41. Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Trước khi vào chap tôi có 2 vấn đề muốn nói với các nàng đây
Thứ nhất là trả lời cho câu hỏi ở chap trước: tôi không muốn các nàng sau khi biết tuổi tôi rồi sẽ mất đi sự tự nhiên khi trò chuyện, sẽ quan trọng hoá vấn đề trên dưới mà e dè nên tôi sẽ giấu năm sinh nha, nhưng mà tôi sẽ không đánh trống bỏ dùi đâu 😂 tuổi của tôi đã đầu 2 rồi và tôi đang học đại học. Tại sao tôi lại đoán là mọi người sẽ bất ngờ vì tôi thấy bản thân nói chuyện hoặc mấy câu lảm nhảm với các nàng rất teen và cũng hay dùng icon nữa nên chắc nhiều cô gái nghĩ tôi học cấp 3 hén? 😂😂🤣🤣 Chỉ là tôi muốn trẻ lại thôi ấy mà ㅠㅠ
Còn thứ 2 thì mọi người biết rồi đó, tình hình dịch bệnh bây giờ căng thẳng quá, nên ra đường nhớ phải bảo vệ bản thân đầy đủ, luôn mang khẩu trang và nước sát khuẩn bên người nếu có chuyện bắt buộc phải ra ngoài còn không thì hãy chăm chỉ ở nhà nhaaaaaaa. An toàn nhé, các cô gái của tôi!!!
  ____________________________
WARNING: Chap bày hơi nhạy cảm xíu, cũng là lần đầu tôi viết cảnh này nên ai dưới tuổi 16 không nên đọc và có gì mọi người góp ý tôi sửa nhé, rất cần sự góp ý vì đây là lần đầu tôi làm ㅠㅠ.

" Sao thế, NamJoon?.... Ừm, Ừ, anh biết rồi, anh đang đi ăn với bạn, sau khi về anh sẽ ghé".
SeokJin vừa để điện thoại giữa vai và tai nói chuyện với NamJoon vừa rửa tay, chiếc gương sáng loáng phản chiếu gương mặt xinh đẹp trắng xanh, mái tóc đen rủ trước trán càng làm khuôn mặt amh trở nên mềm mại, nhẹ nhàng. Áo sơ mi trắng bên trong cùng cardigan bên ngoài làm thân hình anh mảnh khảnh càng thêm gầy gò.

Hôm nay anh có hẹn đi ăn cùng Yoongi, đơn thuần theo đúng nghĩa đen là đi ăn không vướng bận chuyện khác, định rửa tay rồi trở lại nhưng NamJoon điện nói có chuyện quan trọng nên anh suy tính chào Yoongi một tiếng rồi rời đi luôn.

Tay chạm nắm cửa SeokJin chợt khựng lại vì nghe được giọng nữ có phần quen thuộc.
" Anh sao thế? Sao lại hút thuốc? Không phải em đã nói là bỏ thuốc đi hay sao?" Tông giọng mềm mại, ngọt nhẹ của Lee Yullie phủ một tầng lo lắng quan tâm đến người nọ.

Chưa nghe được giọng người đối diện nhưng SeokJin phần nào cũng đoán được người nọ là ai rồi, ông trời cũng thật biết cách trêu ngươi nhỉ? Cũng trùng hợp quá rồi. Chuẩn bị tâm lí chính là chuẩn bị rồi nhưng khi nghe được chất giọng từ tính quen thuộc của cậu với lời đáp đầy ngọt ngào dành cho cô gái " Chỉ là anh cảm thấy trong đó bức bối nên ra ngoài hít thở và bầu bạn với nó thôi, em không phải lo lắng đâu, anh sẽ bỏ mà" của cậu làm anh có chút mất khống chế đỏ mắt.

Nếu có thể, nếu có thể chỉ còn một chút hi vọng anh cũng sẽ mạnh mẽ tông cửa ra ngoài mà dành lấy sự quan tâm từ cậu nhưng có lẽ anh nên thu mình lại sẽ tốt hơn.

Giọt nước mắt đầu tiên chạm xuống sàn cũng chính là lúc anh để mặc bản thân thoả thuê với cảm xúc hiện tại. Anh kiên cường, đúng. Nhưng anh muốn yêu đuối với một mình cậu, chỉ riêng mình cậu mới có thể làm cho anh dễ dãi với cảm xúc thế này, chỉ mình cậu mới khiến anh cảm thấy cảm xúc của anh rẻ mạt đến nhường nào, rẻ mạt đến mức không chạm cũng khiến anh vỡ vụn.

Tai anh ù đi vì nước mắt tuôn dài, chỉ loáng thoáng nghe được đôi tình nhân nam một câu nữ một câu dìu dắt nhau rời khỏi.

Khóc đủ rồi, người cũng đi rồi nên trở về thôi. Trấn tĩnh lại bản thân, sửa sang lại mái tóc đã vương chút nước cùng cổ áo sơ mi ướt đẫm, về thôi nào, cậu chàng dễ dãi.

Nở nụ cười ngây ngốc, dứt khoát mở cánh cửa bị anh tựa đến ấm nóng. Ùa đến khoang mũi một mùi hương nam tính hung hăng xâm chiếm lấy buồng phổi, quen thuộc, quen thuộc đến anh muốn khắc cốt ghi tâm. Sao cậu lại đứng kia thế?

TaeHyung dựa tường phía đối diện, bộ vét đen phẳng phiu, cắt may tinh tế vừa vặn với vóc người cao lớn, hai hàng cúc hư hỏng bung hết làm lộ áo sơ mi đen hai nút trên không cài, đôi mắt phượng nguy hiểm đang nhìn chằm chằm anh như đã chờ đợi từ rất lâu. Anh không biết tại sao cậu lại xấu tính nhìn anh như vậy cũng không biết cậu muốn gì chỉ biết đối tượng cậu chờ đợi có lẽ là anh rồi.

" Cậu...."
Vốn anh định làm lơ và coi cậu như một người bạn bình thường lướt qua nhau mà chào hỏi qua quýt nhưng chưa kịp mở lời cổ tay đã bị cậu kéo mạnh trở lại nhà vệ sinh còn tiện tay khoá trái cửa.

Ép anh sát cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng nhìn anh phản kháng, quay mặt đi không nhìn cậu rồi lại hung hăng nắm lấy cằm anh buộc đôi mắt hãy còn đỏ hồng phải bầu bạn với đôi mắt phượng cuồng dã của chính bản thân mình. Cậu vốn nhận ra anh bằng mùi hương ngọt ngào quá đỗi quen thuộc, cùng tiếng thút thít làm cậu chững lại bỏ mặc vị hôn thê ra về mà kiên nhẫn kìm nén đi cảm xúc đang dâng trào trực chờ bùng nổ mà đợi anh trở ra, nhưng cậu không chắc khi đối diện với anh, cậu có kiềm hãm được không.

" SeokJin à, nhìn em này đừng trốn tránh, nhìn anh trong đôi mắt em xem anh đẹp đẽ đến nhường nào. Anh có thấy anh đẹp không? Xinh đẹp như vậy thì chỉ để mình em sở hữu thôi, mà của em rồi sao anh lại trốn? Hửm, nói em nghe, SAO ANH LẠI TRỐN EM?"

Quả thật lúc này anh có chút sợ, TaeHyung chưa bao giờ lớn tiếng với anh nhường này nhưng như vậy thì đã sao? Anh cũng phải gồng lên để chống lại cậu mặc dù theo lẽ thường tình, lòng anh đang khuất phục trước sự mạnh mẽ của người đàn ông anh thương mất rồi.

" Cậu cũng quá kiêu ngạo rồi, chúng ta chẳng là gì cả mà cậu có cái quyền đó đối với tôi. Cậu cũng nói sai rồi, tôi nào có trốn cậu, tôi chỉ làm việc mà tôi thích mà thôi, mong cậu lịch sự giúp, Chủ tịch Kim".

" Đúng, chúng ta chẳng là gì cả, nhưng sao anh lại khóc khi nghe thấy em và Yullie nói chuyện, sao em lại đau đến chết đi khi thấy bộ dạng anh thế này? Tại sao? Em không có quyền can thiệp vào chuyện của anh trong khi anh là người biến em thành thế này sao? TRẢ LỜI EM" TaeHyung đang mất khống chế với chính bản thân mình, cậu cảm thấy bất lực với bộ dạng lạnh lùng của anh, cảm thấy xót xa trước những gì vừa nghe, anh là hết yêu cậu rồi?

" Chúng ta chỉ là người l..." Đôi môi đang thốt ra lời cay đắng của anh bỗng chốc bị thứ gì đó mềm mại lành lạnh chạm vào, mùi bạc hà cùng hương thuốc lá nhàn nhạt bất chợt sộc đến khiến anh tỉnh táo mà nhận ra tình huống, là cậu đang hôn anh?

Cậu chỉ muốn làm anh dừng ngay những gì định thốt ra, nó quá sức chịu đựng đối với cậu, cậu không thể làm anh bị thương nên ngay khi nhìn thấy đôi môi đỏ hồng đang mấp máy, chẳng ngại ngần đã đặt môi mình lên. Chầm chậm thăm dò quanh cánh hồng đỏ mọng, dải mật khắp cánh hoa làm nó long lanh ánh nước rồi cẩn thận niết lấy, day cắn đến khi cánh hồng chuyển màu đỏ au mới dùng sức mút mát lấy sự ngọt ngào tận sau bên trong nhuỵ hoa. Vốn chỉ định muốn anh dừng lại nhưng miệng nhỏ SeokJin quá sức ngọt ngào, ngọt ngào như quả dâu tây dưới mật làm cậu không kìm chế mà muốn ăn đến tận cùng.

SeokJin có dấu hiệu phản kháng, đẩy không được cậu nên ngậm chặt hàm răng gây cản trở, nhưng sao có thể thắng được độ ranh ma của TaeHyung, cậu dùng răng cắn nhẹ vào làn môi đỏ au khiến anh bị đau mà hé miệng, đầu lưỡi hư hỏng nhân cơ hội luồn vào thật nhanh quấn lấy dầu lưỡi e dè mềm mại tràn ngập mùi hoa mà ra sức liếm láp, ngọt!!. Quá sức ngọt khiến TaeHyung tru du cùng nó đến nghiện. SeokJin cảm thấy đầu lưỡi tê rần vì bị cậu mút quá mạnh, thân người trở nên yếu ớt dựa hẳn vào cánh cửa và vòng tay vững chắc đang quấn lấy eo anh, hơi thở hổn hển ngắt quãng nóng bỏng của anh càng làm cậu trở nên điên cuồng.

Đến khi cậu nếm được vị mặn khoé môi cùng anh sắp ngất đi vì thiếu khí mới lưu luyến rời khỏi nụ hoa ngọt ngào, lúc cậu rời khỏi còn kéo theo một sợi chỉ bạc như níu kéo mà rơi xuống cổ SeokJin đầy tình thú, lại chẳng suy nghĩ đặt làn môi nóng bỏng lên cần cổ SeokJin nơi lưu lại dấu vết của cậu và anh bắt đầu mút, sao đến da SeokJin cũng có thể ngọt đến vậy? Làm cậu chỉ muốn cắn đánh dấu chủ quyền của riêng cậu. Đến khi cần cổ trắng nõn của anh hiện lên mấy vết đỏ bầm cậu mới nhìn đến SeokJin đang rơi nước mắt.

Bờ môi chậm rãi lướt đến khuôn mặt anh, nhẹ nhàng xoá đi dòng nước mắt mặn chát, cụng trán vào trán anh nghe thấy từ đôi môi hé mở của anh tràn ngập mùi vị của mình làm TaeHyung thoả mãn ngập tràn mà vòng tay từ ôm chặt eo mảnh khảnh nới lỏng ra, bàn tay to lớn từ từ xoa nhè nhẹ vòng eo đang run rẩy, nhẹ nhàng trấn an anh, an ủi anh vì hành động quá mức điên cuồng của mình.

" SeokJin, anh biết gì không? Anh định nói chúng ta là người lạ, nhỉ? nhưng chúng ta hãy là người lạ ràng buộc nhau bằng tình yêu anh nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro