TaeJin 28: (H) Tận cùng nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể cả hạnh phúc, kể cả bi thương, lồng ngực lạnh lẽo hay những nỗi đau thấu tận cõi trời, chỉ cần chúng từng triền miên không dứt, con người sẽ chẳng bao giờ có thể dễ dàng thoát ra...

Thậm chí là bị chúng đeo bám suốt cả cuộc đời.

Trái tim như bị bánh răng vận mệnh nghiền nát. Đã lâu như vậy mà cậu chỉ thấy ngày càng đau hơn, đến nỗi khỏa lấp cả cơn đau khi xương tay liên tục va chạm vào thành gỗ lạnh ngắt theo nhịp độ ra vào khoang miệng anh.

Seokjin vẫn như cũ không hề phản kháng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, nước mắt như vòi nước bị hỏng không ngừng rỉ ra qua mí mắt khép chặt. Nhưng anh vẫn luôn tiếp nhận mọi sự đối đãi của cậu.

_Anh Jin ngoan quá.

Taehyung thở dốc. Đôi môi hé mở dường như đã phát ra âm thanh cảm thán bé xíu dù cho đầu lưỡi cậu chẳng hề cử động. Anh ngoan đến mức khiến cậu muốn chết nhưng vẫn muốn mở to mắt dõi theo từng động tác của anh. Cậu buông một tay vuốt ve mái tóc bết của anh, sau đó nhẹ nhàng vén lên những lọn tóc đang dính lại trên vầng trán kiêu hãnh, khi mà động tác thân dưới vẫn thô bạo đến mức cậu chắc rằng anh chẳng thể nhận thức được gì ngoài cảm giác ngọn đao cùn một lần nữa không ngừng chạm tới cổ họng.

Trong những ngày tiềm thức non nớt nảy sinh nhiều vết rạn, tựa như dấu vết khó lòng xóa nhòa của những con người bình thường lại lựa chọn gánh lấy công việc cao cả của tạo hóa. Cậu đã chọn yêu anh thật nhiều, bảo bọc anh thật kĩ trong vòng tay của mình.

Quá khứ hiện về như một cuốn phim không màu cũ kĩ. Mái tóc được vuốt keo đầy kiểu cách, gương mặt Seokjin non nớt rơi lệ, đôi mắt trong vắt sạch sẽ toát lên nỗi túng quẫn chật vật. Cùng với dáng vẻ hiện tại của anh như hòa làm một. Dường như vào thời khắc đó, cậu đã mơ hồ nhận ra bản thân có gì đó khác thường.

Vì vào thời khắc đó, cậu đã mở to mắt mà nhìn anh như si như dại. Để toàn bộ vẻ đẹp yếu đuối ấy ám vào tiềm thức cậu hằng đêm, thường xuyên hiện về như một hồi ức đẹp đẽ động lòng người.

Cơn cực khoái lần nữa kéo đến như tia sét rạch ngang trời khiến cậu chợt tỉnh. Tầm mắt nhanh chóng tìm lại được tiêu cự, Taehyung liếc nhìn khuôn miệng đang mở to chờ đợi hành động kế tiếp, không có quy đầu ép buộc cổ họng liền mặc kệ dịch thể trắng đục nối đuôi nhau trượt ra ngoài.

_Nuốt xuống đi. Đừng tỏ ra nghiệp dư vậy chứ.

Giọng nói trầm đục như vang lên từ địa ngục, như tận cùng của mọi nỗi đau là sức sống điêu tàn và cằn cỗi. Taehyung dõi theo hàng mi dài rậm run rẩy ngước lên, chạm tới lồng ngực cậu rồi lại hạ xuống. Đôi môi dày rất nghe lời khép lại, cổ họng khó khăn cử động lên xuống, như có như không miết lên lớp da mỏng của tính khí trong miệng.

_Anh đúng là giỏi. Cái miệng này bị đâm lâu như vậy mà vẫn cử động được.

Seokjin vẫn một mực im lặng không nói. Taehyung quan sát động tác trúc trắc của anh, tiếng cười chợt bật ra khỏi viền môi, âm điệu dường như chất chứa rất nhiều xúc cảm khó hiểu, lại như hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì. Cậu không nhịn được khe khẽ thở dài. Sự thật có những lúc cậu sơ ý để một Kim Taehyung si dại lộ ra trước mắt anh. Nhưng với một người nhìn thấu tâm tình người khác chỉ bằng một cái liếc mắt như cậu mà nói, cậu không hiểu nổi vì sao hết lần này đến lần khác anh đều không chú ý tới.

Vì sao dù cho cậu biến thành dáng vẻ gì, anh cũng không để cậu vào mắt.

Sau khi khoang miệng người bên dưới chỉ còn lại nước bọt ẩm ướt, dục vọng đang ở bên trong qua chuỗi động tác nho nhỏ của anh cũng dần cương trở lại. Taehyung đem nó ra ngoài, chậm chạp đứng lên trên lớp nệm dày rộng, đi xuống gần cuối.

_Vốn dĩ tôi muốn nhắc cho anh nhớ lần đầu tiên của chúng ta đã diễn ra như thế nào. Nhưng bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa...

Nghe đến đây, Seokjin những tưởng mình đã được buông tha. Từ bây giờ cho tới mãi sau này. Anh nâng tay áo lên lau đi dịch thể trên mặt, giây tiếp theo liền nghe thấy Taehyung ra lệnh:

_Nằm úp sấp xuống, chổng mông lên.

Sau sự ngơ ngác, tia hi vọng trong mắt Seokjin thoáng chốc lụi tàn. Taehyung vừa khéo xoay người nhìn được hết phản ứng của anh, liền nở nụ cười châm chọc một lần nữa, còn không quên tỏ ra chút khốn đốn chật vật:

_Sao vậy? Tôi cũng khổ sở lắm. Tôi không tài nào quên nổi khoảng thời gian 8 năm qua. Người anh trai mà tôi luôn yêu thương nhất... Trong đầu anh ta, không chỉ không thương tôi mà còn có loại ý nghĩ như thế... - Taehyung lắc đầu, đồng tử hổ phách long lanh ánh nước, bộ dạng giống như không chấp nhận nổi, thành công khiến anh không có cơ hội ngược dòng suy nghĩ: _Kim Seokjin lần đầu đó, tôi chỉ mới 16 tuổi thôi. Sao anh có thể...

16 tuổi. Một danh từ này triệt để khiến Seokjin không còn sức phản kháng. Anh quẫn bách cúi đầu. Taehyung liền dán chặt ánh nhìn lên người anh quá hướng nội này, đọc vị anh qua từng ngôn ngữ hình thể nhỏ nhặt. Chẳng bao lâu rốt cuộc nghe thấy anh run run mở miệng:

_Anh... Anh xin lỗi.

_Đúng vậy... Tôi bây giờ nhìn phụ nữ không tài nào cứng nổi, dĩ nhiên anh phải chịu tránh nhiệm rồi. - Nhìn thấy đối phương vẫn còn ngồi đó. Taehyung mất kiên nhẫn sục tính khí của chính mình: _Còn chờ đợi gì nữa? Chờ tôi mất hứng khi nhìn mặt anh sao?

Từ trên cao nhìn xuống, gương mặt ám ảnh cuộc đời cậu đã bị giấu hết dưới mái tóc mềm hơi rối. Chỉ còn lại khối thân thể cô quạnh vì trái tim khốn khổ bị đay nghiến mà yếu ớt phát run. Taehyung cố giấu đi tia đau lòng trong ánh mắt, lo sợ một giây nào đó anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên sẽ nhìn thấy toàn bộ thương xót trong đó. May mắn anh không nhìn cậu, dường như đã thuận theo cậu dìm chết mọi sức phản kháng.

_Có thể... để cách âm xong hẵng làm được không? Hoặc là về phòng anh cũng được.

Taehyung quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng có vài kẽ hở trên dưới, đồng tử sâu tối hiện lên tia hài lòng. Vốn dĩ căn phòng đã đủ cầu kỳ trong thiết kế, yêu cầu của cậu cũng không quá phức tạp nên trong một buổi chiều hơn dư sức làm xong. Nhưng hệ thống cách âm chưa hoàn thiện, là kế sách của cậu.

Taehyung tỏ ra mình thực sự cạn kiệt kiên nhẫn, ba bước thành hai tiến tới xách gáy áo Seokjin lên. Trái tim trong lồng ngực thình thịch tăng dần nhịp đập vì sự thô bạo đầy kích thích, thỏa mãn cơn đói adrenaline trên người con mồi của con quỷ tiềm thức. Một tay lật úp anh xuống giường, đôi bồng đào căng tròn vương vãi nước gần như thôi miên tâm trí cậu. Taehyung cắn chặt môi duy trì tỉnh táo, một tay dùng lực đè vòng eo nhỏ của anh xuống rất thấp, một tay lại nâng mông anh lên cao, thẳng đứng trên bắp đùi thon dài, toàn bộ thân dưới đều khuất nhục phơi bày trước mắt cậu.

_Anh còn chưa hiểu lý do gì mà tôi chuyển lên tầng 3 sao? - Taehyung gằn giọng: _Vì cả tầng 2 đó nơi nào cũng bẩn, nhất là căn phòng của anh.

Quy đầu no đủ cọ xát vài cái nơi miệng huyệt ướt át, sau đó trực tiếp đâm cả chiều dài vào. Seokjin đau đớn khẽ nức nở khi lối vào bị cưỡng ép mở ra trong nháy mắt theo quy đầu một phát đâm sâu tới tận cùng. Như cảm thấy chưa đủ, bàn tay ở hông người dưới thân vươn lên nghiêng đầu anh qua một bên, dùng lực đè chặt xuống gối. Bên miệng còn tiếp tục dùng ngôn từ tổn thương anh:

_Dơ bẩn... hệt như anh vậy.

Hàng mi dày khẽ run, Seokjin dứt khoát nhắm chặt mắt. Kế tiếp là một hồi đơn thuần chiếm đoạt. Cậu nhìn gương mặt anh đỏ bừng vì nỗi thống khổ trong cả thể xác lẫn tâm hồn, là đau đớn tuyệt đối khiến sinh mệnh anh không còn chút gì là nguyên vẹn. Nói không đau lòng là nói dối. Taehyung đau đến chết được, nhưng đây là thành quả mà cậu muốn có. Cậu biết Seokjin không thể đơn thuần vì yêu mà ở bên cậu, vì vậy cậu không còn cách nào khác. Thực sự không còn cách nào khác để anh có thể mãi mãi ở bên. Dù ai là người đau đớn đến tận cùng trong mối quan hệ này, kẻ vỡ nát nhận thức rồi biến thành thằng khờ là cậu hay anh, chỉ cần giữ được anh bên mình, cậu bằng lòng thiêu rụi lý trí của bất kì ai trên cõi đời này...

Giá như Seokjin đừng tốt đẹp đến thế. Giá như anh đừng quá hiếu thuận với cuộc sống này - với những kẻ chẳng bao giờ yêu anh nhiều bằng cậu yêu anh... Thì anh đã không phải đau khổ đến vậy, cậu cũng không cần điên cuồng tới mức chẳng thể dừng lại.

Cảm nhận được cử động khó chịu nhỏ nhoi của người dưới thân khi phần gáy bị đè ép quá mạnh, Taehyung vận động thân dưới thêm kịch liệt, như vô tình mà xê dịch bàn tay lên trên đỉnh đầu anh nhằm giảm đi chút thống khổ. Âm thanh không đổi trong phòng vì tốc độ thay đổi đột ngột này mà không kịp kìm lại tiếng rên rỉ ngọt ngào. Taehyung như sợ chưa đủ khiến Seokjin sợ hãi, bình tĩnh gọi anh:

_Khẽ thôi, anh hai cao quý của tôi. Ba mẹ gần đây chỉ hận không thể ở bên tôi cả ngày, lỡ mà họ nghe thấy sẽ không hay đâu.

Hậu huyệt sau câu này liền thít chặt một cái. Taehyung bất mãn kêu lên:

_Thả lỏng! Không được thì tự dùng tay vạch mông ra.

_Xin em. Ah, T... Taehyung... Đừng nói... Đừng nói nữa...

Seokjin nhẹ giọng van xin, sau đó đem cánh tay cắn chặt chịu đựng va chạm ác ý không ngừng vào điểm mẫn cảm nhất trong hậu huyệt, một tay ngoan ngoãn vạch ra cánh mông đón lấy động tác thô bạo của cậu. Sự phục tùng tuyệt đối này khiến cậu mừng rỡ, đồng thời trong lòng cũng càng thêm nhiều thương xót. Seokjin nào biết rằng, buổi tối hôm nay kể từ thời khắc anh đặt chân vào phòng cậu, chẳng ai trong căn biệt thự này có thể bước lên tầng 3 nữa. Tình yêu này, mưu sâu kế hiểm này được cậu dùng cả sinh mạng để đánh đổi, sao cậu có thể cho bất kì ai khả năng phá hoại đây.

Âm thanh xác thịt va chạm vang vọng khắp cả căn phòng. Bởi vì Taehyung cố ý khiến khoái cảm tích tụ quá nhanh, Seokjin không tài nào khống chế nổi lại nhanh chóng co rút hậu huyệt theo phản xạ khi bản thân sắp tới cao trào. Chẳng mấy chốc âm thanh nức nở nhỏ bé qua kẽ răng len lỏi ra ngoài. Mùi xạ hương nồng đậm hòa vào bầu không khí nóng rẫy như thiêu đốt. Seokjin đến, nhưng không vì vậy mà cậu buông tha. Thân thể ngay sau khi đạt cao trào cực kì mẫn cảm, không ngừng hút chặt muốn dừng động tác thô bạo kia lại, ngay lập tức liền nhận lấy loại va chạm càng thêm điên cuồng.

Bàn tay trên mông mất hiết sức lực mà tuột xuống, ngay cả năng lực nhẫn nhịn tiếng rên rỉ cũng dần mất đi khi mọi tế bào thần nhận thức trở nên tê dại. Seokjin ngẩng đầu rên rỉ, va chạm ác ý xuyên suốt vào điểm mẫn cảm nhất chưa một giây nào ngừng lại, thời gian dài như vậy khiến anh gần như sụp đổ. Làn da trắng nõn lúc này phủ một tầng mồ hôi lấp lánh, yếu ớt đến độ dường như kích nhẹ sẽ vỡ tan. Cảnh tượng Kim Seokjin không còn là Kim Seokjin, bị bản năng chi phối hoàn toàn khiến Taehyung thỏa mãn vô cùng. Cậu nhìn anh không chớp mắt, làn da sáng bóng ngày càng gần, đôi môi sưng đỏ mọng nước mở ra phơi bày toàn bộ đầu lưỡi thơm ngọt. Muốn hôn anh, muốn ôm anh. Bởi vì sợ bản thân sẽ không nhịn được nên cậu mới chống thẳng hai tay lên người anh, cố gắng nhịn cảm giác muốn quấn sít lấy trái tim anh bằng thân xác mình. Ngay khoảng khắc hai khuỷu tay nhói đau vì thời gian dài ép buộc căng cơ chống thẳng bỗng co lại không đúng cách, Taehyung mới có thể lấy lại chút lý trí, vội vã cúi đầu nhìn đôi bồng đào bị va chạm đến đỏ bừng của anh. Một tay vội vàng tóm lấy tấm chăn dày kế bên phủ lên thân thể người bên dưới.

Sau cùng, cậu hung hăng tiến nhập thêm một lúc, dày vò như vậy đã đủ mới chịu xuất ở nơi sâu nhất trong trực tràng. Dịch thể bỏng rát khiến thân thể Seokjin run rẩy một trận, đôi môi căng mọng nức nở một tiếng giữa chuỗi âm thanh thút thít kì quái.

Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế hưởng thụ dư vị khoái cảm, nhìn tấm chăn màu đỏ nâu phủ lấp thân thể anh chỉ chừa lại thân dưới đang hầu hạ cậu. Đầu óc hơi rối suy nghĩ một lúc mới nhận ra, âm thanh thút thít ấy thì ra còn lẫn thêm chút nghẹn ngào, tiếng nức nở nhỏ bé theo đó cũng không còn thẫm đẫm tư vị tình dục nữa.

Vì Seokjin khóc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro