43. " Chúng ta kết hôn đi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Jimin? Tiện nói chuyện không?"

" Được, anh nói đi, có chuyện gì sao?" Chất giọng nhỏ nhẹ của Jimin vang lên kèm tiếng đóng cửa nặng nề làm SeokJin hít vào một hơi gấp gáp.

" Tôi vừa phát bệnh, nhưng lần này rất kì lạ, nó đến mà không mang dấu hiệu nào cả, đến rất bất ngờ và còn một điểm nữa trên người tôi toàn máu, cổ áo và vừa nãy tôi phát hiện trên eo cũng có". Sau khi kể lại toàn bộ sự việc với NamJoon, anh bị cậu ban lệnh về nhà và tắm rửa. Điều làm anh càng lo lắng hơn tột cùng là trong lúc cởi quần áo, trên eo anh cũng vương vãi đầy máu đang khô lại.

" Trước đó anh đã đi đâu?" Từ đầu kia SeokJin cũng có thể cảm nhận được tông giọng Jimin thay đổi, trầm thấp và còn có tức giận?

" Tại sao cậu lại hỏi vậy?" Anh nghi hoặc, nghi hoặc rằng tại sao cậu lại hỏi đến chuyện đó? Nó có liên quan gì sao?

" Trả lời câu hỏi của em trước" Jimin thực sự tức giận, tức giận vì tại sao chuyện này có thể....có thể xảy ra với anh?

"Gặp cậu ấy" Thái độ này của Jimin làm anh càng chắc chắn, có chuyện rồi.

" Rốt cuộc cậu biết gì? Nói ra đi"

       ______________________

" TaeHyung? TaeHyung? Anh có nghe em nói gì không?" Nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn đang hướng mắt vào màn đêm tĩnh lặng, không một tiếng động, không lời hồi đáp làm Lee Yullie trở nên mất kiên nhẫn.

" Anh vẫn đang nghe đây" Vầng trán nhăn lại của TaeHyung biểu hiện cậu cũng đang  khó chịu, tại sao phải là bây giờ? Nói chuyện nghiêm túc lúc 1h đêm? Lee Yullie càng ngày càng kì quái.

" Chúng ta kết hôn đi"

Để TaeHyung trở nên nguy hiểm không khó, chỉ cần học tập Lee Yullie thì toàn bộ nhân từ dịu dàng trong mắt cậu còn sót lại cũng bay biến không thấy hình dáng. Khuôn mặt mất kiên nhẫn thay bằng bộ dạng cao ngạo nhếch môi cười khẩy như nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên đời.

Đến khi cậu quay lại, cô nàng ngay lập tức cảm thấy hối hận vì bị đôi mắt phượng tinh xảo nhìn chòng chọc đầy nguy hiểm

" Em vừa nói gì? Nói lại anh nghe xem?"
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, đuôi lông mày nâng lên cùng tư thế tựa nửa người vào bàn ưu nhã chờ đợi như chuẩn bị sẵn sàng đưa ra phán quyết nếu con mồi kia không khôn ngoan tìm cách thoát.

" Chúng ta đính hôn rồi đó anh, anh muốn chúng ta mãi mãi như vậy sao? Không thể như thế này mãi, em muốn danh chính ngôn thuận bên cạnh anh, xứng đôi với anh trên gia phả nhà họ Kim" Cô ả chính là bị khí tức của TaeHyung doạ sợ mà toàn thân run lẩy bẩy, nhưng như thế thì đã sao? Đâm lao phải theo lao thôi huống hồ Kim TaeHyung sẽ không thể động vào cô ả.

" Em biết gì không, Yullie? Phụ nữ có hai loại: sống để táo bạo và giả vờ táo bạo để sống. Loại thứ nhất họ coi cuộc sống vốn dĩ chỉ là trò tiêu khiển để thoả mãn lòng nhiệt huyết căng tràn chảy từ màu thấm thía vào tận xương tuỷ còn loại thứ hai chính là trở thành nô lệ của cuộc sống, đeo lên chiếc mặt nạ tro hoàn mỹ, phục tùng nó với một tấm lòng trung thành và một tâm hồn mục rũa mang tên kí sinh trùng. Để ngắn gọn hơn anh gọi nó là đáng thương và ngu dốt". Bàn tay chơi đùa miết lên mặt bàn gỗ sáng bóng, đôi mắt vẫn sáng quắc mà quan sát biến đổi của người đối diện, đặc sắc quá rồi!

" Vậy em muốn anh coi em là loại một hay.. loại hai. Để anh đoán xem, Yullie xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy hẳn rất muốn thuần hoá cuộc sống này nhỉ? Sẽ không bị động mà bị nó chinh phục lí trí đâu, phải không?" Đôi chân thon dài bước đến nâng cằm cô nàng còn lẩy bẩy mà nắm nhẹ, rít kẽ răng nói

" Vừa nãy là nói đùa, nhỉ? Yullie thông minh sẽ biết bản thân nằm ở đâu. Về đi và    hãy sống như một người phụ nữ bản lĩnh, điều anh mong ở em"

Não Lee Yullie như tê liệt khi chứng kiến cảnh TaeHyung hoá quỷ dữ, thâm sâu và cay độc, cao ngạo và nồng nặc nguy hiểm.

" Em không hài lòng sao? Chẳng nhẽ em muốn... thành loại 2? Ngu ngốc và đáng thương?"

" Không, tất nhiên rồi. Lòng táo bạo của em đủ để điều khiển cuộc sống này nên anh hãy yên tâm, không cần lo lắng" Lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh nhưng thâm tâm ả không cho phép bản thân lùi bước trước  người đàn ông này. Sai người rồi, hoàn toàn sai rồi.

" Tốt, em về được rồi, Yullie của anh" Buông tay khỏi chiếc cằm trắng nõn đã đỏ ửng, nỡ nụ cười thiện chí từ biệt.

Trong đêm tối mịt mờ vang vọng tiếng người con gái thở dốc sợ hãi cùng lời lắp bắp với người đầu kia điện thoại " C.. Cha, anh ta.. biết gì đó rồi!"

          _____________________

Từ sau hôm đó, TaeHyung nhắn tin, gọi điện cho anh đều đến nỗi đồng hồ bấm giờ cũng phải chào thua. Sáng đúng 7h sẽ là chào buổi sáng, đến giờ giải lao buổi trưa sẽ là léo nhéo hỏi anh đủ thứ chuyện, tối đến sẽ là chúc ngủ ngon còn kèm emoji đáng yêu. Mỗi lần anh đều trả lời qua loa ậm ừ, không phải là anh ghét bỏ, anh sung sướng còn không hết mà lớn hơn chính là nỗi lo. Lo lắng mà bây giờ cậu hẹn gặp mặt, cái này còn có thể giải quyết nhưng bất chợt cậu xuất hiện trước mặt anh thì anh phải làm sao? Phải làm sao để cậu không bị thương?

P/s: không phải tôi cố tình đặt tựa đề này để giật spotlight đâu ㅠㅠ mà vì bí tựa đề đó.
Còn cái nữa, các nàng đã xem teaser Dynamite chưa? TaeHyung trong đó chính là hình tượng tôi đang xây dựng cho Chủ tịch Kim fic này. Trời ơiiii ưng quá đáng, bắt nạt con gái nhà người ta rồi ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro