4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

giờ đây, cái khoảnh khắc tôi hằng ngày mong chờ cũng đã đến. là khi jeon thị đã giải quyết ổn thoả chuyện công việc để tôi được trở về mảnh đất quê hương quen thuộc đã gắn liền với tôi tám năm, từ khi sinh ra. nhưng có một sự thật rằng, cái khoảng thời gian tôi ở la cũng gần như là ngang ngửa cãi ngưỡng "8 năm" ấy luôn mất rồi. thêm nữa, một điều quan trọng nhất không thể không kể đến, mảnh đất này có người tôi thương, có người thương tôi bằng cả tấm chân tình chân thành suốt bảy năm vừa rồi, cho dù khi tôi có không ở cạnh anh đi chăng nữa. mối quan hệ giữa chúng tôi cho dù có trải qua nhiều cuộc cãi vã, nhiều sự ghen tuông, cũng là vì jeon jungkook tôi là người có tính chiếm hữu cao mà ra, nhưng anh cũng có thua kém đi đâu chứ. hay thậm chí là những lần cứ tưởng chừng như sắp mất nhau đến nơi rồi. thế mà cuối cùng, kim taehyung luôn là người hạ thấp cái "tôi" vốn dĩ cao chót vót của mình xuống, nói đúng hơn là vứt đi cái "tôi" vào "sọt rác" để tôi và anh có thể làm hoà lại với nhau.
trải qua rồi tôi mới nhận ra và khẳng định, rằng bản thân tôi đã gặp đúng người, yêu đúng lúc. tôi không biết tương lai tiếp theo của cả hai đứa sẽ ra sao, tôi chỉ cần biết trong quá khứ và ở hiện tại, người tôi cần là anh, người tôi muốn dành nhiều thời gian để ở bên nhất vẫn là anh, thế đã quá đủ với tôi rồi.

thú thật với mọi người một điều, nghe có vẻ rất phi lý nhưng tôi chưa thấy mặt của taehyungie sau khi dậy thì là như thế nào cả. tôi cũng chẳng biết vì sao nữa, cảm giác trong tôi rất lạ. cứ mỗi lần video call chỉ có tôi là bật cam, có hỏi thì anh cũng bảo đây chưa phải là lúc thích hợp để cho tôi biết.

*con m* nó, kim taehyung. chúng ta là người yêu đấy? thích hợp hay chưa phải lúc cái giống khỉ khô gì?* 

cứ mà bảy năm trôi qua từ khi tôi rời seoul vẫn chưa có thời khắc nào gọi là phù hợp cả. không hiểu, và cũng không muốn hiểu. nó cứ kiểu kích thích cái sự tò mò trong tôi ấy, nhưng anh đã không muốn thì tôi cũng không ép làm gì. bởi tôi vẫn luôn tin rằng "muốn thì sẽ tìm cách, không sẽ lại tìm lí do". thôi thì... được nghe giọng anh để thoả mãn nỗi nhớ nhung da diết dạt dào ở một quốc gia xa tít tìn tịt kia cũng được rồi. dù cho tôi nhiều lúc cũng chỉ muốn xuyên qua màn hình điện thoại và đấm lấy anh vài cái cho bõ cơn tức. 

"taehyungie, bé sắp về với anh rồi."

chuyến bay của tôi là chuyến bay riêng trên phi cơ của jeon gia. muốn bay lúc nào cũng được hết, tuy nhiên thì nỗi nhớ anh người yêu của tôi đã vượt quá tầm kiểm soát trong tôi mất tiêu... nên tôi đã bắt đầu chuyến bay từ la về seoul lúc bảy giờ sáng. trải qua chuyến bay dài mười ba giờ đồng hồ thì tôi đã và đang có mặt ở seoul rồi đây. giờ là... hơn chín giờ tối, tôi vừa dùng bữa và tắm rửa xong. bây giờ thì... làm thủ tục nhập học ở trường seoul thôi - một ngôi trường danh giá tập hợp những thành phần "nhà mặt phố, bố làm to" nhưng phải "có tài có đức".

"ồ, nhanh nhỉ. đã có thông báo rồi sao. không hổ danh là ngôi trường hội tụ toàn con ông cháu cha có máu có mặt ha, để xem nào..." - vừa nộp đơn xét tuyển vào trường được mười lăm phút, vậy mà đã có email phản hồi. đúng là trường danh giá nhất đại hàn dân quốc có khác.

đáng lí ra tôi sẽ học lớp mười, nhưng trường có một qui định dành riêng cho các thành phần du học sinh ở các quốc gia khác, nhập về học nhưng chưa tốt nghiệp ở quốc gia mình theo học là sẽ được đặc cách nhảy lên học lớp mười hai chung với các vị tiền bối. vốn dĩ tôi cũng không biết đâu, vì quan tâm đến nó làm gì chứ? thứ tôi quan tâm duy nhất là kim taehyung, được học chung trường đã thoả mãn tôi lắm rồi. ấy vậy, sau khi nghe tin tôi càng háo hức hơn, không những được học chung trường mà còn được chung khối nữa đó, chung dãy hành lang thì kiểu gì cũng sẽ bắt gặp được anh thôi. tôi khẽ cười, để lộ một đường cong có thể gọi là... đẹp?

tuy nhiên, tôi lại quên mất một điều quan trọng không kém: anh học khối 12 thì ai chẳng biết, nhưng anh học lớp nào mới được kia chứ? có hỏi ba tôi, ông ấy cũng chưa biết được nữa là. vì cứ hỏi giáo viên hay thầy hiệu trưởng thì chẳng một ai dám tiết lộ thông tin cá nhân của anh trong ngôi trường này, một chút cũng không dám hó hé lấy nửa chữ. dễ hiểu thôi, một người có gia thế như anh, chẳng ai có lá gan to tới mức để đụng vào chàng trai này hết. định nhắn tin hỏi nhưng thôi, cứ để cho thầy xếp đại đi, dù gì cũng nên tạo bất ngờ một chút.

à quên nữa, tôi vừa bị chấn động tâm lí sau khi hay tin anh cùng hai đứa bạn thân khác đang đi du lịch. được ba tháng nay rồi, vậy mà con người kia lại chẳng mảy may thông báo gì cho tôi hết, được! thù này ông sẽ trả. đợi đi, kim taehyung. đi du lịch hẳn ba tháng rồi cơ đấy? chắc chắn sẽ có người hỏi (hoặc không, do mình nhiều chuyện kể cho các bạn thôi) "nếu anh bị mất kiến thức thì sao?", câu trả lời là không, chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra đâu. anh đã xong chương trình lớp mười hai sau khi học xong lớp mười rồi. học cho lẹ để còn lên làm kim tổng tương lai chứ. tự hào về anh người yêu lắm các bác ạ.

(au: jeon- lật mặt -jungkook.)

_____

/kétttttt./

"bọn họ về rồi kìa. mau mau xuống coi." - lũ người lắm chuyện kia lại bắt đầu rối rít hết cả lên để làm gì vậy. nhưng mà ai về? nghe tiếng xe đã đủ chói tai rồi mà giờ còn thêm lũ này nữa, nhức cái đầu. tôi bày rõ vẻ mặt chán ghét.

"mẹ kiếp, tính làm người nổi tiếng à?" - như tôi đã nói, tiếng xe nó chói tai đến mức tôi đang ngủ trên tầng năm sau khi kết thúc hai tiết toán nhàm chán đầu tiên trong buổi sáng cũng phải bật dậy. thầm chửi rủa trong miệng chủ nhân của chiếc xe kia.

nhưng tôi không biết rằng, chủ nhân của chiếc xe tôi thầm chửi rủa ấy lại là một người rất thân quen đối với tôi. những người còn lại trong trường kể cả giáo viên hay thầy hiệu trưởng chỉ cần nghe tiếng nẹt bô hay tiếng phanh xe của chiếc xe hơi "nghèo nàn" đó thôi cũng đủ biết người đó là ai. người đi cùng anh cũng chẳng kém cạnh gì.

"trùm trường về rồi, bọn họ... về rồi." - đám người dưới sân trường bắt đầu xì xào.

đúng, ông trùm của ngôi trường này đã về rồi. đã về sau ba tháng đi du lịch toàn thế giới một cách chán chê mê mỏi. tôi mới vào nên chưa biết chứ... khoảng thời gian ba người kia rời khỏi ngôi trường là lúc cả ngôi trường này thoải mái hít thở nhất. không cần phải chú ý lời nói, hành động, việc làm của bản thân đến mức ám ảnh, như kẻ mắc chứng bệnh ocd*. nhưng bây giờ thì rất tiếc, tất nhiên rồi. ba người kia về, đồng nghĩa với việc sự cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói phải được nâng cao. lỡ mồm lỡ miệng một chút thì bị bẻ cổ lúc nào chẳng hay.

trên thực tế đã có nhiều kẻ, không biết vì lí do gì, có thể là ganh ghét vì họ quá tài giỏi, quá xuất chúng, vì họ có tất cả trong tay, có cả những thứ mà nhiều người phải dùng cặp mắt "long lanh lóng lanh" với sự ghen tị hiện rõ trong từng lời nói và hành động. những kẻ này dù có xuất phát từ lí do nào đi chăng nữa, cuối cùng cái kết họ phải gặp là xuống chầu diêm vương. "yếu mà còn ra gió" - kim taehyung hay nhàn nhạt thốt ra câu này. 

không quan tâm những con người nhiều chuyện dưới sân trường, trên hành lang đang nói gì. họ chỉ đi thẳng lên phòng học, nơi vắng bóng họ những ba tháng trời. đi đến đâu, học sinh dàn ra đến đó. vị trí trung tâm của mọi nơi đều thuộc về họ. ồ? thú vị phết đấy. nói gì thì nói, tôi vẫn ngủ trong phòng chứ có biết trời trăng đất mây gì đâu mà.

"cậu ta, từ los angeles trở về. tuy nhỏ hơn hai tuổi nhưng được thầy hiệu trưởng xếp vào lớp ta vì hoàn thành chương trình học sớm hơn 2 năm , cũng là du học sinh ở la từ khá lâu rồi. mặc dù đã bị những đứa con gái khác thích anh ngăn cản và doạ đánh nhưng chưa kịp làm gì liền bị cậu ta cho một bạt tay. cậu..." - thấy taehyung đi vào gương mặt có chút bất ngờ, liền có người can đảm đứng lên giải thích, còn dùng tay chỉ để anh thấy rõ. nhưng chưa kịp nói xong cho trọn vẹn thì lại bị anh ngắt giữa chừng.

"câm cái mõm chó của cậu lại, biến." - anh gằn giọng doạ cho hắn ta xanh xẩm mặt mày, như chẳng còn một giọt máu, cơ thể toát mồ hôi lạnh. hành động này của anh làm cho hai người bạn kia có vẻ tò mò và thắc mắc trong sự thích thú nhất định. dù gì thì, họ cũng thấy taehyung trước đây chưa bao giờ tiếp xúc với ai ngoài hai người họ. cũng chưa bao giờ thấy anh đồng ý cho một người khác ngồi chung bàn.

"chiều nay trời mưa to nhỉ? min yoongi? có bão không?" - cậu bạn mang tên jung hoseok kia lên tiếng châm chọc.

"khéo khi lũ lụt dâng lên cũng nên." - anh chàng min yoongi đi bên cạnh cũng hùa theo đó mà đáp lại. biết là sẽ không có chuyện lũ lụt gì đâu nhưng thích thì nói thôi, vui mà.

anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đến ngồi bên cạnh tôi. ngắm nghía gương mặt đang say giấc nồng này mãi không chán.

ok, kim- u mê jeon jungkook -taehyung.

"yên lặng đi. có gì nói qua tin nhắn trong group chat." - khoảng chừng vài ba phút sau, anh mới cất giọng nhẹ nhàng, tránh làm tôi thức giấc.

______

*ocd (obsessive-compulsive disorder - rối loạn ám ảnh cưỡng chế): đây là rối loạn tâm thần khiến một người có suy nghĩ ám ảnh (obsessive thoughts); và hành vi cưỡng chế (compulsive behaviors).
soát lỗi chính tả hộ au với nha. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro