. "Con biết rồi, con sẽ về."

"Và đừng làm xấu mặt gia đình nữa."

SeokJin im lặng, mái đầu mượt hơi rũ xuống theo cái cúi đầu của anh. "Cha nhắn giờ cho con, con sẽ về đúng hẹn."

Kết thúc câu SeokJin cũng tự tắt máy, biểu cảm hoàn toàn bất đắc dĩ, không kìm nén nổi mà thở dài một hơi. Sau đó lại phải tự mình hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần nào, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng có phải là mới lần đầu đâu nào? Ổn thỏa một chút rồi SeokJin mới nở một nụ cười, toan vào lại bên trong tiệm cắt tóc.

Anh quay lưng, suýt thì bật ngửa vì Kim TaeHyung đã đứng sau anh từ lúc nào. Mẹ ơi, sao cậu ấy cứ như ma quỷ vậy, đứng đó từ khi nào thế?? Ơ nhưng mà...

Cậu ấy đã cắt tóc xong, vẻ điển trai hiện ra mồn một, lại thêm cái kiểu tóc thời thượng kia khiến Kim TaeHyung càng thêm tỏa sáng rực rỡ. Không hề nói ngoa, vì thực sự điển trai hút mắt đến mức mấy cô gái đi qua đường cũng đều phải ngoái lại mà say mê ngắm.

SeokJin hơi há miệng, cũng biết là đẹp rồi nhưng thế này thì thật ngoài mức tưởng tượng rồi!

SeokJin mỉm cười, đưa tay vỗ vai Kim TaeHyung. "Đẹp trai lắm!"

Thế nhưng Kim TaeHyung hoàn toàn vô cảm với lời khen kia, vẫn biểu tình lạnh lẽo như thường ngày hỏi. "Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Kim SeokJin mỉm cười, hơi nhón chân để sờ được đỉnh đầu của nhóc con này, sờ sờ mấy sợi tóc để kiểm tra. "Mượt lắm, làm thật tốt, trông rất đẹp trai đấy."

Kim TaeHyung thấy SeokJin đánh trống lảng, cũng chỉ đành im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của anh vì sờ tóc hắn mà sát gần.

"Là cha của tôi."

SeokJin thả tóc Kim TaeHyung ra, nhún vai nói. Thực ra cũng đâu có gì mà phải giấu giếm? Nhưng anh từ chối cho thêm ý kiến, đảo người vào trong tiệm cắt tóc trả tiền rồi vừa đi ra là lại túm cổ tay TaeHyung lôi xềnh xệch, và hướng đi thì không hề là nhà của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro