12. Chuyển biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không đâu, em muốn thế này cơ" Vừa nói Taehyung vừa cầm ly sữa lạnh ngắt đổ vào ly cafe nóng. Một cách tự nhiên, 2 tay cậu bao lấy đôi tay anh đang để trên ly cafe sữa, đưa lên miệng, uống một ngụm

" Ồ, khá hơn rồi này" Taehyung đúng là không thích vị đắng của cafe nhưng nếu thêm sữa thì mùi vị không tệ nhỉ?

Một bên cảm thán còn một bên là bất động, anh thực sự sững sờ trước hành động thân mật của cậu. Cảm giác sau đó chính là sung sướng, sung sướng đến nỗi anh nói năng hỗn loạn, lắp bắp hồi lâu không được một câu hoàn chỉnh.Tay anh và tay cậu cùng một chỗ rồi.

" N..n..hưng k..không phải là e..em không uống được cafe hả?"

" Em chỉ không thích vị đắng của nó chứ không phải hoàn toàn không được, nếu thêm chút vị ngọt thì có thể"

" Hoá ra là vậy à" Vậy ra cậu có thể uống cafe nhưng nó phải có vị ngọt đậm hơn,
có vẻ cậu đối với vị ngọt không chỉ là thích nữa, đó hẳn là đam mê luôn rồi. Đang lúc SeokJin suy nghĩ rằng anh có nên làm một chiếc bánh kem vào cuối tuần sau hay không trong khi bước chân đều đặn theo sau lưng cậu về nhà thì Taehyung chợt lên tiếng.

" Hyung à, tay anh có mùi ngọt lắm ấy, mùi dâu tây đúng không, em rất thích nó đó" Bước chân SeokJin khựng lại  ngay sau đấy, cậu thích nó , " nó" ở đây là ý gì chứ, là tay anh hay là dâu tây hay cả hai?

Thấy SeokJin bỗng dưng không bước tiếp nữa, Taehyung tò mò mà quay lại nhìn.
" Sao vậy hyung, sao anh dừng lại, đi nhanh lên nào, em đói lắm rồi"

Vừa nói cậu vừa bước đến gần, đưa bàn tay to lớn trong ống tay dài ra, kéo những ngón tay anh vào trong đó nắm thật chặt và đi một mạch không để ý một người đã ngốc lăng đờ đẫn.

Cậu ấy, nắm tay anh rồi, tay cậu thật ấm, thật mềm, thật thích quá, như phản ứng tự nhiên, ngón tay cái của anh xoa xoa mu bàn tay của cậu, đáp lại cũng là một " cái thật chặt", anh biết chứ bây giờ anh đang nhìn vào gáy cậu bạn kia mà cười ngây ngô như thiếu niên phải lòng ai đó lần đầu, chỉ cần cậu có cử chỉ như vậy thôi cũng khiến anh cảm giác được hạnh phúc ngập tràn rồi.

Sau lần này, anh lại biết thêm chút ít nữa về Taehyung rồi, cậu thích ăn dâu tây, phải nói là cực kì thích nên trên người anh bây giờ trên dưới cao thấp đều là cùng một mùi " dâu tây" . Và cũng sau lần này, thói quen mới hình thành của anh là đứng  dưới cây hoa lê tuyết ven đường, bầu bạn cùng con số trên cột giao thông chờ cậu tan.

Taehyung cũng gặp không ít câu chuyện dở khóc dở cười sau khi " tiên tử" bất đắc dĩ hạ phàm trước cổng trường cậu ví dụ cậu sẽ được nghe những biệt danh "mĩ miều" của anh như Mỹ nam lê tuyết, Thiên thần tóc nâu, vân vân mây mây từ không chỉ miệng của tụi con gái mà còn từ lũ con trai. Hay thỉnh thoảng sẽ bị chặn ở trước cửa nhà vệ sinh để bị " tra khảo" rằng Tên anh là gì? Anh đang ở đâu? Số điện thoại của anh là mấy? thậm chí bị gán cho mấy hộp quà cùng với thư tình nhờ gửi hộ.

Khiến cậu quả thực rất đau đầu giải quyết. Tại sao cậu phải giải quyết ư ? Tại vì cậu muốn bảo vệ anh, muốn anh không gặp rắc rối và có thời gian riêng tư cho chính mình, cậu đơn giản nghĩ vậy nhưng sao cậu không hài lòng với cách giải thích ấy và có gì lấn cấn vậy nhỉ? Vì anh là anh trai cậu? Chắc vậy rồi.

Và không chỉ SeokJin có thói quen mới mà Taehyung cũng có thói quen mới, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, cậu sẽ chạy đến thật nhanh kéo đôi tay lạnh lẽo bao lần như một kia nắm gọn và chôn thật sâu vào trong túi áo cậu. Cảm giác đôi bàn tay thon dài ngọt ngào của anh được sưởi ấm bởi nhiệt độ của cậu. Cậu đây có chút thành tựu thoả mãn.

Đôi khi lười nấu cơm, trên đường về hai người sẽ đi ăn mì tương cùng chả cá nóng, hay tấp đâu đó ăn thịt nướng cùng nhau uống rượu, tám chuyện về công ty, về chuyện ở lớp, cuộc sống như vậy chính là điều cả anh và cậu đều mong muốn, nhưng với thân phận hiện tại ở bên cậu, anh, có chút bất mãn. Khi những lần đặt tay trước ngực, mỉm cười trước chậu hoa nhài và đứng thật lâu trước căn phòng ấy đang giảm đi, nhưng cậu có thể tiếp nhận không? Anh có thể mở lời không?

" Taehyungie, với em, anh là gì?" Đôi mắt mông lung của SeokJin đang chăm chú quan sát hơi thở đều đặn của cậu ở phía đối diện đã gục mặt xuống bàn vì cơn say.

" Cái anh này thật buồn cười quá đi, anh là anh của em, là người em yêu quý và rất kính trọng" Taehyung bỗng dưng tỉnh lại, giật phắt mình, đấp tay xuống bàn cái bốp , trả lời câu hỏi của anh ra vẻ đó là một điều thật xàm xí và vô lý nhất cuộc đời.

" Không đúng" Anh biết cậu say đến không biết trời đâu đất đâu nên chẳng ậm ừ như những lần cậu gọi " anh trai"  nữa mà phản pháo.

" Sao lại thế được chứ, không lẽ anh là người yêu em?" Vừa cười cậu vừa nói như thể đó là điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả.

" Đúng rồi Taehyungie, anh yêu em nhiều lắm" Chẳng ngần ngại SeokJin tiến đến bên tai cậu, thì thầm thật nhỏ, thật nhỏ, tha thiết và chắc chắn. Chẳng biết anh lấy đâu ra can đảm mà lại hành động vậy? Có lẽ bắt nạt cậu đang say và anh tường tận rằng cậu sẽ quên sạch bách những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm sau? Nhưng chắc còn nữa nhỉ, rằng tình yêu của anh chẳng thể kiềm nén nữa rồi, anh muốn nó được vang lên, được đáp lại và được chiều chuộng.

Anh biết không được nhưng anh điên rồi, anh yêu cậu đến điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro