Chương 57 : Anh sẽ lấy em về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung gõ xong một đoạn code, dường như sực nhớ ra một điều gì, anh ngả đầu ra sau, kề sát đến gương mặt Jeon JungKook: "Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà."

Anh sẽ lấy em về...

Nét mặt Jeon JungKook hơi cứng lại.

Kết hôn... Đối với cậu là chuyện rất xa xôi, hơn nữa cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Kim Taehyung thấy cậu nhóc nhà mình mãi không nói gì, bèn nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao thế? Được anh cầu hôn, em vui quá hóa ngơ à?"

Jeon JungKook cụp mắt, che giấu sự ngập ngừng trong ánh mắt, khinh khỉnh "hừ" một tiếng: "Nói ai ngơ hả, anh mới ngơ ấy!"

"Còn nữa, con mắt nào của anh thấy em vui mừng khi được anh cầu hôn hả? Rõ ràng em sắp khóc rồi, em không thèm lấy anh!"

Kim Taehyung đưa tay vỗ nhẹ đầu Jeon JungKook: "Không được nói linh tinh."

Cậu né đầu ra: "Em không nói linh tinh, em không muốn lấy anh!"

Kim Taehyung chỉ nghĩ cậu chàng xấu hổ nên mạnh miệng chống đối, anh xoay ghế lại, nhéo chiếc eo mềm mại như không xương của cậu, kéo cậu vào lòng, cúi đầu lấp kín môi cậu.

Anh hôn cậu rất lâu mới thả ra, anh kề sát cánh môi cậu, thì thầm: "Em là người của anh rồi, không lấy anh thì lấy ai?"

Vành tai Jeon JungKook đỏ bừng, cậu né tránh ánh mắt anh: "Dù thế cũng không muốn lấy anh."

Anh lại chặn kín môi cậu lần nữa, so với nụ hôn ban nãy, nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn, cuối cùng trước khi thả cậu ra, anh ngậm lấy cánh môi cậu, cắn mạnh một cái như trừng phạt.

Jeon JungKook đau đến nỗi rụt cổ lại.

Kim Taehyung nhận ra phản ứng của cậu, kìm lòng không đậu bật cười khe khẽ, sau đó ghé vài tai cậu, thầm thì bằng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy: "Em cứ chờ đấy, xem lần sau anh dạy dỗ em thế nào."

.
.
.

Khi Kim Taehyung sực tỉnh lại từ kỉ niệm năm năm trước, điện thoại trong tay anh tự động khóa màn hình vì quá thời gian chờ.

Anh ấn nút bên viền điện thoại, màn hình lại sáng lên, hiển thị sắp ba giờ sáng.

Hóa ra anh đã thất thần đứng dưới nhà cậu một tiếng đồng hồ.

Kim Taehyung ngẩng đầu, nhìn tầng Jeon JungKook ở.

Đèn vẫn sáng.

Có lẽ do nhớ lại chuyện trước đây mà Kim Taehyung nhìn chằm chằm màn hình do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở KaKao ra.

Kim Taehyung: "Em còn nhớ những lời tôi đã nói với em vào Giáng sinh năm đó không?"

Trò Jeon: "Lời nào?"

Kim Taehyung gõ một dòng chữ trên bàn phím, song anh ngập ngừng không ấn gửi.

Dường như Jeon JungKook cũng sốt ruột, gửi lại cho anh hai tin nhắn.

Trò Jeon: "?"

Trò Jeon: "Anh cố ý trêu ngươi đấy à?"

Kim Taehyung nhìn chằm chằm dòng chữ "Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà", cuối cùng vẫn xóa từng từ một, đổi thành một câu khác.

Kim Taehyung: "Không nhớ thì thôi."

Trò Jeon: "Ờ."

Anh nhìn màn hình hồi lâu, sau đó cất điện thoại, quay trở về xe.

Trên đường lái xe về nhà, Kim Taehyung lại nhớ đến chuyện năm năm trước.

Đoàn làm phim vẫn đang chờ cậu, ngày thứ hai sau Giáng sinh, cũng chính là buổi sáng ngày hai mươi sáu, cậu phải về Incheon.

Tuy anh nói "xem lần sau anh dạy dỗ em thế nào", nhưng tối hôm hai mươi lăm, sợ cậu mệt, rốt cuộc anh vẫn không nỡ làm gì cậu.

Suốt cả đêm anh ôm cậu ngủ, song trước khi rời giường, anh không tiếp tục giữ kẽ nữa, quấn quýt với cậu một lúc.

Cậu bị anh hôn đến nỗi đầu óc váng vất, anh gặng hỏi cậu rất nhiều lần câu "lấy anh không", có lẽ không chịu nổi sự trêu đùa của anh, cậu đành phải khẽ thốt "ừ", nhưng không hề nói "lấy" một lần nào.

Thấy Kim Taehyung không nhắn lại, Jeon JungKook bèn vứt điện thoại sang một bên, tắt đèn chui vào chăn ngủ.

Không biết có phải do đã ngủ trên xe một lúc, mà cậu vốn buồn ngủ, vậy mà bây giờ lại tỉnh như sáo.

...Em còn nhớ những lời tôi đã nói với em vào Giáng sinh năm đó không?

Giáng sinh năm đó, là năm anh và cậu đang yêu nhau ư?

Đêm Bình an năm ấy, anh và cậu ở bên nhau, sáng sớm hôm Giáng sinh, rốt cuộc anh và cậu cũng thật sự ở bên nhau.

Bây giờ nghĩ lại, hình như cậu cũng không hối hận về quyết định hôm đó.

Vì những năm qua, người thật lòng đối xử tốt với cậu không nhiều, anh là một trong số ấy.

Giáng sinh năm đó, anh đã nói rất nhiều, vậy ý anh là câu nào?

"Cậu nhóc, muốn tiết kiệm tiền thuê phòng không?"

"Làm người yêu anh đi."

"Hóa ra, em vốn là người của anh rồi."

"Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà."

"Em là người của anh rồi, không lấy anh thì lấy ai?"

Thật ra Jeon JungKook rất ít khi nhớ lại những chuyện ngày xưa, dù thỉnh thoảng được người khác gợi nhắc, cậu cũng sẽ nhanh chóng nghĩ sang chuyện khác.

Không nghĩ đến nó, cậu cứ ngỡ rằng những chuyện ấy sẽ dần dần đi vào quên lãng, nhưng ngần ấy năm trôi qua, cậu mới phát hiện trí nhớ của mình tốt đến đáng sợ, nó văng vẳng bên tai, như mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Jeon JungKook nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao câu "Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà" lại đột nhiên xuất hiện.

Chắc Kim Taehyung không chỉ câu nói đó đâu nhỉ?

Jeon JungKook há hốc miệng, tim bỗng nhiên loạn nhịp.

__________

Hôm sau, Jeon JungKook dậy hơi muộn, khi cậu đến cao ốc Daegu thì cũng gần mười một rưỡi trưa.

Cậu vốn tưởng ra khỏi thang máy sẽ nhìn thấy khung cảnh mọi người ngồi trước máy tính nghiêm túc làm việc, nào ngờ đập vào mắt cậu lại là văn phòng trống huơ trống hoác.

Cả một tầng rộng mênh mông, ngoài hai ba người đang bận rộn làm việc, những vị trí khác đều vắng tanh.

"Cúp" việc tập thể à?

Khi Jeon JungKook đang không hiểu gì, Kang Mi nhìn thấy cậu, liền "ồ" một tiếng: "Nghệ sĩ nổi tiếng, hôm nay là thứ bảy, sao cậu lại tới đây?"

Jeon JungKook: "..."

Cậu lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhìn ngày tháng, đúng là thứ bảy thật.

Jeon JungKook đánh chết cũng không muốn thừa nhận mình đã quên hôm nay là thứ mấy, chỉ thốt "Ờ", rồi chỉ tay vào vị trí ngồi hằng ngày của mình: "Tôi đến lấy đồ."

__________

Tối qua Kim Taehyung ngủ muộn, lúc tỉnh dậy đã mười một giờ trưa.

Anh vẫn nhớ tối qua vì cơm hộp cậu mua mà mình chưa xử lý xong công việc, nên rời giường đánh răng rửa mặt, rồi lái xe đến công ty.

Lúc Kim Taehyung đến công ty thì chợt thấy Jeon JungKook và Kang Mi đang đứng nói chuyện với nhau, anh liền không do dự đi về phía họ.

Kim Taehyung ho một tiếng, ngước mắt nhìn Jeon JungKook. Anh định lên tiếng, nhưng hình như sực nhớ ra một chuyện, bèn quay đầu nhìn Kang Mi.

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Kang Mi lập tức nói: "À, ờ, sếp, idol, hai người cứ nói chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh."

Chờ đến khi Kang Mi chạy mất hút, Kim Taehyung mới nói với Jeon JungKook: "Em muốn tôi cảm ơn thế nào?"

"Cảm ơn thì không cần." Jeon JungKook kiêu ngạo hất cằm: "Thiếu gia tôi đây làm việc tốt không cần cảm ơn."

"Vẫn phải cảm ơn chứ." Kim Taehyung cúi đầu nhìn lướt qua cổ tay, thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa: "Để cảm ơn sự cống hiến của em với cơ thể tối qua, tôi mời em ăn cơm, thế nào?"

Jeon JungKook ngoảnh đầu đi: "Xin lỗi, tôi không đói."

Cậu vừa dứt lời, cái bụng chưa ăn sáng của cậu kêu lên rột rột.

Jeon JungKook: "..."

Xui thế! Trước mắt Kim Taehyung, cậu có thể đổi tên thành "Jeon Nghiệp Quật" được rồi.

Jeon Nghiệp Quật không cam tâm "giãy chết lần cuối": "Hôm qua tôi ăn kem, nên hôm nay bị lạnh bụng."

Cái vẻ già mồm giãy chết của cậu nhóc, bao nhiêu năm qua vẫn đáng yêu như thế.

Kim Taehyung hiểu rất rõ Jeon JungKook lúc này, chỉ cần hơi động chạm là cậu sẽ nổi điên. Anh tốt bụng đáp "ừ", rồi đi tới cầm chiếc áo măng tô đặt bên cạnh, khoác lên người cậu: "Vậy lát nữa chúng ta sẽ đi ăn đồ gì âm ấm."

Ai nói muốn đi ăn với anh.

Jeon JungKook thầm lẩm bẩm như thế, song khi Kim Taehyung đẩy nhẹ vai cậu, cậu thuận thế mượn lực của anh đi vào thang máy.

Kim Taehyung đưa Jeon JungKook đến một nhà hàng lẩu nấm.

Nhà hàng lẩu nấm này nằm trong một con phố nhỏ, Kim Taehyung đỗ xe ở bãi đỗ gần đó, dẫn cậu quẹo trái quẹo trái mấy lần trong con đường dài dằng dặc mới đến nơi.

Nhà hàng này chỉ có một phòng VIP, nói là phòng VIP, thật ra chỉ là một không gian lắp kính mờ tạm được coi là cách biệt.

Chắc hẳn Kim Taehyung thường hay đến nhà hàng này, ông chủ quen anh, thấy anh đến bèn cười tươi rói dẫn anh và Jeon JungKook vào phòng "VIP".

Canh gà vàng óng, bên trong cho rất nhiều loại nấm, sau khi nồi lẩu sôi, mùi thơm tỏa ra nức mũi, nhìn thôi đã thèm.

Vốn Jeon JungKook rất thích ăn nấm, cậu đang đói meo liền cầm bát lên, chấm với sốt chỉ nhà hàng này mới có, ăn hết hơn nửa nồi.

Tốc độ ăn của cậu chậm hơn anh, nhưng khi đặt bát đũa xuống, cậu thấy Kim Taehyung ngồi đối diện vẫn đang ăn.

Động tác của anh nho nhã thoải mái, khác hẳn với vẻ ăn cơm với tốc độ cực kì nhanh mà cậu nhìn thấy ở công ty tối hôm qua.

Cậu ăn no xong liền rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng, kìm lòng không đặng mà lẩm bẩm: "Kẻ hai mặt."

Kim Taehyung ngẩng đầu nhìn Jeon JungKook.

Bắt gặp ánh mắt của anh, Jeon JungKook biết không dễ gì nắm thóp được Kim Taehyung, liền cất cao giọng hơn: "Đồ giả tạo."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Đồ hai lòng hai dạ."

Kim Taehyung: "Giỏi đấy, hóa ra có thể dùng từ thứ ba mắng người được."

Jeon JungKook: "..."

Cậu cảm thấy Kim Taehyung đang mỉa mai mình, nhưng không có bằng chứng.

Jeon JungKook cười mấy tiếng, nghĩ đến chuyện lần nào mình cũng mất mặt trước Kim Taehyung, cuối cùng cũng nở mày nở mặt được một lần, cậu lập tức lặp lại ba từ đó lần nữa: "Đồ hai lòng hai dạ, đồ giả tạo, kẻ hai mặt."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Rõ ràng anh có thể ăn cơm nhanh, vậy mà cứ lề ma lề mề."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Đừng lươn lẹo, tối qua tôi đã tính thời gian anh ăn rồi, anh chỉ cần hơn tám phút là ăn xong bữa đêm."

Kim Taehyung: "..."

Kim Taehyung không muốn tiếp tục nói chuyện với Jeon JungKook, chỉ thốt ra một câu "Đồ ngốc", rồi đứng dậy đi tìm ông chủ thanh toán.

Đồ ngốc?

Nói cậu à?

Rõ ràng cậu đang cà khịa tật xấu của anh, sao lại thành bị mắng ngược?

Jeon JungKook trợn tròn mắt, nhìn chiếc ghế trống đối diện một cách khó tin, sau đó xách túi, hầm hầm đuổi theo Kim Taehyung, chờ anh thanh toán xong, ra khỏi nhà hàng, cậu lập tức chỉ trích anh: "Anh nói ai là đồ ngốc hả?"

"Sao tôi lại ngốc hả? Anh nói rõ cho tôi? Đồ hai lòng hai dạ là anh, chứ không phải tôi, trước mặt tôi anh ăn một kiểu, đi với người khác thì ăn kiểu khác, anh nói xem, anh có phải kẻ hai mặt, đồ giả tạo không... Bị tôi phát hiện, thì anh nói tôi là đồ ngốc... Anh đúng là đồ lươn lẹo..."

Kim Taehyung bất lực trước dây thần kinh thô của cậu nhóc này, liền dừng lại: "Biết tại sao không?"

Jeon JungKook im bặt, ba giây sau mới nói: "Tại sao?"

Kim Taehyung không nói gì.

Nửa phút sau, anh nhìn khuôn mặt mong chờ đáp án của cậu, giơ tay lên day huyệt Thái Dương: "Vì em là Jeon Geun"

Jeon JungKook há hốc miệng, không hiểu sao lại nhớ đến dòng tin nhắn anh gửi tối qua.

...Em còn nhớ những lời tôi đã nói với em vào Giáng Sinh năm đó không?

Không hiểu niềm tin bỗng nhiên từ đâu chui ra, cậu càng chắc chắn câu mà Kim Taehyung ám chỉ là: Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà.

Nếu như là câu ấy thật, vậy tại sao năm xưa anh lại chủ động nói chia tay?

Trong đáy lòng tràn ngập mâu thuẫn của Jeon JungKook dường như có hai người tí hon đang đánh nhau, điều khiến cậu khó chịu nhất chính là khúc mắc này.

Cậu không thích đoán mò lòng người, cũng không đoán nổi, có một vài chuyện, nếu không hiểu cậu sẽ đau đáu nhớ nó mãi, luôn luôn khắc ghi nó trong đầu.

Cậu không chắc mình đoán đúng hay không, cậu cũng không có gì đảm bảo chắc chắn trăm phần trăm, nhưng cậu vẫn không kìm lòng được, mở miệng hỏi: "Anh..."

"Anh Jeon JungKook?"

Một giọng nói bất ngờ cất lên cắt ngang lời Jeon JungKook.

Jeon JungKook và Kim Taehyung một trước một sau quay đầu lại nhìn. Thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót chạy về phía họ.

"Anh JungKook, đúng là anh thật, ban nãy em nhìn bóng lưng mà cảm thấy rất giống, nhưng không chắc chắn mấy, nên mới đánh bạo gọi tên anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro