42. Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt phượng chập chờn nhìn bờ môi mềm mại bị dày vò đến đỏ au, không nhịn được khẽ ghé môi anh cắn một ngụm, miết tới miết lui như thuyết phục làm anh mềm lòng. Cậu biết anh cần chút thời gian để suy nghĩ nhưng cậu không cho phép nó quá lâu đâu. Đến khi anh khó chịu đẩy bờ vai vững chãi tỏ ý muốn cậu thôi hành hạ đôi môi đáng thương của mình. Thấy cậu chợt nở nụ cười trêu ghẹo làm anh cảm thấy chưa bao giờ ghét cậu đến thế.

Anh vẫn trong trạng thái đờ đẫn, linh hồn như rời khỏi thể xác mà không nghe lời chút nào, trong đầu anh dường như tất thảy đều bay biến. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, giống như một cơn mơ anh không bao giờ dám tưởng tượng đến, người anh thương bỗng chốc hoá một con thú lưu manh đến hành hạ anh và tuyên bố bá đạo rằng " chúng mình có tình yêu" ? Gì chứ, anh mơ đúng không? Có tình yêu thì đúng đấy nhưng " chúng mình" thì anh chỉ dám mơ thôi.

" Chủ tịch Kim, có phải cậu nhầm đối tượng rồi không? Cậu say đúng không? Tôi không phải Lee Yullie". Cố gắng trấn tĩnh nhưng SeokJin lại  hỏi TaeHyung trong mơ một câu hết sức ngớ ngẩn, ngớ ngẩn đến mức khiến TaeHyung phải bật cười một lần nữa. Đáng yêu thật đấy!

" Tổng Giám Đốc Kim, em đúng là đang say, nhưng là say anh không phải say rượu. Em nói lại lần nữa nhé, em...."

" TaeHyung ah~, anh làm gì trong đó mà lâu vậy, chúng ta có chuyện cần nói đó anh" Giọng mềm nhẹ của Lee Yullie chợt vang lên khiến hô hấp của anh cứng lại, còn cậu chỉ biết nặng nề đầu môi câu chửi thề.

" Chết tiệt, sao còn ở đây kia chứ?"

Không biết tại sao SeokJin lại cảm thấy căng thẳng đến muốn biến mất ngay khỏi đây còn len lói chút đau lòng: là căng thẳng vì thân mật với cậu lén lút và lén lút với vị hôn thê của cậu. Nhưng ít nhất nó cho anh câu trả lời rằng đây hoàn toàn là thực.

" Nếu em có việc thì hãy đi giải quyết đi, chúng ta nói chuyện sau".  TaeHyung kìm nén cho thái độ bất mãn không theo lời nói mà ra ngoài.

" Không có việc gì hết, em chờ anh bên ngoài nhé".

" Kim TaeHyung, chúng ta mới nên nói chuyện sau. Tôi có việc rồi" SeokJin đè lại âm lượng mà đe doạ cậu. Cả cậu và anh đều đang mất bình tĩnh, thêm rắc rối ở ngoài kia không phải đều đang ngăn cản hai người sao?

" Cho em số điện thoại" Sóc con đã nói vậy thì TaeHyung cũng nên nghe lời chứ nhưng phải có điều kiện với chú Sóc này nha.

" Tôi đang có việc gấp, tôi sẽ liên lạc với cậu"

" Đâu dễ vậy, không cho số không được đi"

" Không phải Chủ Tịch Kim có thể tự mình tìm ra sao?"

" Em là muốn anh cho em"

Bất mãn đọc số cho cậu, định thoát khỏi vòng tay cậu lại cảm giác được bàn tay ấm nóng bóp nhẹ eo anh một cái, hơi thở trầm thấp thì thào bên tai anh.
" Đừng tìm cách trốn em lần nữa, anh không tưởng tượng được hậu quả đâu"

" TaeHyung ah~ Xong chưa anh" Tiếng Lee Yullie vang lên có chút mất kiên nhẫn.

" Anh ra đây"

SeokJin trượt dài trên cửa mà ngồi bệt dưới sàn lạnh lẽo, nghe được tiếng càu nhàu của Lee Yullie và tiếng cậu trầm thấp trách móc dần xa cơn ho mới dám trào ra từ cổ họng. Tại sao nó lại đến một cách bất chợt mà không có dấu hiệu nào thế này cơ chứ? Chuyển biến xấu sao?

Yoongi nhìn ly rượu vang đỏ thẫm cùng cánh tay đã tê rần do để một tư thế quá lâu của mình mà thở dài Cái anh Kim này cũng lề mề quá chứ, quả là trời sinh một đôi. =.=

" Này, Min Yoongi, tôi có việc gấp phải đi đây, tôi trả tiền rồi, ăn hết rồi hãy về đấy" Tiếng SeokJin từ đâu vọng đến hối hả rồi nhanh nhanh chóng chóng cầm túi lướt đi như một cơn gió bỏ lại Yoongi ngồi bần thần Này không phải trêu ngươi tôi sao?

            ____________________
" Joon, gọi anh có việc gì vậy?"

" Xong rồi, Hyung. Còn bà ta cũng giải quyết ổn thoả rồi".

" Tốt lắm" SeokJin rất hài lòng với hiệu quả làm việc của NamJoon

"Nhưng mà vẫn chưa thấy chúng hành động gì nhỉ? Lee ChangMin cũng thảnh thơi quá chứ?"

" Không phải thảnh thơi mà là đang chờ cơ hội. Nhưng mà ông ta chờ hơi lâu rồi"

" Nhưng mà không ph.... Hyungg, tại sao áo anh dính máu vậy?" NamJoon hoảng hốt khi nhìn đến áo sơ mi trắng của SeokJin, phần cổ áo loang lổ máu.

Câu nói của NamJoon làm SeokJin luống cuống nhìn xuống áo mình, chính anh cũng không biết những vệt máu này từ đâu mà có. Do vừa nãy anh ho sao? Hay của TaeHyung? Chắc chắn nó chỉ xuất hiện khi hai người thân mật trong nhà vệ sinh. Rốt cuộc là ở đâu chứ? Cậu có xảy ra chuyện gì không? Chết tiệt, mong là nó theo những cánh hoa mà ra chứ đừng có chuyện gì với TaeHyung.

Suy nghĩ có chuyện gì với TaeHyung làm anh cồn cào lo lắng không yên. Biểu hiện của SeokJin làm NamJoon cũng vội vàng theo mà câu hỏi cũng sốt sắng theo
" Sao vậy Hyung? Có chuyện gì vừa xảy ra?"

" Anh, Anh vừa nãy với TaeHyung đã.. đã.." Nghĩ lại chuyện vừa rồi khiến SeokJin đỏ mặt mà lắp bắp nói mãi không lên lời.

" TaeHyung? Là cậu ta sao? Rốt cuộc là sao chứ?" Nhắc đến tên người nọ làm NamJoon càng thêm lo lắng mà gặng hỏi cho bằng được.

" Anh và cậu ấy hô..n nhau trong nhà vệ sinh ở nhà hàng ăn tối cùng Yoongi. Sau đó anh có phát bệnh, kì lạ là nó đến không hề có biểu hiện gì nên anh lo lắng vết máu này có phải của cậu ấy hay không?"

Chuyện này không phải là quá kinh hãi hay sao? Kinh hãi đến độ NamJoon nhìn chằm chằm SeokJin hồi lâu cũng chưa thể tỉnh táo thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu với máu, TaeHyung, hôn...

Sao mọi chuyện lại chuyển biến đến mức này?

P/s: Đăng chap này với trạng thái thấp thỏm liệu điện thoại có sập nguồn không đó các nàng, ôi trời 1%. Nay năng suất quá!!!! Tất cả vì các cô gái ㅠㅠ
Vẫn câu nói cũ: Giữ gìn sức khoẻ nha các nàng, đọc và nếu có lỗi sai thì báo tôi biết nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro