Chương 5: Tâm tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Nhịp thở của Thái Hanh vẫn đều đặn, khuôn mặt khi ngủ vô cùng ôn hòa yên tĩnh. Vài sợi tóc rủ xuống vầng trán kiêu ngạo khiến hắn thoạt nhìn dịu dàng hơn lúc tỉnh một chút. Lông mi rất dài, hắn quả thật là một người đàn ông anh tuấn. Môi khẽ mím, gợi lên một đường cong vừa tươi tắn vừa thơ ngây. bỗng nhiên Chính Quốc chẳng còn muốn đánh thức hắn nữa. Thái Hanh cứ lẳng lặng ôm mình say giấc thế này là được rồi. Càng lâu càng tốt, tốt nhất là cứ vĩnh viễn như bây giờ không tỉnh lại, mà cả mình đây cũng chẳng cần tỉnh lại. Nếu có thể cả đời chìm trong cơn chiêm bao này, thì tốt biết bao

Nửa người như muốn tê dại. Yên lặng ngắm nhìn người đàn ông cách mình trong gang tấc, trái tim cứ thế dồn dập

Cậu ấy đang ngủ. Liệu mình có thể . . . Có thể hay không . . .

Chính Quốc thoáng run rẩy, chậm chạp sáp lại gần. Giữa căn phòng yên tĩnh, tiếng tim đập trong lồng ngực dội lên thật rõ ràng, chính mình nghe thấy cũng gần như muốn bỏ cuộc. Cuối cùng thu hết can đảm, anh đưa ngón tay chạm lên môi hắn, nhẹ nhàng vượt qua. Cảm giác mềm mại ấm áp. Lại vuốt thêm một lần. Rồi là nâng ngón tay vẫn còn run run vì sự đụng chạm ấy, áp lên môi mình

Vẫn còn vương lại chút hơi ấm, hơi ấm của cậu ấy, thật ấm áp

Chính Quốc gần như không thể tin mình lại có thể có được giây phút xa xỉ như thế

Chuyển về nhà chính họ Thái đã được một thời gian, nếu hỏi Chính Quốc cảm thấy thế nào vậy thì chỉ có một từ: Oải. Anh ngờ rằng Thái Hanh bắt anh trở về căn bản chính là đã có âm mưu từ trước. Nào ai ngờ mấy năm qua đi ,thói soi mói và căn bệnh sạch sẽ của Thái Hanh càng trở nên nghiêm trọng. Ngay cả đến lão người hầu đã phục vụ vài chục năm cũng không được phép đụng vào đồ đạc của hắn. Mà nghiễm nhiên vị đại thiếu gia này vốn được nâng niu chiều chuộng từ tấm bé chẳng phải người theo chủ nghĩa tự thân vận động. Vì thế để chăm lo đến đời sống sinh hoạt thường nhật của đại thiếu gia nhà họ Thái, giúp cậu ấm được ung dung thư thái, Chính Quốc đành phải một thân kiêm nhiều chức vụ, từ tài xế, đến vệ sĩ, rồi đến cả người hầu này nọ, thi thoảng còn phải đảm đương vị trí đầu bếp hoặc nơi trút giận, đủ cả

Ai bảo Thái Hanh hoàn toàn chẳng bài xích anh, ngay cả cốc nước anh vừa uống cũng có thể mặt mũi tỉnh bơ cầm lên uống tiếp. Cho nên, bây giờ . . . Ái chà . . . Nói anh được đại thiếu gia nhà họ Thái yêu thích, không bằng nói là được sai bảo nhiều nhất. Tiền lương chẳng tăng thêm một đồng, thực sự rất không thỏa đáng

" Tiểu Quốc, tôi muốn uống hồng trà cậu pha "

" Hử ? Nhưng buổi tối cậu còn phải . . . Ái, đừng véo mặt tôi, được, được, được . . . Chờ tôi dọn dẹp xong chỗ này đã " Chính Quốc đầu mướt mồ hôi thay Thái Hanh sửa soạn tủ quần áo " Nè buổi tối mặc bộ này được không ? Áo sơ mi đây . . . Thắt cà vạt này cũng hợp . . . "

Chọn ra bộ đồ thích hợp nhất trong tủ quần áo đồ sộ này vốn không phải là việc dễ dàng, đã thế Chính Quốc còn phải vác thêm bị thịt Thái Hanh nặng trịch, bước đi càng thêm nhọc. Đúng thế đấy, hiện tại Thái Hanh đang phủ tấm thân của hắn lên người anh, từ sau lưng ôm lấy eo anh, bám chặt không rời một tấc. Thái Hanh bây giờ cứ như miếng kẹo kéo đã tăng cả về kích thước và độ dính, Chính Quốc đi tới đâu hắn quấn theo tới đó, muốn giãy cũng chẳng nổi

" Được, mau đi pha hồng trà nào "

Cậu lớn xác thế rồi còn vắt lên lưng tôi, làm sao mà tôi nhanh được cơ chứ ?!

Cuối cùng Chính Quốc vẫn phải ì ạch tha cái gã đàn ông còn cao to hơn cả mình loạng choạng vào bếp, sau đó lại loạng choạng trở về phòng khách

" Ừm, ngon quá " Gã trai cao ráo thanh tú, ngã người vào sofa, đắc ý nâng tách trà rồi lại bắt đầu giục: " Đi thay quần áo nhanh lên, tối nay cậu phải đi cùng tôi đó "

Chính Quốc ngần ngừ một chốc " Chắc tôi không đi đâu "

Bữa tiệc tối Hôm nay tuy ngoài mặt là để chào mừng Thái Hanh về nước nhưng thực ra tất cả đều biết đây chẳng qua là tiệc xem mắt, những nhân vật quyền cao chức trọng có hứng thú với nhà họ Thái, đồng thời có con gái xinh đẹp vẫn còn độc thân sẽ đều tới tham dự. Thái Hanh sắp hai mươi lăm, tuy còn trẻ nhưng là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Thái, cũng nên lựa chọn đối tượng kết làm thông gia ngay từ bây giờ. Độ một, hai năm sau, nếu không có gì trục trặc, Thái Hanh sẽ kết hôn

Đương nhiên, không phải vì Chính Quốc cảm thấy khó chịu mà không muốn đi cùng, chẳng qua đã bận bịu suốt một ngày, thấm mệt rồi, chỉ vậy thôi. Thật đấy

" Không được " Thái Hanh thẳng thừng " Nhanh lên đi, đừng để tôi phải chờ cậu "

Chính Quốc uể oải cười: " Tôi đau đầu lắm, có thể để tôi nghỉ ngơi chút được không ? Dù sao thì tôi đi với cậu, cũng đâu có giúp được gì . . . "

" Cậu mệt à ? " Thái Hanh cau mày sáp lại sờ trán anh " Có cần tôi gọi bác sĩ Tô tới không ? "

" Ngủ một giấc là ổn " Chính Quốc vội vàng khua tay ,sắc mặt anh thật sự đã tái nhợt, chẳng cần phải giả bộ " Chỉ là mệt quá thôi. Cậu mau đi đi, nhân vật chính mà đến muộn thì kỳ lắm "

Thái Hanh vẫn xụ mặt, dùng dằng cả nửa ngày cuối cùng mới miễn cưỡng cực kỳ buông tha cho anh " Thế . . . Tôi đi một mình . . . " Giọng điệu như thể không có Chính Quốc đi cùng thì sẽ vô cùng tủi thân vậy " Lúc tôi về, cậu phải khỏe đó nha ! Ngày mai không được ốm đâu đấy, phải ngoan ngoãn đi công ty với tôi, nghe chưa ?! "

Mãi cũng tiễn chân được gã ôn thần, Chính Quốc ăn tối qua loa, tắm rửa nhoáng nhoàng rồi lên giường nằm. Anh thực sự chẳng hề khổ sở chút nào, từ bé tới lớn anh chưa từng mơ ước viển vông, vậy thì làm sao có thể thất vọng được, làm sao có thể khổ sở được. Bản thân sẽ trải qua cuộc đời như thế nào, nhắm mắt lại anh cũng có thể đoán ra. Nhìn Thái Hanh thành hôn, sinh con, kế thừa gia tộc, anh sẽ tiếp tục bầu bên cạnh hắn là một trợ thủ nhạt nhòa, năng lực bình thường, nhưng biết cúc cung tận tụy. Anh sẽ chẳng nói gì, cũng chẳng dám nói kiểu ấy, cả đến cái quyền được ở bên cạnh lén nhìn Thái Hanh anh cũng mất. Hạnh phúc lớn nhất của Chung Quốc, chẳng qua là được âm thầm ở bên Thái Hanh, hầu hạ hắn, chăm sóc hắn, mỗi ngày đều lặng lẽ dõi theo hắn, mãi cho đến khi già đi. Những điều khác đều không dám tơ tưởng

" Tiểu Quốc . . . " Chính Quốc cựa mình, tiếp tục ngủ

" Này, sao lại ngủ say thế hả ? Tôi cố tình chạy về sớm với cậu đây, cậu mau tỉnh lại nói chuyện với tôi đi, này ! " Bị bóp mũi gần một phút, đến người chết cũng phải tỉnh lại vì ngạt ấy chứ

" Ô ! " khó khăn mở con mắt nhập nhèm, đối diện là khuôn mặt phóng đại của Thái Hanh, lơ mơ nhìn nhau hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo " Cậu về rồi à ?  Tiệc đã kết thúc ư ?"

" Đâu có, tôi lén chuồn về đấy " Thái Hanh ngồi xổm cạnh giường anh, đưa tay sờ mặt anh " Tôi lo cho cậu lắm, sợ trong người cậu không khỏe sẽ rất khó chịu, nào ngờ cậu lại ngủ say tít như thế "

Chính Quốc cảm động quên sạch những trận bắt nạt thường ngày vẫn ăn, trong mắt anh Thái Hanh chẳng khác nào một vị thiên sứ. Lại lần nữa cảm thấy che dấu khuynh hướng tính dục và tình cảm của mình là việc đúng đắn, ít nhất là còn có thể được hưởng một chút ấm áp tình bạn. Nếu cứ liều mình xông tới thổ lộ, chắc chắn kết quả sẽ là trèo cao ngã đau, giống như gã xấu số trên xe bus lần trước, bị bẻ ngón tay gãy " rắc " một phát, bêu danh " bệnh hoạn" từ nay về sau nằm trong danh sách khách hàng bị cấm sử dụng dịch vụ. Nào còn được hưởng niềm hạnh phúc cận kề bên Thái Hanh nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro