Chương 14: Nụ hôn đầu tiên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhóm thở dài, dù là Lee SookRae định chết từ ban đầu nhưng vẫn là chính tay Shim KimHyun siết cổ cô ấy đến chết vì vậy nên không thể tuyên trắng án. Shim KimHyun mỉm cười, có vẻ hoàn toàn hài lòng với bản án. Có lẽ chính cậu ta cũng cần thời gian để tĩnh tâm lại sau tất cả tấn bi kịch vừa xảy ra với ba người bọn họ.

Chung quy cũng chỉ do tình yêu, do ghen tị mà thành thôi.

"Hi vọng về sau đừng có những vụ án như thế nữa." JiMin nói, có vẻ rất tiếc nuối cho Shim KimHyun phải ngồi tù ba năm.

SeokJin hơi cười. "Các vụ án từ trước tới giờ đều như vậy. Con người mà không có lòng tham, lòng ghen tị thì chắc đã không cần chúng ta đi phá án rồi."

JiMin tuy thấy câu nói này nghe thật buồn, nhưng cũng gật đầu với anh. Vì SeokJin nói không sai, các vụ án luôn luôn có động cơ, và hầu như nó luôn xuất phát từ lòng tham và sự ghen tị cả.

"Xong một vụ, anh em ta đi ăn một bữa đi các hyung?" JungKook nghoe nguẩy, cười cười với các anh.

Cả ba người còn lại đều gật gù, đúng là cái vụ này khiến các anh em mất ăn mất ngủ rồi, lại được thêm vụ Shim KimHyun quá thể manh động còn dám thuê người đánh SeokJin.

SeokJin vui vẻ khoác tay anh em thẳng tiến tới hàng thịt nướng quen thuộc, đang vui ca mới chợt nhớ ra là ở nhà còn có người chờ mình. Ừ thì ở một mình suốt chín năm khiến anh quên luôn khái niệm không ăn cơm thì phải báo về nhà rồi. SeokJin phẩy tay với mấy đứa em, len lén ra một góc khuất để gọi điện cho TaeHyung. "TaeHyung à, tối nay tôi không về ăn cơm, cậu cứ ăn trước đi nhé."

TaeHyung bên kia không hỏi bất kì điều gì, chỉ đơn giản đáp ứng.

"Gọi ai thế?"

SeokJin được phen giật bắn mình, Park JiMin này quỷ không hay ma không biết đứng đằng sau anh từ khi nào thế? SeokJin không hiểu sao lại rất có cảm xúc của một kẻ bị bắt gian, vội vã tắt điện thoại giấu ra sau lưng.

"Giấu gì thế?" JiMin nói, đôi mắt dài híp lại tinh nghịch nhìn anh. "Gọi cho người yêu báo cáo không về ăn cơm à?"

Ha, cái này có nên gọi là trúng tim đen không? Tuy là TaeHyung không phải người yêu anh, nhưng mà SeokJin vẫn rất ngượng ngùng, thoắt cái vành tai mẫn cảm đỏ ửng cả lên, thẹn quá hóa giận mắng. "Mày điên hả? Anh làm gì có người yêu nào?"

JiMin bĩu môi, kéo theo hai người đứng sau cũng ngó nghiêng vào hóng xem. JungKook tròn mắt, rất ngây thơ hỏi. "Thế sao anh bảo cứ ăn trước đi? Anh ở với cổ hả?"

Cô nào chứ? SeokJin nghe xong muốn xì khói ra khỏi tai vì bực. "Không có cô nào cả. Mấy đứa chúng mày tính hỏi cung anh đó hả? Đi ra ngoài kia!"

Và thế là cả đám lao nhao cũng phải chịu thua trước câu quát nạt của anh cả. Ai bảo anh ấy hiền lành nhưng lúc điên lên thì đáng sợ đến nỗi ai cũng hãi chứ? Cứ thế, bữa ăn ồn ào với mấy cái miệng thanh niên ăn như hạm mau chóng kết thúc rồi chuyển thành tăng hai đi karaoke.

Ăn chơi đập phá đến tận 10h đêm, cả nhóm mới chịu giải tán ra về vì mai còn phải đi làm. SeokJin uống tới thoải mái, say mèm đến nỗi các em ai cũng tranh nhau đưa về. Thế nhưng mà SeokJin một mực không chịu, tự gọi taxi rồi trèo lên về nhà luôn.

Cứ nghĩ về nhà thì bé ngoan Kim TaeHyung đã đi ngủ rồi, nhưng hắn vẫn thức, nhà sáng đèn ngồi rất nghiêm chỉnh ở ghế sopha chờ người về. Là chờ đấy, nhưng khi SeokJin vừa đẩy cửa bước vào thì hắn đã phải nhíu mày, mùi rượu này thực sự quá nồng nặc rồi.

"Anh uống bao nhiêu vậy hả? Say tới thế này rồi."

SeokJin lảo đảo người, say tới mức chẳng còn biết trời trăng là gì, miệng xinh cười hề hề còn người thì treo hẳn lên Kim TaeHyung khiến hắn bất đắc dĩ, say rồi sao thành quấn người thế này? TaeHyung cười khổ, cố chỉnh lại thế cho cái con bạch tuộc này để dễ bề bế vào phòng ngủ.

Thế nhưng SeokJin lại chẳng chịu yên tay chân, cứ cựa quậy ngọ ngậy khắp nơi khiến hắn phải bảo. "Yên chút đi nào, đừng nháo."

"TaeHyungie, cậu đẹp trai quá đi mất!!"

"Được rồi, anh đi ngủ cho tôi nhờ đi." TaeHyung thở dài, vẫn gắng sức giữ SeokJin nhỡ đâu anh ngã xuống đất thì đau lắm.

"TaeHyung, Kim TaeHyung!!" SeokJin chẳng nghe lời, vẫn tiếp tục gào thét không ngừng, dù giọng thì đã lạc cả đi sau tiết mục karaoke say xỉn kia rồi. "Cậu đẹp trai quá, cho tôi hôn một cái đi!"

Hả? Cái gì?

Kim TaeHyung đứng người, đôi chân mày nhăn hết lại vì bất ngờ. Anh ấy đòi hôn hắn? Nhưng rồi hắn lập tức lắc đầu, chắc là anh ấy say quá nên nói nhảm thôi và hắn thì không nên suy diễn linh tinh.

Kim TaeHyung quán triệt tư tưởng xong thì lại bế thốc anh lên, đưa chân mở cửa phòng ngủ của SeokJin. Vất vả mãi cuối cùng cũng quẳng được anh nằm lên giường, hắn đưa tay cởi áo khoác ngoài cho anh, cởi cả đôi giày tùy tiện đi vào nhà trên chân anh.

Nhưng ngoài ý muốn, Kim TaeHyung lại bị SeokJin ghì lại, hai tay nhỏ túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh một phát khiến Kim TaeHyung không có phòng bị gì lập tức vồ vập xuống.

Và... môi chạm môi!

Cả thân người Kim TaeHyung run rẩy không kiểm soát và đôi mắt trợn tròn nhìn gương mặt SeokJin phóng đại ngay trước mặt. Hắn cứng người, dần dần cảm nhận tư vị của đôi môi mọng của SeokJin áp sát lên đôi môi mình. Vừa ấm áp lại vừa mềm mại, xen thêm chút ướt át, khiến cho hắn thật quá mức điên đảo rồi!

Và với cá nhân Kim TaeHyung thì hắn chẳng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc vốn phải có đâu, ngược lại hắn chỉ thấy có vị ngọt ngào.

Điên thật rồi, hắn đang hôn Kim SeokJin đấy à??

Tuy là Kim TaeHyung thừa lí trí để hiểu SeokJin đang say, và hắn thì rất nên thay anh kết thúc nụ hôn ngoài ý muốn này, nhưng mà cái cảm giác cám dỗ này thật khiến hắn không thể nào mà dừng lại nổi. Vừa nóng vừa mềm, thật khiến một thanh niên 24 tuổi như hắn muốn phát điên.

Nhưng cũng may là SeokJin chưa muốn chết, hay là vô tình chưa muốn chết mà buông hắn ra, bản thân rất tự nhiên giãy giãy nghiêng người kéo chăn lên đắp, bộ dạng say ngủ như con nít.

Kim TaeHyung nhìn một màn này, đen mặt.

Anh thì thoải mái rồi nhỉ, còn tôi thì sao??

Kim TaeHyung lắc đầu, anh ấy như thế rồi còn dựng dậy mà bắt đền được sao?

Hắn quay người đi thẳng vào nhà vệ sinh, để làm gì thì không biết.

Ngày mới lại tới, đón chào SeokJin với một cơn đau đầu dữ dội, uống nhiều như thế không đau mới lạ. SeokJin khó khăn ngồi dậy, đưa tay xoa xoa thái dương mong cho cơn đau này thuyên giảm bớt, nheo mày một hồi rồi lười biếng ngồi dậy. Và rất đúng lúc, Kim TaeHyung bước vào với một cái bát canh trên tay. "Dậy rồi à? Anh uống bát canh giải rượu này đi."

SeokJin nhìn một màn này, hết sức cảm động. Trước giờ anh uống rượu say cũng chẳng ai biết, sáng hôm sau dậy đi làm trên đường thì tùy tiện ghé vào cửa hàng tiện lợi nào đó uống canh giải rượu đóng hộp. Thế mà giờ có người nấu sẵn, bê vào tận giường cho anh uống, sao không cảm động cho được?

SeokJin tủm tỉm cười, nhận bát canh từ tay Kim TaeHyung. "Cảm ơn cậu."

TaeHyung chỉ hơi gật đầu, kín đáo soi xét biểu tình của SeokJin một chút, anh ấy trông vẫn rất bình thường, chẳng có vẻ gì khác biệt. Nom vậy chắc là không nhớ nụ hôn hôm qua đâu nhỉ? Kim TaeHyung tự tán thành với cái giả thiết ấy, nếu đã không nhớ thì hắn cũng tuyệt đối không nhắc lại, đơn giản chờ anh uống xong canh thì lấy bát rỗng ra ngoài.

"Hôm qua tôi say quá có làm gì không đúng không vậy?"

SeokJin hỏi, khiến Kim TaeHyung có chút giật mình. Cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng nhắc gì chứ? Nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói dối không chớp mắt. "Không có gì cả."

"Vậy sao? Nghe nói tôi say rất hay làm mấy hành động thân mật đấy? Hôm qua tôi không làm gì cậu sao?"

Hành động thân mật? Ồ, cái này không phải nghe nói đâu, là rất chính xác đó SeokJin hyung! Kim TaeHyung thầm gào thét, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt rất thản nhiên lạnh lùng. "Có ôm tôi một chút."

SeokJin nghe vậy thì nhẹ nhõm gật đầu. "Ừ thế thôi thì may."

Nhưng chờ chút! Nói vậy anh cứ say là hôn tất cả mọi người trong tầm ngắm sao hả? Ý nghĩ này nảy ra khiến Kim TaeHyung không hiểu sao cảm thấy rất bực tức, nháy mắt bao nhiêu lửa giận trong lòng cứ thế phừng phừng lên.

"Anh sau này say phải gọi tôi tới!"

SeokJin đang ăn sáng thì ngơ ngác nhìn Kim TaeHyung mặt mày đen sì cứ như vừa bị ai giật mất cái gì. "Sao lại phải thế?"

"Tôi nói thế thì anh cứ làm theo đi!!"

Quạu cái gì chứ?

SeokJin khó hiểu nhìn Kim TaeHyung như đang có nguyên đám mây đen trên đầu trực chờ sét đánh xuống mà không khỏi thấy khó hiểu. Rốt cục thằng nhỏ này tự nhiên bị cái gì vậy?

"Ừ được rồi mà. Sao tự dưng cậu lại quát tôi?"

Kim TaeHyung nghe xong mới xuôi xuống, tiếp tục cúi đầu ăn sáng. SeokJin khó hiểu nhìn hắn, nhưng cũng chẳng truy cứu thêm, lại gõ gõ vào bát chuyển chủ đề. "TaeHyung, cậu tìm một lớp học bổ túc mà tham gia."

Kim TaeHyung ngẩng đầu. "Lớp học?"

"Ừ, cậu mới 15 tuổi đã bỏ học rồi, phải đi học nốt để tốt nghiệp THPT chứ! Rồi sau đó mới có thể tìm được một công việc ổn định." SeokJin nói rất hăng say. "Bây giờ nước chúng ta có kì thi cho thí sinh tự do rất tốt, chỉ cần học tập tốt là có thể tham gia thi không khác gì những bạn học tại trường cấp 3."

SeokJin thao thao bất tuyệt, mà Kim TaeHyung thì chỉ im lặng ngồi nghe, ánh mắt chăm chú theo từng biểu cảm tràn trề nhiệt huyết của SeokJin. Hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu, SeokJin luôn tốt với tất cả mọi người như thế sao? Dù là hắn, hay vô tình là ai khác thì SeokJin vẫn luôn như thế?

Kim TaeHyung biết thừa câu trả lời, thế nhưng vẫn không dùng lí trí ngăn nổi cái tâm can cô độc cằn cỗi của bản thân rung động.

"Anh không nên tốt với tôi như thế."

Kim TaeHyung nói, khiến sự hồ hởi của SeokJin cũng phải bất chợt dừng lại. Gì vậy, đang vui vẻ mà sao bỗng dưng lại trầm giọng? Kim SeokJin nhất thời không hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói của TaeHyung, chỉ biết ngây người nhìn hắn. "Tại sao?"

Kim TaeHyung hơi cười, dù chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên đôi chút mà thôi. Nhìn xem, anh ấy cứ như vậy thì làm sao mà hắn có thể không... đây?! Cũng biết là chỉ tự huyễn hoặc, cũng biết là chỉ tự mình đa tình thôi, nhưng dừng lại được hay không, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Và Kim TaeHyung, thì vẫn đủ lí trí để gào thét bản thân phải dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro