37. Em Yêu Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Jinie? Anh có điều muốn nói với em sao?" Tông giọng trầm thấp của TaeHyung vang lên trong khoảng không nhuốm màu cam cháy caramel ngọt ngào buổi chiều tà, bước chân vội vã chẳng may đạp phải những bông hồng tím lựng vì lưu luyến con người mà chen chúc lên miền đất sỏi đá mạnh mẽ sinh trưởng.

Chỉ là cánh hồng mạnh mẽ ấy không đủ để khiến tâm TaeHyung rung động bằng bóng lưng trước mặt. Cảnh sắc nơi này như sinh ra để phục tùng một mình anh. Mặt trời rực cháy vì bóng đêm mà trở nên nhu mì mềm mại phủ xuống từng bông hồng một màng cam long lanh đến lạ kì. Tiếng chim, tiếng gió lay động lá cây cũng vì mái đầu đen chuyển động mà ngại ngùng e thẹn hôn lên tóc đen mềm mượt từng hồi từng hồi dịu dàng.

Jinie của cậu ngồi bó gối trên gốc cây sồi già cỗi, ngón tay thon dài lướt trên mặt đất nâu vô định. Anh hình như lại xinh đẹp hơn mất rồi, áo mi đỏ rộng thùng thình tung bay cùng làn gió đang quấn quýt khiến vòng eo mảnh khảnh càng trở nên gầy yếu, làn da trắng sứ hôm nay còn vương chút hồng căng mịn, đôi môi đỏ hồng ngọt ngào chu lên rồi lại hạ xuống bất mãn theo từng chú kiến vì chăm chỉ mà làm cho thành quả của anh chẳng ra hình.

Có thể vì quá chăm chú nên cậu chẳng nghe được tiếng anh đáp lại nhưng nếu anh có đáp lại thì ngẩn ngơ của cậu bây giờ cũng sẽ làm anh một hồi bất mãn nữa cho xem. Đến khi đôi môi ấy hé nở nụ cười thoả mãn cậu mới không kìm nén được mà ôm lấy anh trong vòng tay, thủ thỉ hờn dỗi với anh rằng " Jinie của em hôm nay sao vui quá? Phải chăng vui quá mà không nghe thấy tiếng em, huh?"

" Không phải là tại cậu Kim đây nói quá nhỏ nên không đến tai anh sao? Sao lại trách móc anh?" SeokJin của cậu cũng chẳng vừa, anh nói nhẹ lắm nhẹ đến chọc lòng cậu ngứa ngáy đến mặc dù có vô lý cũng buông gươm giáo đầu hàng trước anh.

" Đúng, đúng chính là em nói nhỏ quá khiến anh không nghe thấy. Vậy em bồi thường cho anh được không?"

" Nhưng mà TaeHyung ah, bây giờ không được, anh phải đi đến một nơi rồi"

" Anh đi đâu chứ? Chúng ta cùng nhau đi có được không?"

" Đi đến một nơi cả hai ta chưa từng đến, anh cũng không biết ở nơi đó đón chào anh như thế nào nhưng mà nơi đó có người thân của anh nên anh sẽ vui vẻ khi ở đó thôi, em đừng lo nhé"

" " em đừng lo nhé" vậy là em không thể cùng anh đi được hay sao?"

" Không, TaeHyung, không thể, em có việc phải làm ở đây đúng không? Anh hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi, anh có thể rồi, TaeHyung. Anh sẽ thật vui vẻ và sẽ nhớ em nhiều nhưng TaeHyung đừng nhớ anh nhiều quá nhé cũng đừng buồn phiền khi không có anh, anh sẽ vẫn ở đây bên em thôi, không xa đâu, ngay đây, ngay đây thôi vậy nên cũng đừng tìm kiếm anh nhé. TaeHyung??? Đừng ôm anh chặt thế chứ, em sao vậy?"

SeokJin của cậu đang nói gì thế, là chia ly sao? Nhưng ai cho phép anh?

" Kim SeokJin, anh đang nói gì vậy? Anh đi đâu? Nói em nghe không em sẽ đi cùng anh dù anh có cho phép hay không"

" Nghe anh nói, TaeHyung, chỉ là anh sẽ bên em trong hình dạng khác thôi, em chỉ cần ngoảnh đầu lại sẽ vẫn thấy anh kề cạnh, dõi theo từng bước em đi trên con đường còn lại, được chứ?"

" Nhưng em không muốn 2 chữ dõi theo cái em muốn là nắm tay đồng hành, không thể sao anh, hửm?" Giọng cậu như lạc đi, vòng tay ôm siết anh chặt để anh không thể rời ra cậu, cậu biết rồi, cậu biết nơi đó là gì, nơi của những thiên thần.

" Không, Anh xin lỗi nhưng ngàn vạn lần không thể TaeHyung, anh yêu em, anh yêu em, yêu em rất nhiều" Cậu nghe được tiếng SeokJin khóc, đôi má hai người kề nhau cũng ướt nhoà, cậu ôm anh, hai người đang đan tay với nhau nhưng sao lại trống rỗng thế này, đôi mắt cậu ngẩn ngơ  nhìn thân người SeokJin phai nhạt dần, rồi đôi bàn tay cậu đang nắm cũng dần hoá thành hư không, hình ảnh cuối cùng của SeokJin chính là đôi mắt đong đầy nước nhưng lại cong cong hình trăng lưỡi liềm như đang cười lại như đang khóc.

Anh biến mất cũng là lúc thiên nhiên chẳng còn nhân từ, từng nụ hoa héo mòn bay theo gió cuồn cuộn giận giữ, trời đổ mưa rào rửa trôi giấu vết một thiên thần đã từng ngự trần, bóng đêm như nuốt chửng lấy thân người đang gào thét ai oán với nỗi đau khôn cùng, đôi môi run rẩy chỉ biết khàn khàn kêu gọi thiên thần quay trở lại, để nói cùng thiên thần một lời thú tội đầy ngọt ngào nhưng muộn màng quá " Em Yêu Anh, Em cũng yêu anh rất nhiều".

_ TaeHyung mở choàng đôi mắt tỉnh giấc với nỗi đau còn sít sao trong lồng ngực, mặt lã chã nước mắt cay xè cùng đôi bàn tay run rẩy, khoé miệng cậu vẫn không tự chủ mà lặp lại câu nói kia.
" Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, Kim SeokJin"

" TaeHyung? Anh nói gì vậy? Anh gặp ác mộng sao? Có cần em bật đèn không?" Tiếng Yullie cất lên khiến TaeHyung có phần hoảng loạn, chuyện gì vừa xảy ra? Cậu cư nhiên lại mơ thấy ác mộng, một cơn ác mộng ngọt ngào. Ngọt ngào vì nó có anh và ác mộng vì nó cướp anh đi. Cuối cùng thì cậu cũng tỏ rồi, không vướng mắc, không mơ hồ, không mông lung. Cậu chính là Yêu Anh, Cậu Yêu Anh rất nhiều.

Vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi cùng khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, lên tiếng ngăn cản Yullie bật đèn và trấn an cô bình tĩnh. Căn phòng một lần nữa trở nên yên ắng, nhưng lòng TaeHyung lại cuộn trào một nỗi bất an, tại sao cậu bỗng dưng lại mơ như vậy? Tại sao SeokJin của cậu lại đau đớn đến thế? Anh có đang gặp chuyện gì không?.

              ________•••••••_______

" Hyung? Hyung? Anh nghe em nói không? Anh thấy đỡ hơn chưa?" NamJoon lo lắng muốn điên đầu vì anh của cậu đột nhiên phát bệnh trên xe.

Hôm nay như đã hẹn trước, hai người đi đến nhà người giúp việc cũ họ Lee, khi đến trước cổng nhà bà ta đang định bước ra thì anh đột nhiên túm chặt lấy tay cậu, thắc mắc quay lại nhìn thì thấy mặt anh đang đỏ lựng và cố gắng hít thở. Cậu biết bệnh của anh nên chẳng cần nghĩ ngợi đã khởi động xe mà tức tốc chạy về bệnh viện. Trên đường đi cậu cố gắng trấn tĩnh anh nhưng không hiệu quả, cậu đã chứng kiến anh cậu quằn quại với cơn ngứa xe họng đến nôn thốc nôn tháo những cánh hoa xanh ngắt dính chặt lấy nhau bởi máu đỏ tươi. Đau đớn, lo lắng nhưng điều cậu phải làm là bình tĩnh đưa anh đến bệnh viện.

SeokJin đã hôn mê 6 tiếng đến tận đêm muộn mới có dấu hiệu tỉnh lại. Anh cậu sẽ không vô cớ phát bệnh nếu không liên quan đến người nọ, hẳn anh ấy đã thấy gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro