Chương 35: Có thật không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo đến một con ngõ nhỏ, TaeHyung dường như đã phát giác và SeokJin cũng biết điều này, chẳng băn khoăn lấy một giây mà nắm cổ tay TaeHyung kéo mạnh về phía mình.

Hắn bị bất ngờ, tuy chưa thể giãy ra ngay nhưng nhanh nhẹn kìm lại được, không lao thẳng vào người kia.

TaeHyung nhíu mày, biết người nãy giờ theo dõi mình là SeokJin thì không khỏi khó xử. Sao có thể không đây, khi hắn vừa lạnh lùng bỏ đi không một lời chào với anh như thế. Biết là sai, biết là không nên... nhưng nếu còn quyến luyến, hắn sao có thể buông tay được đây?

Quên đã không thể quên được rồi, ít nhất hắn cũng phải thật dứt khoát chứ?

"Tại sao thế?" SeokJin gào lên, hoàn toàn mất bình tĩnh đến cả thân người run lên bần bật. Kim TaeHyung mở lớn mắt nhìn anh, SeokJin vốn luôn rạng rỡ và ôn nhu trong suốt những ngày tháng hắn ở bên anh, vì thế khi nhìn anh như thế này, hắn thật sự không thể không ngẩn người.

"Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế?"

SeokJin nói, thậm chí giọng nói cũng bắt đầu lạc đi.

"Hay là tôi đã nói đúng? Rằng cậu đã biết?"

Biết cái gì? Kim TaeHyung ngẩn người, nhìn SeokJin bắt đầu rơi nước mắt mà cả trái tim và tâm can đều đảo lộn, nhìn anh ấy vừa khóc vừa gào lên như thế khiến tâm can hắn như vỡ ra từng mảnh.

"Rằng tôi là đàn ông..."

Anh ấy đang nói cái gì thế? Kim TaeHyung nhìn SeokJin khóc thành như vậy thì nghe trái tim đập liên hồi càng thêm thắt lại, cũng chẳng còn hồn phách đâu để cố gắng hiểu ý tứ trong câu nói của SeokJin, chỉ biết vô thức tiến lại gần anh, đôi mắt long lanh kia khiến hắn chỉ muốn đưa tay lên lau nước mắt cho anh, ôm lấy anh mà dỗ dành.

"Và rằng tôi là ông chú hơn cậu ba tuổi..."

Cánh tay đưa ra trong không trung khựng lại, Kim TaeHyung ngỡ ngàng nhìn anh, đôi môi đẹp khẽ run nhẹ.

"Thế mà tôi vẫn đi thích cậu?"

Thích?

Không chỉ đôi môi, cả thân người to lớn của Kim TaeHyung bắt đầu run lên, tiêu cự mờ dần, và đôi mắt ửng đỏ... Tròng mắt nâu sâu thẳm chỉ còn hiển hiện hình ảnh của SeokJin đối diện, dù là anh đang khóc, đôi mắt ấy đang sưng húp lên, và đôi môi mọng xinh đẹp hằng ngày đang thút thít không ngừng.

Nhưng vẫn thật đẹp, vẫn thật rực rỡ, đến mức Kim TaeHyung có lẽ dành cả đời này cũng sẽ không quên được.

Và ánh dương quang rạng rỡ ấy vừa nói rằng, anh ấy thích hắn.

"Vì thế nên cậu mới xa lánh tôi, có phải không?"

SeokJin tủi thân nói, từ khi anh nhận ra tình cảm của mình, còn đi mua vòng, chuẩn bị đủ thứ để bày tỏ, thế nhưng tất cả những gì TaeHyung làm là đẩy anh ra, là ruồng bỏ anh, thậm chí là không ngần ngại năm lần bảy lượt chạy trốn anh.

Vậy nên SeokJin nghĩ rằng, cậu ấy đang kì thị một kẻ đồng tính là anh.

Vì anh là đàn ông, là một ông chú hơn cậu ấy những ba tuổi, thế mà lại đi yêu thích cậu ấy, chính là loại biến thái, nhưng TaeHyung ngại vì anh đã giúp đỡ cậu ấy đủ điều, thế nên mới không dám nói thẳng với anh.

Có phải không?

SeokJin vẫn chẳng dừng lại, dù chẳng hay khóc đâu nhưng nước mắt cứ tuôn ra không ngừng nổi. "Cậu thương hại tôi sao? Vậy nên mới không từ chối tôi thẳng thừng?"

Kim TaeHyung đau lòng nhìn anh khóc tới cả gương mặt đều đỏ ửng lên, giọng nói càng ngày càng khàn đặc và lạc đi bởi nước mắt. Hắn lại gần, khẽ khàng vuốt tóc anh, dịu dàng lau nước mắt cho anh.

"Ngốc này, anh nói cái gì thế?"

SeokJin lắc đầu, thút thít lùi lại. Anh chẳng muốn lại tiếp tục nhận sự thương hại ấy đâu. Anh tự đưa tay lau nước mắt, đã nói phải bình tĩnh thế mà cuối cùng cũng chẳng ra sao thế này, còn đi khóc lóc như van xin cậu ấy như thế. Thật chẳng ra làm sao!

"Cậu không thích đến như vậy, tôi hiểu rồi... Tôi về đây."

Về, với nước mắt còn đọng trong mắt như thế? Kim TaeHyung cứng cả người, ngẩn ngơ nhìn anh.

Anh ấy nói thích hắn...

Anh ấy nói thích hắn....

Suy nghĩ này cứ quay mòng mòng trong tâm trí vốn đã quá mức hỗn loạn vì SeokJin và những giọt nước mắt của anh ấy.

Và trước khi hắn có thể nghĩ ra thêm bất kì điều gì, cơ thể đã hành động trước. Hắn túm lại cổ tay nhỏ của SeokJin khi anh quay đi, và trước khi anh kịp phản ứng thì đã mạnh bạo lôi anh vào lòng, đặt đôi môi khô khốc của hắn lên cánh môi mọng kia.

Vị mềm mại ngọt ngào lan tỏa, hòa cùng vị mằn mặn của nước mắt hãy còn vương trên môi SeokJin.

Đôi mắt SeokJin mở lớn, cả thân người căng cứng không có nổi bất kì phản ứng vào, chỉ đứng như trời trồng ở đó để cho TaeHyung dùng cánh tay rắn rỏi đó kéo anh vào lòng, siết eo anh chặt đến ẩn đau, một tay kia thì túm lấy gáy, điên cuồng hôn anh.

Cái quái gì...?

Hơi thở nồng ấm của Kim TaeHyung vấn vít bên đầu mũi, đôi môi khô của TaeHyung ấm nóng đến bất ngờ, không ngừng vờn tới lui đôi môi anh. Và anh bị hắn ôm, lọt thỏm vào bên trong và nồng nhiệt vượt ngoài tưởng tượng khiến anh ngẩn ngơ, giờ mới có thể đưa tay lên níu vào áo hắn đôi chút.

SeokJin tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự rất thích nó.

Dù anh không hiểu tại sao bỗng nhiên mọi chuyện lại trở thành TaeHyung cuồng nhiệt hôn anh giữa đường như thế này, nhưng SeokJin vẫn cứ mê đắm níu vào TaeHyung cố gắng đáp lại đôi chút.

Hắn hôn tới điên cuồng, mãi sau mới quyến luyến thả anh ra, nhìn anh mặt mày đỏ ửng do vừa khóc lại còn bị hôn đến quá đà như thế. Kim TaeHyung giờ mới nhận ra mình vừa làm cái hành động gì, mím môi tội lỗi hỏi. "Tôi xin lỗi, anh có sao không?"

SeokJin trợn mắt nhìn hắn. "Cậu làm cái gì thế hả? Sao tự dưng...?"

"Ừ thì..." Hắn nói, cả thân người vặn vẹo vì hành động quá mức bồng bột ban nãy. "Anh cũng thích mà?"

SeokJin nghe được lời này thực tức muốn chết, chỉ muốn vung tay đấm cho người đối diện một cái ngã ngay ra đây. "Cậu con mẹ nó, là đang muốn trêu tôi đấy à?"

Vốn là phải lãng mạn lắm chứ?? SeokJin khi mua chiếc vòng tay kia, vẫn luôn tự vẽ ra khung cảnh lãng mạn với nến và hoa tại nhà hàng sang trọng nào đó, anh sẽ ôn nhu để tỏ bày tấm lòng này...

Nhưng kết cục là anh gào trong nước mắt, ngay giữa một con hẻm vắng tanh không người. Nếu là hiện trường một vụ hiếp dâm giết người thì hợp lí hơn nhiều, theo như kinh nghiệm năm năm làm cảnh sát của anh mà nói.

Sau đó là nụ hôn đầu, cũng ở đó luôn. Và sau nụ hôn đầu, là một câu chửi thề của anh.

Thật tình, SeokJin không biết trong lòng mình đang có tư vị gì, chỉ biết căm phẫn nhìn Kim TaeHyung đang lơ ngơ đứng trước mặt.

"Không có... em hôn anh là vì em..."

SeokJin bần thần vì cách đổi xưng hô đột ngột của TaeHyung, không biết vì sao ban nãy hôn kịch liệt như thế không thấy ngượng, mà giờ thì lại ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

"Em... cũng thích anh."

SeokJin chớp mắt liên hồi, vì quá hồi hộp mà nuốt một ngụm nước bọt. Cậu ấy... đang nói thật sao? SeokJin nghiến răng, gương mặt vẫn vương nước nhíu mày hoài nghi nói. "Có thật không?"

TaeHyung hơi thở ra, có lẽ vì hắn một mực muốn chạy trốn anh nên anh ấy mới không tin hắn như thế? Thực ra hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi SeokJin cất lời thích hắn, hắn đã chẳng còn đủ lí trí để nghĩ cái gì nữa rồi.

Vì hắn vốn yêu anh đến mù quáng như thế.

Kể cả anh có đang trêu đùa hắn, thậm chí ngày mai anh có sẽ rời đi ngay lập tức, hắn cũng chẳng thèm màng.

Hắn lại gần SeokJin, đưa tay lên lau nước mắt còn vương lại trên gương mặt lấm lem của anh. Kim TaeHyung không bao giờ muốn anh khóc, lại càng không muốn là người làm anh khóc. Hắn vẫn nghĩ mình đang hi sinh để cho anh hạnh phúc, nhưng nhìn xem, dường như tất cả những gì hắn đem lại lại là tổn thương cùng nước mắt.

"Không phải em thích anh... mà là em yêu anh."

Sao lại tự dưng? SeokJin ngơ ngác nhìn hắn đang miệt mài lau mặt cho anh, ánh mắt nồng ấm không hề giấu giếm chăm chú nhìn anh. Không phải hắn đang tìm cách trốn tránh anh sao... Sao bỗng dưng lại thành hôn anh rồi tỏ tình thế này?

Thế mà anh cứ nghĩ anh ngu ngốc lắm, đi khóc lóc gào thét trước mặt hắn như thế.

"Không tin em sao? Anh ngốc thật đấy... Không phải anh tốt nghiệp khoa tâm lí học tội phạm sao?"

SeokJin chớp mắt, ngơ ngác. "Nhưng cậu đâu phải tội phạm?"

TaeHyung bật cười, nghiêng đầu. "Em là tội phạm mà?"

SeokJin ngẩn người, đúng là anh đã quên cả chuyện TaeHyung từng là tội phạm giết người phải ngồi tù 9 năm luôn rồi.

"Nhưng không phải chuyện yêu đương!"

Kim TaeHyung nhịn không nổi, bật cười thành tiếng, và nụ cười chữ nhật đáng yêu ấy cũng kéo theo SeokJin cười theo, anh cắn môi, bắt đầu không biết vì vui mừng hay vì bực bội mà giận dữ nói. "Vậy tại sao cậu lại bỏ đi như thế chứ?"

Hắn nhìn anh, khe khẽ chớp mắt vuốt mái tóc mượt bị anh vò cho rối tung về lại vị trí ban đầu. "Anh không thấy rằng... em không xứng với anh sao?"

SeokJin nghe xong lập tức nhíu mày, vì như thế mà cậu ấy bỏ anh đi ba tháng, ban nãy lại còn bỏ đi thêm lần nữa, khiến anh tan nát cả trái tim, cứ nghĩ là cậu ấy ghét anh lắm, không ngờ lại là thế này sao?

"Còn nói tôi ngốc, cậu còn ngốc hơn."

SeokJin nhìn gương mặt TaeHyung đối diện, mới ba tháng thôi mà gầy đi nhiều quá, lại thêm một lần đau lòng, chẳng thể kìm nén được, nhưng không bày tỏ mạnh mẽ như TaeHyung, chỉ tiến lại gần, kéo hắn giơ tay ôm thật chặt.

Thật may mắn quá, SeokJin cũng chẳng biết cậu ấy là đang nói thật hay trêu đùa anh, nhưng anh cũng không bận tâm. Thì đã sao nào? Miễn cậu ấy cứ ở đây, ngay bên cạnh anh là được.

Chỉ thế thôi, là SeokJin anh đã rất mãn nguyện rồi.

Cứ như thế, SeokJin lại đằng đẵng đi đằng sau theo TaeHyung về tới tận con ngõ hẻm sâu nơi hắn ở trọ. Càng đi SeokJin càng thêm nhíu mày, lại như ông chú càu nhàu. "Sao em ở chỗ xa thế, có tiện đi học không?"

Kim TaeHyung chỉ nhoẻn miệng. "Xa nhưng gần trung tâm học thêm, có đường tắt."

SeokJin giờ mới hài lòng gật đầu, tuy xa nhưng cũng đã đến được nơi, là một khu trọ đã khá cũ gồm nhiều phòng. Cũng không thực sự quá tệ, chỉ cũ hơn căn phòng của SeokJin một chút, nhưng nhỏ nhắn hơn. SeokJin nhìn quanh phòng, chi li soi xét từng chút một.

Cũng tàm tạm hài lòng, nhưng SeokJin cũng chưa dừng lại tiếp tục tra hỏi. "Thế em làm việc gì? Đừng nói là lại bốc vác giữa đêm đấy!"

"Em đi bưng bê ở quán café, chủ quán nói em đẹp trai nên nhận."

SeokJin bật cười vì sự thẳng thắn hơi quá mức này, ừ thì cũng không phủ nhận được TaeHyung rất chi ưa nhìn đi. SeokJin hơi gật đầu. "Vậy cuộc sống có tốt không?"

Sao anh ấy lại hỏi nhiều thế chứ? Kim TaeHyung mỉm cười, thả chiếc túi xuống ghế, túm tay anh kéo lại chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng, dí anh ngồi xuống đó, rót nước cho anh uống.

SeokJin thấy hắn chẳng chịu trả lời, liền lại đập đập tay lên bàn giục. TaeHyung tuy bị tra hỏi nhưng lại cảm thấy rất dễ thương, không nhịn được chạy tới cạnh anh, hôn lên môi anh một cái cho anh nói ít đi.

SeokJin ngẩn ngơ, bị hôn thì chỉ biết đơ ra đó, lúc sau mới bất bình kêu. "Sao mà hôn anh lắm thế? Đừng có mà lợi dụng nha!!"

Kim TaeHyung nghe anh nói thế thì lại bật cười, kê ghế ngồi bên cạnh anh thì thầm. "Em hôn người yêu em thì có làm sao?"

Quả nhiên thành công chọc cho SeokJin da mặt mỏng đỏ ửng lên. "Đừng có mà trêu anh!! Nụ hôn đầu ở giữa cái hẻm đó đã đủ lắm rồi đấy nhé!"

Kim TaeHyung cười cười, nhớ lại ngày đó SeokJin say rượu tít mít giơ tay ra túm lấy cổ áo hắn mà giật một cái, không kịp để phản ứng lại mà cười cười. "Không hẳn là đầu đâu."

"Sao lại thế được?" SeokJin không hiểu, ngơ ngác hỏi. TaeHyung nhìn gương mặt ngây ngô này của anh thì chỉ cười, nắm tay anh lắc đầu. "Nói chung sau này anh đừng uống rượu mà không có em là được."

SeokJin nhíu mày, ban đầu thì không hiểu nhưng giờ thì cũng lờ mờ có chút chút đấy... Nếu mà anh đoán không nhầm thì chắc là anh say rượu, lỡ hôn cậu ấy rồi. Anh vốn nổi tiếng cái tính thân mật với người khác khi say mà, cơ mà thường chỉ là ôm ấp thôi, không ngờ chuyển sang đối tượng là TaeHyung lại thành hôn luôn đấy?

Xem ra anh cũng yêu thích cậu ấy khá lâu rồi đó nhỉ?

SeokJin cười ngượng, cũng chẳng dám bảo chỉ em anh mới hôn đâu, mím môi gật đầu đồng ý. Anh đứng dậy, lại nhìn qua qua, phòng thì cũng không cũ nhưng chật quá đi, thật làm anh lo lắng.

"Em về nhà anh ở lại đi."

TaeHyung hơi cười. "Các bác hàng xóm không cho em ở đó đâu."

SeokJin lắc đầu. "Anh không ở đó nữa. Anh sẽ thuê một căn nhà riêng khác."

Kim TaeHyung nghe thế thì có phần bất ngờ, xen lẫn cả bất đắc dĩ. Đấy, nhìn mà xem, hai bọn họ mà cứ ở bên nhau, sẽ lại là SeokJin hyung nhường nhịn và làm mọi điều cho hắn. "Không cần cầu kì như thế vì em đâu."

SeokJin lắc lắc đầu. "Anh muốn thế mà, nhỏ thôi, nhưng chúng ta có thể yên ổn sống cùng nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro