Chương 71 : Tâm sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Ha Yoon nghẹn lời.

Cậu nhân tình trố mắt.

Baek Ahn Heun á khẩu.

Đối mặt với biểu cảm ngỡ ngàng câm lặng của cả ba, Jeon JungKook chậm rãi đứng lên khỏi ghế, giơ điện thoại di động, vừa đi về phía họ vừa nói: "À đúng rồi, Baek Ahn Heun, tôi đã quay phim lại rồi, rốt cuộc cô có muốn đánh nốt cái tát kia hay không, muốn đánh thì đánh nhanh lên, để tôi lưu lại bằng chứng đưa cho cảnh sát, không đánh thì bỏ tay xuống đi, tôi giơ điện thoại cũng mỏi tay lắm."

Baek Ahn Heun oán hận nghiến răng, cuối cùng không dám ra tay, đành căm tức bỏ tay xuống.

Sắc mặt ả cực kỳ hung tợn, ả nhìn sang Jeon JungKook, nói với giọng đe dọa: "Jeon JungKook, việc này không liên quan gì đến anh. Tôi khuyên một nhân vật của công chúng như anh đừng rảnh rỗi xen vào việc người khác, bị báo chí chụp được, đưa lên tin tức, anh không ngại mất mặt nhưng tôi ngại đấy!"

"Dĩ nhiên tôi không ngại mất mặt rồi, tôi đâu bắt cá hai tay, lại không hề ngoại tình sau lưng đại gia đỡ đầu cho mình. Trái lại là cô đấy, cô mới là người nên ngại."

Jeon JungKook lại không nhịn được mà chế giễu thêm: "Nếu quả thật có phóng viên giải trí ở đây thì tốt quá, không chừng chuyện tối nay của cô sẽ được lên hot-search gì đó, để nam sinh toàn quốc mở to mắt xem cho rõ rốt cuộc trở thành tình nhân của phú bà trẻ được những gì. Phải là, mở to hai mắt xem cho rõ rốt cuộc loại phụ nữ ăn đào tiền người này đi nuôi người khác có đặc điểm thế nào."

Baek Ahn Heun tức đến mức mặt đỏ gay: "Anh..."

"Tôi làm sao? Tôi nói sai à? Thực không dám giấu, tôi không định đến xen vào việc người khác đâu mà vì không ưa loại người như cô."

Nghĩ đến tai tiếng của Jeon JungKook trên mạng, ả không hề khách sáo cười lạnh: "Anh không ưa loại người như tôi ư? Anh có tư cách gì không ưa loại người như tôi? Một thằng đàn ông bị không biết lên giường với bao người để nổi tiếng cũng xứng không ưa tôi à?"

Ánh mắt Jeon JungKook lạnh lẽo, cậu nhìn chằm chằm Baek Ahn Heun giây lát rồi khẽ gật đầu: "Được lắm, là lỗi của tôi, đối phó loại người như cô nên dùng cách đơn giản thô bạo nhất mới đúng."

Jeon JungKook vừa mới tiến lại gần, ả sợ đến mức lùi lại mấy bước rồi ngã ầm xuống hồ bơi trong trạng thái ngỡ ngàng.

Nước văng lên làm ướt áo thun trắng của Jeon JungKook, Jeon Ha Yoon đứng bên cạnh lạnh lùng đứng bên cạnh không buồn quan tâm.

Baek Ahn Heun chật vật trong hồ bơi, lần này ả bị sặc vài ngụm nước, ngoi ngóp hồi lâu mới ló đầu lên được, ho sù sụ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thấy Jeon JungKook đang chân trần ngồi xỏm bên cạnh hồ bơi, ả bèn lùi về bên kia bờ hồ theo bản năng.

Chứng kiến vẻ chết nhát của Baek Ahn Heun, Jeon JungKook nghiêng người nhìn lướt qua cậu trai trẻ đang chết lặng bên cạnh, thở dài: "Quả nhiên bị dọa một trận sẽ ngoan."

Cậu trai trẻ sợ đến mức run run, cho rằng Jeon JungKook sẽ đánh mình, run cầm cập lùi về sau nửa bước: "Xin lỗi, tôi không biết Baek Ahn Heun có bạn trai, tôi..."

Jeon JungKook vừa mới đứng dậy, cậu trai kia đã lên tiếng: "Tôi không cần anh ra tay, tự tôi nhảy xuống..."

Không chờ Jeon JungKook đáp lời, cậu người tình nhảy tõm xuống hồ bơi, lặn cả người xuống, nín thở bơi thẳng đến bờ bên kia.

Jeon JungKook thầm nhủ, có cần vậy không?

Baek Ahn Heun và cậu người tình lên bờ, gần như không dám nán lại, lập tức chạy vào khách sạn.

Cả hồ bơi ngoài trời to đùng thoáng chốc chỉ còn Jeon JungKook và Jeon Ha Yoon.

Vốn là nơi đang diễn ra một tuồng huyên náo, bây giờ lại trở nên yên tĩnh đến quái gở.

Không biết qua bao lâu, Jeon JungKook quay đầu liếc nhìn Jeon Ha Yoon.

Cậu không trông chờ Jeon Ha Yoon cảm ơn mình, chỉ định nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.

Kết quả ánh mắt cậu vừa lướt qua mặt Jeon Ha Yoon, cậu ta đã lên tiếng: "Anh đừng mong tôi cảm ơn anh."

Jeon JungKook ngạc nhiên.

Jeon Ha Yoon: "Anh đừng tưởng tôi không biết, anh cố ý đến đây xem tôi xấu hổ, anh ra tay cũng không phải vì giúp tôi, mà là khoe mẽ trước mặt tôi thôi.

Nói tóm lại, anh cũng đừng quá đắc ý, tôi mù mới nhìn lầm người, có ai trong cuộc đời chưa từng dẫm phải cứt, anh cũng giống vậy thôi, còn không phải bị Kim Taehyung đá sao?"

Jeon JungKook kiềm chế cơn kích động muốn bổ đầu Jeon Ha Yoon ra xem bên trong chứa cái quái gì.

Cậu đi thẳng đến mặt cậu ta, đẩy cậu ta xuống hồ bơi: "Cậu cũng xuống luôn đi." Xuống mà rửa sạch đầu óc!

Jeon JungKook lạnh mặt lùi về sau nửa bước, tránh nước Jeon Ha Yoon rơi xuống làm văng lên, sau đó thấy Jeon Ha Yoon ngoi lên khỏi mặt nước ho sặc sụa, mới xỏ giày nghênh ngang rời đi.

Khi Jeon JungKook rời đi, băng qua từng dãy ghế nằm bên hồ bơi, bỗng dưng có một giọng nói vang lên: "Lần sau đến hồ bơi đừng mang áo mỏng."

Jeon JungKook giật mình, dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy Kim Taehyung từ từ ngồi dậy trên chiếc ghế khi nãy cậu nằm.

Kim Taehyung cúi đầu nhìn chằm chằm điểm hồng lộ ra qua chiếc áo thun trắng ướt một mảng: "Ban nãy người ta ngã xuống làm ướt áo em."

Jeon JungKook cúi đầu nhìn áo mình, vành tai nóng rẫy, không nói lời nào dơ tay lên che, thẳng lưng lên tiếp tục quay đầu đi về phía trước.

Kim Taehyung thong thả đứng lên, cậy mình chân dài chậm rãi đi theo sau lưng Jeon JungKook.

Lúc vào đại sảnh khách sạn, Kim Taehyung đột nhiên nói: "Cậu ấy khóc rồi."

Jeon JungKook hiểu ngay được "cậu ấy" mà Kim Taehyung đang nói là ai, bước chân thoáng khựng lại: "Liên quan gì đến tôi."

Bắt được khoảnh khắc vẻ mặt Jeon JungKook thoáng chần chừ nhưng Kim Taehyung lại không hề vạch trần là cậu đang mạnh miệng.

Trước khi vào khách sạn, anh lại quay đầu nhìn lại phía sau, anh chàng rơi xuống nước vẫn đứng trong hồ bơi, tuy xung quanh không có một bóng người nhưng vẫn cùi đầu khóc.

Cậu nhóc nhà anh thường xuyên gặp chuyện bất bình ra mặt giúp đỡ, nhưng đối tượng lần này cậu giúp hình như có liên quan đến cậu.

Kim Taehyung nhìn chăm chăm Jeon Ha Yoon một hồi mới dời mắt nhìn sang Jeon JungKook đã đi trước anh một đoạn, rồi rảo bước đi theo.

Sau đó anh nói vu vơ: "Cậu ấy vẫn còn ở dưới hồ, có khi nào muốn tự tử không?"

Jeon JungKook bày ra vẻ vô cảm, như thể không thèm đoái hoài mà chỉ "à" một tiếng.

Lát sau cậu cất lời: "Cậu ta tự tử liên quan gì đến tôi."

Rõ ràng thấy được đáy mắt cậu nhóc thoáng chút bất an, Kim Taehyung làm như không nhìn thấy gì cả: "Tôi tưởng em quan tâm."

"Tôi đâu phải cảnh sát, quan tâm mấy chuyện tào lao này làm gì? Tôi bị điên chắc?" Jeon JungKook vờ lạnh nhạt đi vài bước, song lại thấp thỏm quay đầu nhìn Kim Taehyung: "Cậu ta... không tự tử thật đấy chứ?"

Hỏi xong, Jeon JungKook thầm chửi "Mẹ nó đúng là mình bị điên" rồi tiện tay kéo một nhân viên khách sạn: "Xin lỗi, trong hồ có một anh chàng đang kích động, anh sang đó xem thử đi, đừng để xảy ra chuyện chết người."

Nhân viên khách sạn nghe nói thế lập tức chạy đi.

Kim Taehyung nghiêng đầu dò hỏi: "Hình như em rất quan tâm đến anh chàng kia nhỉ?"

Jeon JungKook không buồn đáp lại, ấn nút thang máy.

Kim Taehyung đi theo lại hỏi: "Em quen biết với cậu ta à?"

Jeon JungKook vẫn không nói câu nào, ấn số tầng của mình và Kim Taehyung.

Thang máy chạy lên đến tầng hai, cửa thang máy mở, Jeon JungKook đi ra ngoài.

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Jeon JungKook lại ấn nút cho nó mở ra, tức tối nhìn Kim Taehyung đứng trong thang máy: "Hơi chán, nhậu không?"

__________

Kim Taehyung xách túi bia, quẹt thẻ mở cửa phòng.

Jeon JungKook đã thay đồ đang ngồi lặng người trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Kim Taehyung đi đến đặt túi bia xuống bàn, thấy cậu vẫn ngồi yên bèn lấy ra một lon bia, bật nắp rồi ném khoen vào túi, áp cả lon vào mặt Jeon JungKook: "Của em này."

Jeon Jungkoook choàng tỉnh, khẽ cảm ơn, nhận lấy lon bia uống ừng ực hơn nửa.

Kim Taehyung kéo một chiếc ghế đến, tự nhiên ngồi xuống trước mặt cậu, cũng bật cho mình một lon bia.

Anh vừa định uống thì Jeon JungKook đã ném lon bia đã uống cạn xuống đất, chìa tay ra với anh.

Kim Taehyung đành phải đưa lon mình đang định uống cho cậu.

Jeon JungKook uống một hơi hết ba lon, ngọn lửa lòng mới nguôi đi phần nào.

Cậu cầm lon thứ tư lên uống, thẫn thờ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ hồi lâu, bỗng gọi: "Kim Taehyung?"

"Hửm?"

Jeon JungKook tiếp tục ngây người nhìn cảnh đêm chốc lát, quay đầu lại nhìn vào mắt Kim Taehyung: "Cậu ta tên Jeon Ha Yoon, nếu xét theo quan hệ dựa trên pháp luật, cậu ta xem như là em trai tôi."

Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, mỗi khi gặp phải chuyện không vui, Jeon JungKook thường viện cớ có lệ cho qua chuyện hoặc im lặng không nói lời nào.

Kim Taehyung cho rằng tối nay cậu cũng vậy, ấy thế mà không ngờ cậu lại chủ động tâm sự với anh.

Kim Taehyung hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vui mừng nhiều hơn thế.

Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết đến nay, cậu chịu nhắc đến gia đình mình với anh.

Kim Taehyung đang định hỏi "Em ruột hả" thì Jeon JungKook đã nói: "Là kiểu em trai chỉ có một nửa huyết thống."

Cậu nhìn ra cửa sổ, uống hết nửa lon bia lại nói tiếp: "Chính là cùng cha khác mẹ."

Thoắt cái Kim Taehyung đã kịp bắt được vấn đề mấu chốt: "Cậu ấy bao nhiêu tuổi?"

Jeon JungKook lặng thinh, Kim Taehyung cũng không ép hỏi, vào lúc anh cho rằng cậu sẽ im lặng mãi, cậu mới từ từ nhắm mắt: "Nhỏ hơn tôi hai tháng, sinh vào ngày 2 tháng 11."

Cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn cậu nhóc nhà anh chỉ hai tháng... Nói cách khác, lúc cậu nhóc ở trong bụng mẹ được ba tháng, thì đã có cậu em trai kia...

Dĩ nhiên Kim Taehyung hiểu đây là tình huống gì.

Anh có tìm hiểu một vài chuyện có liên quan đến nhà họ Jeon, tuy nhiên anh không hề biết Jeon Geon còn có một người vợ trước, trong mắt tất cả người ngoài không biết sự thật, họ đều cho rằng Lee SooKi là vợ cả của Jeon Geon, và lầm tưởng bà ta đã sinh cho Jeon Geon ba đứa con, con trai lớn rất ít khi xuất hiện, con trai thứ hai vô cùng xuất sắc.

Chỉ là, anh rất ít khi giao thiệp với người trong giới đó, biết thì biết vậy, nhưng chưa từng gặp Jeon Ha Yoon, thậm chí ngay cả Jeon Geon là Lee SooKi anh cũng chưa từng gặp.

Kim Taehyung mân mê khoen kéo trong tay: "Tôi cứ tưởng bố em chỉ có một người vợ."

Jeon JungKook quay đầu nhướng mày cười với Kim Taehyung: "Tất cả mọi người đều cho là vậy."

Cậu cười rất tươi, song không hiểu sao Kim Taehyung lại đau lòng khi nhìn nụ cười này.

Anh từng tò mò tại sao cậu nhóc nhà mình lại ở quê tám năm, nhưng anh không tài nào ngờ được còn có một tình huống tệ hại như vậy.

"Lúc đến Seoul gầy dựng sự nghiệp, Jeon Geon không hề nói rằng mình đã kết hôn, cho nên không ai biết vợ cả của ông ấy là ai..."

Jeon JungKook vươn một ngón tay với Kim Taehyung, Kim Taehyung lại bật cho cậu một lon bia, cậu nhận lấy, vừa uống vừa nói: "Tôi cũng là người sau cùng biết được tôi có em trai và em gái... Nói ra có thể anh không tin, tôi và Jeon Ha Yoon sống chung một mái nhà mười năm, trong mười năm qua chúng tôi nói chuyện với nhau còn không nhiều bằng chị Kang Mi mới quen hai tháng.

Thật ra hồi sáng tôi đã thấy Jeon Ha Yoon rồi, buổi chiều lúc chúng ta trở lại cũng thấy cậu ta, tôi biết cậu ta đang ôm cây đợi thỏ... Mà thỏ chính là Baek Ahn Heun đào mỏ kia.

Buổi sáng khi ăn buffet tôi đã gặp được con thỏ kia.

Sau đó chúng ta ăn cơm nước xong trở về đại sảnh khách sạn, Jeon Ha Yoon bắt được con thỏ mà cậu ta đợi.

Tôi kể cho anh nghe nhé. Lúc đó tôi rất hả hê, Lee SooKi tạo nghiệp đã báo ứng trên người con trai bà ta.

Đáng đời Jeon Ha Yoon, ai bảo cậu ta lại có một bà mẹ như vậy, nhưng tôi lại như kẻ thần kinh chạy đến nhiều chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro