Chương 91 : Em cứ đập thoải mái, anh hứa sẽ không trốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook nghe thấy tiếng chuông, lát sau mới cầm điện thoại lên xem.

Thấy tin KaKao của Kim Taehyung gửi đến, cậu thoáng chần chừ, ấn vào xem rồi đọc lướt qua nội dung.

Cậu mím môi không trả lời, ấn tắt màn hình luôn, vứt điện thoại qua bên ghế lái phụ. Kim Taehyung thấy cảnh này đành ôm điện thoại tiếp tục nhắn tin cho Jeon JungKook.

"Anh biết em rất giận, nhưng có thể nghe anh giải thích được không?"

"Cho dù em muốn phán anh tội tử hình, vậy cũng phải cho anh một cơ hội lập di chúc chứ?"

"Jeon Geun, anh xin lỗi."

"Hôm nay khiến em không vui, là lỗi của anh."

"Anh thật sự không biết họ sẽ đến đây. Cho đến bây giờ, anh cũng không biết cụ thể đã xảy ra việc gì."

"Jeon Geun, em thật sự không nghe di chúc của anh sao?"

"Jeon Geun, em muốn lãng phí thời gian như vậy cũng được, nhưng anh không thể để em đi."

"Cho dù muốn đi thì họ mới là người phải đi."

"Nhà này không có chuyện xảy ra việc không vui, em phải bỏ đi."

"Jeon Geun..."

Kim Taehyung không biết rốt cuộc mình đã gửi bao nhiêu tin nhắn. Đến cuối cùng, điện thoại di động hết pin, tự động tắt máy, cậu nhóc trong xe vẫn thờ ơ.

Jeon JungKook nóng tính, nhưng mau giận mau quên. Đây là lần đầu tiên cậu không những không quên, mà ngay cả dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp cũng không có.

Đã hơn hai tiếng trôi qua, cậu nhóc vẫn muốn ở trong xe lãng phí thời gian với anh đến trời tàn đất tận hay sao? Anh ấn hai cái, thấy màn hình điện thoại vừa sáng lên rồi tắt ngóm vì hết pin, đành bỏ điện thoại vào túi.

Kim Taehyung sợ mình vừa rời khỏi đầu xe, Jeon JungKook sẽ giẫm mạnh chân ga, bèn đi qua đi lại trước đầu xe.

Anh phát hiện, mình không có cách nào xử lý cục diện trước mắt. Điều này khiến anh vừa phiền muộn vừa hoảng sợ. Cậu nhóc giận thật rồi, dĩ nhiên là khó dỗ...

Hai người, một người trong xe, một người ngoài xe cứ thế giằng co.

Không biết qua bao lâu, cửa thang máy bên cạnh mở ra. Won Yi và Won Ae thút tha thút thít đi ra.

Kim Taehyung thấy Won Yi thì lập tức dừng bước. Won Yi cười dịu dàng với anh rồi kéo Won Ae đi đến bên cửa sổ xe Jeon JungKook ngồi.

Kim Taehyung sợ Won Yi chọc giận cậu nhóc trong xe, gấp gáp gọi: "Chị Yi..."

Dường như biết Kim Taehyung định nói gì, Won Yi lắc đầu với anh, sau đó khom người gõ nhẹ cửa xe. Jeon JungKook thoáng nhìn Won Yi qua cửa sổ xe, song không hề mở cửa. Won Yi vô cùng kiên nhẫn, lại gõ hai cái vào cửa kính xe.

Thấy Jeon JungKook không có ý định muốn nói chuyện với mình, chị ấy bèn lấy tệp giấy ghi chú trong túi ra, viết một hàng chữ vào giấy rồi dán lên cửa kính.

"Cậu Jeon, Ae có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể nói chuyện với Ae không?"

Won Ae đứng bên cửa sổ xe, nhìn Jeon JungKook qua lớp kính.

Jeon JungKook thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé giàn dụa nước mắt, gò má đo đỏ, hình như bị người ta tát, cậu bỗng mềm lòng.

Cậu có thể nổi điên với Kim Taehyung, nổi điên với Hanna, cũng có thể nổi điên với người mẹ mà mình không biết tên này, nhưng cậu không cách nào nổi điên với một đứa trẻ, dù rằng đứa trẻ này rất hư.

Jeon JungKook mím môi, mở cửa xe rồi đi xuống.

Won Yi lùi về sau hai bước, giành không gian cho con gái mình và Jeon JungKook: "Ae, con gây họa thì tự giải quyết đi."

Won Ae nắm lấy vạt áo của Won Yi theo bản năng, nhưng bị mẹ mình lạnh lùng giật ra. Cô bé định lùi về sau theo mẹ, nhưng bị ánh mắt trừng trừng của mẹ làm chùn bước, đành luống cuống đứng yên.

Cô bé ngẩng đầu nhìn Jeon JungKook, hé môi mà chẳng thốt nổi câu nào, nước mắt lăn dài bên khóe mắt, cắn môi hoang mang liếc nhìn về phía mẹ mình.

"Ae, mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ gánh lỗi lầm với con, nhưng con phải có can đảm thừa nhận sai lầm của mình." Won Yi nhìn ra được nỗi lo sợ nơi đáy mắt Won Ae, lại khích lệ: "Chuyện mẹ hứa với con, mẹ sẽ làm được. Dù cho chú Taehyung và chú Jeon có tha thứ cho con hay không, chỉ cần con đứng ra nhận lỗi của mình, mẹ sẽ tha thứ, con vẫn là Ae ngoan của mẹ."

Won Ae khóc lóc nhìn Won Yi một lúc, sau đó mới quay đầu, nhìn về phía Jeon JungKook. Cô bé mấp máy môi, cuối cùng cũng thốt lời: "Chú Jeon, cháu xin lỗi."

"Xin lỗi chú Jeon, cháu đã nói dối..." Won Ae cúi đầu, nhỏ giọng kể: "Do chị Hanna bảo cháu đi rót nước nóng cho chị ấy, cũng chính chị Hanna bảo cháu dùng chiếc cốc kia, nước nóng rót vào cốc sẽ tự động nổ. Chị Hanna nói, chỉ cần cháu làm vậy, chị ấy sẽ làm bài tập về nhà cả học kỳ cho cháu, còn xin chữ ký của ảnh hậu Lim và Kim Seok Jin cho cháu, cháu mới nói dối mẹ."

Won Yi thấy Won Ae im lặng, bèn nhắc nhở: "Còn gì nữa?"

Won Ae khóc to hơn, thân thể nho nhỏ run run: "Hôm nay không phải chú Taehyung bảo cháu và chị Hanna đến đây mà là chị Hanna viện cớ dẫn cháu đến. Thật ra... thật ra cháu không có bài báo nào xin chú Taehyung ký tên cả. Chú Jeon, là lỗi của cháu, chú đừng giận. Cháu xin lỗi chú..."

Won Ae cúi người xin lỗi Jeon JungKook. Khi cô bé đứng thẳng lưng trở lại, Won Yi lại nói: "Còn gì nữa không?"

Won Ae gục đầu rồi lại tiếp tục thút thít khi nghe thấy mẹ hỏi: "Mẹ đã hỏi cháu, cháu kể lại hết mọi chuyện với mẹ, nói là lúc cháu rót nước sôi, chính chú đã kéo cháu ra. Mẹ bảo cháu xin lỗi chú, cũng bảo cháu cảm ơn chú. Chú Jeon, cảm ơn chú." Won Ae lại cúi người lần nữa.

Vì vậy, sự thật không phải Kim Taehyung bảo họ đến đây đúng không?

Cơn giận đè nén nơi lồng ngực Jeon JungKook vơi đi rất nhiều.

Khi nãy Won Ae đúng là rất đáng trách, nhưng khi đối mặt với lời cảm ơn và xin lỗi của một đứa bé tội nghiệp, cậu lại không giận được nữa. Jeon JungKook thầm thở dài, khom người rút hai tờ khăn giấy trong xe ra lau nước mắt cho Won Ae.

Cậu vốn không biết an ủi ai, nghẹn hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Sau này đừng vậy nữa."

Won Ae vừa khóc vừa gật đầu, sau đó quay đầu liếc nhìn Won Yi.

Lúc này Won Yi mới đi đến bên cạnh Won Ae, nắm tay cô bé: "Cậu Jeon, tại tôi không biết dạy con, tôi xin lỗi.

Còn nữa, Hanna nhắn tin rủ tôi đến đây ăn tối, bình thường Taehyung với Yoongi rảnh rỗi thường hay đến chỗ tôi ăn cơm, tôi tưởng rằng buổi tối họ muốn ăn cơm tôi nấu, nên đưa Ae đến đây. Thật không ngờ lại gây ra chuyện không vui thế này, xin lỗi cậu.

Được rồi, chuyện cần giải thích cũng đã giải thích rõ, con bé còn bài tập phải làm, tôi đưa nó về trước đây."

Won Yi tạm biệt, sau đó bắt Won Ae chào cả hai, bấy giờ mới dẫn cô bé về.

Thoắt cái tầng hầm để xe chỉ còn lại Jeon JungKook và Kim Taehyung. Jeon JungKook không buồn nhìn Kim Taehyung cái nào, khom người chui vào xe.

Khó khăn lắm Jeon JungKook mới chịu xuống xe, làm sao anh có thể để cậu chui vào xe lần nữa chứ. Kim Taehyung chuẩn bị từ trước, nắm ngay lấy cổ tay của Jeon JungKook, kéo cậu ra khỏi xe.

"Anh làm gì vậy." Jeon JungKook ra sức vùng vẫy.

Kim Taehyung không nói lời nào, nắm chặt hai cổ tay của cậu, lách người vào xe cầm lấy di động của cậu.

"Anh lấy đồ của tôi làm gì? Anh thả tôi ra..."

Jeon JungKook vừa định nhấc chân đá Kim Taehyung thì anh cúi người. Ngay sau đó, Jeon JungKook cảm thấy choáng đầu hoa mắt, đến khi ổn định trở lại thì đã bị anh vác lên vai, khiêng vào thang máy.

Đầu Jeon JungKook dốc xuống dưới, máu dồn lên não, chân lại bị Kim Taehyung giữ rất chặt, hai tay quơ cào đấm vào lưng anh. Cậu tức điên người, biết là mình không nỡ đánh anh, bèn giở võ mồm: "Anh thả tôi xuống. Anh điên à, nhầm tưởng mình là tổng tài bá đạo, hở tí là khiêng người ta lên sao? Anh có gan thì thả tôi xuống xem."

"Kim Taehyung, tiên sư bố nhà anh."

"Kim Chó..."

Cửa thang máy mở ra, Kim Taehyung đá văng cửa phòng ngủ chính, ném Jeon JungKook lên giường, sau đó xoay người đi quanh phòng, tiếng lách cách vang lên liên hồi, tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa.

Jeon JungKook bị vứt xuống giường, phải mất nửa phút mới ngồi dậy được. Nhìn cửa sổ cuối cùng bị Kim Taehyung khóa lại, cậu như nghĩ đến gì đó, lao đến cửa chính. Cậu xoay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị Kim Taehyung khóa, vả lại chìa khóa cũng bị anh giấu đi.

Jeon JungKook bùng nổ: "Anh thần kinh à, khóa cửa làm gì, đưa chìa khóa cho tôi."

Jeon JungKook thấy Kim Taehyung không đoái hoài bèn cởi một chiếc giày ném về phía Kim Taehyung: "Tôi bảo anh đưa chìa khóa đây. Anh không hiểu tiếng người hả? Chìa khóa đâu?"

Jeon JungKook lại ném luôn chiếc giày còn lại. Trước thái độ dửng dưng của Kim Taehyung, cậu xắn tay áo lên: "Anh sang đây, giờ tôi không thèm cãi nhau với anh, tôi muốn đánh nhau."

Từ đầu đến cuối Kim Taehyung vẫn không nói câu nào, đi đến chỗ cậu thật.

Tên chó này tưởng cậu không dám đánh chắc?

Jeon JungKook chờ Kim Taehyung đến gần, túm lấy cổ áo anh, kéo nửa người anh xuống, gập gối thúc mạnh vào bụng Kim Taehyung. Jeon JungKook đang giận sôi máu nên thúc khá mạnh, cậu cảm nhận được thân thể Kim Taehyung căng chặt, tiếp theo là tiếng rên khe khẽ vang lên.

Hồi bé ở quê, cậu thường bị lũ con trai trong thôn giễu cợt không có ba. Mỗi khi bị trêu quá đáng, cậu đều tức giận xông đến đánh nhau mặc kệ dù thắng hay thua. Mấy tên nhóc từng bị cậu đánh đứa thì cánh tay bầm tím, đứa thì đùi sưng u. Đau thì đau đấy, nhưng hết đau rồi cậu cũng quên, lần sau bị chọc giận, cậu vẫn xông vào đánh.

Đánh nhiều lần cũng rút được kinh nghiệm, mỗi khi đối phó với mấy tên to con hơn mình, cậu phải tận dụng lợi thế tốc độ, tranh thủ hạ gục đối phương trước trước khi chúng kịp ra tay. Mấy chiêu giống mèo cào này chỉ đối phó được người bình thường, nhưng gặp phải người biết võ như Kim Taehyung thì rất dễ dàng bị chế ngự.

Jeon JungKook từng chứng kiến Kim Taehyung đánh nhau, cũng biết Kim Taehyung đánh khá cừ. Cậu chắc mình dù có ra tay nhanh cỡ nào, anh cũng né tốt.

Nhưng cậu không thể ngờ được, chẳng những Kim Taehyung không tránh mà còn đứng yên chịu đòn. Thấy Kim Taehyung cúi người ôm bụng, đầu óc cậu trở nên mụ mị.

Dĩ nhiên Kim Taehyung biết cậu nhóc nhà mình ra tay vừa ác vừa chuẩn, nhưng anh không ngờ cậu lại mạnh tay đến vậy, đau đến mức anh suýt co gập cả người.

Anh cắn răng, cố nén cơn đau xuống, sau đó mới từ từ thẳng người lên: "Em hả giận chưa? Vẫn chưa hả giận thì cứ đánh tiếp đi."

Ban đầu Jeon JungKook tức điên người, đầu óc rối loạn, không còn lòng dạ để ý đến mấy tin nhắn liên tục của Kim Taehyung. Về sau nghe Won Ae xin lỗi cũng bớt giận phần nào, cộng thêm chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm, đều là kiệt tác của Hanna, Kim Taehyung cũng coi như người bị hại, vô duyên vô cớ bị lạc đạn thì thôi, lại còn bị mang tiếng.

Song cho dù là vậy, cậu vẫn không muốn quan tâm đến Kim Taehyung, thậm chí còn giận anh, bởi vì bất kể là Goo Nam Nam hay Hanna, đều do anh gây họa. Cậu cảm giác mình vô cùng ấm ức, rõ ràng là anh đào hoa thối, người khó chịu lại là cậu...

Lúc khó chịu nhất, thật sự cậu đã nghĩ sẽ không để ý tới anh nữa. Ấy vậy mà bây giờ bị cậu đánh, anh chẳng những không tức giận, còn dịu giọng dỗ dành cậu, khiến cậu dao động.

Từ bao giờ mà cậu lại dễ dỗ thế này chứ!

Cậu không ngốc, đương nhiên biết anh cố ý không né tránh, cố ý để cậu đánh anh.

Anh hiểu cậu, biết cậu đang tức anh ách không chỗ trút, bèn dùng cách này để cậu trút giận.

Jeon JungKook vừa mắng mình yếu đuối, vừa cảm thấy ấm ức hơn.

Phát hiện Jeon JungKook không nói lời nào, Kim Taehyung vội bước đến: "Nếu em không muốn đánh anh, vậy em cứ lấy đồ đập anh như lúc nãy đi."

Kim Taehyung chìa sợi dây chuyền cậu đã giật đứt ra: "Em cứ đập thoải mái, anh hứa sẽ không trốn."

Rõ ràng Kim Taehyung đang dỗ cậu, trước kia anh cũng thường xuyên nuông chiều dỗ dành cậu như vậy. Nhưng giờ cậu không còn vừa được anh dỗ thì cơn giận lập tức tiêu tan như trước, trái lại cậu càng buồn hơn.

Khi nãy cậu đã khóc thật lâu ở trong xe, bây giờ nhìn sợi dây chuyền trên tay Kim Taehyung, hốc mắt lại bất giác hoe đỏ.

"Xem ra vẫn còn giận, em không muốn đập, vậy anh đập giúp em..." Kim Taehyung giơ tay lên, vứt thật mạnh sợi dây chuyền vào mặt mình vì khi nãy cậu nhóc này vứt không trúng mặt anh.

Jeon JungKook ngăn anh lại theo phản xạ, những giọt nước mắt nơi khóe mi lại rơi xuống tí tách.

Đúng là tức chết được. Rõ ràng người chịu uất ức là cậu, thế mà cậu còn mềm lòng.

Jeon JungKook rất ghét bản thân mình, càng ghét nước mắt càng rơi nhiều: "Anh cảm thấy làm vậy có ý nghĩ sao? Anh biết rõ em dễ mềm lòng, còn cố ý không tránh né, để em đánh anh. Có ai bắt nạt người khác như anh không? Anh không thấy anh làm vậy vô nghĩa lắm sao?"

Bàn tay Jeon JungKook đang ngăn tay Kim Taehyung khẽ run: "Cho dù những chuyện hôm nay không phải anh cố ý gây ra, cho dù anh tai bay vạ gió, nhưng có một điều anh phải thừa nhận, Hanna có thể làm vậy là do anh dung túng."

Jeon JungKook không giấu được tâm sự, không nói thì còn đỡ, vừa thốt lời đã nói toạc chuyện canh cánh trong lòng: "Cô ta dám lợi dụng một đứa trẻ như vậy, dám tự tiện đến nhà anh là do anh ngầm đồng ý.

Vào giây phút anh nói mật khẩu nhà anh cho cô ta biết, anh đã cho cô ta quyền làm thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro