Chương 108 : Anh không chịu nổi đâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vừa tắm xong đã đi ngủ, hương thoang thoảng của sữa tắm và dầu gội lập tức phả vào mặt.

Nhà của anh không có đồ đạc của cậu, lúc tắm cậu dùng bộ dầu gội sữa tắm trong phòng tắm của anh, cậu đã dùng qua rất nhiều lần, ngoài việc hơi mát lạnh ra, không thấy thơm lắm.

Lúc này mùi hương tỏa ra từ người anh, không hiểu sao cậu lại thấy rất thích, thậm chí còn bất giác chun mũi ngửi.

"Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà chạy đến chỗ anh quậy phá gì vậy?"

Giọng anh khàn khàn vì bị đánh thức, rất khẽ khàng, như lời thì thầm trong giấc mộng.

Nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, giọng nói ấy dễ làm cho người ta nghi ngờ phải chăng tai mình bị ảo giác, khiến đầu Jeon JungKook muốn nổ tung, dây thần kinh và mạch máu toàn thân cũng căng ra.

Không hiểu tại sao, rõ ràng cậu không có suy nghĩ gì lệch lạc, nhưng bây giờ nghe thấy giọng anh lại cảm thấy chột dạ như đứa trẻ bị bắt quả tang đang trộm tiền của bố mẹ ngay tại trận: "Em... em khát, xuống uống nước, thấy anh chưa tắt đèn, nên... nên..."

Jeon JungKook để ý thấy ánh mắt của Kim Taehyung hơi lướt xuống bên dưới, lời đang nói chợt khựng lại.

Cậu "nên... nên... nên..." mấy lần rồi quên luôn mình đang định nói gì.

Thấy vẻ mặt khó dò của Kim Taehyung, cậu cũng học theo anh nhìn xuống bên dưới, tầm mắt dừng lại ở nơi sâu trong cổ áo của cậu.

Chỗ anh không có quần áo của cậu, lúc tắm anh thuận tay ném một chiếc áo sơ mi có chất liệu mềm mại thoải mái cho cậu.

Cậu mặc nó như đồ ngủ, không xét nét nhiều, bắt đầu cài từ khuy áo thứ ba, lúc xuống lầu không ngờ anh sẽ thức giấc, bây giờ cậu cúi người xuống thế này, nhìn qua cổ áo lỏng lẻo có thể thấy được toàn bộ phong cảnh.

Jeon JungKook choáng váng, hồi lâu sau cậu mới sực tỉnh che cổ áo lại.

Kim Taehyung nhìn hành động hốt hoảng và khuôn mặt đỏ như cà của cậu thì cười thầm.

Chắc do bị cậu đánh thức, đầu óc không tỉnh táo bằng cơ thể, thói quen rảnh rỗi là trêu chọc cậu lại trỗi dậy, cậu chưa kịp che cổ áo anh đã ra vẻ lơ đễnh thốt lên: "Vừa nãy chạm cả vào mặt và môi anh rồi."

Jeon JungKook đơ người, tay cũng khựng lại.

Vừa nãy chạm cả vào mặt và môi anh rồi...

Mặt và môi...

Jeon JungKook lại đưa mắt nhìn xuống.

Áo sơ mi của anh rất mỏng...

Một tiếng sấm vang lên trong đầu Jeon JungKook, cậu luống cuống, bàn tay vốn định che ngực bỗng nhiên đổi thành che mặt Kim Taehyung.

Cậu thấy vẫn chưa đủ, dùng cả tay đang chống lên sofa để che.

Cơ thể không có điểm tựa, sức nặng cả người đều đặt hết lên người anh, khiến cậu và anh dính nhau sát hơn.

Trọng lượng đè trên người chợt nặng hơn, Kim Taehyung bị Jeon JungKook che kín mặt bật cười.

Hơi thở rất nhẹ lướt qua lòng bàn tay của cậu, không biết là do tiếng cười khẽ kia quá quyến rũ, hay là do hơi thở của anh quá ngứa ngáy, tim cậu run rẩy, lúc này cậu mới ý thức được, việc cậu nên làm không phải che ngực mình, cũng không phải bịt tai trộm chuông đi che mặt anh, mà phải nhanh chóng rời khỏi người anh.

Ngay sau đó, cậu chống tay lên cạnh gối của anh, vừa định đứng dậy, anh đột nhiên giữ lấy cổ tay trắng trẻo mảnh mai của cậu đẩy lên trên, mặt cậu đập ngay xuống chiếc gối bên tai anh.

Không có tay để chống, cậu không thể đứng dậy được, cậu vừa cựa quậy, anh đã siết chặt vòng eo cậu.

Cách lớp vải mỏng tang, cậu cảm nhận được ngón tay mạnh mẽ của anh đang bám trên eo mình.

Cậu há miệng, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên hình ảnh ngón tay của anh lướt nhanh trên bàn phím, nốt ruồi trên cổ tay, độ nóng của ngón tay anh khi nó trượt từ eo lên ngực cậu vào nhiều năm về trước...

Jeon JungKook không rõ mình chột dạ vì suy nghĩ trôi quá xa của mình, hay vì lo lắng và sợ hãi, tư duy của cậu bỗng nhiên đảo chiều: "Anh mới vừa nói gì nhì? Em quậy phá anh?"

"Em thấy chăn của anh bị rơi xuống đất, lo anh bị cảm mới tốt bụng qua đây giúp anh, em thích lo chuyện bao đồng thật đấy, đáng ra không nên giúp anh nhặt sách lên, cũng không nên sợ ánh đèn làm anh ngủ không thoải mái."

"Anh không cảm ơn em đã đành, còn cắn ngược lại nói em quậy phá anh, em khinh. Nghĩ hay quá nhỉ, em muốn quậy phá anh, ai thèm quậy phá anh? Ngược lại anh thì sao, có biết ngại không, sàm sỡ người ta còn ra vẻ thản nhiên, không biết xấu hổ, đúng là quá không biết xấu hổ mà!"

Bao nhiêu năm qua cậu nhóc vẫn không thay đổi, hễ căng thẳng, hễ chột dạ, hễ xấu hổ, miệng lưỡi liền trở nên rất ghê gớm.

Cũng gợi hôn ghê gớm!

Kim Taehyung nhìn cánh môi mấp máy không ngừng của cậu, ánh mắt chợt tối đi: "Trọng lượng hệt như ngày xưa."

Jeon JungKook đột nhiên bị cắt ngang, không hiểu câu nói của Kim Taehyung có ý gì: "Gì cơ?"

Hầu kết của Kim Taehyung khẽ trượt: "Cân nặng... Hệt như ngày xưa, không thay đổi gì cả."

Jeon JungKook đã hiểu ra anh đang nói đến cân nặng của mình: "Sao anh biết?"

Kim Taehyung nhướng mắt: "Trước kia đâu phải em chưa từng nằm trên người anh."

"..."

Jeon JungKook bị nghẹn, không nói nên lời.

Cậu nghi ngờ Kim Taehyung đang ngấm ngầm nhắc lại chuyện giới hạn độ tuổi ngày xưa.

Mặt cậu nóng bừng, dời mắt đi, chắc do cậu cứ nghĩ lệch lạc, nên rất nhạy bén phát hiện ra sự khác thường ở bên đùi mình.

Cậu có kinh nghiệm, đương nhiên biết điều đó có nghĩa là sao...

Cậu hơi hốt hoảng, muốn vùng vẫy nhưng lại không thể, tim cậu đập càng lúc càng nhanh, cậu đắn đo hồi lâu, cuối cũng rụt rè, dịu giọng mở lời: "Anh... anh định khi nào mới buông em ra."

Chính cậu cũng không nhận ra khi nói câu này giọng cậu rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, như đang làm nũng.

Thế này đâu phải đang làm nũng, đang đòi mạng thì có.

Kim Taehyung không lên tiếng.

Jeon JungKook đợi một lúc, thấy Kim Taehyung vẫn im lặng, tim cậu đập càng mạnh hơn.

Cậu nghĩ nếu mình còn không đi xuống, có thể sẽ không đi được nữa thật, dù lát nữa anh để cậu đi, cậu cũng đi không nổi.

Jeon JungKook nuốt khan, lại nói: "Kim Taehyung, em buồn ngủ rồi, em muốn lên lầu, em..."

"Đừng quyến rũ anh, anh không chịu nổi đâu."

Jeon JungKook nín thở, lí nhí nói: "Em đâu có..."

Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Kim Taehyung đè xuống sofa, khóa chặt môi.

Nụ hôn của anh hơi bất ngờ, cậu chưa chuẩn bị gì, anh hôn rất cuồng nhiệt, khi cậu muốn đẩy anh ra, đầu lưỡi của anh đã thâm nhập vào giữa hai cánh môi cậu, nụ hôn vừa đột ngột vừa dịu dàng, đầu óc cậu cứ thế quay cuồng, cậu không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết khi đầu óc cậu lấy lại được suy nghĩ, bàn tay đặt trên eo cậu đã cử động.

Anh muốn làm gì?

Cậu thì sao? Có... làm theo anh không?

Làm vậy có phải đồng nghĩa với việc cậu nhận lời trước sự theo đuổi của anh?

Anh mới theo đuổi cậu được mấy ngày? Đã được một tuần chưa? Liệu có phải cậu hơi dễ theo đuổi không?

Đầu óc Jeon JungKook như nổ tung, đủ loại suy nghĩ linh tinh nhảy ra, nhưng cơ thể cậu lại như bị rút cạn, không có chút sức lực nào.

Nụ hôn của Kim Taehyung càng lúc càng quấn quýt, Jeon JungKook cảm nhận được ngón tay của anh đang từ từ di chuyển từ eo cậu vuốt ve lên xuống.

Jeon JungKook nghĩ, nếu bây giờ mình hô ngừng lại, chắc Kim Taehyung sẽ dừng lại thôi. Nhưng Jeon JungKook vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nếu lau súng cướp cò thật, làm xong rồi, cậu có thể không nhận, không chịu trách nhiệm hay không?

Được mà nhỉ?

Anh và cậu đều là người trưởng thành...

Tim Jeon JungKook đập một cách điên cuồng, cậu cảm thấy hình như không thể rút lui được nữa, hàng mi cậu run run, mãi không đẩy anh ra, cơ thể căng cứng của cậu cũng dần dần thả lỏng.

Khi Jeon JungKook vừa thả lỏng, nhắm mắt chờ đợi bàn tay của Kim Taehyung chạm vào ngực mình, anh đột nhiên dừng lại.

Cả nụ hôn cũng dừng lại.

Anh thở hổn hển dán lên môi cậu, im lặng một lúc chợt cười khẽ, sau đó môi anh chuyển sang bên tai cậu, thấp giọng nói: "Thật muốn cứ thế quất em luôn cho rồi."

Suýt không nhịn được, nhưng đã nhịn được rồi. Vì anh biết cậu còn đang do dự.

Tim Jeon JungKook như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.

Cậu hồi hộp đến tê cả ngón tay, chợt thấy mình thật vô dụng.

Sáu năm trước cậu không chống cự được anh, sáu năm sau... hình như cậu cũng không có sức miễn dịch với anh.

Đây hình như không phải vấn đề của cậu, tại anh... tại anh... anh giỏi quá mà!

Nếu bảo cậu cứ thế đổ gục trước anh thì cậu thật không cam lòng, anh nói chia tay liền chia tay, nói năm năm không tìm cậu thì không tìm cậu, năm năm đó cậu chưa từng rút khỏi giới giải trí, tuy cậu không nổi rần rần như ngôi sao hạng A, nhưng tốt xấu gì cậu cũng là ngôi sao đang nổi có tin đồn bay ngập trời.

Anh muốn tìm cậu chẳng phải quá dễ dàng ư?

Không còn nụ hôn của Kim Taehyung, đầu óc của Jeon JungKook bỗng tỉnh táo hơn nhiều, cậu thấy anh vẫn nằm yên bất động trên người mình, bèn xoay nhẹ cổ tay: "Anh... thả em đi được chưa?"

"Được."

Ngoài miệng nói vậy, nhưng vòng tay lại ôm Jeon JungKook chặt hơn.

Nhưng sau đó anh buông ra rất nhanh, sau khi đứng dậy, anh còn thuận thế kéo cậu khỏi sofa: "Đợi anh chút."

Jeon JungKook chưa kịp hỏi anh định làm gì, anh đã đi vào phòng ăn.

Chẳng mấy chốc, anh đã bưng một cốc nước ấm ra, đưa cho cậu.

Jeon JungKook uống xong, Kim Taehyung nhận lấy cốc nước, cúi xuống đặt lên bàn trà, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho cậu. Trước khi thu tay về, anh không cầm lòng được đặt tay lên đầu cậu, xoa nhẹ hai cái, nói với giọng hờ hững: "Nếu không phải trong nhà không chuẩn bị, em chưa chắc đi được đâu."

Jeon JungKook ngô nghê ngước lên: "Chuẩn bị cái gì?"

Kim Taehyung bật cười trước câu hỏi của cậu: "Cái đó chứ cái gì nữa."

Mặt cậu thoắt cái lại đỏ bừng, cậu phồng má, lườm trắng cả mắt, né đầu khỏi tay Kim Taehyung.

Kim Taehyung lại bị dáng vẻ này của cậu chọc cười: "Đã sáu năm anh không dùng thứ đó rồi."

Cậu đâu có hỏi, anh nói mấy chuyện này với cậu để làm gì?

Jeon JungKook "xí" một tiếng, cứng miệng nói: "Bịp bợm."

Kim Taehyung cúi đầu nhìn vào mắt cậu: "Không bịp em."

Vẻ mặt và giọng điệu của anh thế này là sao, trông nghiêm túc thật...

Tim Jeon JungKook lỡ mất nửa nhịp, cậu ương ngạnh dời mắt đi: "Ai thèm tin anh."

Kim Taehyung biết cậu nhóc thế này là vịt chết còn cứng mỏ, không tiếp tục tranh cãi với cậu, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai đỏ ửng của cậu: "Còn chưa đi à?"

"Đi!" Jeon JungKook hung hăng trả lời rồi xoay người định đi.

Kim Taehyung biếng nhác nhìn cậu tức anh ách quay đi, nét cười thấp thoáng nơi đáy mắt, trước khi cậu cất bước bỏ đi, chợt kéo cổ tay cậu lại: "Đi thật đấy à?"

Jeon JungKook khựng lại, cúi đầu cắn môi, "Ừm" một tiếng rất khẽ.

Kim Taehyung "À" lên đầy vẻ tiếc nuối: "Anh còn tưởng mình phải ra ngoài một chuyến cơ đấy."

Jeon JungKook nhìn anh.

Kim Taehyung: "Muốn mua 'cái đó' chắc chắn phải ra ngoài còn gì."

Mẹ nó chứ ai muốn biết anh ra ngoài để làm gì đâu!

Jeon JungKook giật cổ tay mình lại, không giật ra được, còn bị Kim Taehyung kéo về sau, người cậu cũng theo đó mà lùi lại nửa bước.

Cậu cảm nhận được lưng mình gần như dán lên lồng ngực anh, lại mất tự nhiên kéo cổ tay của mình, anh chợt cúi đầu kề sát bên tai cậu: "Nhớ khóa trái cửa."

"Anh không đảm bảo tắm sẽ có tác dụng đâu."

Jeon JungKook cảm thấy máu trong người chảy ngược lên đầu.

Tim cậu nhảy điên cuồng, miệng đắng lưỡi khô.

Cậu nghi ngờ Kim Taehyung cố ý.

Một mặt hào phóng thả cậu đi, mặt khác lại ỡm ờ ve vãn cậu.

Hết lần này đến lần khác, không có dấu hiệu dừng lại.

Jeon JungKook muốn co chân đá Kim Taehyung, nhưng giữa chừng cậu chợt dừng lại. Anh đã buông lỏng cổ tay của cậu, cậu vùng ra một cách dễ dàng, xoay lại đối diện với anh, sau đó học theo điệu bộ của anh khi nãy, giúp anh chỉnh lại áo ngủ, khi ngón tay chạm đến vai anh, hai tay cậu tóm lấy cổ áo của anh, kéo anh cúi thấp xuống rồi nhón chân, kề sát tai anh, dùng giọng rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, khẽ nói: "Vậy thì tắm thêm vài lần nữa."

Nói đoạn, cậu còn thổi một hơi vào tai anh.

Cậu cảm nhận được cơ thể của anh cứng lại.

Rất hài lòng trước phản ứng của anh, cậu lùi về sau nửa bước, thả cổ áo anh ra, ngoảnh đầu tung tăng chạy lên lầu.

Khi có tiếng cửa phòng trên lầu đóng sầm lại, Kim Taehyung mới sực tỉnh.

Anh đưa tay sờ tai mình, phì cười.

Lát sau, anh lại sờ tai mình rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Jeon JungKook tựa lên cửa, hít thở sâu mấy lượt mới bình tĩnh lại.

Cậu vừa nằm xuống giường, chợt nhớ ra gì đó, lại nhảy xuống chạy ra khóa trái cửa.

Quay trở lại giường, Jeon JungKook nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng mở cửa.

Thật ra nhà của Kim Taehyung cách âm khá tốt, chẳng qua bây giờ là nửa đêm, một tiếng động nhỏ cũng dễ dàng bị phóng đại lên mức tối đa.

Phòng ngủ nhỏ bên cạnh đã bị anh sửa thành phòng sách, nhưng nhà vệ sinh vẫn còn giữ lại, lại nằm ngay sát đầu giường của phòng ngủ chính.

Jeon JungKook không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy...

Không hiểu sao cậu lại nín thở, khi sắp chịu hết nổi mới giật mình khẽ chửi thề.

Mẹ kiếp, dưới lầu có nhà vệ sinh, gã đàn ông thối này cố ý là cái chắc.

Jeon JungKook nhắm mắt bắt đầu đếm cừu, một con, hai con, ba con... Đếm một hồi, những con cừu kia bỗng biến thành Kim Taehyung ở trần đứng trong bồn tắm.

Khốn nạn!

Jeon JungKook mở mắt, cố ép mình bình tĩnh lại.

Nhưng con người là thế, càng muốn bình tĩnh, càng không bình tĩnh được.

Không chỉ trong đầu Jeon JungKook, cả trần nhà cũng xuất hiện hình ảnh.

Những hình ảnh đó, toàn giới hạn trẻ em... Cậu thế này là đang... thèm thuồng cơ thể của Kim Taehyung ư?

Á á á á á, cậu cảm thấy mình không trong sáng nữa rồi!

Jeon JungKook kéo chăn lên chùm kín đầu mình trong tuyệt vọng.

Phòng bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh, lúc này cậu mới có can đảm thò đầu ra khỏi chăn, hít một hơi thật sâu, vừa có cảm giác như được sống lại, màn hình di động của cậu chợt sáng lên, cậu cầm lên xem, Kim Taehyung gửi tin nhắn sang: "Dùng tay cũng không ăn thua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro