13. Cô Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành động tiếp theo của anh làm chính anh nghĩ lại cũng phải thảng thốt, anh, thế nhưng lại áp môi mình lên đôi môi ấm nóng của cậu.

Đặt lên, miết và mút thật nhẹ nhàng, cẩn thận, tỉ mỉ như khung cảnh anh đã tưởng tượng hàng trăm lần khi ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo ngắm nhìn cậu ngủ vào mỗi sáng, anh có thể ngửi được mùi rượu cùng mùi bạc hà mát lạnh, anh có thể nếm được vị đắng, vị chát và một chút ngọt ngào từ đôi môi cậu. Run rẩy nhắm mắt, cảm nhận khoảnh khắc này, khoảnh khắc anh khao khát đến bần thần, thật hèn nhát khi thanh toàn ham muốn trong hoàn cảnh này, nhưng thứ anh muốn không phải rất đáng giá khi phải đánh đổi lòng tự trọng hay sao.

"Hyungie, anh làm cái gì thế chứ?"Ngay sau khi đôi môi anh rời khỏi, đôi môi kia đột nhiên bật lên câu hỏi nghi vấn, 2 đôi mắt mở to chằm chằm thu lại bóng hình người đối diện. Có Chúa mới biết tim anh đang đập rộn ràng và hơi thở vương vấn mùi bạc hà còn đọng lại của cậu đang gấp gáp đến thế nào.

Bình tĩnh dò xét lại khuôn mặt Taehyung đang méo xệch cùng đôi mắt bất mãn đong đầy nước mắt bị che khuất bởi hàng tóc mai loà xoà, có vẻ như cậu không hề hay biết việc vừa xảy ra. Thở phào nhẹ nhõm, SeokJin nhanh chóng thu dọn đồ đạc của cả hai, đỡ cậu dậy để về nhà.

" Không có gì hết Tae à, về thôi em, có đi nổi không?" Một tay ôm thắt lưng cậu, một tay lỉnh kỉnh đồ đạc, may mắn quán ăn này cách nhà không xa lắm nếu không chắc anh chống đỡ không nổi. Cậu nặng quá đi mấtttt.

Khó khăn một hồi mới lôi kéo nhau vào được trong thang máy. Đang nặng nhọc đỡ lấy thân cậu đến trước cửa nhà, tầm mắt SeokJin bỗng đình chỉ khi nhìn thấy bóng hình của một cô gái đứng ngay trước cửa nhà anh và cậu.

Dường như cô gái ấy cũng nhận ra ánh mắt của anh nên cũng đáp lại bằng cái nhìn dò xét, và nó bỗng tươi vui hẳn lên khi dừng lại khối thân thể trên tay anh.

Cô gái này thực sự rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với 2 má bầu bĩnh, chiếc mũi thanh thoát và điều khiến anh phải thảng thốt chính là đôi mắt đen láy, to tròn dưới hàng mi cong dài. Bận một bộ đầm trắng với hoạ tiết hoa liti màu hồng, với phần chiết eo vừa vặn càng khiến cô trở nên yêu kiều, trong sáng.

"Cho hỏi, cô là ai vậy?" Vẫn là SeokJin mở lời trước để chấm dứt thời gian dò xét kia.

" A, xin lỗi anh, em tên là Yullie, bạn của Taehyung, đến tìm cậu ấy có chút việc, anh hẳn là bạn của cậu ấy ạ?" Rất đầy đủ, rành mạch, vừa đáp cô vừa nở một nụ cười tươi như ánh ban mai rực rỡ . Nụ cười này quả thực rất ngọt ngào.

" Hiện tại thì chắc không được đâu, cậu ấy cần nghỉ ngơi, cô có thể đến vào lúc khác được không?" Đừng hỏi anh tại sao không trả lời câu hỏi của cô về mối quan hệ của cả hai, anh, không thể chấp nhận và dối lòng của mình được.

Cô rất xinh xắn, rất lễ phép nhưng không hiểu sao từ tận đáy lòng anh lại có cảm giác sợ hãi, không muốn tiếp xúc thân mật với cô gái này.

"Dạ được ạ, nhờ anh chăm sóc cậu ấy thật tốt, em xin phép và hẹn gặp lại vào một ngày khác" Không thắc mắc, cũng chỉ nhận lời và đáp ứng ra về, có vẻ cô gái này được nuôi dạy rất tốt.

" Không có gì, đây là việc tôi phải làm,hẹn gặp lại" Cô khéo léo nhưng cô có chắc cô thân thiết với Taehyung hơn anh hay không mà dùng " nhờ" ở đây? Khoan đã nào, anh đây mà lại ăn dấm chua sao? Vốn dĩ chỉ là một cô gái đến tìm cậu có việc mà anh lại hơn thua như đàn bà con gái thế này, thật chẳng ra làm sao cả.

Nhìn hình dáng cô gái kia đi khuất trong thang máy, anh bình ổn lại tâm trạng, mở cửa đỡ lấy cậu vào nhà.

Sắp xếp mọi thứ cho cậu xong xuôi, anh lo đến phần của mình, trong lúc lau tóc anh sực nhớ lại chuyện khi nãy và bỗng nhíu mày suy nghĩ. Khi cô gái kia bước qua anh, anh ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, rốt cuộc là mùi gì kia chứ?

Đau đầu một hồi cũng không nhớ ra, bứt rứt anh xuống gường ra phòng khách lấy nước uống, ngó thấy ban công chưa đóng cửa, anh bèn đặt cốc nước trên tay, chầm chậm tiến ra, bước chân của anh khựng lại ngay tức khắc, đúng, đúng là mùi này rồi, mùi hoa nhài toả ra từ ban công, cây mà cậu nâng niu chăm sóc là cùng một mùi trên người cô gái kia. Mặc dù trên người cô gái ấy có lẫn thêm hương nước hoa khiến anh bối rối nhưng chính xác là mùi này rồi.

Anh chợt bàng hoàng, suy nghĩ có thể nào? Nhưng cậu nói " Chúa đã bắt cô ấy khỏi cậu" rồi kia mà, đúng, không thể nào như vậy được. Chỉ là mùi hương thôi mà, người giống người không có gì lạ cả, đúng, SeokJin chỉ người giống người mà thôi.

Lặng kẽ đóng lại cửa kính, kéo tấm rèm lại cẩn thận, toan về phòng, nhưng cánh cửa gỗ đen to lớn phía đối diện lại khiến anh tò mò. Phải chăng mở nó ra, mọi thắc mắc của anh sẽ được giải đáp. Và anh lại kiếm đủ lí do cho tính tò mò của mình rằng anh đặt cược nếu cậu tin tưởng vào anh, cánh cửa đó sẽ mở còn nêu không, anh quả thực thất bại.
        ___\\\\\\ phân cách đây/////____
Thực ra mình định updete chap này từ 4,5 hôm trước nhưng wattpad của mình bị hỏng, lúc được, lúc không, tức ghê ㅠㅠ.
Mình không biết giải quyết nó như thế nào ( có ai biết giúp m với)
Còn nếu không thì đành canh me lúc nó được thôi ㅂㅈㅂ
ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro