Chương 6: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
" Mấy cô gái đó thế nào ? Không có ai hút hồn được cậu sao ? " Nếu muốn vờ rằng mình rất " bình thường ", vậy thì làm chuyện " bình thường ", tán gẫu về đề tài " bình thường " mới phải

" Có mà hù tôi mất vía ấy " Thái Hanh cười khẩy "Hết cả hồn, trời thì lạnh thế này, mấy ả toàn chơi đồ xuyên thấu mỏng dính, có phải show nội y đâu. Chẳng lẽ nghĩ đó là gu của tôi ? Hai quả đu đủ bự á ?! Ặc "

" Ầy . . . Thực ra, thực ra như thế cũng không tệ " Chính Quốc vắt óc tìm từ để khen ngợi " Đầy đặn một chút . . . Sau này dễ sinh con . . . "

" Ai mà thèm, tôi thích gầy gầy cơ " Thái Hanh Đột nhiên cười xấu xa " Như Tiểu Quốc nè . . . " bất thình lình vươn tay, dùng tốc độ nhanh như chớp sờ lên bộ ngực mỏng manh của Chính Quốc. Chính Quốc đáng thương vừa mới tỉnh ngủ, phản ứng còn trì trệ, mãi cho đến khi bật ra tiếng rên mới giật thót người: " Cậu làm gì đó ! "

" Ế ? Nè, không phải chứ, thực sự có cảm giác sao ? Tiểu Quốc nha, cậu đâu phải phụ nữ !"

Chính Quốc xấu hổ kéo áo ngủ lại, mặt mũi đỏ bừng: " Đâu có . . . Cậu đừng nói bậy " Ngực đàn ông cũng là nơi mẫn cảm, huống chi người chạm vào anh lại là Thái Hanh

" Không được, tôi rất nghi ngờ nha ~ để tôi kiểm tra thử coi ~ nhỡ Tiểu Quốc là phụ nữ thật ~ thì tôi liền, ha ha ~~ " cố ý cười như một tên yêu râu xanh ngăn không cho Chính Quốc kéo quần ngủ, thấy Chính Quốc hoảng sợ cố sống cố chết giãy dụa hắn lại càng cười xấu xa " Không cho tôi xem hả ? Vậy thì sờ nha, đằng nào chả thế . . . "

Chính Quốc mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, thân dưới của anh đã bắt đầu có phản ứng, không thể để Thái Hanh phát hiện, cuống cuồng tóm chặt đôi tay nghịch ngợm đang lần xuống của Thái Hanh " Tất nhiên tôi là đàn ông ! Được rồi, đừng quậy nữa, nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm "

Thái Hanh híp mắt nhìn Chính Quốc một chút, rồi cũng chẳng ép uổng anh nữa, đứng lên nhún vai " Ờ, nếu cậu đó keo kiệt như thế, tôi đây đành hào phóng chút vậy. Tôi muốn tắm, cậu vào kỳ lưng giúp tôi đi, cho cậu xem miễn phí đã đời luôn "

Không nói chơi nhé, lôi người từ trong chăn ra giúp hắn kỳ lưng . . .

Chính Quốc không còn cách nào khác đành phải rời giường, lảo đảo theo vào phòng tắm, tới chiếc bồn tắm lớn xả nước, pha nước ấm giúp vị đại thiếu gia kia khoan khoái thư giãn nằm vào. Anh vừa mới cầm chai sữa tắm, đột nhiên bị tóm lấy kéo giật lại, cả người ngã vào bồn tắm

" A! " Bất ngờ không kịp đề phòng bị uống phải nước , Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Thái Hanh dương dương đắc ý cười, nghiêng người hung hăng chặn anh lại " Không cho tôi xem, tôi càng phải xem bằng được! Dám từ chối tôi à?! Hừ! Bây giờ tôi muốn nhìn rõ từ đầu tới chân!"

" Nè, đừng, đừng, đừng đùa nữa . . . " Giọng của Chính Quốc Đã có chút run dậy căn bản không dám nhìn thân thể với những đường cong duyên dáng của Thái Hanh trước mặt. Áo ngủ ướt đẫm sũng nước dính vào người chẳng khác nào đã phơi bày toàn bộ, lại còn bị Thái Hanh trần truồng đè chặt bằng tư thế ái muội lập tức cảm thấy từng trận choáng váng

Áo ngủ đã bị lột ra hoàn toàn, phần da thịt nhợt nhạt đụng chạm với ngón tay nóng như lửa của Thái Hanh liền biến thành sắc hồng xấu hổ. Không được, nếu bị phát hiện . . . Cậu ấy sẽ cảm thấy ghê tởm . . . Chính Quốc liều mạng giãy giụa, tuyệt vọng bảo vệ trước quần sắp bị lột xuống của mình: " Đừng quậy nữa Thái Hanh . . . tôi giận đấy, Thái Hanh . . . "

" Gì ? Giận á ? Tôi chưa thấy dáng vẻ giận dữ của cậu bao giờ, giận cho tôi xem nào !"  Thái Hanh dường như bị chọc tức, dùng sức không chế tay anh, đè chặt đôi chân đang đạp loạn, một phát kéo chiếc quần xuống, " Cậu giận cái gì hả ?! Làm như tôi cưỡng bức cậu không bằng! Tôi không phải đồng tính, cậu sợ cái gì! Chẳng lẽ cậu . . . "

Thân thể trần trụi của hai người dán chặt vào nhau đến nỗi chẳng còn một khe hở, dường như chỉ trong một giây thôi, Thái Hanh trắng bệch mặt mày buông Chính Quốc ra, hay nói chính xác hơn là đẩy anh ra. Chính Quốc vẫn còn hoang mang, quá nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng xem Thái Hanh đã cảm giác được phản ứng của anh hay chưa, nhưng vẻ mặt của Thái Hanh thực sự là vô cùng khó coi

" Ra ngoài "

Chính Quốc vẫn ngây người

" Tôi bảo cậu ra ngoài !"

Nhìn Thái Hanh vẻ mặt cứng đờ, vội vàng lấy khăn tắm quấn quanh eo, Chính Quốc luống cuống nhặt quần áo lên che người, lúng túng bước ra khỏi bồn tắm, còn chưa kịp mở miệng giải thích, Thái Hanh đã sưng sỉa đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó chẳng nói chẳng rằng đóng sập cửa lại

Thế này là . . . Kết thúc rồi sao ? Cuối cùng vẫn bị cậu ta phát hiện ra sao ?

Chính Quốc chân trần, thẫn thờ đứng ngoài cửa phòng tắm, thoáng run rẩy

Thực sự mình không có làm gì cả mà . . . Cho dù có phản ứng, cũng đâu có nghĩa mình là loại người đó . . . Mình có thể giải thích, đúng không?

Thái Hanh . . . Cho dù tôi là . . . Tôi cũng có thể cam đoan rằng tôi sẽ không có những mơ tưởng xa xôi nào về cậu ,tôi nào có dám . . . Tôi cũng chưa có hành động nào khiến cậu phải ghê tởm . . . Tôi, tôi nhiều nhất cũng chỉ có chạm vào môi cậu bữa đó thôi . . . Những chuyện khác đều chưa từng có, bao nhiêu năm qua tôi nào có dám không biết an phận . . . Sau này sẽ cũng không . . . Xin cậu hãy tin tôi, có được không? Xin cậu . . .

Chỉ cần được nhìn thấy cậu là tốt lắm rồi

.
Tình hình xem ra không tệ như Chính Quốc nghĩ, nhưng cũng chẳng tốt đẹp là bao. Những tưởng bị nhận án tử hình, nhưng thoạt nhìn lúc này có lẽ là tạm thời hoãn thi hành án. Tuy rằng mấy ngày nay Thái Hanh phớt lờ anh, ngay cả ánh mắt cũng lảng tránh, nhưng cũng không có biểu hiện chán ghét rõ rệt, lúc dùng điểm tâm còn gọi anh anh pha hồng trà. Chính Quốc rốt cuộc cũng không đến nỗi tuyệt vọng, vốn thì mong muốn của anh cũng chẳng cao sang chi

Nhưng mà Thái Hanh lại bắt đầu thường xuyên qua đêm bên ngoài. Thái Hanh chưa bao giờ là kẻ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tuy rằng không hẳn là người biết tự kiềm chế, nhưng bởi vì mắt luôn cao quá đầu, soi mói vô cùng, phụ nữ lọt được vào tầm ngắm của hắn đã ít lại càng ít. Huống chi Thái Hanh còn mắc căn bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, lại thêm khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, hắn đương nhiên không quá khả năng gái gú lăng nhăng. So với các cậu ấm cô chiêu thì đời sống riêng tư của hắn có thể nói là trong sạch hiếm thấy. Nhưng dù là như thế ,gần đây Thái Hanh lại bận rộn hẹn hò với hằng hà sa số những phụ nữ xinh đẹp, rồi sau đó lại mang bộ mặt hậm hực về nhà. Tuy rằng Chính Quốc cảm thấy như vậy không hay, nhưng vợ chồng Thái Phong mới sang Pháp, trong thời gian ngắn sẽ vắng mặt, thực ra kể cả họ có ở nhà thì chưa chắc Thái Hanh đã buồn quan tâm đến hai người. Còn bản thân anh thì lại hoàn toàn không có tư cách khuyên giải. Thực tế là ngay cả đến cơ hội nói chuyện cũng chẳng có nhiều

Buổi tối ở nhà, Chính Quốc ngủ trong phòng khách đọc " Đi tìm thời gian đã mất " của Proust. Phải nói rằng một bộ tiểu thuyết gồm 7 tập này không có tính chất kích động lòng người, không có tính mạch lạc, thậm chí chẳng có tiến triển cao trào hay kết cục, những cảm nghĩ, những nghị luận, những trữ tình bất ngờ xuất hiện hỗn loạn không có quy luật. Nếu là người bình thường, hẳn sẽ sớm bỏ cuộc, nhưng Chính Quốc vốn là người kiên nhẫn đến thần kỳ, vừa đọc vừa suy ngẫm khái niệm Tiềm thức của Freud (1) và thuyết Trực giác của Bergson (2), vừa vô vọng đợi Thái Hanh trở về, một buổi tối cứ thế lặng lẽ trôi qua

(1) Sigmund Schlomo Freud ( 1856-1939): Nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lí người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học
(2) Henri Louis Bergson (1859-1941): Nhà văn, nhà triết học Pháp đoạt giải Nobel văn học năm 1927. Cha đẻ của thuyết Trực giác có ảnh hưởng lớn đến văn học và triết học Pháp nói riêng và phương tây nói chung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro