Chương 109 : Máu bạo lực.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dùng tay cũng không ăn thua."

Dùng tay cũng không ăn thua...

Không ăn thua...

Tay...

Jeon JungKook hiểu ra, vội ném di động như củ khoai bỏng tay, lập tức rụt cổ chui vào trong chăn.

Trong ổ chăn tối đen, cậu rất rất cẩn thận thở hắt ra, mặt nóng hôi hổi, ép con tim bé bỏng của mình bình tĩnh lại.

Gã đàn ông thối hôm nay chạm dây thần kinh nào mà ve vãn không có chừng mực thế này?

Lẽ nào anh cố ý dùng cách biến tướng thế này để tra tấn cậu vì cậu đã trả đũa anh.

Sao da mặt anh dày thế, dám gửi cho cậu loại tin nhắn kiểu này!

Tay cũng không ăn thua.... Tay... Kim Taehyung, tắm, tay... Cơ bụng, giọt nước, tay...

Jeon JungKook thấy hơi khó thở, nhiệt độ trên mặt chạy dọc theo cổ xuống thẳng gót chân cậu.

Khi cả người nóng muốn đổ mồ hôi, cậu hất chăn ra, tức tối đấm một cái lên vách tường ở đầu giường.

Tiên sư bố nhà...

Jeon JungKook mắng thầm, còn chưa mắng xong cậu đã "ối" lên một tiếng, ôm bàn tay vừa mới hung hăng đấm vách tường ngồi xổm trên giường.

Đau quá.

Jeon JungKook đờ dẫn một lúc, sau đó lại ôm chăn bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu... năm mươi lăm con Kim Taehyung, năm mươi sáu con Kim Taehyung... chín mươi chín con Kim Taehyung...

Cậu khựng lại giây lát, mắng một tiếng "đệch", rồi từ bỏ trị liệu, bắt đầu ngây người nhìn chằm chằm trần nhà.

Xong rồi, cậu không còn trong sáng thật rồi.

Kim Taehyung ở trong đầu cậu nhiều đến nỗi có thể đem bán đổ bán sỉ mua một tặng mười rồi.

__________

Bị Jeon JungKook gây rối một hồi, cơn buồn ngủ của Kim Taehyung đã bay sạch.

Tắm qua ba lần nước lạnh, anh uể oải nằm trên sofa, cầm di động lên.

Tin nhắn đã gửi đi gần hai tiếng đồng hồ, cậu nhóc vẫn không để ý đến anh... Xem ra cậu vẫn đang do dự.

Kim Taehyung xoa cổ, đặt di động xuống, nhìn ngọn đèn bị cậu nhóc tắt khi nãy, đột nhiên bật cười.

Cậu nhóc trưởng thành rồi, khó theo đuổi hơn sáu năm trước rồi.

Nhưng cậu nhóc quan tâm anh hơn sáu năm trước...

Khó theo đuổi thì khó theo đuổi, dù sao đây cũng là lần cuối anh theo đuổi người khác, cũng là lần cuối cậu được người khác theo đuổi.

__________

Hôm sau gần trưa Jeon JungKook mới thức dậy.

Nhớ lại giấc mơ kì lạ của mình lúc nửa đêm, cậu vùi khuôn mặt nóng hổi vào trong chăn đóng vai đà điểu.

Xấu hổ quá đi...

Jeon JungKook rầu rĩ một lúc, không chịu nổi cái bụng đang kêu òng ọc của mình, cậu đành gượng dậy xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Trong lúc đánh răng, cậu mở KaKao lên. Hôm qua về đến nhà Kim Taehyung, cậu không kiểm tra tin nhắn, hôm nay xem lại mới phát hiện Jeon Ha Yoon và Ji Yoo đều gửi cho cậu hàng loạt tin nhắn thoại.

Jeon JungKook cứ ngỡ đã xảy ra chuyện gì, nghe từng tin một.

Ji Yoo: "Cậu em trai yêu lú cả người của em thú vị ghê nhỉ, cậu ta dám mắng chị, nói em chỉ là nghệ sĩ của chị chứ không phải người của chị."

Ji Yoo: "Sao em lại không phải người của chị? Nghệ sĩ của chị tương đương với người của chị rồi còn gì?"

Ji Yoo: "Kim Taehyung chưa có sự đồng ý của chị đã đưa em đi, sao chị lại không được ngăn cản, thế mà cậu ta lại nói chị lo chuyện bao đồng, không có mắt nhìn, sao chị lại không có mắt nhìn?"

Ji Yoo: "Nửa đêm nửa hôm, em bị Kim Taehyung đưa đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Vậy mà cậu ta lại nói với chị, có gì xảy ra thì cứ để nó xảy ra, chỉ cần không gây ra án mạng là được, mà dù gây ra án mạng cũng chẳng sao, em nghe mà xem, mấy lời quái quỷ gì đây?"

Ji Yoo: "Thật tình, chị rất đồng cảm với em khi em có đứa em trai như thế này."

Jeon Ha Yoon: "Người quản lí của anh là một bà thím lắm chuyện. Nếu không có tôi cản lại, chị ta đã xông ra chặn xe của Kim Taehyung rồi."

Jeon Ha Yoon: "Tôi nói với chị ta rồi, anh là nghệ sĩ của chị ta chứ không phải người của chị ta, tôi còn không ngăn cản, chị ta cản cái gì, vậy mà chị ta lại nói, anh chính là người của chị ta."

Jeon Ha Yoon: "Chị ta còn nói gì mà, ăn uống ngủ nghỉ đi lại của anh chị ta đều phải lo. Chị ta đang dẫn dắt nghệ sĩ đó ư? Tôi nghi ngờ chị ta đang dẫn dắt con trai thì có, dù là con trai, trưởng thành rồi cũng không thể can thiệp vào tự do cá nhân của người ta mà."

Jeon Ha Yoon: "Cả chuyện anh và Kim Taehyung có xảy ra chuyện gì đó hay không mà chị ta cũng lo, có khi nào chị ta thích anh không? Tôi khuyên anh nên cẩn thận với chị ta một chút, nếu được, tôi đề nghị anh tốt nhất nên đổi người quản lí đi."

Jeon Ha Yoon: "Thật đấy, tôi rất cạn lời khi có một người quản lí như vậy."

"..."

Cái quỷ gì thế này.

Sao hai người này lại cãi nhau rồi?

Jeon JungKook nhắn cho Ji Yoo và Jeon Ha Yoon mỗi người một câu: "Được rồi, đừng giận nữa, cậu ấy/chị ấy chỉ có lòng tốt thôi."

Ji Yoo: "Ờ."

Jeon Ha Yoon: "Ờ."

Ờ?

Vẫn còn giận dỗi à?

Jeon JungKook lại nhắn cho Ji Yoo và Jeon Ha Yoon mỗi người một câu có nội dung giống nhau, lần trước cậu nhắn cho Ji Yoo trước rồi sao chép lại nội dụng nhắn cho Jeon Ha Yoon, lần này để công bằng, cậu nhắn cho Jeon Ha Yoon trước, rồi sao chép lại nội dung nhắn cho Ji Yoo: "Mai mốt đãi cậu/chị ăn một chầu thật ngon."

Jeon Ha Yoon: "Hờ hờ."

Ji Yoo: "Hờ hờ."

Hai người thỏa thuận trước với nhau đấy à?

Lại còn giận dỗi cùng lúc.

Jeon JungKook tưởng đã dỗ được họ rồi, bỏ di động xuống súc miệng rửa mặt.

"..."

Jeon JungKook im lặng trong chốc lát, rụt rè ngó lơ cả hai người, khi thoát khỏi giao diện KaKao, cậu nhìn lướt qua khung thoại của Kim Taehyung được ghim trên đầu.

Dùng tay cũng không ăn thua...

Jeon JungKook thở dài, cố ra vẻ bình tĩnh ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.

Kim Taehyung đang ngồi trên sofa, đôi chân dài gác lên nhau trông rất bắt mắt.

Laptop đặt trên đùi anh, ngón tay đang gõ lách cách, phát ra âm thanh rất nhịp nhàng.

Thấy bàn tay đang múa trên bàn phím của anh, mặt Jeon JungKook hơi đỏ, muốn quay lên lầu theo bản năng.

"Dậy rồi à?"

Kim Taehyung liếc nhìn Jeon JungKook vừa xuống lầu, hơi nghiêng đầu qua, hỏi.

Cậu đành dừng động tác dang dở, phóng khoáng chào hỏi Kim Taehyung: "Dậy lúc mấy giờ thế?"

"Không ngủ."

Jeon JungKook vừa định hỏi sao anh không ngủ, Kim Taehyung đã ngừng gõ phím, ngước lên nhìn cậu: "Nghĩ đến việc em đang ở trên lầu, không ngủ được."

Lời Jeon JungKook định nói lên đến cửa miệng lập tức biến mất, cậu suýt vấp ngã.

Đã qua một đêm rồi, Kim Taehyung vẫn chưa ngừng ve vãn cậu?

Không đúng, hình như bắt đầu từ lúc anh nói muốn theo đuổi cậu thì anh ngày càng hăng hái ve vãn cậu.

Vành tai Jeon JungKook dần chuyển thành màu đỏ, cậu nhìn Kim Taehyung bình tĩnh thốt ra lời nói thế kia, không muốn mất mặt, bèn né tránh ánh mắt của anh, hừ một tiếng: "Vui lòng nói tiếng người."

Kim Taehyung vốn đợi Jeon JungKook thức dậy mới mở máy tính lên, bây giờ cậu nhóc dậy rồi, anh bèn đóng máy lại, đặt sang một bên, nói tiếng người thật: "Đói chưa?"

Nghe được một câu bình thường rồi, Jeon JungKook đáp lại anh bằng một tiếng "Ừm".

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Kim Taehyung đã nấu xong cơm từ sớm, đang hâm trên bếp.

Ăn xong, Jeon JungKook đặt đũa xuống, nghĩ bụng mình ở đây làm phiền Kim Taehyung đã lâu, chuẩn bị chào tạm biệt anh rồi gọi Ji Yoo đến đón mình.

Kết quả, người ngồi đối diện đợi cậu ăn xong đã mở miệng trước: "Ăn no rồi à?"

Jeon JungKook gật đầu.

Kim Taehyung: "Vậy đi thôi."

Jeon JungKook ngơ ngác: "Đi đâu?"

"Dẫn em đi chơi."

Kim Taehyung dẫn Jeon JungKook đến một câu lạc bộ thoát khỏi mật thất.

Lại còn chơi theo chủ đề kinh dị.

Jeon JungKook nghiêng đầu nhìn Kim Taehyung với vẻ kinh ngạc: "Sao anh lại dẫn em đến chơi trò này?"

Kim Taehyung cụp mắt nhìn cậu: "Không phải trò em thích à?"

Cậu rất thích, nhưng cậu không nhớ mình từng nói với anh...

Jeon JungKook ngơ ngác chớp chớp mắt, chưa kịp hỏi làm sao anh biết được, người đàn ông đứng ở quầy lễ tân của câu lạc bộ đã vẫy tay với Kim Taehyung: "Anh Taehyung, bên này."

Jeon JungKook đành thu lại lời định nói, đi theo Kim Taehyung qua đó.

Kim Taehyung không hề có ý định giới thiệu cho Jeon JungKook biết người đàn ông trước mặt họ là ai, trực tiếp hỏi anh ta: "Đã sắp xếp xong chưa?"

"Yên tâm đi anh Taehyung, chuyện anh căn dặn, sao em có thể lơ là được, em đã giúp anh sắp xếp xong rồi, bên trong không có người..."

Jeon JungKook đã tháo khẩu trang, người đàn ông đó không nhận ra cậu, nhưng trong quá trình nói chuyện, ánh mắt vẫn lướt qua người cậu mấy lần với vẻ kì lạ.

"Anh Taehyung, tối qua em đánh bài cả đêm, giờ buồn ngủ muốn chết, lát nữa em đi ngủ bù, hai người cứ tự nhiên."

Anh ta vừa nói vừa chỉ về phía dãy tủ lạnh và các loại thức ăn vặt ở bên cạnh: "Đồ ăn thức uống bên đó, hai người cứ lấy."

Kim Taehyung hơi nghiêng đầu: "Có muốn qua đó chọn một vài thứ không?"

Jeon JungKook vừa mới ăn no, không có hứng thú mấy, nhưng cậu nhìn bốn phía, không thấy lối vào nhà vệ sinh đâu, bèn giật nhẹ ống tay áo của Kim Taehyung.

Kim Taehyung lập tức cúi xuống, Jeon JungKook kề sát bên tai anh nói nhỏ: "Em muốn vào nhà vệ sinh."

"Đi thẳng đến cuối là thấy." Kim Taehyung chỉ lối đi bên trái: "Có cần anh đi cùng em không?"

Jeon JungKook lắc đầu, vội nói: "Không cần, không cần."

"Vậy anh ở đây đợi em."

Jeon JungKook ừ rồi đi vào nhà vệ sinh.

Đợi khi bóng lưng của cậu mất hút sau cảnh cửa trên lối đi, người đàn ông vừa rồi còn buồn ngủ đến díu cả mắt lập tức chạy đến trước mặt Kim Taehyung: "Người yêu anh à?"

Kim Taehyung thoáng im lặng rồi nói: "Vẫn chưa phải."

"Vẫn chưa phải?" Anh ta chậc lưỡi: "Tức là đang theo đuổi rồi?"

Kim Taehyung nhướng mắt, không phản bác.

Thấy vẻ mặt của anh, người đàn ông nhướng mày đầy kinh ngạc: "Trước giờ cứ tưởng chỉ có người khác theo đuổi anh, lần đầu thấy anh theo đuổi người khác nha. Được lắm, Kim đại ca đúng là hào phóng, bao trọn cả câu lạc bộ."

Kim Taehyung nhếch môi cười.

Người đàn ông thấy Kim Taehyung không đáp lời, biết mình đã nói đúng, càng thích thú: "Cậu ấy là ai thế? Em cứ thấy hơi quen mắt, hình như gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra được."

Anh ta nhìn Kim Taehyung, thấy anh không có ý định nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Không phải chứ? Quý báu thế cơ à? Tiết lộ một chút thôi cũng không được? Không có nghĩa khí gì cả..."

Kim Taehyung phì cười: "Vậy thì tôi nghĩa khí một chút?"

Hai mắt người đàn ông kia sáng quắc.

"Cậu ấy..." Giọng điệu của Kim Taehyung rất biếng nhác, nghe không nghiêm túc chút nào: "là người suýt khiến tôi phải cô đơn đến già."

Người đàn ông: "..."

Kim Taehyung rất hài lòng với vẻ mặt không thốt nên lời của anh ta, anh mỉm cười, chợt nhớ ra gì đó, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, đặt lên bàn đá hoa cương màu đen: "Cậu cầm cái này trước, không có mật mã."

"Khoan, anh đưa thẻ cho em làm gì? Anh bao trọn hay là muốn mua luôn câu lạc bộ của em kia chứ."

Người đàn ông cầm tấm thẻ, muốn trả lại cho anh.

Kim Taehyung nghĩ bụng, chẳng khác mua lại là mấy: "Cứ cầm lấy đi."

"Anh à, anh thế này làm em hơi sợ..."

"Không cầm cậu sẽ hối hận đấy."

Kim Taehyung thấy Jeon JungKook đã đi ra, bèn liếc người đàn ông kia, ra hiệu cho anh ta im lặng.

Người đàn ông thấy vậy, rất biết điều nhận lấy tấm thẻ, bỏ lại một câu "Hai người cứ chơi tự nhiên" rồi chuồn mất.

Jeon JungKook thật sự rất thích trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, nhất là khi tâm trạng không vui, càng đáng sợ cậu càng thích chơi.

Nhưng Ji Yoo đi cùng cậu hai lần liền cấm không cho cậu chơi nữa.

Nghĩ kỹ lại, đã hai ba năm rồi chưa đến mấy chỗ này, Jeon JungKook rất kích động, thế nên sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, cậu chỉ muốn nhanh chóng vào chơi, quên mất việc hỏi Kim Taehyung sao lại biết cậu thích chơi trò này.

Trước khi vào trong, Kim Taehyung kéo cậu lại: "Cứ chơi thoải mái."

Mắt Jeon JungKook sáng rực: "Muốn chơi thế nào cũng được à?"

Kim Taehyung: "Ừ."

Jeon JungKook không tin lắm: "Anh nói có giữ lời không?"

Kim Taehyung cười: "Là em, anh nói sẽ giữ lời."

Jeon JungKook đảo mắt, né tránh nụ cười của anh, nghĩ bụng, lại nữa rồi... Người đàn ông này đúng là không chừa kẽ hở, chỉ cần bắt được cơ hội liền ve vãn cậu ngay.

__________

Jeon JungKook như nổi điên, chơi thỏa thích.

Đến khi cậu và Kim Taehyung đi ra, trời đã nhá nhem tối.

Quầy lễ tân không có ai, Kim Taehyung bỏ hay tay vào túi quần dẫn Jeon JungKook đi thẳng ra ngoài.

Jeon JungKook ngẫm nghĩ, hỏi anh: "Không cần nói lại một tiếng à?"

Kim Taehyung: "Không cần, cậu ta ngủ dậy sẽ tự đi xem."

Jeon JungKook đắn đo một lúc, nghĩ đến kiệt tác của mình, lại hỏi: "Anh chắc chắn sẽ không sao chứ?"

"Yên tâm, có chuyện gì anh sẽ giết người diệt khẩu."

"..."

"Giết người diệt khẩu gì?" Người đàn ông đón tiếp Jeon JungKook và Kim Taehyung đã dậy, nghe thấy câu nói này, thắc mắc hỏi.

Kim Taehyung thản nhiên đáp "Không có gì" rồi dẫn Jeon JungKook đi vào thang máy.

Người đàn ông gãi đầu, ngơ ngác đi vào mật thất.

Mười phút sau, anh ta gào thét chạy ra.

Những cảnh vật, cơ quan mà anh ta thiết kế tỉ mỉ, và cả những con búp bê đáng sợ kia, bị đập hỏng hết rồi, lại còn bị đập thành mảnh vụn.

Mẹ kiếp!

Thảo nào Kim Cẩu lại đưa cho anh ta một tấm thẻ, còn nói anh ta không nhận sẽ hối hận! Thế này đâu phải đến chơi trốn thoát khỏi mật thất, đến đến đập phá thì có! Làm gì có ai chơi trốn thoát khỏi mật thất như thế này, cửa cũng bị đập nát luôn!

Anh ta lao vào thang máy, đuổi theo đến bãi giữ xe, thấy làn khói sau đuôi xe của Kim Taehyung, anh ta suy sụp đứng tại chỗ xoay ba vòng, sau đó chán chường quay trở lên lầu.

Chưa đầy nửa tiếng sau, tất cả mọi người trong đám bạn chơi từ nhỏ của Kim Taehyung đều biết....

Kim đại ca của họ đang theo đuổi một cậu trai.

Lúc trưa Kim đại ca bao trọn câu lạc bộ trốn thoát khỏi mật thất rồi dẫn cậu trai đó đến chơi.

Cậu trai mà Kim đại ca của họ đang theo đuổi có máu bạo lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro