Chương 107 : Vứt mẹ hết ga lăng đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa không biết đã đóng kín trong bao lâu được mở ra, một viên cảnh sát trung niên đi tới trước mặt Jeon JungKook: "Có người bảo lãnh cho cậu, cậu ký tên ấn vân tay vào đây là có thể đi."

Jeon JungKook không nhúc nhích.

Viên cảnh sát đặt tập tài liệu và cây bút xuống trước mặt Jeon JungKook. Cậu nhìn chằm chằm chữ ký của người bảo lãnh, im lặng giây lát rồi cầm bút ký tên mình vào cột bên cạnh.

Ra khỏi phòng tạm giam, Jeon JungKook nhìn thấy Ji Yoo, Jeon Ha Yoon còn có Kim Taehyung đang đứng cách họ không xa.

Ji Yoo là người đầu tiên chạy tới chỗ Jeon JungKook: "JungKook..."

Sau đó là Jeon Ha Yoon: "Anh..."

Nhìn sự dè dặt và căng thẳng hiện rõ trong mắt hai người, Jeon JungKook cười nói: "Tôi không sao."

Hai người im lặng một hồi, thấy tâm trạng của Jeon JungKook vẫn ổn, họ nhanh chóng chuyển sang nổi giận.

Ji Yoo: "Đúng là lần này chị phải thay đổi cách nhìn của mình, cả đời chị chưa bao giờ gặp phải chuyện mắc ói như vậy. Vừa giúp cô ta thu thập chứng cứ, vừa giúp cô ta tìm luật sư, ròng rã mất ba ngày trời, ba ngày này chị còn chẳng chợp mắt được chút nào, kết quả thì sao? Đến cuối cùng cô ta vứt lại một câu: Chẳng có chuyện gì cả. Mẹ kiếp đúng là cô hồn."

Jeon Ha Yoon: "Theo tôi, hôm đó đáng lẽ ra không cần quan tâm đến cô ta, không cần đưa cô ta đến bệnh viện làm gì. Tôi nghi Shong Jan Di dùng tiền bắt cô ta thay đổi lời khai, vấn đề là, dù cô ta thay đổi lời khai thì cũng là chuyện cá nhân của cô ta, mắc mớ gì lại đẩy anh ra chịu trận? Hôm nay tôi đến bệnh viện tìm cô ta, cô ta đã xuất viện rồi, bây giờ không liên lạc được với cô ta, muốn hỏi cô ta rốt cuộc muốn làm gì cũng không được. Tức nhất là tiền viện phí vẫn phải do tôi trả."

Kim Taehyung đứng ở phía không xa nhìn chằm chằm Jeon JungKook hồi lâu, ánh mắt chầm chậm di chuyển từ cánh tay đến bàn tay cậu. Đúng như anh nghĩ, cậu bé của anh siết chặt tay thành nắm đấm, bàn tay còn hơi run lên.

Đã đến thế rồi mà cậu vẫn giả bộ như không sao để làm mọi người yên tâm.

Kim Taehyung cúi đầu chau mày nhìn bàn tay đang siết chặt lại của Jeon JungKook, sau đó đi tới cắt ngang sự căm phẫn của Ji Yoo và Jeon Ha Yoon: "Xin lỗi, cho tôi chen ngang. Cậu ấy là do tôi bảo lãnh ra, nên xin hỏi bây giờ tôi có thể đưa cậu ấy đi được chưa?"

Câu chen ngang của Kim Taehyng làm Ji Yoo và Jeon Ha Yoon sững người. Khi hai người đó hoàn hồn lại, Jeon JungKook đã được Kim Taehyung đưa ra khỏi sở cảnh sát.

Ji Yoo vô thức đuổi theo: "JungKook..."

Jeon Ha Yoon nhanh tay kéo dây túi của Ji Yoo lại: "Chị làm gì thế?"

Ji Yoo: "Cậu nói xem tôi muốn làm gì? Cậu ấy là nghệ sĩ của tôi, không có sự đồng ý của tôi, sao có thể muốn dẫn là dẫn đi được."

Jeon Ha Yoon: "Anh ấy là nghệ sĩ của chị, chứ không phải là người của chị, hơn nữa, anh ấy cũng là anh của tôi, tôi không ngăn cản, chị ngăn làm gì?"

Kim Taehyung và Jeon JungKook lên xe. Kim Taehyung thắt xong dây an toàn, quay đầu hỏi cậu: "Có đói không?"

Jeon JungKook "ờ" một tiếng, nhếch khóe môi nhìn sở cảnh sát, rồi lại khom người về phía trước: "Không đói."

Kim Taehyung không nói gì, giẫm chân ga. Chiếc xe đi được một đoạn, anh bèn liếc mắt nhìn bàn tay cậu đang đặt trên đùi. Vẫn siết chặt như lúc nãy, như đang cực kì kiềm chế một cảm xúc nào đó.

Cậu đã mệt mỏi khi giả vờ mình vẫn ổn trước mặt người khác rồi, sao vẫn phải giả vờ trước mặt anh?

Kim Taehyung dời mắt, không nói gì mà tiếp tục lái xe. Khi chờ đèn đỏ, anh lại nhìn bàn tay đặt trên đùi ấy.

Cậu vẫn siết chặt tay thành nắm đấm, vì quá dùng sức nên các khớp ngón tay lộ rõ, gân xanh cũng nổi lên.

Trước khi theo đuổi cậu thành công, anh muốn cố gắng tỏ ra mình ga lăng một chút. Nhưng đến bây giờ, nếu anh còn tiếp tục ga lăng nữa, e là cậu sẽ làm đau tay mình mất thôi.

Kim Taehyung cảm thấy hơi bực mình, anh nhìn thẳng về phía trước, chân liên tục giẫm ga, khi tốc độ của xe sắp vượt qua giới hạn, anh bỗng nhiên đánh tay lái, phanh gấp lại dừng ở bên đường.

Hai người đều đổ về phía trước theo quán tính. Kim Taehyung ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh. Jeon JungKook chậm hơn anh mấy giây mới quay đầu sang nhìn anh.

Bắt gặp sự khó hiểu trong mắt cậu, Kim Taehyung hạ tầm mắt xuống, khi nhìn thấy khóe môi cậu vẫn đang cong lên, bỗng nhiên anh vừa đau lòng vừa mềm lòng.

Vứt mẹ hết ga lăng đi...

Kim Taehyung nhìn thẳng vào ánh mắt thắc mắc của Jeon JungKook, đặt tay mình lên tay cậu.

Jeon JungKook giật mình, cánh tay lên run lên, bất giác muốn rút khỏi tay anh. Kim Taehyung đoán được cậu sẽ làm vậy, liền siết mạnh tay mình hơn, kéo tay cậu về phía mình.

Anh giơ tay kia lên, cậy từng ngón tay của cậu ra, nhìn dấu móng tay hằn rõ trong lòng bàn tay cậu, rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên đó.

Một dòng điện men theo lòng bàn tay Jeon JungKook, chạy thẳng vào tim cậu, cậu muốn né tránh, nhưng lại không kịp nữa rồi. Kim Taehyung cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng trốn, để anh xoa một lát, anh đau lòng lắm."

Jeon JungKook khựng lại, không rút tay ra nữa, như thể bị anh ấn trúng huyệt đạo.

Bầu không khí trong xe rơi vào yên tĩnh, Kim Taehyung không tiếp tục xoa nhẹ lòng bàn tay cậu nữa, nhưng vẫn không buông tay ra: "Anh đón em từ sở cảnh sát ra, không phải để nhìn thấy em cười."

Jeon JungKook há hốc miệng, hoang mang nhìn Kim Taehyung.

"Trước mặt anh, em không cần phải giả vờ như thế, em muốn tức giận thì cứ tức giận, muốn khóc thì cứ khóc, muốn mắng thì cứ mắng."

Jeon JungKook im lặng, nhưng nụ cười gượng gạo ở khóe môi dần dần biến mất.

Từ mười giờ sáng đến mười giờ đêm, trong vòng mười hai tiếng, Ji Yoo, Jeon Ha Yoon và cả Park Jimin đều lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Jeon JungKook biết mỗi người họ đều cố gắng hết sức để giúp cậu, cậu rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, nhưng ra khỏi phòng tạm giam, nhìn thấy đôi mắt sưng vù vì khóc của Ji Yoo hay ánh mắt bất lực của Jeon Ha Yoon, cậu chỉ có thể tỏ vẻ mình không sao, không có vấn đề gì cả.

Cậu thật sự rất buồn, cũng rất giận, nhưng cậu chỉ biết nhẫn nhịn như thế.

Sau khi mẹ qua đời, Jeon JungKook chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, đã rất lâu rồi, cậu cũng không biết tỏ ra yếu đuối thế nào nữa.

Cậu đã quen rồi, dù gặp bao nhiêu chuyện khó khăn, cậu đều cắn răng chịu đựng. Ngay cả khi Kim Taehyung nói thế, phải mất một lúc cậu mới hiểu rằng, anh muốn nói với cậu, vẫn còn anh ở đây, cậu không cần phải một mình chịu đựng.

Kim Taehyung chờ một lúc, thấy cậu vẫn chưa bộc lộ cảm xúc thật của mình, anh cũng không cưỡng ép cậu nữa: "Nếu em thật sự không thể làm thế trước mặt anh, vậy anh xuống xe, nhường xe cho em."

Nói xong, Kim Taehyung lại đợi thêm lúc nữa, thấy cậu không có ý định giữ anh lại, anh bèn buông tay cậu, mở cửa. Nhưng khi anh khom người định xuống xe, chợt có một lực rất nhẹ kéo anh lại.

Anh quay đầu nhìn, eo áo anh được hai ngón tay của cậu kéo lại không biết từ lúc nào.

Một tia vui mừng lóe lên nơi đáy mắt Kim Taehyung, anh thật lòng cảm thấy ngón tay vốn xinh xắn của Jeon JungKook hôm nay vô cùng đẹp.

Kim Taehyung đóng cửa xe, quay trở lại chỗ ngồi trong xe mình.

Jeon JungKook không nói gì, nhưng trên mặt cậu đã không còn vẻ bình tĩnh và ung dung, giả vờ giả vịt như trước nữa. Vẻ ấm ức trên khuôn mặt của cậu khơi dậy sự khó chịu trong lòng anh.

Không gian bên trong xe rất yên ắng, cậu không nói chuyện, anh cũng không ép cậu nói.

Anh im lặng, kiên nhẫn chờ đợi, dần dần xoa dịu cậu, cuối cùng cậu cũng lên tiếng.

Chắc do rất ít khi kể lể với người khác nên cậu cứ ấp a ấp úng: "Hôm qua cô ấy nói với em, cô ấy sợ, cô ấy không dám đi tìm cảnh sát, hỏi em có thể giúp cô ấy hay không..."

"Sao em ngờ được USB mà em mang đến Cục Cảnh sát là USB trống, chứng cứ bên trong mất sạch rồi..."

"Ngoài em ra chỉ có Ji Yoo và cô ấy từng chạm vào USB đó... Không thể là Ji Yoo được..."

"Người của cảnh sát gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy lại nói mình không hề quen biết người nào tên Shong Jan Di... Còn nói, em và cô ấy chỉ là đồng nghiệp, có quan hệ nhưng không thân thiết..."

Jeon JungKook càng nói càng trôi chảy, giọng nói cùng xen lẫn cảm xúc.

Cậu chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy trước mặt anh.

Kim Taehyung không ngắt lời cậu, mặc cho cậu tiếp tục nói, nói một lúc, cậu dần cởi mở hơn, trút hết những suy nghĩ trong đầu mình ra như một cậu bé đang mách chuyện với phụ huynh.

"Đã nhiều năm em không gọt táo rồi, thế mà em đã gọt táo cho cô ấy, làm lãng phí tình cảm của em."

"Uổng công em còn nghĩ hôm đó không kịp thời ngăn cản cô ấy, cứ thấy mình có lỗi với cô ấy, biết cô ấy muốn đi tìm Shong Jan Di để trả thù, em còn hối hả chạy đến ngăn cản."

"Anh không biết đâu, em sợ đầu cô ấy đập trúng tường, còn đưa tay chắn giúp cô ấy, đau lắm đấy."

"Dao phẫu thuật của cô ấy rạch trúng em... Hại em sợ bị nhiễm trùng, hai ngày liền không dám tắm rửa, kế hoạch dưỡng da của em..."

"Phòng tạm giam đầy mùi thuốc lá, em không thích mùi thuốc lá chút nào, tối nay em phải tắm hai lần..."

Cậu càng nói càng lạc đề, anh không nhắc nhở cậu, cậu cũng không để ý, cứ tiếp tục lải nhải.

Về sau những gì cậu nói đều là những chuyện rất nhỏ nhặt, cả việc bệnh viện làm mất con dao phẫu thuật cũng nói cho anh nghe.

Cậu nói rất chăm chú, anh nghe cũng rất chăm chú, cứ như họ đang nói về kế hoạch hợp tác trị giá vài chục tỷ nào đó vậy.

Bất tri bất giác đã hơn mười hai giờ, đến mười hai giờ mười lăm, cậu ngáp một cái, "Em không muốn nói nữa, càng nói càng bực."

Hôm nay ở trong phòng tạm giam, có một thoáng cậu thật muốn tự vả cho mình hai cái.

Cậu lúc nào cũng vậy, gặp chuyện gì không vừa mắt liền lao đến giúp đỡ.

Bao nhiêu năm qua, không phải chưa từng chịu thiệt, cũng không phải chưa từng bị gài bẫy, mỗi lần đều chịu ấm ức, giận bầm gan tím ruột, khi thấy khó chịu cậu sẽ tự nhủ với bản thân, sau này sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, nhưng lần nào cũng không nhớ được lâu.

Jeon JungKook buồn bực vò đầu: "Tóm lại một câu thôi, nhân gian không đáng giá."

Nói xong, cậu lại ngáp thêm cái nữa: "Em thấy hơi buồn ngủ rồi."

Kim Taehyung: "Đến chỗ anh nhé?"

"Hả?" Những con sâu đang ru ngủ Jeon JungKook giật mình bỏ chạy hơn nửa.

Kim Taehyung chậm rãi thắt dây an toàn xong, ném cho Jeon JungKook ánh mắt em nghĩ nhiều rồi và nói: "Dưới nhà em có phóng viên."

Jeon JungKook đáp lại một tiếng "Ờ", lát sau, cậu lại "ồ" lên: "Đúng rồi ha, đến giờ em vẫn không dám mở điện thoại này."

Về đến nhà, Jeon JungKook lên lầu tắm rửa, Kim Taehyung vào bếp làm vài món ăn đơn giản.

Jeon JungKook vừa buồn ngủ vừa đói bụng, cố mở mắt lấp đầy bụng xong đi lên lầu ngủ.

Ở trong xe nói chuyện với Kim Taehyung lâu như thế, tâm trạng của cậu đã khá hơn, nhưng không có nghĩa là cậu không bận tâm nữa.

Sao lại không bận tâm cho được?

Cậu thật lòng giúp đỡ Hera, kết quả bị cắn ngược một vố thôi không nói, còn gây ra vụ bê bối lớn thế này trên mạng.

Đáng giận nhất là Hera lại im thin thít, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bản thân Hera cũng nói Shong Jan Di không xâm hại cô ấy, cậu còn làm gì được nữa?

Cảm giác làm ơn mắc oán này thật sự rất khó chịu, giống như ngậm bồ hòn, đắng cũng không thể nói ra.

Jeon JungKook ngủ được một lúc lại buồn bực thức dậy.

Cậu cầm di động lên, mở máy xem đồng hồ, mới ba giờ sáng, cậu chỉ mới ngủ được hơn một tiếng đồng hồ.

Không buồn ngủ nữa, cậu do dự một lúc rồi bật X-app lên.

Bình luận và hộp thư nhận được rất nhiều lời mắng chửi khó nghe, Jeon JungKook không đọc kỹ, vào thẳng bảng hot-search, chủ đề liên quan đến việc cậu "báo án giả" vẫn đang treo cao tít trên bảng.

Jeon JungKook sợ mình suy sụp nên không đọc bình luận của cư dân mạng, dẫu vậy cậu vẫn không ngủ được.

Cậu bỏ di động xuống, nằm trên giường, đổi vô số tư thế, càng đổi càng bực, đến cuối cùng cậu không nằm được nữa. Ngồi dậy, đi ra ban công hóng gió một lúc, cậu chợt muốn uống rượu, bèn lặng lẽ đi xuống lầu.

Kim Taehyung nằm trên sofa ở phòng khách, nhắm mắt, nhịp thở đều đặn, hiển nhiên đã ngủ say.

Ban đêm se lạnh, hơn nửa tấm chăn trên người anh đã rơi xuống sàn.

Jeon JungKook rón rén đi qua vòng qua sofa, khi gần đến cửa phòng ăn, cậu lại quay lại trước sofa, cúi xuống nhặt chăn đắp lên người Kim Taehyung.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, Kim Taehyung không bị cậu đánh thức.

Bàn tay buông thõng ngoài sofa của anh còn đang cầm một quyển sách.

Jeon JungKook nghĩ mình lại lo chuyện bao đồng rồi, nhưng không ngại lo đến cùng, bèn cẩn thận cầm lấy một góc, nhẹ nhàng rút quyển sách ra khỏi tay anh.

Cậu xem qua số trang anh đang đọc, tìm thẻ đánh dấu sách kẹp vào rồi đóng sách lại.

Nhìn thoáng qua tên sách, toàn tiếng Anh, còn là loại mang tính học thuật, Jeon JungKook không dịch ra, bĩu môi rồi nhẹ nhàng đặt sách lên chiếc bàn bên cạnh.

Trong phòng khách bật một chiếc đèn màu vàng nhạt, đặt ngay cạnh đầu anh, chắc trước khi ngủ anh dùng nó để đọc sách.

Jeon JungKook nghĩ ánh đèn chiếu vào mắt thì ngủ không được thoải mái, bèn khom người tìm công tắc của nó.

Công tắc nằm ngay dưới sàn, Jeon JungKook lười đi vòng qua nên một tay chống lên sofa, một tay với về phía nó.

Cậu chỉ mải tìm công tắc, không để ý tư thế này của mình nửa người trên gần như đã dán lên mặt Kim Taehyung.

Cuối cùng cũng chạm đến công tắc, Jeon JungKook vươn ngón tay ra, ấn mạnh xuống.

Đèn tắt, phòng khách lập tức chìm vào bóng tối.

Jeon JungKook thu cánh tay về, vừa định đứng dậy chợt có người ôm thắt lưng cậu kéo xuống, cơ thể cậu đang đổ dồn về phía trước, bất chợt giật mình phản ứng không kịp, nằm đè lên Kim Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro