44. Đừng lại gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Một vài lời dành cho các cô gái 2k2 đây: ôn thi mệt lắm có phải không? Nếu đã mệt như vậy rồi thì dù điểm cao hay không cao, số điểm đó cũng đáng được nâng niu trân trọng vì đó là nỗ lực của các nàng. Cuộc đời chia làm nhiều con đường, cứ chọn một đi, rồi bắt đầu cuộc hành trình. Nếu nó ngõ cụt thì quay đầu lại nhé, chẳng lẽ từng ấy con đường lại không có một con đường đúng! Làm gì cũng được miễn là bản thân cảm thấy thoải mái. Chúc mừng nhé, các cô gái, vất vả nhiều rồi!!!!
         _______________________

Xx/xx/20xx
13:08 SeokJinie? Gặp em được không anh?

Màn hình điện thoại chợt sáng rồi lại tắt vụt, ngón tay thon gõ dòng mật khẩu quen thuộc rồi lại nhìn chăm chăm dòng tin nhắn vỏn vẹn 6 chữ nhưng làm anh như chết chìm trong cảm xúc. Anh khao khát nhưng anh sợ hãi, anh muốn bất chấp tất cả nhưng anh thương cậu. Phải làm sao khi ngay cả được chạm vào cậu cũng là điều không thể?

Đóng lại laptop, mệt mỏi chỉnh lại cổ áo sơ mi bị anh cào đến lộn xộn, khàn khàn cất tiếng.
" NamJoon, vào đi, không phải lấp ló kiểu đó".

Anh phát hiện cậu em thập thò đi đi lại lại trước phòng, anh vẫn giả vờ xem em trai mình quyết định thế nào. Nhưng NamJoon lì thật đấy hay nói cách khác cậu không dứt khoát tẹo nào, làm một người kiên nhẫn như anh cũng phải chào thua với màn lượn lờ gần một tiếng trước cửa phòng của anh. Đành lên tiếng dò xét xem liệu cậu có muốn nói ra hay không?

Nhìn dáng vẻ gượng gạo cùng khuôn mặt cau có khó chịu của cậu bạn khiến cũng phải lén lút nâng môi: Thằng nhóc này!!

" Hyung, Sao anh biết thế?" Tông giọng trầm mang ngại ngùng của thằng bé có chút ngốc nghếch hiếm gặp làm SeokJin phải bật cười lớn.

" Ôi trời, Joon ơi là Joon, phòng anh toàn bộ là kính đó, em không thấy được anh nhưng anh lại rất rõ em đứng ở ngoài lấp ló ngốc nghếch như thế nào. Sao? Có chuyện gì? Em quyết định được chưa?"

" Em... em..."

" Đừng làm mất thời gian của anh. Em biết anh mà. Một là nói rõ ràng, hai là rời khỏi đây đi".

" Hyung... Chúng ta dùng TaeHy..."

" KHÔNG, NamJoon. Đừng bao giờ bắt anh, thậm chí là để anh nghe thấy được bất kì ai, kể cả EM lợi dụng người anh thương, hay dùng cậu ấy với những việc ghê tởm. Anh, sẽ không cho người đó tồn tại đâu". Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự giận dữ, đôi môi mím chặt cùng ngón tay đang run rẩy cho thấy anh đang kiềm chế đến thế nào. Không ngờ, người thân của anh có thể nói như vậy, có thể chạm vào điều cấm kị của anh.

" Em biết là anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng Kim TaeHyung rất quan trọng"

" Biết anh sẽ không bao giờ làm rồi thì đừng bao giờ nói ra hay thậm chí suy nghĩ đến điều này một lần nữa. Ra ngoài đi".

" Nhưng.."

" Joon à, anh chưa đủ mệt mỏi sao? Anh không hề muốn yếu đuối nhưng sao ngay cả đến em cũng khiến anh yếu đuối đến bộ dạng như thế này?" Ánh mắt anh vô hồn nhìn đôi đồng tử giãn dần của NamJoon, có thể cậu hối hận có thể cậu ngộ ra gì đó hoặc đơn giản chỉ là đau xót.

Câu chuyện kết thúc chóng vánh cùng tiếng đóng cửa nặng nề khiến tâm trạng SeokJin như đóng băng, ý định tiếp tục tăng ca của anh cũng bay biến, bây giờ anh muốn nghỉ ngơi, dù chỉ là một chút.

Xuống đến sảnh lớn, bóng dáng quen thuộc làm anh khựng lại, có chút giận hờn mà tránh né ánh mắt của cậu em. Tưởng như NamJoon đã về rồi nhưng không ngờ cậu lại đợi anh. Tính bốc đồng trong anh bỗng dưng tăng vọt mà lướt qua cậu bạn, chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu mà đi thẳng đến bãi đậu xe.

" Hyung, thực sự không nhìn em luôn sao? Nghe em giải thích cũng không?"

" Có gì phải giải thích hả? Em nói rõ ràng vậy mà".

" Vậy anh cũng phải nghĩ xem em trai anh là người thế nào chứ? Em là người sẽ hành động đê hèn vậy hả?"

" Này, Kim NamJoon, nếu những lời kia là thật thì em chính là kẻ đồi bại còn nếu là giả em là đồ tồi, lôi anh ra làm trò không phải quá đáng sao?"Anh quay lại trừng mắt, rít qua kẽ răng mà bày tỏ tức giận

" Được, được, đồi bại hay đồ tồi đều được, vào xe em giải thích". Nở nụ cười buông xuống lo lắng, NamJoon tiến lại gần, mặc anh vùng vằng mà đẩy anh vào xe.

" Rồi, nói đi, để anh xem em trở thành người tồi như thế nào".

" Thực ra nếu JungKookie không nói thì em cũng không nghĩ đến chuyện này đâu anh"

" Chuyện gì?" Hướng ánh mắt về phía NamJoon, anh ngờ vực hỏi.

" Là lợi dụng. Lee Yullie là hôn thê của Kim TaeHyung, anh nghĩ nó chỉ đơn giản là hôn thê à?"

" Ý em là cô ta đang lợi dụng TaeHyung? Nhưng chuyện này không phải nực cười sao? Người như ả có thể làm gì được TaeHyung chứ? Nếu như đúng như vậy thì cô ta chọn sai rồi".

           _____________________
" C.. Cha, anh ta.. biết gì đó rồi! Chúng ta sai rồi" Âm thanh run rẩy của Lee Yullie vang vọng căn phòng tối tăm, bàn tay siết chặt điện thoại lắp bắp.

" Làm sao phải hoảng hốt, chúng ta vẫn còn điểm yếu của hắn, tiếp tục kế hoạch đi". Giọng Lee ChangMin có chút vặn vẹo, sự cay nghiệt lấn át lí trí làm nó trở nên càng rùng rợn.

" Chỉ bằng cái cớ đó sao? Anh ta là một con quỷ đó cha, anh ta biết mọi thứ, cứ như vậy sẽ sụp đổ mất".

" Con quên mối thù đó rồi sao? Hay... Con không muốn đòi lại công bằng cho Changguk?"

" Nhưng..."

"Đừng có hèn hạ như thế con gái ta, chỉ vì chút đe doạ cỏn con mà con dễ dàng quên đi tất cả thế à? Xứng đáng làm con ta không?"
_____________________

" Anh tự tin vậy sao? Đừng quên cô ta còn con cáo già Lee ChangMin đằng sau"

" Để tồn tại trong gia tộc kia đã chẳng dễ dàng mà Kim TaeHyung không những sống sót mà còn đè đầu cưỡi cổ họ leo lên chức Chủ Tịch, em thử nghĩ xem, anh lấy đâu ra sự tự tin?" SeokJin nhếch môi cười khẩy, nếu Kim TaeHyung không nguy hiểm thì anh đây không phải người thương cậu.

" Để em kiểm nghiệm được không?"

" Kim NamJoon, lại trò gì nữa?" Cái tên này, định làm gì cậu chứ?

" Chỉ là thử nghiệm thôi, anh không cần căng thẳng" NamJoon nở nụ cười bày tỏ sự hứng thú, phải kiểm tra chứ, biết đâu sẽ thành người một nhà.

" Anh như vậy không phải là lo cho cậu ấy, mà là lo cho em, sợ em bị cậu ấy hành chết" SeokJin ra vẻ ghét bỏ mà quay ra nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, gió càng ngày càng lớn, có vẻ như sắp mưa rồi.

" Em có thấy kì lạ không NamJoon?"

" Kì lạ sao anh?" NamJoon làm vẻ khó hiểu nhìn sang gáy anh trai vẫn hướng ra bên ngoài.

" Kì lạ là em muốn giải thích cái gì chứ? Việc đó thì liên quan gì đến việc anh làm trò đùa của em?"

NamJoon ngớ người nhìn anh trai, rồi bỗng chốc bật cười thích thú, ngại ngùng tháo xuống mắt kính, đẩy vai anh.

" Anh, chẳng qua em chỉ muốn biết cảm giác của Lee Yullie và phản ứng của anh khi nghe thấy quyền lợi người anh thương bị xâm phạm thôi mà"

" Yah, Em đúng là đồ tồi mà, Kim NamJoon"

" Không, phải mà chúng em mới đúng, cái này là JungKookie đã nghĩ ra cao kiến đó" NamJoon cười khanh khách vì nhìn bộ dạng mặt đỏ bừng của anh do tức giận.

Đạp cửa mạnh mẽ mà ra khỏi xe NamJoon, trời cũng thật biết trêu ngươi anh, vừa bước chân xuống mưa xối xả nặng hạt, ánh đèn xe soi đến từ chính diện làm mắt anh loà đi mờ mịt, chẳng nhìn rõ là ai.
Người đó cũng mở cửa xe chẳng ngại ngần mà bước ra hoà vào màn mưa, đến khi mắt anh đã quen dần với ánh sáng người đó đã đến gần chỉ cách anh 5 bước chân và

Kim TaeHyung!!!

Đầu anh chỉ kịp vang vọng 3 chữ kia, hành động tiếp theo chính là lùi về phía sau, làm TaeHyung đang tiến lại gần cũng khựng lại. Cậu đang định bước tiếp, bỗng nghe được tiếng anh quát lớn.
" ĐỨNG YÊN ĐÓ, KIM TAEHYUNG, KHÔNG ĐƯỢC TIẾN LẠI ĐÂY"

________________
P/s: Trời ơiii, các nàng ơi, tôi còn tưởng tôi sẽ không được gặp lại các nàng rồi chứ 😭😭😭
Wattpad của tôi hơn một tuần nay nó không vào được, tôi làm đủ mọi cách, xoá wtp, xoá vpn tải lại cũng không được, thậm chí tôi còn mang ra tiệm nhưng cũng bó tay. Tôi kiểu phát rồ luôn ấy, cơ mà bằng một cách vi diệu nào đó, chiều nay tôi thử lại thì lại được, các nàng ôiiiiii ㅠㅠ
Cơ mà kiểu này sợ quá nên tôi muốn hỏi là các nàng muốn tôi chuyển nhà qua wordpress không? Nhưng mà chuyển qua sẽ có pass đó ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro