2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh sẽ đợi em về chứ? kim taehyung?"

"tất nhiên rồi, anh sẽ đợi cho đến khi em quay về. jeon jungkook, em yên tâm, không cần phải sợ ai đó cướp mất anh từ tay em, vì anh yêu em, jungkook." - lời tỏ tình bất ngờ đến từ anh làm tôi có hơi bất ngờ khi nghe nó, nhưng rồi cũng về trạng thái bình thường và tiếp tục cuộc trò chuyện.

"taehyung à, chúng ta còn quá trẻ để nói về những điều này."

"anh không cần biết trẻ hay già, con nít hay người trưởng thành. chỉ cần anh đã nói yêu em thì điều đó là sự thật không thể chối từ. chẳng lẽ jeon jungkook - em, không yêu kim taehyung anh sao?" - lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của anh đã khiến tôi tin tưởng hoàn toàn vào chàng trai này. tuy nhỏ nhưng tâm trí không hề nhỏ. dù chỉ vọn vẹn mười tuổi nhưng lại trưởng thành vượt trội so với những người đồng trang lứa, điều này cũng khiến anh trở nên đôi phần khác biệt hơn những người bạn khác xung quanh tôi.

"không, em cũng yêu anh. kim taehyung." - câu nói vừa dứt, taehyung cũng liền ôm chầm lấy tôi trong sự hạnh phúc vô bờ bến. tôi cũng vậy, cũng hưởng ứng lại cái ôm của anh, một cái ôm chan hoà tình yêu của đôi bạn trẻ cấp một đang sắp phải tạm rời xa nhau. 

cùng nhau nắm tay, cùng bước đi trên một con đường mòn trên một mảnh đất quen thuộc. ấy mà giờ đây tôi lại phải rời xa khi tình yêu này mới chớm nở.

tiếc không?
tiếc.

buồn không?
buồn.

nhưng đây là điều tôi bắt buộc phải làm vì gia đình, cho dù có muốn cũng chẳng thể thay đổi. taehyung đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời, từ trước đến nay anh chưa bao giờ quên đi hay không thực hiện bất kì lời hứa nào của mình đã thốt ra cả. "quân tử nhất ngôn" kia mà. điều đó phần nào chứng minh được tình yêu của anh dành cho tôi, vậy là... tôi có thể dành trọn sự yên tâm của mình vào chàng trai này và rời đi rồi.

"jungkookie, về thôi con, chuẩn bị đi nào."

chắc là do những anh cận vệ báo lại cho ba mẹ tôi, nên họ mới biết chúng tôi đang ở công viên gần nhà mà đến tìm đây mà. hai người họ nhìn thấy cái cảnh taehyung và tôi tay trong tay cũng không nói gì, vì từ lâu hai bên gia đình đã muốn điều ấy. tôi cũng không biết phải nói sao, nhưng những gia đình có điều kiện, nói thẳng ra là giàu hoặc đơn giản chỉ là khá giả thôi, họ cũng sẽ có nhiều suy nghĩ thoáng hơn các gia đình còn lại. chắc là vì.. ảnh hưởng từ lối sống, từ môi trường, và cả... "vật chất quyết định ý thức" chăng? 

"con chào hai bác ạ. hành lí của em con và jungkook đã xếp sẵn ở nhà, bây giờ chỉ cần lên đường thôi ạ." - anh nói với một tông giọng trầm, tuy không rõ ràng nhưng tôi đã cảm nhận được sự tiếc nuối trong anh. cũng đúng thôi, vì người anh yêu đang chuẩn bị rời xa anh mà.

"cảm ơn con, taehyung. bây giờ hai bác và jungkook phải đi rồi. con ở đây giữ gìn sức khoẻ nhé, jungkook sẽ về thôi." - mẹ tôi nở nụ cười chan hoà nhìn anh, nói.

"dạ con biết rồi. hai bác và em đi cẩn thận... jeon jungkook, hãy nhớ rằng anh yêu em, rất nhiều."

"em cũng vậy, em cũng yêu anh, taehyungie. đợi em về nhé."

tôi rời khỏi vòng tay to lớn của anh vốn đang bao trùm lấy từng ngón tay nhỏ của tôi. luyến tiếc rời đi, anh vẫn đứng ở đó, vẫn dùng cặp mắt trìu mến để ngắm nhìn bóng dáng của người anh yêu thương đến từng giây cuối cùng khi còn có thể. cho đến khi bóng tôi khuất hẳn, anh mới quay trở về kim gia.

"kim thiếu, cậu đã về." - dì quản gia thấy anh liền gập đầu một góc chín mươi độ, cung kính chào.

"có chuyện gì?" - không còn là cái vẻ ôn hoà như nước khi bên cạnh tôi nữa. ánh mắt dần trở nên vô hồn vô cảm, chất giọng vẫn trầm nhưng cực kì lạnh nhạt. nếu hỏi tôi bây giờ thì có lẽ tôi chẳng nhận ra con người này là người tôi yêu, là kim taehyung đâu.

"lão kim và phu nhân đang đợi cậu ở phòng khách."

"được rồi, dì làm việc đi."

nói rồi anh đi thẳng vào phòng khách, nơi có hai con người quyền lực nhất đông á lúc bấy giờ đang ngồi chễm chệ đợi anh về.

"ba lớn, ba nhỏ. con mới về." - vì là bậc sinh thành, nên việc chào hỏi cũng không có gì bất ngờ.

"về rồi đó hả? ngồi xuống đi, ba nhỏ có cái này muốn nói với con." - seokjin, người ba nhỏ của anh cất giọng ngọt ngào với đứa con trai duy nhất của mình.

sẽ thật không quá phóng đại khi nói rằng, seokjin luôn coi taehyung như một báu vật, là viên kim cương đang dần được mài dũa theo thời gian dưới sự giáo dục tốt nhất, cũng là khắc khe nhất, và anh cũng là viên ngọc sáng nhất cuộc đời của kim seokjin.  

"ba nói đi." - anh ngồi xuống, thấy trên bàn hai người ba của mình không có gì, liền tiện tay rót trà cho họ.

"con và jungkook đang có mối quan hệ?" - lần này không phải là ba nhỏ nữa, mà là ba lớn, là kim namjoon.

"vâng." - anh không thể hiện cảm xúc gì quá đặc biệt hay tỏ vẻ bất ngờ, vì đơn giản anh hiểu rằng, với đội ngũ cận vệ của ba anh thì việc theo dõi chuyện này là quá bình thường.

"nhưng tụi con mới chỉ có là học sinh cấp một thôi đó, taehyung." - seokjin nhẹ nhàng đáp lại thay cho namjoon.

"đã gọi là tình yêu thì tuổi tác không quan trọng mà ba, quan trọng là tụi con có tình cảm và yêu thương nhau là được rồi." - anh vẫn bình tĩnh trả lời.

"sự nghiệp chưa ổn định, học chưa xong. vậy mà con đã đòi yêu, hả taehyung?" - namjoon nhìn anh rồi nói.

"chỉ cần con muốn, đã nhảy được lên cấp ba. chỉ cần ba muốn, con liền trở thành thực tập viên của kim thị." - anh thẳng thắn đáp.

"nhưng nếu con yêu jungkook, sau này sẽ không có người nối dõi cho gia tộc nhà ta." - namjoon tiếp lời.

"sao lại không? thế giới bây giờ đã không còn cổ hủ như mấy chục năm trước đây. tụi con còn nhỏ, sau này tính đến chuyện kết hôn phải khoảng mười lăm năm nữa. lúc đó sẽ có phương pháp thụ tinh nhân tạo. ba không cần lo, vẫn sẽ có người nối dõi."

hai người ba của anh nghe anh nói từ nãy đến giờ, liền không khỏi vui mừng trong lòng mà nhìn lấy nhau. họ vui vì đứa con trai yêu quý này của họ đã dần trưởng thành rồi, giống ba lớn y như đúc khuôn mà ra. họ vui vì suy nghĩ của anh rất chính chắn, có khi còn hơn những người lớn tuổi hơi anh. họ vui, vì nhìn thấy được tương lai của taehyung sẽ xán lạ ra sao với lối suy nghĩ của anh hiện tại. để trở thành người đứng đầu kim thị, ắt hẳn kim namjoon phải có một cái đầu lạnh, một tâm trí vững vàng, và phải có một tầm nhìn xa trông rộng. và trong trường hợp này cũng vậy. namjoon và seokjin chưa bao giờ ép buộc anh phải làm bất cứ điều gì, vì hai người họ tin tưởng taehyung, họ biết chắc chắn anh sẽ có một lối đi riêng, sẽ có một thành công riêng. họ cũng chẳng bao giờ can thiệp vào vấn đề riêng tư của anh, chẳng qua từ nãy đến giờ là họ chỉ đang thử thách anh mà thôi.

"bọn ta chỉ đang thử thách con thôi. còn vấn đề chính là..."

_____

mọi người soát lỗi chính tả hộ au với nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro