Chương 29: Lần đầu hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?" Ngọc tẩu nhìn thấy Phác Tú Anh thoáng chốc ngây người, cất tiếng hỏi han.

Phác Tú Anh nhìn Ngọc tẩu khẽ đáp "Tại Hưởng tối nay mang tôi ra ngoài ăn cơm."

"Thật ư? Vậy thì tốt quá rồi. Hai người mới cưới nên tranh thủ ra ngoài nhiều một chút." Ngọc tẩu khó khăn lộ ra một nụ cười.

Phác Tú Anh gật đầu. Lúc đầu khi cô mới đến, Ngọc tẩu luôn tìm mọi cách bắt bẻ, hiện tại ở chung được một thời gian, thái độ của bà đối với cô rõ ràng đã khác trước nhiều. Cô phát hiện Ngọc tẩu mặc dù nói không nhiều lắm, vẻ mặt cũng rất cứng nhắc, nhưng thực sự là một người rất mạnh mẽ.

20 phút sau, Phác Tú Anh đã ngồi trong xe của Kim Tại Hưởng. Cô len lén đánh giá anh. Chỉ thấy anh vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó. Thật không hiểu nổi tại sao hôm nay anh lại đột ngột muốn dẫn cô đi ăn cơm? Hơn nữa chỉ có hai người? Anh rốt cuộc có tính toán gì? Thật đáng ngờ.

"Em nhìn đủ chưa?" Kim Tại Hưởng liếc cô một cái.

Phác Tú Anh lập tức thu hồi ánh mắt của mình, chuyển hướng ra ngoài cửa sổ: "Ngoài đường ánh đèn đẹp ghê!"

"Em có bệnh sao? Phía ngoài đâu có ánh đèn? Trời còn chưa có tối!" Kim Tại Hưởng nhìn cô với ánh mắt dành cho một kẻ ngốc.

Phác Tú Anh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh nữa. Miệng lưỡi anh đúng là cay độc nhất trên đời mà! Bất kỳ lúc nào cũng không thể nói ra nửa lời dễ nghe.

Rất nhanh, Kim Tại Hưởng mang Phác Tú Anh tới tòa nhà cao nhất, cũng là nhà hàng cao cấp nhất ở lưng chừng núi. Anh dẫn cô tới một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Phác Tú Anh theo cửa sổ thủy tinh lớn nhìn xuống phía dưới, ngay lập tức toàn bộ cảnh đêm lập tức thu hết vào mắt.

Thật xinh đẹp! Trong lòng cô không khỏi thở dài. Gian phòng này thuê chi phí cực cao, hơn nữa chỉ dành cho hội viên, không phải nhà giàu bậc nhất đều không thể trở thành hội viên. Lấy tư cách Phác gia, cô hẳn không cách nào trở thành hội viên. Lúc trước, cô làm người mẫu, mấy tên đệ tử nhà giàu muốn mời cô tới nơi này, cô đều nhất nhất cự tuyệt. Bởi vì khi đó, cô đã có Vĩ Hoành là bạn trai. Cho nên hôm nay là lần đầu tiên cô tới đây.

Thì ra là ở chỗ này nhìn xuống toàn bộ cảnh sắc là như thế, xinh đẹp động lòng người. Thật khiến cô mở rộng tầm mắt.

"Em muốn ăn gì?" Kim Tại Hưởng hỏi cô.

Phác Tú Anh rất không tình nguyện đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi lại, cầm lấy menu trên mặt bàn.

"Ở đây thịt bò tuyết hoa rất ngon, em có thể thử một lần." Kim Tại Hưởng ngó menu, không ngẩng đầu lên nói với cô

"Vậy sao?" Phác Tú Anh nhìn phục vụ, "Cho tôi một phần thịt bò tuyết hoa."

"Chị dùng rượu đỏ hay đồ uống ạ?" phục vụ lễ phép hỏi.

"Rượu đỏ." cô đột nhiên nghĩ uống một chén.

"Vâng."

"Đem bình rượu đỏ năm 1987 đến đây." Kim Tại Hưởng nhìn phục vụ nói.

"Vâng, Kim tiên sinh."

"Anh thường tới đây sao?" Phác Tú Anh hỏi Kim Tại Hưởng.

"Ừ. Mỗi khi không vui tôi thường đến đây cho yên tĩnh một chút.". Nơi này phải nói là của riêng mình anh, ngay cả Dư Tuyết Kim – người anh từng yêu nhất cũng chưa từng được anh đưa tới, vì vậy anh mới nghĩ đem cô đến đây một chút. Từ khi chia tay Dư Tuyết Kim, những nơi từng cùng cô ta đến qua anh thật sự không muốn đến nữa, chỉ sợ lại thấy cảnh sinh tình.

Phác Tú Anh cười cười, "Nói vậy nơi này không phải là bí mật của anh sao?"

"Đúng thế. Em nên cảm thấy vinh dự đi. Ngay cả nơi bí mật của tôi em cũng có thể đến rồi." Kim Tại Hưởng vừa nói vừa cười.

"Vậy phải cảm ơn anh đã coi trọng rồi." Đấu võ mồm ư? Phác Tú Anh cô tuyệt đối sẽ không yếu thế.

"Đã có ai khen em khéo miệng chưa?" Kim Tại Hưởng bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô.

" Vậy có ai từng nói anh độc miệng chưa?" Cô không sợ hãi hỏi ngược lại anh.

Nghe Phác Tú Anh hỏi ngược lại thế, Kim Tại Hưởng không những không giận mà còn cười: "Xem ra chúng ta thật ăn ý! Không ai nhường ai!"

Phác Tú Anh cười nhạt. Đó là sự thật! Bọn họ lúc nào cũng không chịu nhận thua đối phương cho nên mới thường xuyên xảy ra đối chọi gay gắt.

" Ăn xong tôi dẫn em đến một nơi, đảm bảo em sẽ thích." Kim Tại Hưởng ra vẻ thần bí.

"Được." Phác Tú Anh đáp lại.

"Chúng ta cạn một chén." Kim Tại Hưởng cầm chén rượu nhìn Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh cũng cầm lấy chén rượu cùng anh chạm cốc, sau đó bọn họ cùng một hơi cạn sạch.

"Em nếm thử một chút thịt bò tuyết hoa xem, mùi vị rất ngon!" Kim Tại Hưởng chỉ chỉ thịt bò tuyết hoa trước mặt Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh thử một miếng, thơm quá!

"Ừ, mùi vị rất ngon!" Phác Tú Anh tán thưởng nói, "Anh có thường ăn cái này không?"

"Thỉnh thoảng." Kim Tại Hưởng cười nhẹ một tiếng.

"Anh cũng thử một chút đi." Phác Tú Anh đem một miếng thịt bò đưa tới bên miệng anh.

"Hắc hắc! Thân mật thật đó nha!" bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười trêu trọc. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, Dương Vũ không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên canh bọn họ, hơn nữa còn đang ôm một mỹ nhân.

"Trùng hợp ghê. Dương Vũ." Phác Tú Anh hướng Dương Vũ cười một tiếng, nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái. Cô gái này trông rất thanh tú, thuần khiết, không phải loại mỹ lệ, quyến rũ.

Cô lúc trước xem báo, người cùng Dương Vũ ở chung một chỗ hầu hết là người vóc dáng hình chữ S, gợi cảm diễm lệ vô cùng. Không biết từ lúc nào, anh ta lại thay đổi khẩu vị rồi?

"Xế chiều hôm nay tôi cùng kẻ nào đó nói chuyện, khuyên hắn mang vợ ra ngoài ăn cơm, nhiều lãng mạn một chút, làm gia tăng tình cảm hai người. Kẻ nào đó còn giễu cợt tôi dư thừa, nhiều chuyện! Hiện tại quay người lại, nói thế nhưng hắn lại cùng vợ đi ra ăn cơm thật lãng mạn. Thế giới này cũng quá nhiều điểm quái dị đi!" Dương Vũ mang theo ánh mắt trêu cợt thẳng tắp nhắm vào mặt Kim Tại Hưởng .

Phác Tú Anh nghe Dương Vũ nói vậy, hiển nhiên ánh mắt cũng rơi vào người Kim Tại Hưởng. Cô rốt cục cũng hiểu tại sao hôm nay Kim Tại Hưởng lại hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Thì ra là Dương Vũ đề nghị.

Gia tăng tình cảm? Lãng mạn? Cách làm này của anh ta, cô có thể cho là, do anh để ý cô không? Phác Tú Anh ngẫm nghĩ, cô cũng thật quá đa tình rồi! Sao có thể có chuyện đó chứ? Anh không hận cô là may lắm rồi.

Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn Dương Vũ, bình tĩnh: "Cậu là tới dùng cơm hay là tới xem trò vui?"

"Vốn là tới dùng cơm, nhưng giờ lại phát hiện trò vui hấp dẫn hơn." Dương Vũ vẫn đeo nụ cười trêu cợt.

"Nhìn xong kịch rồi còn không mau biến đi?" Kim Tại Hưởng ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo.

"Ha ha a......" Dương Vũ cười quái dị mấy tiếng, rồi quay sang nhìn Phác Tú Anh nói: "Ngại quá, Tú Anh, làm bóng đèn thế này chán quá. Thôi tôi đi đây, không quấy rầy hai người vợ chồng lãng mạn."

"Không sao."

Dương Vũ cúi đầu xuống bên tai Kim Tại Hưởng thì thào: " Không nghĩ tới cậu đúng là nghe lời tôi. Thật là trẻ con dễ bảo!"

Kim Tại Hưởng lườm Dương Vũ một cái, không để ý tới anh ta cố ý đùa cợt.

"Thì ra cậu để ý cô ấy như vậy! Cuối cùng hôm nay tôi cũng thấy được." Dương Vũ tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

Kim Tại Hưởng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Vũ, khiến Dương Vũ cũng cảm thấy chột dạ. Anh biết mình hơi quá rồi, đây chính là dấu hiệu mỗi khi Kim Tại Hưởng nổi giận.

"Thôi... Tôi đi, hai người cứ từ từ dùng bữa." Dương Vũ nhìn Phác Tú Anh cười gượng.

"Tạm biệt." Phác Tú Anh cũng mỉm cười nhìn lại Dương Vũ. Người bạn này của Kim Tại Hưởng mặc dù miệng lưỡi có hơi quá một chút nhưng cô quả thật rất thích nhìn thấy bộ dáng bị cười nhạo của Kim Tại Hưởng. Giống như chỉ có Dương Vũ mới có thể khiến Kim Tại Hưởng biến thành cái bộ dạng này.

"Anh ấy thật vui tính." Phác Tú Anh nói với Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phác Tú Anh: "Em không muốn tôi, lại nhìn trúng cậu ta?"

Phác Tú Anh không ngần ngại cười một tiếng: "Thì sao? Tôi xem trọng anh ấy, anh có nguyện ý thành toàn cho chúng tôi không?"

Kim Tại Hưởng ánh mắt lạnh như băng lóe lên một tia sáng, "Em muốn ngồi đây tiếp tục yên ổn ăn cơm, hay là làm cho người khác tới ném ra ngoài cửa sổ hả?"

Phác Tú Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ giờ đang ngồi trên đỉnh núi ăn cơm, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Anh sẽ không thật muốn đem cô ném xuống chứ?

Cô nuốt nuốt nước miếng: "Tôi vẫn nghĩ  là tiếp tục ngồi đây ăn đi."

"Em xác định?" Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn cô.

"Tôi xác định."

"Vậy thì đừng để cho tôi nghe em nhắc đến tên đàn ông khác! Hậu quả so với quẳng xuống vực sâu vạn trượng có khi còn khó chịu hơn đó!" Kim Tại Hưởng vô cùng lãnh khốc cảnh cáo cô.

Phác Tú Anh len lén lè lưỡi. Thật đúng là đồ ma quỷ! Anh đại khái là không có chuyện gì không làm được sao?

Lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn vô cùng, không tim không phổi...... Kim Tại Hưởng – cô rốt cuộc gặp phải một người đàn ông kiểu gì đây?

Sau khi cơm nước xong, Kim Tại Hưởng đưa Phác Tú Anh tới sân thượng một khách sạn lớn. Nơi này rất rộng rãi. Từ đây nhìn xuống, toàn cảnh thành phố đều đặt dưới chân. Hai người đến bên ghế đá ngồi, bên tai gió thổi tới vù vù, lạnh buốt.

Phác Tú Anh ngẩng đầu nhìn chân trời, trăng đêm nay thật là sáng, cô cảm giác nơi này quá đỗi xinh đẹp. Thật yên tĩnh! Cô thích nơi này.

Lúc này, một phục vụ cầm một hộp pháo hoa đi tới. Ánh mắt Phác Tú Anh lập tức lộ ra nét vui vẻ. Thì ra anh mang cô tới đốt pháo hoa!

Kim Tại Hưởng cầm lấy pháo hoa trên tay phục vụ, đưa cho cô một thanh, hỏi: "Em dám chơi không?"

"Dĩ nhiên dám!" Phác Tú Anh vui vẻ nhận lấy.

Rất nhanh, hai người đốt hết pháo hoa, lửa khói diễm lệ vây quanh hai người, sương khói ngập tràn. Cảnh này tình này, như mộng như ảo, hai người phảng phất như tới tiên cảnh.

"Ba ba ba" một trận pháo hoa vang dội, bên cạnh hai người lập tức nhấp nhoáng rất nhiều lửa khói, đủ loại kiểu dáng, màu sắc, đẹp đến mê hồn!

Kim Tại Hưởng bỗng nhiên đốt một cây pháo ném tới bên chân Phác Tú Anh, "Ba" một tiếng, làm cho Phác Tú Anh giật thót, liên tục kêu lên mấy tiếng thất thanh. Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng. Phác Tú Anh trợn to mắt tức giận, cũng không yếu thế, cầm lên một thanh pháo hoa loang loáng đuổi theo Kim Tại Hưởng.

Pháo hoa kia chẳng mấy chốc đã khép dần khoảng cách giữa họ, một màn không vui ban nãy lập tức biến mất, lúc này hai người chỉ toàn tâm toàn ý mà vui đùa với nhau.

Hai người giống như hài tử truy đuổi nhau chạy trốn trong sương khói, say đắm trong cảnh pháo hoa rực rỡ mỹ lệ, tiếng cười nối liền không dứt.

Từ khi kết hôn tới nay, có lẽ đây là đêm hạnh phúc nhất của họ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro