Chương 18 : Kha Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Dự tiệc rượu đã được cả nửa ngày, mà Thái Hanh dường như vẫn chưa nguôi giận, mặt nặng như chì, chẳng niềm nở được với ai, nhất là với cái người đang ở bên cạnh kia. Chính Quốc chỉ còn biết chạy sát gót theo hắn, đề cao cảnh giác, kẻo hắn nói lời chẳng lọt tai với ai đó, vô tình xích mích với người ta

Đám đông đột nhiên xôn xao, Chính Quốc liếc mắt nhìn tới một cậu nhóc gây rối. Dáng người cao dong dỏng, mảnh khảnh, khuôn mặt trong sáng, biểu tình lạnh nhạt, trông thấy bài trí hoa lệ trong đại sảnh, dường như cậu ta thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lên khôi phục lại vẻ mặt bất cần. Bề ngoài cậu ta toàn nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là một cậu nam sinh trung học bình thường. Mũ lưỡi trai và chiếc quần jeans nom hơi bẩn, rõ ràng là bộ dạng bụi bặm, mồ hôi mồ kê sau khi tham gia hoạt động tập thể ngoài giờ học. Bộ dạng này xuất hiện tại sân bóng chày thì chẳng có gì là lạ, nhưng tại đây ngay cả đến phục vụ cũng là lượt sang trọng từ trên xuống dưới, khiến cậu ta hoàn toàn lệch tông

Cậu chàng cũng chẳng ngần ngại gì cứ thế xuyên qua đám khách khứa, mắt không chớp đi thẳng về phía trước, vẻ mặt thờ ơ bất cần. Chính Quốc loáng thoáng nghe được người bên cạnh khe khẽ nói " Thằng nhóc này là ai thế ?" " Còn là ai được chứ, ngoại trừ cậu chủ nhỏ nhà họ Kha thì còn là ai làm càng thế này được " " Hoá ra là cậu ta ..." Thằng bé đột ngột liếc về phía này, ánh mắt vô cùng bình thản, khiến cho tiếng bàn luận thoắt cái im bặt

Cảm thấy có chút khôi hài, Chính Quốc nở một nụ cười. Ánh mắt cậu nhóc thoáng dừng lại khi lướt qua anh, rồi sau đó mới chuyển hướng. Những người kia dường như hơi kiêng dè nó, dù sao thì đây cũng là tiệc rượu nhà họ Kha tổ chức. Cậu ấm nhỏ nhà này nghe đồn là một nhân vật như ác ma, tin đồn này có vẻ hoàn toàn hợp lý về mặt lý luận huyết thống, tuy rằng người ta chẳng thể phán đoán chuẩn xác cha nó là ai. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy mặt, anh cảm thấy nó cũng chỉ là một thẳng bé trên mức bình thường, thậm chí có chút dễ thương

" Sao mày ăn mặc thế này hả ?" Một người đàn ông trung niên chạy tới khẽ trách cứ " Định đến làm loạn có phải không ? Còn gì là mặt mũi nhà họ Kha chúng tao nữa !"

" Cậu hai " thằng bé bất cần nói " Kể cũng ngại thật, anh họ nói tối nay chỉ là bữa cơm gia đình thôi, còn ân cần dặn dò tôi cứ chơi bóng chẳng cần đến cũng được. Hoá ra bây giờ tôi tới nhầm chỗ sao ?"

" Kha Lạc, mày đừng có đổ vấy trách nhiệm lung tung!" Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ "
Nhanh đi thay quần áo rồi ra "

Kha Lạc ngoảnh mặt làm ngơ " Tôi đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy ?" Không đợi Kha Dung kịp mở miện, cậu ta ngang nhiên quét mắt một vòng, đoạn tỉnh bơ cầm một chiếc khay đến bên chiếc bàn dài bày biện đủ các loại điểm tâm nhẹ phong phú, chất lên khay một đống đồ ăn, sau đó cũng chẳng buồn ngồi, cứ thế tuỳ tiện dựa vào tường rồi cúi đầu đánh chén

Mọi người đều xấu hổ im lặng chốc lát, ngay sau đó lại tiếp tục câu chuyện bị gián đoạn trước đó, khách sáo giữ lễ, chuyện phiếm vu vơ. Trong những câu chuyện vô thưởng vô phạt ấy, bầu không khí dần dần hâm nóng trở lại. Nhưng tất cả đều làm bộ lơ đãng ném những cái nhìn như có như không về phía cậu thiếu niên sùm sụp mũ dựa tường ngấu nghiến ăn uống, cùng với cả Chính Quốc khéo sao đứng ngay gần cậu ta. Chiếc mũ lưỡi trai sụp thấp che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu, phải nhìn nghiêng mới thấy đôi môi đang thong thả khép mở, cả yết hầu dịch chuyển đơn điệu trên chiếc cổ thanh mảnh, trên người cậu vương chút bụi bặm, ươn ướt chút mồ hôi, nhưng không hề hôi hám

" Không có người dạy dỗ, mới thành thiếu gia giáo như vậy "

Chính Quốc thoáng giật mình, rõ ràng nhìn thấy cổ họng Kha Lạc hơi nghẹn lại khi nuốt xuống, nửa ngày vẫn im lìm. Anh đột nhiên cảm thấy thương thay cậu bé này. Anh cũng nghe phong thanh được ít nhiều những chuyện ngồi lê đôi mách, biết rằng Kha Lạc được đón về từ cô nhi viện. Thiên kim của trưởng tộc họ Kha bỏ trốn khỏi nhà, không lâu sau khi sinh hạ đứa con trai này thì tự sát. Về phần cha nó là ai, vẫn luôn là đề tài cấm kị

Anh không có hứng thú với những tin đồn truyền miệng thất thiệt này, chẳng qua khi nghe nói đến cô nhi viện thì không thể liếc Kha Lạc vài lần. Lão gia nhà họ Kha sau khi qua đời, đã để nó đứng tên kế thừa hơn nửa số tài sản. Cho nên người nhà họ Kha đối với kẻ đột nhiên thò mặt vào đoạt gia sản này chẳng có tí thiện cảm, song lại vừa kiêng dè vừa đố kị nó sau này trưởng thành sẽ kế thừa hai mươi phần trăm cổ phần công ty. Thi thoảng cũng có người ngoài mặt lấy lòng nó, nhưng thực bụng thực dạ tốt với nó, chỉ sợ bói chẳng ra. Chính Quốc nhịn không được quay đầu nhìn bốn phía một lượt, muốn giúp Kha Lạc đang im lặng xấu hổ tìm ra kẻ ác mồm ác miệng, nhưng lại chẳng thấy, tất cả ai nấy đều chưng vẻ thờ ơ lạnh nhạt

Kha Lạc đột nhiên buông đĩa, cố ý dùng tay áo lau bừa lên khoé miệng, kêu " Khát quá " rồi bất chấp vẻ lúng túng của người phục vụ, với tay chộp lấy chai rượu, ngồi xuống một góc xem đấy như nước ngửa cổ lên tu. Chính Quốc liếc thấy đại thiếu gia nhà mình đang bị vây chặt giữa những cô nàng thượng lưu xinh đẹp lộng lẫy, tin chắc trong một chốc bản thân sẽ chẳng có việc gì để làm, bèn chậm rãi đi về phía Kha Lạc. Anh cũng chẳng muốn nói chuyện với Kha Lạc, dáng vẻ trầm lặng kiêu ngạo ấy nhìn qua hoàn toàn không hoan nghênh bất kì tới quấy rầy, anh cũng không cần thiết phải rước nhục vào thân, chẳng qua là có phần lo lắng Kha Lạc mới có tí tuổi đầu đã nốc rượi ừng ực như vậy, liệu có thể xảy ra chuyện gì không

" Khụ ..."

Y như rằng, sặc ngay được. Chính Quốc theo bản năng vội vàng đưa tay vỗ lưng cho cậu " Này, em không sao chứ ?"

Kha Lạc hiển nhiên hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh. Hoàn toàn không phải ánh mắt sắc lẻm như dao giống như lời đồn, chỉ là không có biểu tình, thoáng ngạc nhiên chút thôi " Không sao, cảm ơn "

Trái lại Chính Quốc đâm xấu hổ, anh không muốn bị người khác coi là một ông chú gần trung niên có ý đồ xấu xa sán tới gạ chuyện

" Không sao là tốt "

Sắc mặt thoắt cái tái đi Kha Lạc, Chính Quốc đờ người nhìn cậu ta vài phút, đột nhiên nghe thấy một tiếng " Uệ "

" ..." Chính Quốc tái dại nhìn mình bị nôn đầy lên bộ Âu phục, nhất thờ câm nín không biết nên nói cái gì cho phải

" A, xin lỗi " Kha Lạc đỏ phừng mặt " Tôi, tôi bình thường không vậy đâu ... Tôi ... Tôi không say ... Trong bụng hơi khó chịu ... Xin lỗi anh ..."

" Ừm ..." Chính Quốc thều thào " Không, không sao ..." Đùa không đó ... Thế này có giặt được không đây ?

" Tôi, tôi sẽ đền cho anh " Kha Lạc mặt mũi vẫn đỏ tưng bừng, dáng vẻ lúng túng

" À, không sao mà, không cần đâu " Thực ra ... Đắt lắm đó ...

" Anh ... Anh cho tôi số điện thoại đi " Kha Lạc lúng búng, đỏ mặt nhìn anh, bông nhiên như nhớ ra điều gì, mỉm cười, " Tôi đền được mà ... Tiền thì tôi không thiếu "

" Ý tôi không phải vậy " tới lượt Chính Quốc xấu hổ, ý anh chính là như vậy " Thực sự không sao mà, đừng lo " Anh vội nhìn quanh quất tìm xem có thứ gì có thể lau tạm. Kha Lạc cúng rướn người, lục tìm khăn mùi soa gì đó trong túi quần thể thao, dáng vẻ tự tôn cô độc

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro