30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc Thạc Trân rời khỏi tầng ba thì gần như là chạy thục mạng. Cậu trở về phòng mình, mất một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt mới hạ dần xuống.
Cậu nắm chặt chiếc chìa khóa đồng trong tay, Thạc Trân nhìn nó như một củ khoai lang nóng rẫy, thảy luôn vào ngăn kéo.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa phòng, Thạc Trân đứng dậy đi mở cửa, thấy bác Đông đứng ở đó.
"Có điện thoại, bạn học tìm cậu."
Thạc Trân đáp vâng rồi chạy xuống tầng, ngồi vào sofa cầm ống nghe lên.
"Thạc Trân?" Giọng Chí Mẫn truyền qua điện thoại, "Hôm nay cậu rảnh không? Đi cùng tớ đến tiệm chụp ảnh nhé."
Mấy năm nay bà nội Phác Chí Mẫn không ở trong thành mà về quê, bà nhớ cháu trai nhưng lại không muốn vượt đường sá xa xôi nên bảo Phác Chí Mẫn chụp ảnh gửi xuống. Phác Chí Mẫn không muốn đi một mình nên mới rủ Thạc Trân đi cùng.
"Tiệm chụp ảnh mới mở trên phố Đông," Phác Chí Mẫn nói: "Nhớ mặc đẹp đẹp một tý đấy nhé."
Thạc Trân cúp điện thoại, nói với bác Đông.
"Đi đi." Bác Đông nói, gần đây ông không quản lý Thạc Trân quá chặt nữa.
Thạc Trân về phòng thay quần áo, trường sam đối khâm màu tím nhạt mới may, thêu hoa lê trắng như tuyết, cúc áo trên cổ hình tiên hạc bằng bạc, phía dưới có tua cũng bằng bạc, như một chiếc ghim cài áo kiểu mới.
Cậu ngồi xe kéo tới tiệm chụp ảnh, Phác Chí Mẫn cũng vừa đến nơi, cậu ta mặc trường sam màu xám bạc, bên ngoài choàng thêm chiếc áo đối khâm không tay thêu họa tiết như ý tường vân, vừa nhìn đã biết là một cậu ấm con nhà giàu có.
Chí Mẫn vẫy tay với Thạc Trân, hai người cùng vào tiệm chụp ảnh.
Họ chụp ảnh trên tầng hai, sau lưng là vải in hoa làm nền, Chí Mẫn đứng chếch, tay cầm cái quạt giấy đạo cụ nửa mở, giả vờ lơ đễnh nhìn vào ống kính.
Thạc Trân đứng một bên nhìn, cảm thấy rất thú vị.
Chụp liên tiếp mấy kiểu, Chí Mẫn xuống, Thạc Trân lên chụp.
Thạc Trân không biết bày tư thế để chụp ảnh nên hơi gượng gạo. Có người đem một cái ghế dựa bằng gỗ hoàng dương ra cho cậu, Thạc Trân ngồi xuống đó, chụp một kiểu ảnh thật nghiêm túc.
Chí Mẫn cười nói: "Cậu thư giãn đi."
Thạc Trân cười ngượng ngùng, thợ chụp ảnh tranh thủ đúng lúc ấy, chụp thêm cho cậu một kiểu.
Hai người chụp ảnh xong xuôi, Phác Chí Mẫn hỏi khi nào thì rửa ảnh xong, thợ chụp nói một tiếng đồng hồ là có thể lấy ảnh.
Vì vậy, Phác Chí Mẫn chi thêm chút tiền để giục họ rửa ảnh nhanh hơn, hai tấm ảnh chân dung 4 inch, hai tấm ảnh chụp 6 inch và hai tấm to hơn một chút.
Thợ chụp mời họ ra phía trước để ngắm khung ảnh, có loại sẵn có, cũng có thể đặt làm.
Người tới chụp ảnh không nhiều, chỉ có hai người bọn họ ra xem khung ảnh.
Phác Chí Mẫn đang hào hứng chọn khung ảnh, quay đầu thấy Thạc Trân có vẻ đứng ngồi không yên, chẳng biết đang nghĩ gì.
Phác Chí Mẫn đụng vai Thạc Trân, hỏi: "Nghĩ gì đấy?"
Thạc Trân nhìn trước ngó sau, thì thầm gì đó vào tai Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn cười hê hê, "Chuyện này cậu hỏi tớ là chuẩn bài rồi!"
Thạc Trân kinh ngạc nhìn Phác Chí Mẫn, hỏi: "Cậu có kinh nghiệm?"
"Không." Phác Chí Mẫn rất tự hào, "Nhưng tớ đọc nhiều sách vở."
Nói xong, dường như bây giờ Phác Chí Mẫn mới phát hiện ra, "Cậu có bạn gái?"
Hai mắt Thạc Trân đảo quanh, "Không phải."
"Vậy thì là bạn trai!" Phác Chí Mẫn nhìn Thạc Trân, tuyên bố hùng hồn: "Có phải tiên sinh nhà cậu không?"
Bây giờ Thạc Trân bắt đầu tin việc Phác Chí Mẫn nói cậu ta đọc nhiều sách là sự thật.
Phác Chí Mẫn vô cùng phấn khích, "Tớ biết ngay mà, hai người giống y như trong tiểu thuyết tình yêu ấy, Jane Eyre và quý ngài Rochester, cậu chính là cô Jane đó." [1]
[1] Jane Eyre, tiểu thuyết của nhà văn người Anh Charlotte Brontë.
"Linh tinh, tớ đâu phải con gái." Thạc Trân hừ một tiếng: "Cậu thực sự hiểu biết về chuyện này?"
"Đương nhiên!" Phác Chí Mẫn tự dưng cảm thấy tự hào, cậu ta thì thầm với Thạc Trân: "Ngoài sách ra thì còn nhiều thứ khác. Lúc anh trai tớ kết hôn, bố mẹ tớ dẫn anh ấy đến chùa Thanh Nguyên trên núi Tây, trong đó có cái điện thờ, cho hòa thượng mấy đồng tiền là họ sẽ mở rèm ra, sau tấm rèm là Hoan Hỉ Phật."
Thạc Trân hơi ngạc nhiên rồi lại thấy ngại ngùng, "Cậu nhìn rồi à."
"Nhìn thì chưa." Phác Chí Mẫn nói: "Chủ yếu là nếu tớ đi một mình thì ngại lắm."
Phác Chí Mẫn nhìn Thạc Trân, hỏi: "Hay là bây giờ hai đứa mình đến đó xem thử?"
Hai người nói đi là đi, vẫy hai chiếc xe kéo trước cửa tiệm chụp ảnh rồi đến núi Tây. Ánh nắng rực rỡ, người lên núi Tây đạp thanh rất nhiều, đường chật kín xe kéo và xe hơi, thậm chí một số công tử nhà giàu còn cưỡi ngựa. Từng tốp nam nữ trẻ tuổi cười nói nô đùa, khoảnh khắc hai đôi mắt vô tình nhìn nhau mang theo sự ngây ngô và rung động.
Tới trưa thì Thạc Trân và Phác Chí Mẫn đến được núi Tây, hai người đi xem Hoan Hỉ Phật. Đó là một pho tượng Phật rất lớn được điêu khắc thành tư thế ôm nhau, phía sau có máy móc, nếu ấn mở thì pho tượng sẽ bắt đầu chuyển động.
Lúc đầu Thạc Trân và Phác Chí Mẫn xấu hổ không dám nhìn, qua một lát, Thạc Trân bỗng cảm thấy bộ phận máy móc khiến pho tượng chuyển động được chế tác vô cùng khéo léo, cậu bắt đầu tư duy theo hướng nghiên cứu học thuật.
Sau đó hai người dạo quanh chùa, Thạc Trân còn hỏi xin giấy và bút của du khách ký hoạ để phác bản vẽ kiến trúc.
"Đừng giận nữa mà," Thạc Trân kéo Phác Chí Mẫn, "Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa."
"Không có lần sau!" Phác Chí Mẫn hừ lạnh, "Đi mà vẽ tranh của cậu đi."
"Phác Chí Mẫn," Thạc Trân đi theo sau cậu ta, "Tớ mời cậu ăn cơm, đến Phúc Khách Lai ăn một bữa thả ga được không?"
Phác Chí Mẫn dừng lại, "Thật?"
Thạc Trân gật đầu thật mạnh.
Phác Chí Mẫn đắc chí: "Vậy được, tạm thời tha thứ cho cậu."
Thạc Trân đuổi theo, "Vậy cậu còn gì thứ khác không..."
Cơm nước xong, Thạc Trân và Phác Chí Mẫn đi lấy ảnh chụp, sau đó ai về nhà người nấy.
Lúc Thạc Trân về tới nhà thì trời đã tối, bác Đông đi ra hỏi: "Gia gọi điện thoại bảo hôm nay sẽ về muộn, kêu chúng ta ăn cơm trước, không cần chờ gia."
"Vâng." Thạc Trân đáp: "Cháu ăn ở ngoài rồi, không ăn tối nữa đâu bác."
Bác Đông thoáng nhìn Thạc Trân lên tầng, phát hiện cậu ôm thứ gì đó trước ngực, lén la lén lút.
Thạc Trân lên tầng, ngoài ảnh chụp ra, Phác Chí Mẫn còn cho cậu mượn rất nhiều sách, bảo cậu cầm về mà đọc cho cẩn thận.
Cậu tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, thay áo ngủ tơ lụa trắng mềm mại, cổ tay cổ chân nhỏ nhắn lộ ra khỏi quần áo, trắng như tuyết như ngọc.
Thạc Trân nằm bò ra giường, chống cằm đọc sách mà Phác Chí Mẫn cho mượn. Sách miêu tả rất sinh động, đối với Thạc Trân thì thế này đã quá là trắng trợn. Thứ cậu nhìn thấy ở chùa hồi sáng giờ lại như được tái hiện trước mắt, sinh động như thể xem trực tiếp tại hiện trường.
Cậu cong người lại, cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.
Bóng đêm dần bao trùm, đèn trong Lan công quán vẫn sáng, yên lặng không một tiếng động. Thái Hanh đẩy cửa ra, Chung Quốc theo phía sau hắn. Thái Hanh dặn dò Chung Quốc mấy câu rồi lên tầng.
Vào phòng, hắn vắt áo khoác ngoài trên sofa, vừa đi vừa cởi nút tay áo, lười nhác mà không mất đi vẻ sang trọng.
Mới ngồi xuống bàn làm việc, Thái Hanh thấy góc bàn đặt một khung ảnh. Đó là một tấm ảnh chụp 6 inch, khung ảnh bằng bạc khắc hoa, bao lấy tấm ảnh hơi ám vàng, nền ảnh là một tấm vải hoa. Thạc Trân ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, miệng nhẹ nhàng mỉm cười, không nhìn ra màu sắc trên quần áo cậu nhưng vẫn thấy được những hoa văn xinh đẹp.
Áo thêu hoa, nền cũng là hoa, mặt khung ảnh bạc cũng chạm khắc rất nhiều đóa hoa, sự rực rỡ ấy vây quanh cậu trai xinh xẻo đang độ tuổi thanh xuân, cho dù là ai thì nhìn vào cũng phải rung động.
Bỗng nhiên Thái Hanh thấy hơi khó thở, hắn cởi nút cổ áo ra để thoải mái hơn, vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào tấm ảnh.
Ngồi một lúc lâu, Thái Hanh đứng dậy ra ngoài, mở cửa phòng bên cạnh.
Phòng rất tối, chỉ có ánh trăng lọt vào qua ô cửa sổ. Thái Hanh đóng cửa lại, khẽ vén rèm để vào gian trong.
Thạc Trân ngủ rất say sưa, mặt mày đỏ ửng lên, cậu nhếch miệng lên, đôi môi hơi ướt át.
Một chân thò ra dưới tấm chăn, mắt cá chân hơi gồ lên, cổ chân lại vừa nhỏ vừa trắng.
Bóng đêm thúc đẩy dục vọng của con người, Thái Hanh không nhịn được, nắm lấy cổ chân cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chậm rãi trườn lên ống chân cậu ở trong chăn.
Thạc Trân thấy không thoải mái ở trong mơ, hơi rút chân ra, thoát khỏi bàn tay của Thái Hanh.
Thái Hanh ngồi xuống cạnh giường, đưa tay xoa má cậu, lại phát hiện ra bên gối có một quyển sách đang mở. Hắn cầm lên nhìn tên sách, khẽ phì cười.
Thái Hanh đặt quyển sách xuống, xoa nắn môi Thạc Trân một cách xấu xa, chẳng mấy chốc, Thạc Trân đã bị hắn đánh thức.
Mở mắt ra thấy có bóng người ngồi cạnh giường, Thạc Trân lập tức tỉnh như sáo, ngồi dậy mới biết đó là Thái Hanh.
"Tiên sinh?" Thạc Trân dụi mắt.
Khuy áo tuột hai cái, tơ lụa lỏng lẻo vắt trên người cậu, có thể nhìn thấy xương quai xanh rất rõ ràng.
"Tấm ảnh trong phòng tôi là do em để ở đó?"
Thạc Trân tỉnh ngủ, gật gật đầu, nhìn Thái Hanh đầy mong đợi.
Thái Hanh nhếch môi cười khẽ, "Đẹp lắm."
Thạc Trân lập tức cười toe, không đợi cậu cười cho xong, Thái Hanh đã giơ quyển sách lên hỏi: "Em đọc những thứ này?"
Thạc Trân đỏ bừng mặt, nhoài người ra giật lại sách, "Không phải...em...quyển sách này..."
Cậu ấp úng hồi lâu vẫn không nói ra được lý do, Thái Hanh cũng chẳng sốt ruột, kiên nhẫn chờ cậu giải thích.
Một lát sau Thạc Trân mới ngập ngừng nói: "Em lên tầng ba rồi."
Ánh mắt Thái Hanh khẽ động, Thạc Trân cúi đầu, "Có rất nhiều thứ trong đó em không biết dùng để làm gì, cho nên mới muốn học."
Thái Hanh cúi đầu mỉm cười, "Em muốn học thì để tôi dạy em."
Thạc Trân ngẩng lên nhìn hắn, Thái Hanh nhéo gáy cậu, ngón tay trượt ra phía trước vuốt yết hầu. Thạc Trân bị sờ thì hơi nhồn nhột, muốn trốn về phía sau.
"Tôi để chìa khóa ở chỗ em, em muốn học cái gì, lấy thứ đó từ trong phòng ra." Thái Hanh nói: "Chờ tôi quay lại, tôi sẽ dạy em."
"Em chọn?" Thạc Trân đỏ mặt, "Lỡ chọn phải cái gì quá đà thì sao ạ?"
Thái Hanh cười khẽ, "Vậy thì đành chịu, đó là lựa chọn của em, nhớ không? Em phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."

__________________________
sao thấy Thái Hanh nguy hiểm thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro