Chương 104 : Xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngoài ra, các cậu có quen với người nhà của cô ấy không? Lúc nãy tôi hỏi rất nhiều lần, cô ấy đều không lên tiếng. Bệnh viện chúng tôi cần lưu lại phương thức liên hệ."

Jeon JungKook không chần chừ nói ngay: "Lưu của tôi đi."

Jeon Ha Yoon bất giác đưa tay muốn cản Jeon JungKook lại, nhưng ngón tay chưa chạm vào vạt áo Jeon JungKook đã lặng lẽ thu về.

Vừa rồi cậu ta đã ngăn cản một lần, gây ra sai lầm lớn như vậy.

Jeon JungKook ký tên và điền số điện thoại của mình lên tờ phiếu bác sĩ đưa xong thì ngẩng lên hỏi: "Tôi vào thăm cô ấy một chút được không?"

"Được." Bác sĩ gật đầu: "Tôi đi kê đơn thuốc cho cô ấy trước."

"Cảm ơn."

Đợi bác sĩ đi khỏi, Jeon JungKook đẩy cửa phòng bệnh.

Hera đã thay đồng phục bệnh viện, nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà.

Cô ấy nghe thấy có người đến gần, nhưng con ngươi không hề chuyển động.

Jeon JungKook nhìn Hera như vậy, càng thêm ức chế, cậu chúa ghét những thể loại người có sở thích hành hạ người khác như gã ta, tên Shong Jan Di khốn nạn.

Sự việc không xảy ra trên người cậu, cậu không thể cảm nhận được thương tổn và đả kích mà Hera phải chịu, nên tất cả mọi lời nói lúc này đều vô ích.

Jeon JungKook biết có nói cũng bằng thừa, nhưng cậu vẫn an ủi vài câu: "Cô đừng nghĩ ngợi nhiều, việc quan trọng nhất bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, gìn giữ sức khỏe."

Hera vẫn như một cái xác không hồn, chẳng có bất cứ phản ứng gì.

Jeon JungKook muốn nói với cô ấy rằng mình đã lưu lại chứng cứ rồi, nhưng nghĩ bây giờ mà nói những chuyện này chỉ kích thích Hera thêm, thế là lời đến bên cửa miệng đành nuốt trở vào trong.

Phòng bệnh rơi vào im lặng.

Đến khi y tá đem bình thuốc vào, căn phòng mới có những tiếng động khe khẽ.

Khi cắm kim truyền dịch, y tá dịu giọng nói: "Có thể sẽ hơi đau, cố nhịn chút."

Con ngươi của Hera chậm rãi di chuyển, nhìn về phía cổ tay của mình, cô ta tận mắt nhìn đầu kim dần dần đâm vào mạch máu của mình, nét mặt không hề dao động chút nào.

Có thể do tác dụng của thuốc, cũng có thể do Hera đang trốn tránh, y tá cắm kim xong không bao lâu Hera đã nhắm mắt lại.

Khi chìm vào giấc ngủ, nước mắt mới chảy ra từ khóe mắt cô ấy.

Jeon JungKook nhìn hàng nước mắt của cô ấy, có cảm giác buồn khó tả.

Khi cậu ra khỏi bệnh viện đã là mười một giờ đêm.

Trên đường về, cậu nhiều lần thất thần, khi thang máy lên đến tầng lầu của mình, cửa thang máy đã mở ra, cậu vẫn đứng yên bất động trong thang máy.

"Jeon Geun?"

Nghe tiếng gọi, Jeon JungKook rề rà giây lát mới ngẩng đầu lên nhìn.

Kim Taehyung đứng bên ngoài giúp cậu giữ cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại.

Jeon JungKook bước ra ngoài, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Kim Taehyung quan sát cậu một chốc mới nói: "Liên lạc với em mãi không được, không yên tâm, nên qua xem thử."

Jeon JungKook lấy di động ra xem mới phát hiện không biết máy mình đã tắt nguồn tự bao giờ: "Hết pin rồi."

Kim Taehyung "ừ" một tiếng, lại nhìn khuôn mặt Jeon JungKook.

Trông cậu nhóc uể oải không có tinh thần, gặp phải rắc rối gì ư?

Jeon JungKook mở cửa xong, thấy Kim Taehyung nhìn chằm chằm mình không dứt, bèn nhìn thẳng vào mắt anh.

Chạm phải ánh mắt của cậu, Kim Taehyung hỏi: "Có tâm sự à?"

Jeon JungKook bị chuyện của Hera làm cho bồn chồn không yên, xưa nay cậu không thích tâm sự với người khác, không hiểu sao lại gật đầu với Kim Taehyung.

Tuy anh có hơi lo lắng khi thấy tâm trạng của cậu nhóc không tốt, nhưng cái gật đầu rất nhẹ này của cậu lại khiến anh vui như mở cờ trong bụng.

Dẫu rằng lúc này anh không nên vui mừng như vậy.

Nhưng anh không cầm lòng được, trong tim như có pháo hoa đang nở rộ.

Trừ lần ở Jeju ra, đây là lần thứ hai cậu nhóc chịu trải lòng với anh.

E rằng chính cậu nhóc cũng không phát hiện ra sự thay đổi trong vô thức của mình.

Jeon JungKook để Kim Taehyung vào nhà, cậu rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho Kim Taehyung.

Cậu rầu rĩ uống gần nửa ly mới mở lời với Kim Taehyung.

Không biết có phải do trải nghiệm từng có ở Jeju hay không, lần này nói ra không khó khăn đến thế nữa.

Cậu kể lại tường tận chuyện xảy ra trong đêm nay. Kể xong, không kìm được mà thuận tiện nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Thấy Hera thế kia, em hơi khó chịu thật, lúc đó nếu em xông lên ngăn cản, chuyện đã không thành ra vậy rồi."

"Sao em lại do dự chứ, em nên dứt khoát xông lên, đập cho gã khốn Shong Jan Di đó một trận nhừ tử. Tại sao hắn lại làm vậy với một cô gái chứ... Hối hận thật đấy!"

Nhìn dáng vẻ rầu rĩ tức tối của cậu nhóc, Kim Taehyung vui muốn bật cười.

Cậu nhóc nhà anh chịu nói ra suy nghĩ trong lòng với anh rồi kìa.

Nhưng Kim Taehyung chỉ nghĩ thôi, không dám cười thật.

Vì anh nhát.

Sợ cười rồi sẽ bị cậu nhóc đuổi ra khỏi nhà.

Huống hồ, cô Hera kia cũng bất hạnh thật.

Đợi cậu nhóc kể xong, Kim Taehyung mới lên tiếng: "Thật ra chuyện này cũng không thể trách em được. Hera đúng là rất bất hạnh, nhưng cô ấy vẫn còn may mắn khi gặp được em và Jeon Ha Yoon, nếu cô ấy không gặp được hai người, nói không chừng cả người đưa cô ấy đến bệnh viện cũng không có. Nếu không có em giúp cô ấy lưu lại chứng cứ, có thể cả cơ hội để cô ấy đòi lại công bằng cho bản thân cũng không còn."

Kim Taehyung nói không sai, nhưng Jeon JungKook vẫn thở dài: "Em nghĩ mình không nên do dự, rõ ràng bị kịch có thể không xảy ra mà."

Kim Taehyung: "Đổi lại là anh, anh cũng sẽ do dự, có một số chuyện em không thể ngăn cản được. Việc này không phải lỗi của em, Shong Jan Di mới là kẻ có lỗi trong sự việc này, em đừng ôm sai lầm của hắn vào người mình. Em như vậy là đang gây khó dễ cho mình, em nên nói tiếng xin lỗi bản thân."

Jeon JungKook ngơ ngác trước nửa câu sau của Kim Taehyung.

Sao qua đến chỗ anh lại thành ra cậu phải nói xin lỗi bản thân rồi?

Jeon JungKook còn chưa hết ngơ ngác trước cách nói khác thường của Kim Taehyung, anh đã nói tiếp: "Xin lỗi."

Jeon JungKook nhìn anh với ánh mắt như nhìn quái vật.

Kim Taehyung nhận được ánh mắt của Jeon JungKook, lại nói lần nữa: "Xin lỗi."

Jeon JungKook choáng váng trước hai câu "xin lỗi" của Kim Taehyung, cậu thấy thái độ của anh rất thành khẩn, chớp mắt chậm rãi nói: "Anh bệnh hả?"

Kim Taehyung không hề cảm thấy Jeon JungKook đang mắng mình, rất thản nhiên trả lời: "Anh tự thấy tình trạng sức khỏe của mình hiện tại rất tốt, chắc không có bệnh."

Jeon JungKook: "..."

Em thấy anh không phải không có bệnh, mà bệnh đã ăn vào xương tủy rồi.

Kim Taehyung không hay biết rằng trong lòng cậu nhóc mình đã bị bệnh ăn vào xương tủy, kiên nhẫn giải thích: "Câu xin lỗi thứ nhất là vì em không đành lòng tự nói xin lỗi bản thân, nên anh nói thay em rồi, không cần cảm ơn."

"..."

Mẹ nó chứ, ai muốn cảm ơn anh!

Kim Taehyung: "Câu xin lỗi thứ hai là vì ngày đầu tiên theo đuổi em lại không thể làm cho em vui vẻ, là anh không đúng."

"..."

Jeon JungKook đang định mắng Kim Taehyung "Xem ra anh bệnh không nhẹ" chợt khựng lại.

Lát sau, cậu thầm mắng một tiếng, ngoảnh mặt đi tránh khỏi ánh nhìn của anh.

Trong tình huống này mà gã đàn ông thối này cũng tán tỉnh được?

Sáu năm trước, ngày anh tỏ tình, cậu nhận lời ngay, không được hưởng thụ quá trình anh theo đuổi mình, nên bây giờ cậu bị anh làm cho trở tay không kịp, không biết phải ứng phó thế nào.

Lại qua thêm một lúc, Jeon JungKook phát giác ra tim mình lại không an phận, nâng ly lên uống một hớp rượu lớn hệt như đang uống nước lã.

Trời ạ!

Cậu không nên để anh vào nhà.
Jeon JungKook ngẫm nghĩ, dứt khoát ra lệnh đuổi khách: "Xin hỏi anh có thể về được chưa?"

"Dùng xong liền vứt." Kim Taehyung tặc lưỡi, hơi cất cao giọng: "Cậu nhóc, khá vô tình đấy!"

Jeon JungKook không nghĩ ngợi nhiều, nghe Kim Taehyung nói vậy, không hiểu sao lại đột nhiên nói: "Em đã dùng chưa?"

Bàn tay đang cầm ly rượu của Kim Taehyung run lên, làm chất lỏng có màu tuyệt đẹp kia vấy ra ngoài.

Lúc đầu Jeon JungKook vẫn chưa phản ứng lại, cậu thấy rượu vang bị vấy ra mặt bàn, còn định mỉa mai "Anh bị động kinh à".

Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, cậu đã ý thức được bầu không khí quanh người Kim Taehyung hình như hơi khác thường.

Lúng túng ư? Hình như không phải...

Giống mập mờ hơn.

Mập mờ, hai người họ đã nói gì mà anh lại phát ra tín hiệu lệch lạc thế này?

Jeon JungKook nhíu mày, âm thầm đảo ngược thời gian.

Em đã dùng chưa?

Đã dùng chưa?

Dùng...

Không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, Jeon JungKook cảm thấy bầu không khí không chỉ là mập mờ nữa.

Chính xác mà nói, cậu cảm thấy ánh mắt Kim Taehyung nhìn mình rất lạ, dường như đang phát ra tín hiệu nào đó.

Jeon JungKook đã ngờ ngợ hiểu ra, bất giác dời mắt nhìn xuống.

Khi ánh mắt cậu chạm đến thắt lưng của anh, tim cậu bỗng giật thót. Vẻ kì lạ trong mắt anh, chẳng lẽ là...

"Đừng nhìn nữa." Trước ánh nhìn chằm chằm của Jeon JungKook, Kim Taehyung đột nhiên lên tiếng: "Còn nhìn tiếp thì sẽ có phản ứng thật đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro