38. Min Yoongi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: chap này có chút kinh dị nha mấy nàng, nếu ai không đọc được có thể pass 😅😅😅😅
SeokJin mê man trong cơn mộng mị hồi ức, anh nhớ mùi hương của Lee Yullie, anh nhớ gương mặt cô gái ấy, vẫn xinh đẹp như ngày nào chỉ là thêm chút sắc sảo và quyến rũ của sự trưởng thành. Anh đã từng nhẫn nhịn vì cô gái ấy quá mong manh, anh đã từng nhẫn nhịn vì cô gái ấy vô tội, và cái anh cầm lòng nhất: cô gái ấy là tất cả của người anh thương. Anh đã luôn cất vào góc tối nhất không muốn khơi lên cũng không muốn màng đến. Anh thu nhỏ ba chữ Lee Yullie lại, cố gắng xem nhẹ để bản thân không nổi lên lòng đố kị lao đến và bóp chết cô gái ấy.

Nhưng cô gái à, hình như ông trời cho chúng ta gắn chung một người đàn ông còn cho chúng ta một sự ràng buộc. Giá như ông ấy bỏ quên em trong vòng tròn oán hận này thì tôi sẽ ngọt ngào với em hơn rồi, xinh đẹp của TaeHyung ạ.

NamJoon rùng mình với gương mặt của SeokJin hiện tại, ánh đèn vàng đổ bóng trên gương mặt hốc hác, đôi mắt sáng quắc khinh bỉ nhìn vào tập hồ sơ. Vào buổi tối hôm ấy, ngay khi vừa tỉnh dậy sau cơn mê man anh đã bất chấp lời khuyên của bác sĩ mà lập tức quay về công ty. Cậu biết anh đã nhận ra điều gì đó và có vẻ như không hề đơn giản, chẳng cần cậu phải suy nghĩ quá lâu anh đã giao nhiệm vụ.

" Hyung? Tiếp theo là gì?"

" Nếu em muốn chơi đùa thì tiếp tục như kế hoạch, còn Lee Yullie để anh, có vẻ như cô ta cũng đang rục rịc rồi, dặn dò Park Jimin cẩn thận"

" Vâng, em hiểu rồi. Nhưng mà Hyung à Anh định để JungKookie của em ở đó đến bao giờ?"

" Thằng bé có việc cần làm bên đó nên em không cần phải hỏi"

" Nhưng mà hai người có việc gì giấu em đúng không?, em hỏi thế nào em ấy cũng không nói" NamJoon có chút oán hận nhìn anh mình, nhiệm vụ của JungKook là chăm lo cho SeokJin Hyung nhưng giờ Hyung ấy đang ở đây thì JungKookie của cậu ở bên đó làm gì chứ, vì kế hoạch sắp tới cậu không thể bay đến Toronto. Điều làm NamJoon khó hiểu nhất là khi hỏi 2 con người này lí do thì cả 2 đều không hé miệng nửa lời, con Thỏ kia chưa từng giấu giếm cậu bất kể điều gì ấy vậy mà lần này lại như thế.

" Em sẽ được biết sớm thôi nên đừng hỏi anh nữa đi, cái thằng nhóc này"

" Thôi được rồi, em sẽ tin tưởng vào từ sớm kia của anh, nhưng con Thỏ béo kia phải bị trừng phạt"

" Không liên quan đến anh là được, ra ngoài đi, anh có điện thoại" Tiếng chuông điện thoại như cứu lấy trái tim thấp thỏm của SeokJin, anh không giỏi nói dối đặc biệt là nói dối NamJoon, thằng bé sẽ phát hiện ra ngay cả khi chỉ nhìn được biểu cảm gương mặt. Nhìn đến tên hiển thị trên màn hình hơi thở vừa lấy lại bình thường của SeokJin lại trở nên dồn dập. Tại sao lại là cậu ta chứ?

Nhịp tim SeokJin rung lên từng hồi theo tiếng chuông điện thoại, vẫn còn đang đắn đo xem có nên nhận điện thoại hay không thì chợt nghe thấy âm báo tin nhắn.

" Tôi biết là anh, Kim SeokJin. Tôi gọi vì muốn gặp anh, nếu có thể thì hãy gặp nhau. Min Yoongi"

Ngắn gọn nhưng đầy đủ chính là phong thái làm việc của Min Yoongi. Đừng hỏi tại sao SeokJin lại biết cậu ta, những ai thân cận bên TaeHyung thì đương nhiên anh cũng sẽ biết đôi chút huống chi Min Yoongi này còn không hề tầm thường.

" Được, hẹn cậu ngày mai"

SeokJin cũng rất tò mò xem một con người không màng thế sự như cậu ta sẽ gặp anh để làm gì.

____________________________

" Cậu muốn gặp tôi?"

Hai người chính là nhìn nhau từ lúc bước vào cho đến khi cà phê đã nguội lạnh, SeokJin còn cảm thấy nghi hoặc Có phải cậu ta là người hẹn anh hay không vì thái độ im lặng kia, cảm thấy quá khó chịu nên anh đã lên tiếng mở lời trước.

" Tôi chỉ là đang quan sát xem con người làm Kim TaeHyung điên đảo bấy lâu nay như thế nào".

Bất chợt nghe thấy tên người ấy từ miệng người khác làm SeokJin có chút đứng hình. Chuyện của anh và cậu, cậu ta cũng biết sao? Là do cậu ta quá phận tìm hiểu hay là cậu ta quá thân cận với TaeHyung nên biết. Mà hai từ điên đảo kia nghĩa là gì cơ chứ?

" Cậu...."

" Bỏ đi, hôm nay tôi hẹn gặp anh không phải vì chuyện này".

SeokJin định lên tiếng hỏi cậu ta nhưng chưa kịp đã bị ngắt lời, mặc dù chưa được giải đáp nhưng anh tin nếu là Min Yoongi nó sẽ là vế thứ hai.

" Vậy cậu gặp tôi là muốn nói?"

" Về gia đình nhà họ Lee"

Đôi mắt SeokJin trừng lớn nhìn gương mặt bình tĩnh của Yoongi, đôi tay thon dài trắng nõn xoay xoay tách cà phê thỉnh thoảng miết nhẹ trên thành như đang sắp xếp câu từ để trả lời hoặc đơn giản chỉ vì hứng thú với biểu cảm của anh.

Rốt cuộc cậu ta là ai? Cậu ta biết những gì về anh? Về mối quan hệ của anh và TaeHyung? Anh bắt đầu cảm thấy con người trước mặt này so với lời đồn còn sâu không rõ tâm hơn.

" Nếu anh có hứng thú về quá khứ của Lee Yullie và Lee Changguk thì hãy bớt chút thời gian cho tôi, Tổng Giám Đốc Kim".

Câu nói trên nếu nói là câu nói ép buộc thay vì câu hỏi ý sẽ hợp lí hơn, cậu ta là đang buộc anh nhưng đối tượng cậu ta dùng để câu anh cũng quá hấp dẫn đi, vậy thì để xem mồi câu của cậu ta sẽ cho con cá là anh đây là ngon hay dở.

" Tất nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng, Giám Đốc Min"

" Chắc anh cũng biết nhỉ? Lee Changguk là con nuôi của gia đình nhà họ Lee, anh ta " có tiếng" với vẻ ngu ngơ, ngờ nghệch như đứa trẻ không hiểu chuyện và trời cũng biết phú ghê gớm khi cho anh ta một gương mặt không khác gì một thằng đần.
Nhưng mà một người có lòng dã tâm ghê tởm như Lee Changmin sẽ nuôi một thằng đần? Chắc chắn là không. Ông ta giam anh ta như một con tốt và con tốt này cần được nuôi dưỡng và che đậy. Vì cần được nuôi dưỡng nên ông ta phải tìm đến một tên mọt sách, biết mọi thứ và nội tâm cũng chỉ là một tên mọt sách không hơn. Tên mọt sách được đưa về nhà họ Lee với lời dụ dỗ " Nếu muốn có quyển sách này hãy theo ta", với lời mời như vậy mà tên đó không đi thì hắn đã không là một tên mọt sách.
Nếu phải miêu tả thì tên đó có đeo cặp kính dày cộp, tóc tai dài bù xù và trên tay lúc nào cũng là sách.
Và anh biết nội dung của việc " nuôi dưỡng" ấy là gì không? Là tên điên Lee Changguk kia là con hổ còn tên mọt sách kia là miếng thịt. Con hổ chơi đùa với miếng thịt, quan sát, gầm gừ, dày vò rồi tung hứng miếng thịt theo đúng nghĩa đen.
Tên mọt sách trở thành thú vui tiêu khiển của Lee Changguk, hắn bày ra đủ trò với trí óc của một tên man rợn biến thái chứ chẳng phải của một con người từ ăn thức ăn của chó đến đánh cược với bọn người làm xem tên mọt sách đó rơi từ tầng 3 xuống có chết không nhưng mà biết sao được số phận của tên đó cũng quá dài, không chết, bị gãy xương chân và bị chúng nó nhấc lên thả xuống hồ bơi có lẫn nước muối.

SeokJin gần như không thể mở lời trước lời kể của Min Yoongi vì nó quá dã man. Anh và NamJoon cũng đã nghĩ đến việc này nhưng không ngờ tới câu chuỵen đằng sau còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.

" Chưa hết, hắn còn chơi trò chôn sống tên mọt sách, cho tên mọt sách vào một chiếc quan tài và chôn xuống đất, vẫn là trò cá cược với bọn người làm " nếu tên chó kia chết các ngươi được sống nhưng nếu hắn còn sống các ngươi sẽ chết, và chết không toàn thây". Chẳng biết sức mạnh phi thường đến thế nào, tên đó bò ra được và đúng là ông trời chẳng dễ dàng đến thế, bọn người làm kia vì muốn sống nên phải ở lại canh, đến khi thấy tên mọt sách kia ra được đã xúm vào đánh hắn đến chết.
Nhưng mà hahaa tên đó không chết. Anh thấy buồn cười không, Tổng Giám Đốc Kim, tên đó không chết còn trốn thoát được với cái tên mới Min Yoongi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro