Chương 127 : Anh bị em chơi đến phát mệt rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook chậm mất một nhịp mới sực hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, cậu bất giác cúi xuống nhìn tay mình.

Thật quá xấu hổ, bàn tay cậu căng thẳng đến nỗi siết chặt lại, có thứ gì đó tràn qua các kẽ ngón tay, chảy dọc mu bàn tay xuống đến cổ tay vừa tê rần vừa đau nhói của cậu.

Nóng như nước sôi, làm Jungkook muốn phát hoảng.

Jeon JungKook nhìn thoáng qua, vành tai thoắt cái đỏ bừng, cậu vội vàng vùi đầu vào bả vai Kim Taehyung.

Kim Taehyung cười rất khẽ, anh dùng chân đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bế cậu đến trước bồn rửa mặt. Anh đứng sau cậu, ôm cả người cậu vào lòng mình, vặn vòi nước, kéo tay cậu vào dòng nước đang chảy, động tác của anh thong thả, trông có vẻ nhàn nhã biếng nhác, nhưng Jeon JungKook nhìn rõ mười ngón tay anh đang kì cọ thứ gì trên tay mình, khung cảnh này khó diễn tả đến nỗi làm chân cậu bủn rủn.

Kim Taehyung rửa sạch từng ngón tay của Jeon JungKook, sau đó rút khăn giấy ra giúp cậu lau khô, lòng bàn tay cậu hơi đỏ, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, khẽ cười: "Tay mềm quá."

Jeon JungKook thầm nghĩ chắc chắn mình bị Kim Taehyung dạy hư mất rồi, lần này cậu lập tức hiểu những gì anh nói.

Gương mặt vừa hạ nhiệt lại nóng phừng phừng, cậu cuống quýt muốn bỏ chạy.

"Lần này may cho em, nếu tốc độ nhanh, không chừng sẽ mệt rã rời đấy."

"..."

Jeon JungKook đập một cái vào mu bàn tay Kim Taehyung mà không buồn suy nghĩ: "Anh ngậm miệng lại đi, anh không nói không ai tưởng là câm đâu."

Kim Taehyung cười không thành tiếng, không nói gì nữa, nhưng lại đặt môi mình lên gáy Jeon JungKook.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, ngưa ngứa, rất quyến rũ, Jeon JungKook rụt cổ lại, né sang một bên, cánh môi anh thuận thế rơi xuống cổ cậu, nhẹ nhàng cắn lên mạch máu, rồi liếm nhẹ.

"Taehyung..."

Cậu giãy giụa muốn né tránh, nhưng anh đã giữ chặt cổ cậu lại, nâng mặt cậu lên, đôi môi anh từ phía sau di đến phía trước cổ cậu, cuối cùng rơi xuống môi cậu, anh rất kiên nhẫn đốt lửa. Cho đến khi hoàn hồn lại, Jeon JungKook đã mất phương hướng rồi, cậu quay lưng với bồn rửa mặt, nửa cưỡng ép nửa thuận theo anh, tay túm nhẹ lấy tóc anh, ngửa cổ lên để mặc cho anh hôn.

Từng cái hôn vụn vặt rơi rớt trên cần cổ trắng ngần, đầu lưỡi nóng bỏng làm Jungkook bủn rủn tay chân.

...

Không biết qua bao lâu, anh nhấc cậu ngồi lên bệ rửa mặt. Khi cúi đầu xuống hôn anh, Jeon JungKook nhìn thấy rõ yết hầu nhô ra và đường cong khuôn cằm khi anh ngẩng đầu.

Người ta nói hồng nhan họa thủy, Jeon JungKook thầm nghĩ, vậy họ chưa nhìn thấy lúc Kim Taehyung trên giường rồi. So với hồi thanh niên, anh bây giờ trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chính vì vậy, anh khi quần áo xốc xếch càng nhiều dục vọng hơn, càng nguy hiểm hơn.

...

Jeon JungKook tưởng rằng một lần ở trên giường đã đủ lắm rồi, nhưng thực tế cậu quá ngây thơ.

Anh châm trước cho cậu, nhưng thứ anh châm trước là hai chân cậu.

Còn tay cậu thì sắp gãy vì anh rồi.

Khi Jeon JungKook không biết tay mình sắp gãy bao nhiêu lần, cuối cùng Kim Taehyung cũng tha cho cậu...

Kim Taehyung đưa cậu khỏi bồn rửa mặt, vừa hôn tóc cậu, vừa khàn khàn hỏi: "Tắm rửa nhé?"

Nếu là tắm rửa... Anh đã xử lý tay cậu rồi, giờ muốn xử cả chân cậu ư?

Jeon JungKook nhắm mắt lại, cả người nóng bừng, nói không thành tiếng, chỉ biết khẽ gật đầu.

Kim Taehyung đỡ thêm một lúc mới đứng lên đi xả nước.

"Nước đủ ấm rồi."

"Ừm."

Jeon JungKook nhìn Kim Taehyung ra khỏi phòng tắm với ánh mắt đầy đề phòng, sau đó mới đưa tay cởi áo, song vừa cởi được một đoạn, cửa phòng tắm lại bị mở ra. Jeon JungKook nhìn Kim Taehyung đi vào, lùi về sau nửa bước theo phản xạ có điều kiện: "Em muốn tắm một mình."

Kim Taehyung cười đến nỗi bả vai run run, rồi ném chiếc áo sơ mi trong tay cho Jeon JungKook: "Được đấy, người yêu bé nhỏ, em còn chịu chơi hơn anh nhiều. Mấy năm không làm bây giờ em lại thích phòng tắm play à?"

Mấy năm không làm...

Jeon JungKook nhận ra mình đã nghĩ xiên nghĩ xẹo liền đỏ bừng mặt, nghẹn họng không nói được gì.

"Lát nữa em cởi quần áo thì vứt ra ngoài, anh bảo người ta giặt cho em."

Cho đến khi Kim Taehyung đóng cửa phòng tắm lại lần nữa, Jeon JungKook mới phát hiện chiếc áo mình đang mặc đã ướt một mảng.

Tắm rửa xong, Jeon JungKook nhảy lên giường, chui rúc vào trong chăn bông mà không buồn nhìn Kim Taehyung lấy một cái.

Cậu nhóc nhà anh bình thường ngang ngược kiêu căng, giờ lại tìm đủ cách né tránh như thế, đúng là làm anh ngứa ngáy chân tay mà.

Lúc này cậu dễ thương quá!

Kim Taehyung nhìn đống chăn thu lu trên giường rồi phá lên cười, sau đó cũng đi tắm. Đến khi anh tắm xong, người yêu của anh đã chui đầu ra khỏi chăn, đang lướt điện thoại.

Cậu nhìn anh, giơ điện thoại lên che mặt, vành tai đỏ bừng, lại bắt đầu rúc vào chăn.

Kim Taehyung đi tới bên giường, thẳng thừng kéo cậu ra ngoài: "Đừng trốn nữa, nói chuyện một lát đi."

"Em cảm thấy mình chẳng có gì cần nói với anh cả." Jeon JungKook túm lấy cái chăn, tiếp tục lên đầu mình.

Kim Taehyung hừ khẩy, rồi kéo cậu lên đầu giường, dùng một tay giũ cái chăn đang bọc kín cậu mấy cái, sau đó đắp lên hai người: "Không muốn nói chuyện suông với anh cũng được, để anh thưởng cho em..."

Nói đoạn, anh lần sờ bàn tay của cậu trong chăn, rồi kéo nó ra ngoài. Jeon JungKook cố gắng giãy ra nhưng không thắng nổi anh. Kim Taehyung đặt bàn tay cậu lên môi mình, hôn lên từng ngón tay: "Vất vả cho em rồi."

Vất vả cái đầu nhà anh!

Jeon JungKook không buồn suy nghĩ, trở tay đánh vào cằm Kim Taehyung một cái.

Kim Taehyung phá lên cười, lồng ngực rung rung: "Xem ra tay vẫn còn sức."

Jeon - tay vẫn còn đang tê rần - JungKook thật sự sợ anh rồi: "Dừng ngay suy nghĩ của anh lại!"

"Muốn anh dừng lại cũng được thôi, vậy em nghe lời anh, nói chuyện với anh một lát đi."

Jeon JungKook nhận ra Kim Taehyung thật sự chỉ muốn nói chuyện với cậu, mà bị anh trêu chọc như thế cậu cũng không thấy khó chịu, cuối cùng bĩu môi: "Nói chuyện gì?"

Kim Taehyung cụp mắt nhìn Jeon JungKook: "Em nghĩ sao?"

Jeon JungKook thầm nghĩ bạn trai của cậu đúng là thú vị, rõ ràng anh muốn nói chuyện, bây giờ ngược lại còn tỏ vẻ "em biết thừa phải nói gì rồi đấy".

Cậu lườm anh một cái sắc lẹm, đang định đáp lại câu "Em nghĩ cái mông nhà anh", song lời còn chưa đến miệng, cậu chợt hiểu ra nét mặt và ngữ khí vừa rồi của anh có nghĩa là gì.

Anh... muốn nói chuyện của Kang Woo Jin với cậu ư? Cỡ này thì bạn trai cậu rộng lượng phải biết rồi.

Jeon JungKook nuốt ngược những lời mình muốn nói trở lại, thay vào đó đáp "ờ": "Anh nói về chuyện của Kang Woo Jin à?"

"Chẳng phải anh đều biết rồi sao? Anh ta từng theo đuổi em, lại còn từng cầu hôn em. Hôm nay anh ta đến tìm em chỉ để nói mấy câu thôi, cũng coi như chính thức chào tạm biệt..."

Jeon JungKook nhớ đến chuyện cả tối nay bạn trai nhà cậu còn ghen lên ghen xuống, liền tiện thể cho anh một viên an thần, xoa dịu cơn ghen của anh: "Ồ, còn nữa... tháng sau anh ta kết hôn rồi."

Kang Woo Jin có kết hôn hay không, đối với Kim Taehyung không quan trọng. Quan trọng là anh ta từng cầu hôn người yêu bé bỏng nhà anh, hơn nữa người yêu bé bỏng nhà anh còn suýt nữa lấy anh ta.

"Nên lúc anh ta cầu hôn em, em thật sự từng có suy nghĩ đồng ý đúng không?"

Jeon JungKook im lặng giây lát, quyết định không giấu anh: "Đúng vậy, em đã từng có suy nghĩ đó."

Bàn tay đang xoa đầu Jeon JungKook đột nhiên khựng lại.

Jeon JungKook không hề nhận ra bất thường, vẫn gối đầu lên ngực Kim Taehyung, tiếp tục nói: "Em không muốn nói dối anh."

"Em biết em nói ra, có thể anh sẽ không vui, nhưng khi ấy đúng là em có suy nghĩ muốn kết hôn với anh ta."

"Cũng có suy nghĩ cùng anh ta ra nước ngoài, đến một nơi thật xa, tránh mọi rắc rối."

Kim Taehyung không nói gì.

Jeon JungKook nhớ lại lúc chuyện với Kang Woo Jin trong quán cà phê, sau đó không nói gì thêm.

Đã hơn một năm Kang Woo Jin không liên lạc với cậu, cũng chưa từng làm phiền cậu, rồi một ngày anh ta bỗng nhiên xuất hiện, muốn nói chuyện với cậu, cậu thật sự không từ chối được.

Kang Woo Jin không giống những người từng theo đuổi cậu khác, Kang Woo Jin thật lòng đối xử tốt với cậu, dù cậu không chủ động yêu cầu anh ta làm vậy, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mắc nợ anh ta.

Nói là mắc nợ, nhưng thật ra có thể nói là áp lực và gánh nặng.

Vì Kang Woo Jin đối xử với cậu quá tốt, hi sinh quá nhiều thứ, như tiền bạc, thời gian, lòng nhẫn nại... đều là những thứ cậu không bao giờ trả được, mà cậu là người ghét nhất nợ nần.

Nói thật, cảm giác đó rất khó chịu.

Ngoài ra cũng có cả áy náy, vì suy nghĩ muốn lấy anh ta không hề liên quan đến tình cảm, mà chỉ là mục đích riêng của cậu.

Người đối xử tốt với cậu quá ít, sau khi mẹ cậu qua đời, trong hai mươi năm cậu cũng chỉ gặp được Kim Taehyung, sau đó lại đánh mất anh.

Kang Woo Jin đối xử tốt với cậu, nhưng đó không phải là điều cậu muốn, cậu không cần quà tặng đắt tiền, cũng không cần anh ta bỏ ra nhiều tiền để mua đồ mà cậu làm đại diện, cũng không cần tỏ vẻ xum xoe với cậu.

Anh ta đối xử tốt với cậu theo cách anh ta nghĩ là tốt, giây phút anh ta cầu hôn cậu, cậu đã nghĩ, có lẽ sẽ không gặp lại Kim Taehyung được nữa, ngoài Kim Taehyung ra, Kang Woo Jin là người đối xử với cậu tốt nhất, cậu và anh ta ở bên nhau chắc hẳn cũng không tệ.

Trên đời này, làm gì có ai may mắn gặp được người thật sự hiểu mình, hay nói cách khác, trên đời này làm gì có ai may mắn gặp được người dùng cách của mình để cố gắng đối xử tốt với cậu như Kang Woo Jin.

Khi ấy cậu đã nghĩ, cậu may mắn gặp được hai người đàn ông, cậu đã đánh mất người hiểu mình nhất, nên cậu phải ích kỷ giữ lấy người đàn ông đang cố gắng đối xử tốt với cậu này.

Cả đời này cậu chưa từng ích kỷ, cậu chỉ cần ích kỷ một lần như thế là đủ rồi, cậu thật sự không muốn mình sống thiệt thòi như vậy nữa, huống chi gia đình sinh ra cậu đã khiến cậu tủi thân nhiều đến vậy, cậu chịu đủ tủi nhục rồi, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn tiếp tục chịu thiệt thòi.

Bởi vì anh...

Tối nay Kang Woo Jin nói với cậu, anh ta sắp kết hôn rồi, cô dâu do gia đình sắp xếp, không nói đến chuyện yêu hay không, anh ta cảm thấy khá thích hợp.

Kang Woo Jin còn nói vói cậu, lần trước cầu hôn cậu không thành công, cũng không chào tạm biệt cậu, hôm nay anh ta muốn chào cậu đàng hoàng, chào tạm biệt lần cuối, không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Kang Woo Jin còn hỏi cậu một câu làm anh ta đau đáu suốt hơn một năm qua, anh ta hỏi cậu, rốt cuộc anh ta thua ở đâu?

Thật ra cậu cảm thấy câu hỏi này khá buồn cười.

Tình yêu nào có thắng hay thua, chỉ có yêu và không yêu mà thôi.

Có lẽ Kang Woo Jin cũng cảm thấy câu hỏi này khá hài hước, hỏi xong anh ta bật cười trước tiên, sau đó thay một câu hỏi khác, nếu anh ta gặp cậu trước, theo đuổi cậu trước, liệu cậu có yêu anh ta không?

Nói thật, cậu cảm thấy câu hỏi này cũng buồn cười không kém. Làm gì có nhiều nếu như thế, chẳng qua đều là lừa mình dối người cả.

Nhưng cậu thật sự đã đừng đặt giả thiết như thế, đến cuối cùng cậu vẫn lắc đầu với Kang Woo Jin, đáp rằng sẽ không đâu.

Kang Woo Jin hỏi tại sao? Cậu im lặng rất lâu mới trả lời: "Nếu tôi ra ngoài với anh, lần đầu chúng ta đi ăn cùng nhau, tôi sẽ chủ động uống rượu, anh sẽ cố gắng nghĩ cách lấy cho tôi loại rượu ngon nhất, sau khi biết tôi thích uống rượu, anh sẽ cố gắng sưu tầm đủ loại rượu ngon để tặng tôi.

Nhưng anh ấy không giống thế, anh ấy sẽ kệ cho tôi uống mấy chai bia rẻ tiền mấy đồng, sau khi tôi uống say rồi thì ném tôi lên ghế đá ven đường ngủ một đêm, cuối cùng hại tôi sốt cao cả ngày."

"Tôi đi ăn với anh, anh sẽ nhớ món nào tôi không thích ăn, sau này nếu còn đi ăn với nhau, những món tôi không thích đó sẽ không bao giờ xuất hiện. Anh ấy lại không như thế, cứ dăm bữa nửa tháng lại bắt tôi ăn một lần."

"Tôi bị sốt không mở cửa cho anh ấy được, anh ấy sẽ phá khóa."

"Anh ấy chưa từng hỏi tôi thích gì, nhưng anh ấy lại biết hết."

"Anh ấy không tìm cách thăm dò người xung quanh tôi, sau đó tặng cho tôi thứ tôi cần giống anh."

"Anh ấy chưa từng hỏi tôi cần gì, tôi và anh ấy yêu nhau cũng không cần gì, vì tôi còn chưa kịp cần, anh ấy đã làm xong rồi."

"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, khi anh ấy ở bên tôi, tôi chẳng cần gì nữa cả, tôi có thể sống như trẻ con. Nhưng khi anh ấy rời xa tôi, tôi vẫn sống rất tốt, vì anh ấy đã dạy tôi phải đối xử tốt với bản thân mình. Tôi thường để một viên kẹo trong túi để phòng lúc hạ thuyết áp khi chỉ có một mình, tôi sẽ cẩn thận khi uống rượu để không bao giờ đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm."

"Còn anh thì khác, anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng chỉ là tốt mà thôi."

"Anh ấy... đối xử tốt với tôi, tốt đến nỗi khi không ở bên nhau nữa, tôi vẫn có thể tự đối tốt với bản thân mình."

Kang Woo Jin nghe cậu nói xong liền mỉm cười như cởi bỏ được khúc mắc, anh ta nói gặp được người như thế, anh ta thua cũng không nuối tiếc.

Kang Woo Jin phải ra sân bay, anh ta có được đáp án mà mình muốn liền nói tạm biệt với cậu

Jeon JungKook nghĩ đến đây thì nhận ra Kim Taehyung từ nãy đến giờ luôn im lặng, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh không nói gì cả?"

"Hả?" Kim Taehyung khựng lại, nói: "Anh buồn ngủ."

Giọng của anh uể oải, như không quan tâm đến chuyện đó.

Jeon JungKook nhìn anh chằm chằm hồi lâu, rồi đưa tay lên sờ cằm anh: "Buồn ngủ thật à?"

Sao cậu lại không tin được nhỉ?

"Thật đấy." Kim Taehyung bắt lấy tay cậu, ôm cậu vào lòng: "Ngủ đi, sáng sớm mai em còn phải về khách sạn."

Jeon JungKook đáp "ừ", nghe lời anh nhắm mắt lại.

Căn phòng rất yên tĩnh, khoảng mười phút sau, Jeon JungKook bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp Kim Taehyung đang cúi xuống nhìn cậu chăm chú.

Jeon JungKook cười chế giễu, bò dậy: "Anh không vui à?"

Kim Taehyung nằm ngửa người: "Không."

Jeon JungKook chống nửa người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Kim Taehyung với ánh mắt nghiền ngẫm: "Em cảm thấy anh không vui."

"..."

"Anh xem đi, còn không thèm nói chuyện với em, thế mà còn nói bình thường."

"..."

Kim Taehyung ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cậu: "Anh bị em chơi đến phát mệt rồi."

Jeon JungKook: "..." Nói cứ như thật vậy.

Kim Taehyung có vui hay không, dù dây thần kinh của Jeon JungKook có thô hơn nữa cũng có thể nhận ra.

Bạn trai nhà cậu không chỉ đang ghen, mà còn đang không vui.

Jeon JungKook giơ tay gãi yết hầu Kim Taehyung: "Bạn trai à?"

Mí mắt Kim Taehyung run lên, anh khàn khàn đáp lại: "Ừm."

Giọng nói của anh không thể hiện cảm xúc, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra anh chẳng vui vẻ tí nào.

Jeon JungKook nắm lấy bả vai Kim Taehyung, nhích người về phía trước, ôm lấy khuôn mặt anh: "Anh trai à?"

Kim Taehyung im lặng giây lát mới "ừm" một tiếng.

Xem ra khó dỗ hơn lần trước rồi đây. May mà cậu vẫn giữ chiêu chí mạng.

Vành tai của Jeon JungKook đỏ bừng, cậu ghé sát vào tai Kim Taehyung: "Chồng à."

Người Kim Taehyung cứng ngắc, nhưng anh vẫn không nói gì.

Một lát sau, anh thở dài một tiếng đầy bất lực, quay đầu sang nhìn cậu: "Không phải anh không vui, anh cũng không có tư cách không vui, vì hồi đó anh không ở bên em mà."

"Anh... hơi sợ. Nghĩ mà sợ. Sợ lỡ như hồi đấy em thật sự lấy anh ta, anh phải làm sao đây? Sợ sau này nếu anh có chỗ nào làm em thất vọng, em cảm thấy anh ta tốt hơn anh, thì anh phải làm sao đây?"

"Jeon Geun... anh không hề tốt như mọi người thường thấy, cũng không hề xuất sắc như mọi người thường khen, anh cũng biết sợ, nhất là trong chuyện tình cảm, anh vẫn luôn sợ."

Trái tim Jeon JungKook không nghe theo sự điều khiển của cậu, đập mạnh một cái.

Cậu nhớ đến chuyện sáu năm trước anh và cậu chia tay, anh lấy Goo Nam Nam ra thăm dò cậu là vì anh sợ sao? Hóa ra trong chuyện tình yêu không chỉ có cậu sợ.

Lòng Jeon JungKook nhói đau, cậu vùi mặt vào hõm cổ Kim Taehyung, giọng nghẹn ngào: "Kim Taehyung, hôm đó ở sân bay, anh nói với em, anh muốn quên em, nhưng không quên nổi."

"Em cũng muốn nói với anh một câu như thế, em cũng từng muốn buông bỏ anh."

"Em biết rất rõ lúc đó nếu em gật đầu, em vẫn sẽ sống rất tốt, nhưng em không làm được."

"Em thật sự rất muốn nói với anh ta rằng em bằng lòng, nhưng mở miệng ra lại là... em đã có người thương rồi."

Jeon JungKook rất ít khi tâm sự những lời thật lòng với người khác, cậu đã quen nạt người ta, mắng người ta, bắt nạt người ta, chỉ không quen tâm sự như thế này.

Cậu nói đứt quãng, nhất là câu cuối cùng, cậu phải dùng hết sức mình mới nói xong.

Cậu vừa dứt lời, Kim Taehyung bỗng nhiên trở người, đè cậu xuống, đầu lưỡi ngang ngược xông thẳng vào khoang miệng cậu.

Nụ hôn của anh bất ngờ và mãnh liệt, như nóng lòng muốn thể hiện một điều gì đó.

Cho đến khi cậu sắp nghẹt thở, anh mới buông cậu ra, cậu thở hổn hển, mở choàng mắt, thấy khóe mắt anh đỏ ửng, cậu sửng sốt: "Taehyung..."

Anh giơ tay che mắt cậu lại, rồi lại cúi đầu xuống lấp kín môi cậu, lần này nụ hôn của anh rất dịu dàng, cậu có thể nhận ra bàn tay che mắt cậu và đôi môi anh đang run rẩy.

Nụ hôn của anh đứt quãng, đầu lưỡi cậu tê rần, cậu kìm lòng không đặng mà gọi tên anh, giọng nói mơ hồ yếu ớt ấy làm anh hôn càng sâu hơn, cậu gọi tên anh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng buông cậu ra.

Hơi thở của anh hỗn loạn, cậu cũng không khá hơn là bao. Trong căn phòng yên lặng như tờ, anh và cậu đều thở hổn hển. Jeon JungKook cứ nghe mãi, nghe mãi, rồi bỗng nhiên bật cười.

Kim Taehyung nhìn cậu, hỏi: "Em cười gì thế?"

"Không có gì." Jeon JungKook cũng không biết mình đang cười gì, chẳng qua chỉ thấy buồn cười mà thôi.

Kim Taehyung cũng bật cười theo cậu, sau đó kéo tay cậu xuống.

???

Nụ cười của Jeon JungKook tắt ngấm.

Kịch bản này sai sai... Vừa rồi rõ ràng đi theo chiều hướng tình cảm dịu dàng, sao thoắt cái đã đột nhiên thay đổi phong cách rồi?

"Kim Taehyung, anh điên à?"

Cổ tay Jeon JungKook vẫn còn mỏi nhừ, cậu tủi thân nói: "Kim Taehyung, anh không thương em ư..."

"Chết tiệt, nếu anh không thương em, thì em đã ngất từ lâu rồi."

"..."

Jeon JungKook nghẹn lời không nói được gì, cậu im lặng hồi lâu, sực nhớ ra những gì anh vừa nói: "Kim Taehyung, anh vừa nói anh bị em chơi đến mệt rồi đúng không?"

"Nên em tự làm đi."

"..."

"Vừa nãy anh dạy hai lần, em đã biết chưa?"

"..."

"Còn nữa, gọi 'ông xã' đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro