Chương 115 : Ông đây phải đi tỏ tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghĩ cũng phải, sao có cảm giác an toàn cho được, chưa từng có ai cho thằng bé cảm giác an toàn cả."

"Với thằng bé mà nói, không phải không để ý, mà là không dám để ý."

"Thằng bé không phải dạng người không ủ ấm được, chẳng qua không ai thương thằng bé, nên thằng bé nghĩ không níu giữ được ai, cũng không muốn níu giữ."

"..."

Kim Taehyung không biết mình rời khỏi phòng bệnh của Do Mun Seong như thế nào, anh cũng không biết mình đứng ngoài hành lang bao lâu, chỉ biết có người chạm vào mình, anh chậm rì rì ngẩng lên, nhìn thấy Sang-hyun.

"Đại ca, anh Yoongi bảo em đến đón anh, em ở dưới lầu đợi cả nửa ngày không thấy anh đâu nên lên đây."

"Đại ca, một mình anh đứng đây thơ thẩn gì thế?"

Miệng Sang-hyun không ngừng mấp máy, nhưng Kim Taehyung không nghe lọt tai chữ nào.

Anh như đã điếc, bên tai hoàn toàn yên ắng.

Hồi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, đứng thẳng người: "Cậu..."

Giọng quá khàn đặc, vừa lên tiếng bèn dừng lại ngay.

Anh im lặng giây lát, hắng giọng rồi nói: "Sao cậu lại chạy qua đây?"

"Hả?" Sang-hyun gãi đầu, vừa nãy cậu nói nhiều thế kia, đại ca không nghe được câu nào sao?

Sang-hyun đành lặp lại những lời vừa nói lần nữa, thấy sắc mặt Kim Taehyung hơi khác thường, không khỏi lắm lời hỏi thêm một câu: "Đại ca, anh thấy không khỏe à?"

Kim Taehyung cụp mắt, lắc đầu.

Anh đứng yên tại chỗ thêm một lúc rồi nói: "Đi thôi."

Sang-hyun thấy Kim Taehyung bỗng chốc lại như người không có chuyện gì, thấy hơi khó hiểu, tuy lầm bầm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Kim Taehyung xuống lầu.

Sang-hyun lái xe chở thẳng Kim Taehyung đến trước khách sạn 4Q: "Đại ca, nhà anh tạm thời không về được nữa, em đã đặt phòng cho anh ở khách sạn 4Q, đã mấy ngày rồi anh chưa chợp mắt, lên ngủ một giấc cho khỏe đi."

"Quần áo này nọ em chuẩn bị hết cho anh rồi, đây là di động của em, anh cầm lấy dùng trước, cần gì có thể liên lạc với anh Yoongi, xe em cũng để lại cho anh."

Kim Taehyung im lặng, nhận lấy các món đồ Sang-hyun đưa cho mình rồi xuống xe.

Vào đến phòng khách sạn, anh tắm qua bằng nước nóng, lau qua loa tóc rồi ngả người xuống giường.

Những lời Do Mun Seong nói như cơn ác mộng quấn lấy anh.

Người ngoài nhìn vào, cuộc tình của anh và cậu sáu năm về trước tuyệt đẹp, nhưng có câu ấm lạnh tự biết, anh luôn biết rõ phía sau những cái tốt đẹp kia toàn là mầm họa.

Cậu nói với Goo Nam Nam "Cô muốn theo đuổi thì cứ việc, không cần nói với tôi" giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, đã châm ngòi mâu thuẫn tiềm tàng giữa anh và cậu.

Anh quá khao khát thấy được sự quan tâm, thấy được tình yêu trong mắt cậu nên đã dùng Goo Nam Nam để thăm dò cậu.

Từ câu "Goo Nam Nam gửi yêu cầu kết bạn cho anh" ban đầu, đến câu "anh chấp nhận rồi", anh vin vào chuyện này nhắc đi nhắc lại với cậu rất nhiều lần, chỉ cần cậu tỏ ra không vui, dù chỉ là một tia thoáng qua anh sẽ lập tức dừng lại ngay, sẽ xin lỗi cậu, nói cho cậu biết mình chỉ nói đùa với cậu mà thôi.

Nhưng cậu không hề.

Cậu quá bình tĩnh, sự bình tĩnh ấy khiến anh không thấy được hi vọng.

Anh tức giận, tức giận thật sự, anh không thể không giận được, anh cứ ngỡ mình không để ý đến cậu thì cậu sẽ đến dỗ dành anh, nhưng cậu không làm vậy.

Các đôi yêu nhau có nhiều lúc thật sự rất vô lí.

Dù có tốt đẹp biết mấy, thì một chuyện cỏn con cũng có thể khiến họ trở mặt thành thù.

Anh và cậu đã có lúc trở mặt thành thù, anh ngoan cố không chịu cúi đầu, anh nghĩ anh đã dỗ dành em biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là anh cúi đầu, nếu em để ý đến anh, vậy em cũng nên cúi đầu một lần.

Cậu giống như anh, cũng không cúi đầu.

Hai người họ chỉ cách nhau một bước, nhưng cả anh và cậu đều không chịu đi bước này.

Họ cứ thế chiến tranh lạnh với nhau bốn ngày, trong bốn ngày đó anh ngày càng tuyệt vọng, cũng ngày càng sợ hãi. Anh giống như con dã thú đau khổ vì tình, không tìm được lối thoát trong cuộc tình này, nhưng anh không cam tâm, anh cố gắng tìm mãi, cuối cùng đã tìm được.

Nói là tìm được, thật ra là anh thỏa hiệp một lần nữa.

Anh không nỡ buông bỏ cậu, anh muốn nhanh chóng cưới cậu về nhà, để cậu trở thành người nhà anh, được pháp luật bảo vệ, chỉ cần như vậy cậu sẽ thuộc về anh, cả đời đều thuộc về anh.

Anh cũng sẽ có thời gian cả một đời để từ từ làm cho cậu yêu anh.

Cậu nhận lời rồi, cậu nhận lời ngày sinh nhật của ông nội sẽ cùng anh về Daegu.

Anh rất vui. Thật sự rất vui.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn lừa anh.

Cậu không đến. Cậu đã thất hẹn.

Mỗi ngày anh đều uống say bí tỉ, không nhận điện thoại của cậu, không trả lời tin nhắn của cậu, mấy ngày sau cậu mới quay về Seoul tìm anh.

Lúc đó anh nghĩ, nhìn đi, một câu em nhớ anh của cậu đã có thể khiến anh chạy suốt đêm đến chỗ cậu, còn cậu thì sao? Rề rà mấy ngày sau mới về.

Thật ra còn chẳng bằng cậu đừng về.

Thật ra anh cũng muốn mình bình tĩnh lại.

Nhưng khoảng thời gian đó, anh không hiểu rốt cuộc mình đang so đo với cậu, hay so đo với bản thân, anh như phát điên, chỉ muốn biết rốt cuộc cậu có yêu mình hay không.

Càng không tìm được dấu vết cậu yêu mình từ trên người cậu, anh càng muốn cố gắng tìm kiếm.

Anh hỏi cậu có yêu anh không? Cậu nói thích.

Câu trả lời anh sợ nhất đã xuất hiện, anh không cam lòng, tất thảy như đã được số phận an bài, không sớm không muộn, đúng lúc này Goo Nam Nam lại nhắn tin cho anh.

Anh như đứa bé không xin được kẹo, ương bướng cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt cậu.

Anh không biết rốt cuộc cậu làm thế nào lại có thể điềm tĩnh đến vậy, cậu nói cậu thích anh, nhưng anh muốn đi gặp một người con gái khác lúc giữa đêm cậu lại bình chân như vại, cậu thích cái con khỉ!

Anh đóng sầm cửa bỏ ra khỏi nhà với dáng vẻ hùng hổ nhất, chỉ mình anh biết khi đứng bên ngoài cánh cửa bản thân đã hoang mang, sợ hãi đến nhường nào.

Thường nói khi con người bơ vơ nhất, bất lực nhất mới khẩn cầu trời cao.

Đêm đó, anh âm thầm cầu nguyện với trời cao không biết bao nhiêu lần, cầu cậu hãy bước ra, cầu cậu hãy đuổi theo anh.

Cậu không làm vậy.

Nhưng anh thật sự quá vô dụng, đến nước này rồi anh vẫn nghĩ liệu cậu có khóc hay không.

Anh tìm cho mình một cái cớ vụng về nhất để về nhà, cậu bình tĩnh ngồi trên sofa xem tivi, khóe môi còn thấp thoáng nụ cười.

Hờ! Mỉa mai biết mấy.

Anh nhìn dáng vẻ bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng của cậu, không biết do tức giận hay do tuyệt vọng, anh rất muốn xé nát vẻ mặt này.

Anh nói: Jeon Geun, chúng ta chia tay đi.

Anh nói: Chia tay đi, Jeon Geun.

Nhìn đi, anh đã nói ra lời này rồi mà vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như thế.

Khoảnh khắc đó anh cảm thấy tôn nghiêm của mình rơi đầy trên đất, mặt mũi mất sạch, anh thấy bản thân thật nực cười, nực cười đến mức chính anh cũng muốn cười nhạo mình.

Anh xoay người bỏ đi.

Cái xoay người ấy là năm năm.

Ở góc độ của anh, từ đầu đến cuối anh đều thấy cậu không cần anh.

Vì cậu dứt khoát hơn anh.

Người nói chia tay là anh nhưng anh lại đứng trước cửa nhà đợi suốt một đêm. Người nói thích là cậu nhưng ngay cả một cơ hội cậu cũng không để lại cho anh.

Cậu không phải dạng người không ủ ấm được, chẳng qua không ai thương cậu, nên cậu nghĩ không níu giữ được ai, cũng không muốn níu giữ.

Cậu nghĩ không níu giữ được ai, cũng không muốn níu giữ...

Ngày cậu cắt đứt quan hệ với bố mình, cậu ngẩng đầu hỏi anh, được miễn tiền thuê phòng thật ư? Khi nói ra câu này, có phải cậu đang nghĩ, nếu anh không rời đi, cậu cũng sẽ không rời đi?

Cho nên khi cậu và anh bên nhau, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện níu giữ anh? Trên thực tế, cậu không níu giữ mẹ mình, cũng không níu giữ bố mình, nên đến cuối cùng cậu cũng không níu giữ anh.

Trong cuộc tình đó, anh chẳng nhận được lợi ích gì, cậu cũng chẳng tốt hơn gì cho cam.

Ngày đó khi anh thăm dò cậu, nghĩ rằng cậu khiến anh đau như vậy, anh cũng phải làm cho cậu đau như thế. Nay sự thật đã được phơi bày, cậu chịu đau thật rồi, anh mới nhận ra, thà rằng để một mình anh đau còn hơn.

Trái tim anh đau khôn xiết, tiếng di động rung vang lên bên tai không ngừng nghỉ. Kim Taehyung nằm yên bất động đến khi tiếng rung bên tai dừng hẳn mới cầm di động lên. Là Min Yoongi gọi đến.

Chắc Sang-hyun đã nói cho Min Yoongi biết cậu ta để di động của mình lại chỗ anh, anh không nghe máy, trên màn hình khóa hiện thị rất nhiều tin nhắn Min Yoongi gửi đến.

"Kim chó, cậu ngủ rồi hả?"

"Kim chó, đừng ngủ nữa."

"Kim chó, cậu có cần ngủ say như chết thế không?"

"Kim chó..."

Kim Taehyung mở KaKao, kéo mấy lần mới lên đến đầu khung thoại.

"Kim chó, cậu xem cái này đi."

Bên dưới là đường dẫn liên kết đến X-app.

Dưới nữa là tin nhắn thoại của Min yoongi: "Hot-search đã nổ tung rồi, Jeon đại thiếu gia vẫn là Jeon đại thiếu gia của ngày nào, sau một năm lại đăng liên tiếp ba dòng trạng thái để mắng người."

"Cậu ấy mạnh mẽ thật đấy, không chừa chút mặt mũi nào cho Lee Chan luôn, gì mà vở kịch độc diễn, rõ ràng muốn nói cho toàn thế giới biết tin đồn của cậu ấy và Lee Chan đều là chiêu trò lăng xê của một mình anh ta chứ còn gì nữa?"

"Nhưng nói đi phải nói lại, không biết lấy đâu ra tự tin, nhưng anh nghĩ người mà em trai của anh nói rất quan trọng với cậu ấy chính là cậu đấy."

"Kim chó à, con đường theo đuổi em trai của cậu có hi vọng rồi. Này, anh nhắn cho cậu bao nhiêu tin rốt cuộc cậu có thấy không vậy, đồ khốn? Thời khắc quan trọng thế mà cậu lại vắng mặt, không sợ đường theo đuổi người ta chông gai gập ghềnh à, Kim chó? Đệt, cậu FA cũng đáng lắm! Kim chó, Kim chó, Kim chó, Kim chó."

Kim Taehyung bị tin nhắn thoại của Min Yooongi làm cho đau đầu, anh tiện tay thoát khỏi giao diện KaKao, vào X-app.

Sau khi nắm được tình hình sơ bộ qua bảng hot-search, anh vào trang cá nhân của Jeon JungKook.

Jeon JungKook (V) : "Xin lỗi, người tôi nói không phải anh Lee."

Jeon JungKook (V) : "Người tôi nói rất quan trọng với tôi, còn anh Lee với tôi mà nói, cả quan trọng cũng không tới, lấy đâu ra rất quan trọng?"

Jeon JungKook (V) : "Cuối cùng, xin tặng bài 'Vở kịch độc diễn' cho anh Lee, mong anh Lee đừng nhập vai quá, tránh hại đến mình."

Không phải anh Lee... Rất quan trọng... cả quan trọng cũng không tới, lấy đâu ra rất quan trọng?

Tim Kim Taehyung đập rất nhanh, anh nhìn chằm chằm ba dòng trạng thái này, đọc đi đọc lại rồi trượt tay kéo xuống, thấy hơn mười ngày trước cậu ấn thích một đoạn clip phỏng vấn đoàn phim "Sinh Mệnh".

Dẫn chương trình: Xin hỏi cậu Jeon JungKook, cậu cảm thấy mình có thể đóng tốt bộ phim này không?

Jeon JungKook: Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Dẫn chương trình: Những cảnh diễn tay đôi với ảnh hậu Lim, cậu có áp lực không?

Jeon JungKook: Cũng tàm tạm.

Dẫn chương trình: Chúng ta đều biết, vài ba năm trước ảnh hậu Lim đã chuyển mình đóng những phim đề tài hiện thực thế này rồi, còn cậu xưa này đều đóng phim thần tượng hoặc web drama, vì sao cậu lại đột nhiên nhận bộ phim này?

Jeon JungKook: Vì... một người.

Dẫn chương trình: Một người rất quan trọng với cậu ư?

Jeon JungKook: Phải, đó là một người khiến tôi rất muốn cố gắng để trở nên tốt hơn.

Cậu nhận phim "Sinh Mệnh" là vì một người, người khiến cậu rất muốn nỗ lực để trở nên tốt hơn.

Sau khi cậu và anh gặp lại, cậu mới nhận phim "Sinh Mệnh", chủ đề của "Sinh Mệnh" là y học kết hợp AI.

Kim Taehyung không biết mình hồi hộp cái gì, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, nhưng không hiểu sao bản thân lại nín thở.

Anh nhìn chằm chằm Jeon JungKook trong màn hình di động, nghĩ đến cậu từ ngàn dặm xa xôi từ Milan bay về Seoul, nghĩ đến cậu đỏ mặt nói mình muốn ở lại đây, nghĩ đến cậu biết rõ bản thân rất bận buổi sáng vẫn ở lại bệnh viện cùng với anh...

Như có người giáng một búa thẳng vào đầu anh, choáng váng.

Khi di động trong tay anh lại rung lên, Min Yoongi gọi đến một lần nữa, anh mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ, bật dậy xuống giường: "Đúng lúc lắm, anh đặt giúp em một vé máy bay, chỉ cần là nơi không cần xin thị thực, đâu cũng được miễn là chuyến bay quốc tế."

Cậu vừa đăng X-app không lâu, cho thấy chuyến bay của cậu vẫn chưa cất cánh, vẫn đang ở sân bay.

Lời Min Yoongi đang định nói bị một tràng dự định của Kim Taehyung chặn lại, sau chốc lát anh ta mới nói: "Không phải chứ, Kim chó, cậu ra sân bay làm gì? Lại còn đặt bừa vé máy bay, đi đâu cũng được, đừng nói là cậu bị mấy bài chia sẻ trên X em trai của anh làm cho ngu người rồi nhá?"

"Bảo anh đặt thì cứ đặt đi, đâu ra lắm lời vậy. Anh mới ngu thì có, ông đây phải đi tỏ tình."

__________

"JeiKei?"

"Jeon JungKook?"

Trong quá trình Jeon JungKook đăng bài trên X, Ji Yoo gọi cậu rất nhiều lần.

Mỗi lần gọi lòng Ji Yoo lại chùng xuống, sau ba lần chùng xuống, Ji Yoo lờ mờ đoán được sở dĩ ông cậu ở đầu dây bên kia im lặng đến vậy vì đang bận gì đó.

Cô đăng nhập vào X, vào trang cá nhân của Jeon JungKook, sau khi làm mới bảng tin thì nhìn thấy một bài chia sẻ.

Cô hít thật sâu, làm mới lần nữa, lại thấy thêm một bài chia sẻ.

Ji Yoo thấy tim mình như muốn ngừng đập, ngón tay cô run run tiếp tục làm mới, một năm qua đi, ba dòng trạng thái mắng người quen thuộc lại tái xuất giang hồ rồi.

Ông cậu của cô quả nhiên vẫn là ông cậu của cô.

Jeon đại thiếu gia của bạn quả nhiên vẫn là Jeon đại thiếu gia của bạn.

Giỏi hết chỗ chê.

Ji Yoo nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thầm đếm ngược đến ba.

Ba, hai, một...

Sau tiếng thứ ba, Ji Yoo không hề hoảng hốt mở KaKao lên, nhìn những dòng tin nhắn được gửi đến liên tục, tiếp tục không hoảng hốt vào mục cài đặt, đăng xuất.

Ngày trước Jeon JungKook chia sẻ ba bài liên tiếp mắng Kim Taehyung, Ji Yoo còn phê bình cậu một hồi được. Bây giờ, đừng nói là phê bình, chính cô cũng muốn mắng Lee Chan nữa là.

Cái quái gì vậy, gán ghép lăng xê làm vừa vừa thôi, quá giới hạn rồi, đừng nói nghệ sĩ nhà cô khó chịu, cô cũng chẳng dễ trêu chọc đâu.

Ji Yoo rất bình tĩnh, đăng nhập X, thấy chỉ vài phút ngắn ngủi từ khóa #Jeon JungKook mắng người ba bài liên tiếp đã lên hot-search, tò mò bấm vào xem, sau đó cô phì cười, nói với Jeon JungKook vẫn chưa kết thúc cuộc gọi ở đầu dây bên kia: "JungKook à, mấy blogger VIP của nhà Kim Chung Cha thú vị thật đấy, tức tốc chia sẻ lại ba tin em vừa mới đăng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro