Chương 114 : Cảm giác an toàn và Vở kịch độc diễn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bà nội của JungKook, cũng tức là mẹ của Tổng Giám đốc Jeon, tương đối phong kiến bảo thủ, dù sự nghiệp con trai phát triển tốt thế nào cũng không chịu rời khỏi nơi mình đã sinh sống nhiều năm. Tổng Giám đốc Jeon có một người chị gái, chết yểu, nên bà ấy chỉ có một đứa con trai là Tổng Giám đốc Jeon, ông ấy không thể vứt bỏ việc kinh doanh ở Seoul, cuối cùng mẹ JungKook phải từ chức, về quê chăm sóc mẹ chồng.

Lúc về mẹ JungKook vẫn chưa biết mình đã có thai, lúc ở quê mới biết, nên sau khi JungKook ra đời, được bà nội và mẹ mình nuôi lớn. Tên của thằng bé là do mẹ đặt, bà nói tương lai mong thằng bé trở thành trụ cột nước nhà.

Trong những tháng mẹ JungKook mang thai, Tổng Giám đốc Jeon rất bận, hàng tháng chỉ cử tôi xuống quê thăm họ, lúc mang thai mẹ JungKook chịu nhiều vất vả, nôn nghén rất dữ dội, lúc JungKook ở trong bụng mẹ ba bốn tháng, cũng là khoảng thời gian khó chịu nhất của thai kỳ. Cô Lee, cũng chính là vợ hiện tại của Tổng Giám đốc Jeon, có thai.

Chuyện của ông chủ, kẻ làm cấp dưới như tôi chắc chắn sẽ không lắm lời, có thể vì lòng trắc ẩn, mỗi lần tôi đi thăm họ đều mua thêm ít đồ, mua món đắt nhất, tốt nhất, cho họ thêm ít tiền, dù sao cũng là tiền của Tổng Giám đốc Jeon.

Ngày JungKook ra đời, mẹ JungKook tự mình đi bệnh viện. Tiệc đầy tháng của JungKook cũng do tôi lo liệu giúp. Khi JungKook ba tháng tuổi, cũng là cuối năm, mới được gặp bố. Mẹ JungKook rất xinh đẹp, ngày xưa là hoa khôi của trường, rất nhiều người theo đuổi bà ấy, dù sống ở dưới quê đã lâu vẫn rất xinh đẹp. Kì thật tôi không hiểu rốt cuộc Tổng Giám đốc Jeon thích cô Lee ở điểm nào.

Tóm lại, khi JungKook lên hai tuổi, biết nói chuyện rồi, cũng chỉ gặp Tổng Giám đốc Jeon được đôi ba lần. Tôi có ấn tượng sâu nhất là một lần tôi xuống thăm họ, JungKook nhìn thấy tôi liền ngẩng đầu gọi tôi là bố, lúc đó tôi rất bối rối.

Lúc nhỏ JungKook nghịch ngợm lắm, không đánh con nhà này, cũng đẩy còn nhà kia vào đống bùn, hầu như ngày nào mẹ thằng bé cũng phải xách trứng gà đi xin lỗi người ta.

Có lần tôi qua đó, JungKoook đang bị phạt đứng trong sân, tôi hỏi thằng bé lại gây ra họa gì rồi, thằng bé không đáp, rồi thằng bé hỏi tôi một câu, có phải bố không cần thằng bé nữa không? Tôi nói không phải, và hỏi tại sao thằng bé lại nói vậy. Thằng bé ấp úng mãi mới nói với tôi, các bạn nhỏ khác đều nói thằng bé không có bố, lúc đó tôi mới biết do người khác cười nhạo bắt nạt thằng bé trước, về sau thằng bé mới đánh trả.

Thằng bé bảo tôi đừng nói lại cho mẹ biết, mẹ sẽ khóc. Từ nhỏ thằng bé đã vậy, vì không muốn mẹ lo lắng, thằng bé không bao giờ kể lại những chuyện xảy ra trong trường, bị bắt nạt cũng không về nhà kể lể, sợ mẹ nhìn thấy mình bị thương nên tự mình tắm rửa thay quần áo, bà nội rất thương thằng bé, về sau bà ngã bệnh nằm liệt giường, đầu óc không minh mẫn, đều là thằng bé phụ giúp mẹ chăm sóc bà.

Bà nội qua đời, mẹ dẫn thằng bé lên Seoul, Tổng Giám đốc Jeon bảo tôi sắp xếp cho họ ở khách sạn, nói nhà đang tu sửa, thật ra lúc đó đã có cô Lee ở nhà. Lúc không ở cùng nhau thì không phát hiện ra, ở cùng nhau rồi, mẹ JungKook dần nhận ra Tổng Giám đốc Jeon có điều khác thường, bèn theo dõi ông ấy, phát hiện ra cô Lee, phát hiện hai đứa bé do cô Lee sinh ra.

Tổng Giám đốc Jeon rất thích cô Lee, muốn cưới cô ấy, muốn li hôn với mẹ JungKook, mẹ JungKook không đồng ý. Khoảng thời gian đó, mẹ JungKook và Tổng Giám đốc Jeon cãi nhau long trời lở đất, thật ra tội nghiệp nhất vẫn là JungKook. Cậu có dám tin, JungKook sốt đến 40 độ mà mẹ JungKook và Tổng Giám đốc Jeon không một ai phát hiện không? Cậu có dám tin, JungKook chịu đói ba ngày ba đêm, cuối cùng mới gọi điện thoại cho tôi hỏi có thể dẫn thằng bé đi ăn cơm hay không?

Tôi thấy đứa bé này thật đáng thương, rảnh rỗi sẽ đi thăm thằng bé, mỗi lần đến đều mang ít đồ ăn theo, lần nào thằng bé cũng ăn ngấu nghiến, thằng bé thường hỏi tôi một câu, có phải mẹ và bố đều không cần thằng bé nữa không?

Tiếp đó, có một hôm JungKook rất hào hứng nói với tôi, mẹ đã đồng ý dẫn thằng bé về nhà, với thằng bé Seoul hay Tổng Giám đốc Jeon đều không phải nhà của mình, nhà mà thằng bé nói là Busan, là quê hương của gia đình họ Jeon.

Mẹ JungKook cũng nói vậy, muốn đưa JungKook đi. JungKook tin, Tổng Giám đốc Jeon cũng tin, mọi người đều tưởng màn kịch ồn ào này đến đây là kết thúc, thế nhưng... Mẹ JungKook tự sát, tự sát trong khách sạn, JungKook là người đầu tiên phát hiện ra.

Tổng Giám đốc Jeon không còn cách nào khác, đành đón JungKook về nhà họ Jeon ở Seoul. Lúc đó chắc JungKook vẫn còn mơ tưởng với nhà họ Jeon, thằng bé nghĩ mẹ không cần mình nữa, mình vẫn còn bố...

Thật ra thằng bé không biết rằng, từ nhỏ Tổng Giám đốc Jeon chưa từng chăm sóc thằng bé, vốn chẳng có tình cảm gì. Với ông ấy mà nói, chỉ có một đứa con trai là Jeon Ha Yoon, đi công tác mua quà về cũng chỉ nghĩ đến Jeon Ha Yoon. JungKook dọn vào nhà họ Jeon rất lâu, nhưng ông ấy về vẫn chỉ mang theo hai phần quà, có nhiều lần tôi nhìn thấy JungKook đứng cách thật xa, không nói năng gì.

Hai năm đầu, thằng bé còn thường xuyên chạy đến trước mặt bố mình, về sau không làm vậy nữa, vài lần thằng bé cố ý đi suốt đêm không về nhà, chẳng ai phát hiện. Mấy lần bị nhà trường mời phụ huynh đều là tôi đi, lúc đầu gặp tôi thằng bé sẽ hỏi, bố khỏe không, khi nào bố về, bố biết chuyện này không? Về sau chuyển thành, chú đừng nói với ông ấy.

Lần duy nhất Tổng Giám đốc Jeon chủ động đi tìm JungKook là lúc thằng bé đào hôn, ông ấy đích thân dẫn theo tôi chạy đến Incheon, lần đó họ cãi nhau rất lớn, ông ấy vứt JungKook lại ngay trên đường cao tốc... Từ đó về sau, JungKook và ông ấy đã cắt đứt quan hệ."

Kim Taehyung không lên tiếng. Trong phòng bệnh chỉ có giọng Do Mun Seong, câu được câu chăng.

Đầu óc Kim Taehyung trống rỗng, tư duy không bắt kịp những gì Do Mun Seong nói, anh nghe đến cuối cùng mới thốt lên được: "Đêm Giáng sinh vào sáu năm trước đúng không?"

Do Mun Seong nghĩ một lúc mới gật đầu: "Hình như là vậy."

Vậy là, sáu năm trước, anh tìm thấy cậu ở Incheon, dấu tay trên mặt cậu mà anh nhìn thấy do Jeon Geon gây ra.

Kim Taehyung không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, anh chỉ cảm thấy hình như anh không còn là mình nữa, lồng ngực trống rỗng, tay chân tê cứng, máu toàn thân như đông lại.

Do Mun Seong tưởng Kim Taehyung đang đợi mình kể tiếp, bèn nói: "Thật ra JungKook không lạnh nhạt như vẻ ngoài đâu, thằng bé rất mềm lòng, ai tốt với mình thằng bé sẽ tốt với người đó. Cậu thấy thằng bé tốt với cậu một phần, rất có thể trong lòng thằng bé muốn tốt với cậu mười phần, thằng bé sẽ không thể hiện ra ngoài, chắc vì sợ. Không có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy chẳng có gì thuộc về mình. Nghĩ cũng phải, sao có cảm giác an toàn cho được, chưa từng có ai cho thằng bé cảm giác an toàn cả."

__________

Jeon JungKook làm thủ tục lên máy bay sát giờ.

Qua cổng an ninh, cậu mới biết do kiểm soát không lưu, thời gian cất cánh đã bị hoãn lại.

Jeon JungKook chạy một mạch đến đây, ôm phần bụng bên phải bị đau do xóc hông của mình, nhịn mãi mới mắng "Chết tiệt".

Sớm biết như vậy, cậu đã nhã nhặn hơn, từ tốn hơn.

Dư dả thời gian, Jeon JungKook cũng không vội nữa, rất thông thả, rất từ tốn tìm một vị trí trong phòng chờ dành cho khách VIP.

Cậu gọi một tách cà phê, vừa lấy di động ra, muốn báo cho Ji Yoo biết một tiếng là chuyến bay sẽ đến muộn một chút, Ji Yoo tâm linh tương thông ở Milan xa xôi đã gọi cho cậu.

Jeon JungKook tắt chuông, lấy tai nghe ra đeo vào mới bắt máy: "Ji Yoo, chuyến bay của em bị hoãn rồi, thời gian đến Milan cụ thể vẫn chưa xác định được..."

Ji Yoo: "Chuyện này chị biết rồi, hãng hàng không có gửi tin nhắn cho chị."

Jeon JungKook nổi nóng: "Vé máy bay của em, tại sao lại gửi thông báo qua chỗ chị?"

Cậu không nhắc thì thôi, vừa nhắc Ji Yoo ở đầu dây bên kia liền bùng nổ: "Em còn dám hỏi? Bình thường em đều đi chung với chị, vé máy bay đều đăng ký theo số điện thoại của chị, bây giờ thành ra thế này trách ai? Nếu không phải nửa đêm nửa hôm em không nói tiếng nào lén chạy về nước thì sẽ thế này chắc? Em hỏi chị tại sao? Em tự nói xem tại sao đi?"

Jeon JungKook gãi chóp mũi qua lớp khẩu trang: "Người ta chỉ thuận miệng hỏi tí thôi mà, chị đâu cần nổi nóng như thế..."

Ji Yoo: "Hờ hờ."

Jeon JungKook: "Hì hì."

Ji Yoo: "Hừ."

Jeon JungKook: "Hì hì hì hì."

Ji Yoo: "..."

Jeon JungKook biết Ji Yoo đã nguôi giận, vội nhân lúc này đánh trống lảng: "Ji Yoo, chị gọi điện cho em có chuyện gì à?"

Ji Yoo "ồ" lên một tiếng: "Bị em chọc tức suýt quên luôn chuyện chính, em còn nhớ hôm chúng ta đến Milan có mấy blogger lớn quyền cao chức trọng đăng sự thật về việc em báo án giả không?"

"Nói là sở dĩ hôm xảy ra chuyện như vậy là vì em bắt gặp một người lén lút theo dõi một cậu bé, nhân lúc cậu bé không chú ý, bế cậu bé lên rồi bỏ chạy, em tưởng đó là kẻ bắt cóc trẻ em nên đã báo cảnh sát, kết quả cảnh sát điều tra được, người ta là bố con thật."

"Vì bình thường các tin giải trí mà các blogger đó đăng đều là tin thật, nên sau khi họ đăng bài, rất nhiều cư dân mạng đều tin, dư luận cũng đổi chiều rồi, từ nói em không tuân thủ luật pháp, chuyển thành một tràng ha ha ha ha, đua nhau cười em ngốc nghếch đáng yêu."

"Chúng ta vẫn luôn muốn tuyên truyền chuyện này, nhưng chưa kịp làm đã bị người khác giành trước rồi, em cũng bảo chị điều tra thử xem chuyện này là sao, bấy giờ chúng ta đều nghĩ là đoàn làm phim 'Sinh mệnh' làm đúng không? Kết quả chị hỏi hết mọi người, từ nhà sản xuất đến đạo diễn và phó đạo diễn cho đến giám đốc của đội kế hoạch, ai cũng ngơ ngác không biết gì, mới lúc nãy..."

Nói đến đây, Ji Yoo như nhớ ra gì đó, dừng lại giây lát: "Tạm bỏ qua đi, chuyện chị sắp nói tiếp theo, em đừng có xù lông đấy nhé."

Jeon JungKook: "Chị nghĩ em sẽ xù lông chứ?"

Ji Yoo: "Sẽ."

Jeon JungKook: "Vì hòa bình của hai ta, chị đừng nói cho em biết thì hơn."

Ji Yoo: "Nếu chị có thể không nói cho em biết, chị chắc chắn sẽ không nói, nhưng chuyện này chị hết cách rồi, từ khóa thăng hạng vùn vụt trên bảng hot-search, các trang tin tức đua nhau lên bài, chuyến bay của em bị hoãn, ở sân bay cũng chán, mở bừa một trang web nào đó, lát nữa đọc được, chị không ở bên cạnh, không biết em sẽ gây ra tai họa tày trời nào đó cho chị không."

Jeon JungKook đã hiểu, không đợi Ji Yoo nói cho mình biết có chuyện gì xảy ra, trực tiếp mở X-app lên.

Vừa đăng nhập, có ngay một đường link dẫn vào trang chủ của cậu...

"Nghi án CP ChanGuk thành sự thật, Lee Chan và Jeon Jungkook bí mật hẹn hò nhiều giờ"

Jeon Jungkook lập tức sa sầm mặt.

Cậu bấm vào bản tin này, càng đọc ánh mắt cậu càng lạnh lùng, nhất là khi cậu thấy đoạn liên quan đến lần phỏng vấn ở phim trường "Sinh mệnh" của cậu, khi phóng viên hỏi tại sao cậu lại nhận bộ phim "Sinh mệnh" này, cậu nói vì một người, một người có thể khiến cậu muốn cố gắng trở thành người tốt hơn.

Người viết bản tin nói người mà cậu nói chính là Lee Chan, còn đưa ra chứng cứ, đó là mấy hôm trước Lee Chan tham gia hoạt động được phỏng vấn, khi phóng viên hỏi anh ta có suy nghĩ thế nào về chuyện tình cảm, anh ta nói: Tôi nghĩ người tôi yêu chắc chắn là người có thể khiến tôi muốn cố gắng trở thành người tốt hơn.

"Không phải chứ, cái quái gì thế này?"

"Đoạn phỏng vấn của tên Lee Chan này là phát sóng trực tiếp, còn của em đã có từ năm ngoái rồi, sao anh ta có thể nói giống hệt lời của em?"

"Anh ta ăn cắp lời thoại của em đấy?"

"Còn nữa, em và anh ta mang giày giống nhau, sao lại thành giày tình nhân, mẹ nó, đó là bên đơn vị tài trợ đưa cho!"

"Còn nữa, đêm giao thừa lần lượt đi từ sân bay ra, vậy đã gọi là bí mật hẹn hò? Đêm giao thừa một sợi lông của Lee Chan em cũng không thấy đâu!"

Nghe giọng Jeon JungKook ngày càng kích động, Ji Yoo vội nói: "Chị biết ngay em sẽ có phản ứng như vậy mà, nên mới gọi điện thoại cho em, chị sẽ liên lạc với người quản lí của Lee Chan, đến lúc đó chúng ta cùng đăng bài đính chính, lần này em nhất định phải nghe lời chị, đừng tùy tiện phát ngôn trên mạng."

"Chuyện báo án giả khó khăn lắm mới lắng xuống, bây giờ đừng gây thêm chuyện nữa."

"Còn chuyện này quan trọng hơn, nói tiếp chủ đề khi nãy, tin về em và Lee Chan đã nổ tung trong giới blogger giải trí rồi, nhưng các blogger lớn giúp em trong vụ báo án giả không thấy ai chia sẻ, chị thấy rất lạ, chị chợt nhớ ra lúc em đang quay chương trình 'Hướng về cuộc sống', từng cứu một cậu bé, có mấy blogger đã giúp em cắt ghép clip để chống lại đám người bạo lực mạng, chị đã để ý rồi, so sánh một cái, em đoán thế nào? Chính là họ, không sót một ai."

"Chị tìm mối quan hệ hỏi thử, cuối cùng biết được, các blogger đó đều do KC Media nuôi dưỡng ra, nói sao thì KC Media cũng là đối thủ cạnh tranh của công ty chúng ta, không thể nào giúp em được... Chắc chắn là ý của Kim Chung Cha, người có thể khiến Kim Chung Cha làm như vậy, không cần chị nói, em cũng biết đúng không?"

Lửa giận trong lòng Jeon JungKook bỗng nhiên tắt ngúm.

Cậu không nói ra.

Nhưng cậu đều hiểu cả.

Kim Taehyung.

Người Ji Yoo nói là Kim Taehyung.

Anh biết cậu mềm lòng, không muốn đưa chuyện riêng của Hera lên mạng, nên hôm sau đã thêu dệt ra một câu chuyện để xóa bỏ tin tiêu cực về cậu.

Chuyện cậu bé kia, ban đầu mọi người đều bị dắt mũi, không phân rõ trắng đen thị phi mà mắng cậu, về sau sự việc được làm rõ, không một ai xin lỗi cậu, anh biết cậu sẽ không đứng ra tỏ vẻ ấm ức, nên anh đã ấm ức thay cậu.

Lúc đó, cậu và anh chia tay năm năm, vừa gặp lại chưa bao lâu.

Lúc đó, cậu vẫn nhìn anh thế nào cũng không vừa mắt.

Lúc đó, cậu hận không thể chém anh nghìn nhát để trút giận.

Lúc đó, anh đã giấu cả thế giới đứng về phía cậu rồi.

"JungKook?" Ji Yoo thấy đầu dây bên kia quá yên ắng, hơi không yên tâm.

Jeon JungKook chớp mắt, sực tỉnh, cậu hơi rối rắm, muốn yên tĩnh một mình, không đợi Ji Yoo lên tiếng lần nữa, cậu vội nói: "Chuyện Lee Chan, chị nhanh chóng xử lí đi, em cúp máy đây, phải đi vệ sinh."

Jeon JungKook nghĩ mình điên rồi, nhưng cậu lại thấy mình không điên.

Không biết cậu lấy đâu ra tự tin mà nghĩ sau năm năm, Kim Taehyung vì cậu mà đến.

Cậu nhớ đến tin nhắn lúc trước Kim Taehyung gửi cho cậu.

"Còn nhớ lời tôi nói với em vào Giáng Sinh năm đó không?"

Có lúc cậu nghĩ câu anh nói là: "Đợi robot được nghiên cứu xong, anh sẽ cưới em về nhà."

Sau khi robot được nghiên cứu xong, anh mới xuất hiện lại trước mặt cậu.

Anh đến để cưới cậu ư?

Anh đến để cưới cậu đúng không?

Đáy lòng Jeon JungKook cuộn sóng hồi lâu mới bình ổn lại, cậu cầm di động xem bảng hot-search, phát hiện từ khóa về cậu và Lee Chan không những không lắng xuống, ngược lại ngày càng sôi nổi.

Cậu đanh mặt, gọi điện thoại cho Ji Yoo ngay: "Chuyện Lee Chan sao còn chưa giải quyết xong nữa?"

"Đừng nóng, đừng nóng, chị liên lạc lại với người quản lí của Lee Chan, chắc đang bận nên mãi không liên lạc được, chị đã tìm bạn bè quen biết với họ rồi, đánh tiếng cả rồi, đợi thêm chút nữa..."

Trước sự vỗ về của Ji Yoo, Jeon JungKook kiên nhẫn chờ đợi.

Năm phút trôi qua, từ khóa lại tăng thêm một hạng trên bảng hot-search.

Mười phút trôi qua, thứ hạng trên bảng hot-search không suy chuyển, nhưng độ sôi nổi đã tăng thêm một lần ba trăm nghìn.

Nửa tiếng sau, tải lại, từ khóa đã tăng thêm hai hạng.

Thấy từ khóa đã trèo lên bằng với độ cao của chuyện Kim Taehyung quấy rối tình dục, Jeon JungKook không nhẫn nhịn được nữa.

Chắc Ji Yoo đang bận tìm ekip của Lee Chan, điện thoại liên tục báo bận, Jeon JungKook đành nén giận chờ đợi.

Khi sự nhẫn nại của Jeon JungKook sắp cạn, Ji Yoo gọi điện thoại đến, cậu bắt máy ngay tắp lự: "Sao rồi?"

"Vẫn không liên lạc được..."

Trong lúc Ji Yoo nói chuyện, Jeon JungKook tải lại bảng hot-search, thấy từ khóa #Lee Chan ấn like xuất hiện trên bảng.

Cậu bấm vào, thấy có người chụp màn hình nói một phút trước, Lee Chan vừa ấn like bài viết nói anh ta và cậu đang hẹn hò, tuy anh ta đã bỏ like, nhưng vẫn bị người khác chụp lại.

Jeon JungKook nhìn trong chủ đề #Lee Chan ấn like này không ngừng có người nhảy vào bình luận, mím môi rồi nói: "Không cần liên lạc nữa."

"Sao thế?"

Jeon JungKook chụp màn hình, gửi sang cho Ji Yoo: "Có thời gian lên mạng, không có thời gian nghe điện thoại của chị? Tưởng ông đây ngu, không biết anh ta hết lần này đến lần khác bám vào ông để ké fame chắc? Chẳng qua cái giới này là vậy, ông không muốn so đo thôi, anh ta giỏi lắm, lần trước làm ra vụ ChanGuk còn chưa xong, giờ lại thêm lần nữa, còn làm lớn chuyện đến mức này."

Jeon JungKook càng nói càng giận.

Câu nói đó cậu nói cho Kim Taehyung.

Bây giờ Kim Taehyung còn đang bị dư luận mắng xối xả.

Lee Chan dựa vào đâu mà muốn lợi dụng anh để câu fame?

"Anh ta tưởng mình làm không có sơ hở, người khác không biết gì sao, anh ta nói giống y đúc lời của em, rõ ràng vẫn luôn theo dõi mọi hành động của em."

"Giỏi, giỏi lắm, ké fame của ông thành nghiện rồi đúng không?"

Jeon JungKook mở bài viết Lee Chan vừa ấn like khi nãy, không nói tiếng nào chia sẻ ngay: "Xin lỗi, người tôi nói không phải anh Lee."

Jeon JungKook đang rất giận, chia sẻ lần nữa: "Người tôi nói rất quan trọng với tôi, còn anh Lee với tôi mà nói, cả quan trọng cũng không tới, lấy đâu ra rất quan trọng?"

Sau khi chia sẻ được ba giây, Jeon JungKook lại chia sẻ tiếp: "Cuối cùng, xin tặng bài 'Vở kịch độc diễn' cho anh Lee, mong anh Lee đừng nhập vai quá, tránh hại đến mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro