Chương 20: Cảm ơn đã mua, meo meo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim - tổng tài bá đạo - Thái Hanh xưng hô "tôi – em" lên sàn.

_________________________

Trong đầu Kim Thái Hanh bỗng như cuốn phim tua lại hình ảnh tối qua Điền Chính Quốc cẩn thận từng li từng tí xuống lầu, bộ dáng không chịu nói khi bị hắn tra hỏi. Đến cuối cùng là bị hắn bức đến khóc nức nở, cả người đều ngập trong tin tức tố vị sữa.

Từng chi tiết cứ thay phiên nhau hiện lên, một chút lại một chút như những nhát dao bén nhọn cứa qua đầu quả tim hắn.

Điền Chính Quốc lá gan nhỏ như vậy, có can đảm tiến vào thư phòng hắn giấu đồ phỏng chừng đã là chuyện lớn nhất dám làm, làm sao có thể đứng trước mặt hắn thừa nhận tội lén lút nói dối, còn văn kiện kia, đại khái là tâm tư hiếu kỳ của một đứa nhỏ.

Kim Thái Hanh siết chặt tay, nhẫn nhịn đau xót ở tim, trầm thấp thở ra một hơi.

Cậu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua quà tặng hắn, Phùng Ngọc Sinh không hề thương cậu, đương nhiên cũng sẽ không cho quá nhiều tiền tiêu vặt. Mua được cái bút này đại khái sẽ tiêu hết số tiền tiết kiệm của cậu.

Cậu khóc lóc không để cho hắn chạm vào, nhìn thấy hắn bước tới còn phát run đến không đứng vững.

Kim Thái Hanh nhắm mắt lại.

Hắn cả đời này đều sống trong lừa dối, ngoài trừ sóng gió quỷ quyệt thì cũng chỉ là âm mưu toan tính. Một lời nói dối, một tấm hình, một việc cậu vào trong thư phòng hắn lật văn kiện. Nhìn thấy cảnh đó, hắn không thể nào không nhớ tới Mục Sương Lam.

Trong nháy mắt, Kim Thái Hanh cảm thấy bản thân mình ngay từ lúc bắt đầu dường như rất mâu thuẫn.

Cậu và hắn là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Hắn lăn lộn trong giới làm ăn, thương trường như chiến trường, tình trạng bức người đến chết cũng không phải hiếm thấy. Chẳng biết ông trời vô tình hay hữu ý mà tạo nên một Điền Chính Quốc vừa đơn thuần, tốt đẹp đầy thiện ý đến như vậy. Làm cho Kim Thái Hanh có cảm giác chính hắn không dám động vào đứa nhỏ tinh tế này.

Từ trước đến nay hắn chưa từng được nhận sự quan tâm nào như vậy, đột nhiên cảm thấy mình một bước lạc vào thế giới tràn ngập màu sắc, nơi mà hắn chưa từng biết đến. Thế giới ấy gột rửa một thân xám trắng của hắn, tô điểm cho hắn, đem đến những cảm giác mới lạ, những màu sắc hắn chưa từng cảm nhận được.

Lý Chấn đương nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, áy náy cúi đầu nói: "Xin lỗi Kim tổng, là tôi thất trách, sáng sớm hôm qua trước khi ra khỏi cửa Chúc tổng có giả trang thành nhân viên chuyển phát nhanh đến đưa quà sinh nhật cho ngài. Tôi nên nghĩ đến là Điền Chính Quốc đi cửa hàng mua quà cho ngài, xin lỗi."

Kim Thái Hanh mở mắt ra, nói: "Thấy thất trách thì từ chức đi."

Lý Chấn chần chờ một lúc, cúi đầu nói: "Vâng."

Lúc này tấm mành được vén lên, Thẩm Tuyển Ý tháo bao tay và khẩu trang đi ra, không đợi Kim Thái Hanh mở miệng liền mở đầu một câu: "Cậu ấy dị ứng với thuốc ức chế, cậu không biết à?"

Kim Thái Hanh ngẩn ra, cái gì?

Thẩm Tuyển Ý tức giận không có chỗ phát tiết, bất chấp tất cả, trước tiên mắng hắn một trận rồi nói sau "Thân thể cậu ấy vốn đã không tính là tốt, thuốc ức chế đối với cậu ấy mà nói sẽ gây ra phản ứng rất mạnh. May là loại thuốc hôm qua cậu tiêm cho cậu ấy hiệu lực không quá mạnh, nếu không thì hôm nay cậu đến mà đón là xác của cậu ấy."

"Em ấy hiện tại thế nào?"

"Cũng may tiêm không nhiều, truyền nước một chút là ổn rồi. Tôi nói này, có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Không quản cậu làm ăn tính kế, chơi đùa ai, bây giờ cưới một lão bà cũng đối đãi với người ta như thế hả?"

Kim Thái Hanh không phản bác một câu mắng chửi nào của Thẩm Tuyển Ý, những thứ này đều là hắn xứng đáng nhận phải.

Thẩm Tuyển Ý năm đó cũng vì thuốc ức chế mà suýt nữa mất đi lão bà, vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc sống dở chết dở nằm trên giường, tức giận liền ầm ập kéo đến, mắng chửi đầy đủ ba phút không thừa không thiếu.

Kim Thái Hanh một câu cũng không phản bác, Thẩm Tuyển Ý mắng xong cũng thấy mình có chút quá mức rồi, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Ầy, cậu làm sao không cãi lại chứ? Bị tôi mắng đến choáng váng? Tôi cũng thật là trâu bò."

Thời điểm y tá đi ra lườm hắn một cái, "Chưa từng thấy bác sĩ nào mắng người nhà bệnh nhân thậm tệ như vậy, ít nháo một chút đi."

Thẩm Tuyển Ý ngừng lại tức giận, nghiêm mặt nói: "Được, kỳ thực cũng không trách cậu, vì lần đầu tiên động dục không dùng thuốc ức chế, gia đình phỏng chừng cũng không dẫn cậu ấy đi làm kiểm tra. Cậu xem như là không biết không có tội."

Kim Thái Hanh hô hấp trầm đến lợi hại.

"Đúng rồi, ở lại viện quan sát thêm hai ngày đi."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc trên giường bệnh hỏi: "Em ấy dị ứng thuốc ức chế, vậy kỳ động dục sau này phải làm sao bây giờ?"

"Cậu đây là có ý không muốn đánh dấu cậu ấy? Cậu ấy đều đã như vậy, cậu không nên để cậu ấy chịu đựng, nếu còn một lần nữa xảy ra chuyện này thì cậu trực tiếp đến đón xác cậu ấy là được rồi."

Kim Thái Hanh giản lược đem chuyện tối qua nói ra "Em ấy rất sợ tôi, không chịu để cho tôi tới gần. Nếu tôi thực sự cưỡng ép đánh dấu em ấy, vậy mới là trực tiếp mất vợ."

"??" Thẩm Tuyển Ý một bộ "Cậu không phải dạng người đáng sợ như vậy đi?", lành lạnh nói: "Cậu được lắm, cậu vừa nãy ôm cậu ấy đến là bộ dạng gì tôi đều đã nhìn thấy, tôi xem ra là cậu không có dự định buông tay đi? Vậy nếu cậu ấy nhất định là người của cậu, cậu lại định cả đời không đánh dấu cậu ấy? Định làm cái gì? Đo nghị lực yêu đương ?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi sẽ không lợi dụng em ấy lúc khó khăn, cũng không có ý định cưỡng ép em ấy."

Thẩm Tuyển Ý hừ một tiếng, đối với câu này vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu "Vậy cậu định làm như thế nào? Cậu ấy dị ứng thuốc ức chế lại không để cho cậu tới gần, vậy sau này kỳ động dục đến cậu định tìm cho cậu ấy người khác?"

"Tôi nhớ năm đó cậu cứu giáo sư Phó, rút tin tức tố."

Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra "Cậu nghiêm túc?"

"Nửa năm một lần thôi, đối với tôi sẽ không có ảnh hưởng gì."

Y tá đang ở bên trong treo vào một bình nước truyền, lung lay treo một bên, tìm cồn lưu loát sát trùng cho Điền Chính Quốc rồi bưng khay đi ra ngoài.

Thẩm Tuyển Ý tựa đầu trên khung cửa, nhìn Điền Chính Quốc phía trên giường, một hồi lâu mới nói: "Cậu làm như thế không phải đang gạt cậu ấy sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Không phải gạt, tôi chính là thuốc ức chế của em ấy."

Điền Chính Quốc ngủ rất an ổn, lông mi dày đen kịt trùng xuống, tạo ra một khoảng tối nhỏ, mùi nước sát trùng nhàn nhạt trong phòng bệnh có lẫn một luồng tin tức tố vị sữa thơm ngọt.

Kim Thái Hanh sợ cậu có vấn đề gì, không để Thẩm Tuyển Ý tan làm ngay, chờ Điền Chính Quốc truyền nước xong lại làm kiểm tra vài cái, thấy không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên người Kim Thái Hanh có khí vị tin tức tố, thời điểm tới gần Điền Chính Quốc, cậu theo bản năng run lên một cái nhưng cũng không có tỉnh.

Hắn nghiêng người qua giúp cậu nhét lại chăn liền nghe thấy âm thanh mềm mềm tinh tế khẽ vang lên: "Tôi sẽ ngoan, sẽ nghe lời, đừng đánh tôi."

Kim Thái Hanh ngây ra một lúc, ngón tay đặt trên chăn dừng lại vài giây, đầu quả tim khẽ nhói lên, cúi người xuống, đưa tay nhẹ xoa môi cậu hai lần "Nằm mơ cũng không nghĩ về tôi tốt một chút, tôi đã bao giờ đánh em, nhóc không lương tâm."

Lông mi Điền Chính Quốc run rẩy hai lần, vô thức duỗi đầu đẩy đẩy ngón tay đang đè trên môi. Đầu lưỡi mềm ẩm nhè nhẹ lướt qua đầu ngón tay, trong nháy mắt tin tức tố thuộc về Alpha cùng hương sữa ngọt ngào nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau.

Ánh mắt Kim Thái Hanh tối lại, dường như sắp không nhịn được, muốn mạnh bạo đè cậu xuống, dùng môi thay thế đầu ngón tay, cùng đầu lưỡi phấn nộn này giao triền, cướp đi hương vị ngọt ngào độc nhất vô nhị của vợ nhỏ nhà hắn.

"Đứa nhỏ ngốc."

Cậu vĩnh viễn sẽ không biết giờ khắc này hắn phải dùng hết toàn bộ khí lực mới khắc chế chính mình không làm tổn thương cậu.

Kim Thái Hanh ngồi trên giường một hồi, Chúc Xuyên đoán chừng là mới từ trên cái giường nào đó tỉnh dậy, nhìn thấy tin nhắn liền gọi điện thoại hỏi han. Còn quan tâm đến hắn hay là lo lắng về tiến độ xe thể thao của mình thì chỉ có Chúc Xuyên biết.

Hắn sợ đánh thức Điền Chính Quốc liền trực tiếp tắt máy, dự định sau khi ra ngoài mới gọi lại.

"Quốc Quốc, cái giá tôi phải đổi để yêu em, quả thực không hề thấp chút nào." Hắn đưa tay vuốt ve gò má Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu "Tuyệt đối, tuyệt đối đừng làm tôi phải yêu em trong thù hận."

Kim Thái Hanh ra khỏi phòng bệnh, gọi điện lại cho Chúc Xuyên.

"Cha mẹ ơi, tôi vừa mới tỉnh lại liền thấy báo chí lên tin tố cậu ầm ầm lên, chuyện gì xảy ra vậy? Ai lại muốn dìm cậu đây?"

Kim Thái Hanh nói: "Tạm thời còn chưa biết, hiện tại ngay cả mục đích của hắn là muốn hướng về tôi hay Kim thị cũng đều chưa biết. Nếu như hướng về sự tình ngược lại đơn giản hơn rất nhiều."

"Thấy chưa, lúc thường làm nhiều chuyện xấu, bây giờ quả nhiên gặp báo ứng."

"Đúng vậy nhỉ, cậu không lăn xa ra tôi một chút, nói không chừng báo ứng sẽ lan đến chỗ cậu."

"Gớm, lão tử lại sợ quá cơ, cứ vậy đi, không quản đứa nào, chỉ cần muốn hại cậu, ông đây vẫn đứng về phía cậu." Chúc Xuyên dừng một chút lại nói: "Tôi chỉ có thể xốc lại tinh thần cậu thế thôi, muốn nhiều hơn cũng không làm được đâu."

Kim Thái Hanh mỉm cười "Tinh thần thế là đủ rồi, người với tiền cứ giữ lấy đi."

**

Điền Chính Quốc mở mắt ra, mờ mịt nhìn căn phòng xa lạ thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, đến nửa ngày mới phản ứng lại đây là bệnh viện.

Cậu thấy trên mu bàn tay mình có đâm vào kim tiêm, nhớ lại mình lúc nửa đêm bị ngất lập tức tỉnh táo. Sau đó liền vô thức sờ tay vào tuyến thể của mình, đã không còn đau nữa rồi.

"Tỉnh rồi?"

Kim Thái Hanh đi tới, Điền Chính Quốc nghe thấy thanh âm này ngay lập tức trợn to hai mắt, theo bản năng lui về phía sau, nhất thời động đến cả kim tiêm trên tay. Kim bị lệch ra, đau đến rên một tiếng.

"Đừng nhúc nhích!" Kim Thái Hanh bước nhanh tới, nắm lấy tay cậu nhìn thấy kim tiêm có chút sai vị trí, vài tia máu chảy ra từ chỗ mũi tiêm, hắn lập tức duỗi tay nhấn chuống y tá.

Y tá chậm chậm chạy lại vừa vặn nước cần truyền cũng đã truyền xong, y tá trực tiếp rút kim ra. Thời điểm chạm vào liền phát hiện Điền Chính Quốc có chút lảng tránh cùng lùi lại, lòng đầy dấu chấm hỏi.

Đứa nhỏ này đang sợ cái gì?

Y tá không lắm lời, lấy kim tiêm cùng nước đi luôn. Kim Thái Hanh đưa tay đi sờ trán Điền Chính Quốc xem có nóng hay không, còn chưa đụng tới đã thấy cậu co rúm lại, thanh âm yếu ớt: "Đừng... đừng đụng vào tôi."

Kim Thái Hanh dừng một chút, thu tay về nói: "Được, tôi không đụng, có nơi nào khó chịu không?"

Điền Chính Quốc chần chờ vài giây, chậm rì rì lắc đầu, Kim Thái Hanh thu tay về đặt trên giường bệnh, mặt không đỏ tim không loạn, trắng trợn nói dối: "Tôi thấy bút em đưa tôi rồi, ánh mắt của Quốc Quốc thật tốt."

Điền Chính Quốc nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái ra hiệu mình biết rồi liền cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.

Kim Thái Hanh lại nói: "Có đói bụng không? Tôi gọi dì Lý tới chăm sóc em, có được không? Không muốn tôi sẽ gọi mẹ em đến đây."

Điền Chính Quốc vừa nghe liền lập tức lắc đầu: "Không muốn, không muốn gọi mẹ."

"Không muốn để bà ấy lo lắng?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

"Vậy phải để dì Lý đến, không có ai chăm sóc em tôi không yên lòng." Kim Thái Hanh biết cậu sợ hắn, tận lực thả nhẹ âm thanh: "Bên phía trường học tôi sẽ xin nghỉ giúp em, không cần lo lắng."

Điền Chính Quốc vẫn chưa chịu nói chuyện, chỉ mở to đôi mắt như một bé thỏ nhỏ cẩn thận theo dõi hắn, phòng bị đến mức gai toàn thân đều muốn dựng thẳng lên.

"Cốc cốc."

Thẩm Tuyển Ý dơ tay gõ cửa.

Vừa mới nghe y tá nói Điền Chính Quốc tỉnh rồi liền sang nhìn một cái, kết quả là phát hiện Kim Thái Hanh luôn luôn lạnh lùng ít nói lại đang thấp giọng dỗ người nói chuyện, ngạc nhiên đến lông mày cũng phải nhướn lên.

Kim Thái Hanh đứng lên ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa, hỏi: "Xảy ra vấn đề gì?"

Thẩm Tuyển Ý dựa lên tường, dừng một chút vẫn là quyết định nói thẳng: "Cậu ấy không chỉ có tâm lý sợ cậu, đương nhiên cái này vẫn là quan trọng nhất. Cảm xúc trong lòng cũng là nguyên nhân dẫn đến về mặt sinh lý cũng muốn bài xích cậu, hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu, cậu ấy liền thấy không khỏe. Hơn nữa, nếu tâm lý sợ sệt, nói cách khác cậu trong mắt cậu ấy, cậu và cậu ấy cơ bản là sói nhìn chằm chằm thỏ."

Kim Thái Hanh không quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyển Ý: "Tôi chỉ cần không để em ấy nhìn thấy mình, em ấy sẽ tốt lên, có đúng không?"

Thẩm Tuyển Ý gật đầu "Có thể nói là như vậy."

Kim Thái Hanh buông tay ra, nhét vào trong túi áo "Được, tôi hiểu rồi."

Thẩm Tuyển Ý nhìn hắn đi vào phòng bệnh, hai tay để trong túi áo khắc chế không đụng vào Điền Chính Quốc, hơi cúi người xuống nói mấy câu, sau đó mới đứng dậy đi ra.

"Thật ra tôi cũng không đề nghị cậu làm như thế, không bằng bức người ta một chút, lấy độc trị độc không chừng có thể khiến cậu ấy tiếp nhận được tình cảm của cậu đó. Phản ứng chống cự kinh khủng như vậy, cậu cứ thế này, nhỡ đâu cậu ấy cả đời cũng không thể tiếp thu cậu được thì sao?"

Kim Thái Hanh nghe vậy dừng bước chân, nhưng cũng không có quay người lại.

"Bản thân tôi vốn đã không có bất kỳ thứ gì, coi như không chiếm được thì cũng không cần làm cho nó mất đi."

**

Xế chiều, dì Lý đến bệnh viện, đem đồ dùng hằng ngày của Điền Chính Quốc mang tới, nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, đau lòng nói: "Tôi mới đi mấy ngày, hai người các cậu đã đem mình dằn vặt thành như vậy."

Từ đó bắt đầu mỗi ngày Điền Chính Quốc phải một bát canh tẩm bổ. Bởi vì tài nấu nướng của bà rất tốt cho nên mặc dù là Điền Chính Quốc ăn rất ít cũng ăn nhiều hơn một chút. Nhưng cũng chỉ là miệng nhỏ ăn uống, còn lại vẫn cúi thấp đầu không nói tiếng nào.

Kim Thái Hanh từ sáng tới tối mỗi ngày đều rút ra một chút thời gian đến xem tình hình của cậu, thời điểm cậu chưa tỉnh giấc lại đã trở về công ty xử lý công việc. Dì Lý mắt nhìn thấy mọi việc trong lòng cũng gấp theo, lại không được phép nói cho Điền Chính Quốc, chỉ đành thở dài trong lòng.

Trường hợp của Điền Chính Quốc không phải vấn đề gì to lớn lắm nên cậu rất nhanh liền có thể xuất viện, sau khi về đến nhà đẩy cửa ra Ục Ục liền nhào tới trong ngực cậu. Điền Chính Quốc dang tay tiếp được nó, hơi cong mắt nở nụ cười.

Dì Lý ôm Ục Ục kéo xuống dưới "Chà chà" hai tiếng nói: "Ôi cái con Ục Ục này chả biết nghịch chỗ nào, cả người toàn bụi là bụi thôi."

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn thấy Thanh Thương đang đi lòng vòng trong chuồng. Khoảng thời gian này Thanh Thương và Ục Ục thành kẻ địch, nhe răng trợn mắt gầm gừ, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cắn Ục Ục nhưng vì bị nhốt nên không làm gì được.

Huyền Phượng ngược lại là một bộ không liên quan tới mình, bay lên thật cao đậu trên cái trụ mà ngủ gật, chẳng thèm quan tâm hai nhóc đang đấu đá kia.

Điền Chính Quốc nhìn phần lông trụi đã mọc trở lại của nó, bỗng nhiên nghĩ tới Kim Thái Hanh, từ lần trước tại bệnh viện đã rất lâu không nhìn thấy hắn.

Cậu rõ ràng là tu hú chiếm ổ chim khách lại luôn hy vọng hắn vĩnh viễn đừng về nhà, thật quá ích kỷ.

Nếu như cậu đi ký túc xá ở trường học, Kim Thái Hanh có phải sẽ có thể về nhà không cần ở lại công ty không.

"Dì Lý, cháu muốn ở ký túc xá trong trường."

Dì Lý sững sờ, vội vàng đi qua hỏi: "Làm sao vậy? Có phải tôi chăm sóc không tốt? Hay là cậu cảm thấy..."

"Đều không phải." Điền Chính Quốc lắc đầu "Nếu như cháu ở đây Kim tiên sinh không thể về nhà, cháu... Là người ngoài."

Dì Lý là nhìn Kim Thái Hanh lớn lên, hoàn toàn coi hắn là con trai mình mà đối đãi. Hắn từ sáng đến tối không quản giờ giấc đều sẽ trở về nhìn Điền Chính Quốc một lúc tắm thay quần áo xong lại về công ty.

Bà nhìn trong mắt, đương nhiên thấy đau lòng.

"Điền Chính Quốc, cháu cảm thấy tiên sinh là người xấu sao?"

Điền Chính Quốc ngây một lúc, cậu rất sợ Kim Thái Hanh, nhưng trước buổi tối hôm hắn hung ác với cậu, hắn đều rất tốt, cậu suy nghĩ một hồi mới nói: "Cháu không biết."

"Vậy cháu muốn biết không?"

Điền Chính Quốc mím chặt môi rơi vào trầm tư, dì Lý lại nói: "Dì biết cháu không thích tiên sinh, cũng rất sợ tiên sinh. Nhưng dì hy vọng cháu có thể nhìn tiên sinh theo một cách khách quan, đừng nghe lời bên ngoài đồn đại hãy xem trong lòng cháu."

Điền Chính Quốc rũ mắt xuống, tuyết bên ngoài đã rơi rồi, dì Lý thở dài đi ra thu dọn đồ đạc.

Điện thoại bỗng nhiên nhảy ra một tin tức.

"Kim thị cùng Ngật Hoa nghi ngờ có giao dịch buôn bán ma túy, ông chủ Ngật Hoa nhảy lầu, tổng giám đốc Kim thị – Kim Thái Hanh sợ là khó có thể thoát khỏi hiềm nghi này.

**

"Điền Chính Quốc, cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

Khương Phi thay đổi tư thế, nắm eo cậu lôi đến trong lồng ngực, Điền Chính Quốc theo quán tình mà đâm vào lồng ngực Khương Phi.

Khương Phi ghé sát bên tai, hô hấp nóng bỏng mang theo khí vị tin tức tố phả vào, Điền Chính Quốc cảm giác da gà trên người mình đã dựng đứng hết cả lên.

"Không, không có gì." Điền Chính Quốc bài xích lùi về sau hai bước, dựa sát vào lan can, đưa mắt nhìn, nói "Cậu muốn làm gì?"

Khương Phi hai tay đút túi, cười cười đến gần cậu "Tôi muốn làm gì? Kể cả tôi có muốn nhiều thì cậu cũng phải nghe theo."

Điền Chính Quốc nghe hiểu cái lời xằng bậy này của hắn, liều mạng giãy dụa.

Khương Phi trói lại tay cậu, hơi toả ra một chút tin tức tố Alpha, cố ý trêu chọc cậu, nhỏ giọng giả vờ trầm thấp nói: "Bảo bối, trên người em thơm quá."

Gã không giống Kim Thái Hanh trời sinh có chất giọng trầm thấp, cố tình đè thấp giọng xuống làm người ta cảm thấy ớn phát nôn.

"Cậu biết không, độ khớp tin tức tố từ 80% trở lên đã có thể gọi là ông trời tác hợp, hai ta lại có đến 87%, đủ để cục quản lý gen ghép đôi cho chúng ta rồi."

Bước chân Điền Chính Quốc dừng lại, lại cách hắn xa một chút, âm thanh rất khẽ nói: "Tôi không thích cậu, cậu đừng quấn lấy tôi, thả ra!"

"Vậy cậu thích ai? Đừng có ở trước mặt lão tử mà nói là Chu Tố nha. Một Beta như nó sao đánh thắng được tôi? Nếu cậu không biết Alpha là biểu tượng cho cái gì, cậu có tin tôi không cần động thủ, chỉ cần dùng tin tức tố cũng có thể khiến cậu nghe lời không?"

Khương Phi cất bước đi tới gần Điền Chính Quốc, mặt đối diện cậu, giả vờ ôn nhu cười rộ lên "Tôi thật sự thích cậu, muốn thương cậu nên mới không ép buộc cậu. Cậu đừng nói với tôi là cậu thích tên Chu Tố rác rưởi kia, Omega cùng Beta không có tương lai, lại nói tên kia nghèo..."

Điền Chính Quốc bị gã kéo tay lại, sợ hết hồn kịch liệt giằng co: "Cậu đừng đụng vào tôi!"

"Tôi cứ đụng vào cậu đấy thì sao? Lúc khiêu vũ tôi cũng chạm vào nhiều lần lắm rồi. Cậu biết thời điểm khiêu vũ toàn thân cậu đều là khí vị tin tức tố hay không, vừa ngọt vừa thơm, tôi ôm lấy cái eo nhỏ kia của cậu, sắp không nhịn được muốn đè cậu ra đánh dấu rồi."

Khương Phi không chỉ không buông tay lại càng dùng sức nắm chặt lấy tay cậu, phóng ra một chút tin tức tố áp chế: "Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..."

Câu này gã còn chưa nói xong, Điền Chính Quốc đã đổ mồ hôi lạnh đẫm hết áo, đẩy gã ra cấp tốc chạy vào phòng thay quần áo khóa trái cửa. Lại nghe thấy Khương Phi bên ngoài hừ một tiếng: :Trốn cái gì chứ, hôn một chút cũng không chết được."

Điền Chính Quốc dựa lưng vào cửa, cắn chặt đầu lưỡi.

Ngày đầu tiên đi học trở lại kết thúc, thầy Tôn gọi cậu lên văn phòng, nói lễ kỷ niệm thành lập trường cần một cặp múa đôi, muốn cậu thực hiện.

Nếu như múa đôi thì hẳn là phải cần hai người, Điền Chính Quốc hỏi đối phương là ai, thầy Tôn nói là Khương Phi.

Điền Chính Quốc nói mình không muốn tham gia, thầy Tôn duỗi tay ra hiệu cậu không cần vội "Cũng chưa chắc chắn là em, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chọn lựa. Thời điểm em nhập học được đặc cách bề mảng này, chứng tỏ em rất có thiên phú. Đừng bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện bản thân."

Khương Phi chính là điển hình của loại đê tiện thích chiếm tiện nghi của người khác, ỷ vào độ khớp 87% với Điền Chính Quốc mà dám đi huênh hoang rêu rao mình là bạn trai của cậu.

"Thưa thầy, em..."

Thầy Tôn đè lại vai cậu lần thứ hai ngắt lời: "Thầy biết em đang lo lắng cái gì, chỉ có điều đã chọn theo lối khiêu vũ này em không thể không tiếp xúc cùng người khác. Hiện tại ở trường học còn có thể kén chọn, sau này tốt nghiệp rồi thì biết làm sao? Không thích ứng được thì chỉ có thể nếm mùi thất bại. Nhưng đây là cơ hội tốt, nếu như em ở lễ kỉ niệm thành lập trường biểu hiện xuất sắc, nói không chừng sẽ có người lập tức ký hợp đồng với em, em còn lo lắng cái gì?"

Điền Chính Quốc sợ Kim Thái Hanh không cao hứng, lại không dám nói với người khác ngoài Chu Tố việc kết hôn. Cậu tìm thầy Tôn rất nhiều lần nói mình không muốn tham gia nhưng thầy Tôn vẫn là không đáp ứng.

Thời gian luyện khiêu vũ thường không lêt thúc quá muộn, Điền Chính Quốc không muốn nán lại lâu, thay quần áo xong liền bước nhanh xuống lầu.

Cậu sợ Khương Phi đuổi theo, không tự chủ được đẩy nhanh bước chân, vừa qua chỗ rẽ liền thẳng tắp xô một phát đâm thẳng vào một người. Vài quyển sách lạch cạch rơi xuống đất.

Điền Chính Quốc sợ hết hồn, người kia cũng bị dọa không kém, hai người đồng thời đỡ lấy tường ngón tay lại chạm vào nhau, sau đó cũng đồng loạt mà thu về.

Người kia "Phụt " một tiếng bật cười, đưa tay đẩy kính mắt trên sống mũi một cái, ôn hòa nói: "Thật xin lỗi, tôi đi vội quá không để ý đường, cậu không bị thương chứ?"

Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng lắc đầu "Là tôi va vào cậu, xin lỗi."

"Không sao không sao." Người kia nói xong liền ngồi xổm xuống nhặt sách bị rơi, Điền Chính Quốc cũng người nọ nhặt sách. Bất quá, tại vì buổi sáng tuyết mới vừa rơi, bây giờ tuyết tan, không ít vệt nước văng lên làm dơ sách.

Trên người người kia có một mùi thơm tương tự với mùi mực in, nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Điền Chính Quốc đưa sách cho người kia "Làm sách cậu dơ mất rồi."

"Không sao, tri thức chính là dùng vết tích để lưu lại, nước bẩn cũng là một vết tích."

Người kia nở nụ cười, đem sách ôm vào cánh tay, sau đó đưa tay ra tự giới thiệu: "Tôi tên là Hoắc Thái, khoa văn, không ngại làm bạn bè chứ?"

Điền Chính Quốc chần chờ nửa giây, nắm lấy tay Hoắc Thái một chút "Chào cậu, tôi tên Điền Chính Quốc."

Hoắc Thái thu tay về, cũng không truy hỏi cậu tên gì chỉ nhìn Điền Chính Quốc rút tay về rồi lại nhìn theo bóng lưng cậu vội vã chạy đi, khóe miệng hơi uốn thành một độ cong.

Không quen tiếp xúc cùng người khác, nhát gan, tính tình rất tốt, Điền Chính Quốc.

**

Kim Thái Hanh quét mắt nhìn camera giám sát, Điền Chính Quốc ở trong phòng hai tay nâng con búp bê kia như nâng bảo bối, miệng cũng hé mở không biết là đang nói cái gì.

Điền Chính Quốc cầm điện thoại bận trước bận sau chụp không ít ảnh, sau đó lại bắt đầu gọi điện với ai đó.

Kim Thái Hanh tự dưng thần xui quỷ khiến lại bật âm thanh lên, giọng nói Điền Chính Quốc ôn nhu mềm mại vang lên như lòng bàn tay ấm áp đặt trong lòng hắn, làm cho hắn không hiểu tại sao tim như muốn nhũn ra.

"A Diễn, tiền pha lê có thể trả muộn một chút hay không, tớ... bán được điêu khắc liền trả được không?"

Giọng Điền Chính Quốc không lớn lắm, thời điểm giao tiếp cùng người khác còn mang theo một tia rụt rè.

Kim Thái Hanh nhìn bút máy đang nằm lẳng lặng trên bàn, tuy rằng đối với hắn mà nói mua cái bút này là không đáng kể chút nào. Nhưng xem ra, đối với Điền Chính Quốc thật sự là xài hết tiền tích trữ.

Hắn không nghe thấy được nội dung người bên kia đáp lại nhưng qua vài giây đứa nhỏ trong màn hình bỗng cười rộ lên, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, bên má còn điểm thêm hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, cách một cái màn hình mà vẫn cảm nhận được thoang thoảng mùi sữa ngọt.

Kim Thái Hanh như là bị cái gì đập vào đầu một cái.

Hắn từ trước đến nay chưa từng thấy Điền Chính Quốc cười.

Từ khi gả cho hắn vẫn luôn là nơm nớp lo sợ, nhìn thấy hắn liền hận không thể ngay lập tức trốn đi thật xa. Vẫn luôn là một bộ muốn khóc phải cố nhịn lại, lần trước còn trực tiếp không nhịn được òa lên khóc.

Cậu rất sợ hắn.

Kim Thái Hanh trong nháy mắt liền nhận ra, trong cuộc hôn nhân này, người oan ức nhất không phải là hắn, mà là Điền Chính Quốc.

Hắn cưới Điền Chính Quốc cũng chỉ là trong nhà nhiều hơn một đứa nhỏ, thêm một miệng ăn. Hắn có thể không cần quan tâm đến cậu, thậm chí mất hứng liền có thể trực tiếp gạt cậu sang một bên, nhưng Điền Chính Quốc không giống vậy.

Đứa nhỏ này một thân một mình gả tới, luôn luôn lo lắng đề phòng hắn sẽ hung ác với mình, rõ ràng là oan ức đến ủy khuất cũng không dám nói.

Cậu vốn nhát gan, như thế lại càng bị doạ sợ muốn ngất.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn ngắn Điền Chính Quốc gửi cho hắn mấy ngày trước. Mặc dù sợ hắn những vẫn là không bỏ được nội tâm lương thiện, lăn đến đây quan tâm hắn.

——Tôi thấy tin tức.

Kim Thái Hanh trả lời: Ừ, em tin không.

Qua rất lâu, đến nỗi Kim Thái Hanh cho là cậu sẽ không trả lời, Điền Chính Quốc liền gửi đến một tin nhắn.

Cậu nói: Tôi tin tưởng anh.

Tôi tin tưởng anh.

Kim Thái Hanh không biết thời điểm cậu nhắn cái tin này có tâm tình như thế nào, lừa hắn cũng được, an ủi hắn cũng tốt.

Hắn đưa tay ra, vuốt ve Điền Chính Quốc trong màn hình. Có lẽ sẽ đến một ngày, cậu cũng sẽ có thể cười với hắn như vậy, có thể sẽ vùi trong lồng ngực hắn làm nũng, có thể không còn sợ hắn nữa.

Vô luận là phát sinh cái gì đều sẽ nói với hắn, em tin tưởng anh.

Kim Thái Hanh khẽ cười, cười nhạo chính bản thân mình.

Một người không có kiến thức về cầu vồng, luôn ở thế giới màu xám sẽ không có ham vọng bức thiết về một thế giới tươi đẹp như vậy.

Điền Chính Quốc như một chiếc chìa khóa vừa tinh xảo lại vừa ngấm đầy độc tố, mở ra chính hắn, mở ra cung bậc cảm xúc phủ đầy bụi của hắn, khuấy đảo chúng thành một ao xuân thủy. Mà cậu lại cái gì cũng không biết.

Chỉ có bản thân hắn trước đây không muốn nhận lấy chiếc chìa khóa này.

**

"Điền Chính Quốc, tối mai chúng ta cùng ăn cơm đi, tôi tổ chức sinh nhật, mời các anh em ra ngoài chơi, mang cậu đi mở rộng hiểu biết."

"Tôi không đi, tôi phải về nhà." Điền Chính Quốc dùng sức giãy dụa thoát khỏi tay gã, nhưng Omega vốn trời sinh khí lực nhỏ, cố gắng cỡ nào cũng không giãy ra được, gấp đến độ mặt đỏ chót nói "Cậu không buông ra tôi sẽ hét lên!"

"Vòng vo cái gì đây, đã bao lớn rồi mà vẫn còn thủ thân?" Khương Phi nắm lấy cổ tay cậu, một tay khác vòng qua ôm lấy eo Điền Chính Quốc híp mắt cười rộ lên: "Eo của em thật mềm nha, tôi mỗi lần nâng em lên đều bị em câu dẫn đến cứng lên rồi."

Điền Chính Quốc dùng sức hất tay gã ra, nhưng mới đi được một bước lại bị tin tức tố Alpha kích thích đến lập tức quỳ trên mặt đất, cảm nhận được rõ tin tức tố của mình cũng đang phóng ra ngoài.

Cậu thật sự rất sợ hãi, đưa tay che lấy tuyến thể, nước mắt thiếu chút nữa bị ép chảy ra.

Khương Phi từng bước từng bước một đi tới, ở trên cao nhìn xuống cười nhạo: "Giả vờ rụt rè cái gì, nhảy một bản cũng có thể phóng ra tin tức tố câu dẫn người ta, chơi đùa với em cũng thật thích, tiểu tao hóa.'"

"Tôi không có." Điền Chính Quốc gấp đến độ vành mắt đỏ chót, cậu thật sự không có dùng tin tức tố câu dẫn người khác, thật sự không có.

Khương Phi từng bước một áp sát, Điền Chính Quốc không biết lấy khí lực ở chỗ nào đẩy gã ra, lảo đảo chạy ra ngoài, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.

Cậu một đường chạy ra cổng trường, quên cả cảm giác lạnh, tùy tiện ngăn một chiếc xe leo lên, chờ cậu phản ứng lại đã đến cửa Kim thị.

Hai tòa nhà cao lớn đứng thẳng, Điền Chính Quốc lúc này đứng ở cửa mới cảm thấy lạnh.

Cậu vừa mới bị Khương Phi dọa sợ, phút chốc lại nhớ tới thời điểm Phùng Ngọc Sinh quát mắng cùng manh động đến mình, đầu đều chỉ muốn học làm sao để khống chế tin tức tố.

Chu Tố là Beta, Ninh Lam là Omega, cậu lại không muốn để mẹ lo lắng, nhất thời nghĩ đến chỉ có một Alpha là Kim Thái Hanh.

"Tìm ai?"

Điền Chính Quốc nhìn bảo vệ hung thần ác sát trước mặt, mím mím môi nói: "Tôi tìm... Kim tiên sinh."

Bảo vệ liếc mắt nhìn cậu, liên tục xua tay: "Kim tổng không có ở đây, mau cút, là cái quái gì mà dám đến tìm Kim tổng? Xin cơm thì đi chỗ khác."

Điền Chính Quốc bị đẩy lui về phía sau hai bước, lại bởi vì tuyết rơi kết thành băng ở dưới chân mà suýt té ngã "Xin xin lỗi, tôi không tìm."

Ninh Lam vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Điền Chính Quốc ăn mặc đơn bạc đứng bên ngoài, lại bị bảo vệ đẩy một cái suýt té ngã như thế liền sợ hết hồn vội vàng đến đỡ cậu "Phu nhân, sao cậu lại tới đây?"

Điền Chính Quốc sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị đông muốn hỏng, vừa nghe thấy giọng Ninh Lam nước mắt liền rơi xuống, thấp giọng gọi: "Ninh Lam tỷ tỷ."

Ninh Lam trong lòng mềm nhũn, vội đỡ lấy cậu tiến vào, trước khi đi còn nhìn lướt qua bảo vệ nói: "Đây là phu nhân của Kim tổng, lần sau nhớ cho kỹ vào."

Bảo vệ trực tiếp sợ đến choáng váng, hả?

Thời điểm Ninh Lam gõ cửa, Kim Thái Hanh đang xử lý công việc, nghe thấy là Ninh Lam cũng không ngẩng đầu ra hiệu cho cô chờ một chút.

Ninh Lam không mở miệng, để Điền Chính Quốc ngồi xuống liền lui ra.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ngồi một bên lẳng lặng nhìn bộ dạng hắn xử lý công việc, ngón tay bên phải cầm một đồ vậy gì đó rất quen mắt, chốc chốc lại gõ gõ lên mặt bàn.

Cậu định thần lại mở lớn hai mắt, là chiếc bút cậu tặng. Chiếc bút màu đen ở trong thư phòng ánh lên vẻ nghiêm nghị, bây giờ được nắm trong lòng bàn tay của hắn làm cậu không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương.

Hắn dùng sao?

"Chuyện này tìm Kim đại thiếu là được rồi, nếu không nằm trong quyền lợi của tôi thì cũng không cần thông qua tôi. Là Kim lão trao quyền thì lại càng không cần tôi ký tên, hạng mục đó không có tiến triển được cũng không liên quan gì tới tôi."

"Tôi có việc phải làm, hai ngày này sẽ không đến công ty, có chuyện thì tìm Ninh Lam giải quyết."

Hai tay Điền Chính Quốc đặt lên đầu gối, nhìn hắn nói chuyện không nhanh không chậm, bộ dáng như thể nắm được tất cả trong lòng bàn tay, không có nửa chữ căng thẳng làm đáy lòng cậu lại dâng lên một chút sợ hãi.

Cậu hiện tại hối hận còn kịp không?

Khương Phi tất nhiên là đáng sợ thế nhưng Kim Thái Hanh so với gã còn đáng sợ hơn.

Cậu không nhịn được hơi di chuyển chân muốn đi ra ngoài nhưng mà cậu bị đông đến hỏng, vừa đến phòng làm việc ấm áp đột nhiên liền hắt hơi một cái.

Kim Thái Hanh ngẩn ra, phút chốc liền ngẩng đầu lên "Quốc Quốc?"

Điền Chính Quốc lập tức đứng lên, lo lắng lùi về sau một bước, Kim Thái Hanh nhìn cậu mặc vũ phục đơn bạc, nhíu mày hỏi: "Em mặc cái này tới?"

Điền Chính Quốc theo bản năng muốn chạy trốn lại bị hắn gọi "Đứng lại."

Điền Chính Quốc nhất thời không dám chuyển động, đứng ở cạnh cửa run rẩy trong lòng khẽ xoay người lại, Kim Thái Hanh đưa tay về phía cậu: "Lại đây."

Điền Chính Quốc hít một hơi nỗ lực đem sợ hãi trong lòng toàn bộ ném đi, chậm rì rì đi tới bên cạnh hắn.

Kim Thái Hanh gác bút lại, một tay đặt trên bàn làm việc mắt nhìn về phía cậu. Nhìn cậu hai má đỏ ửng cùng cánh môi mím chặt liền biết cậu đang rất hồi hộp.

"Em tìm tôi có phải là có việc muốn tôi giúp em?" Kim Thái Hanh biết cậu sợ sệt, lại bổ sung một câu: "Đừng sợ, bây giờ đang ở trong phòng làm việc tôi sẽ không làm gì em. Nếu bây giờ sợ tôi thì có thể để Ninh Lam đi vào."

Điền Chính Quốc thoáng thả xuống sợ sệt, thấp giọng nói: "Anh nói, dạy tôi khống chế tin tức tố."

Kim Thái Hanh ngẩn ra, em ấy tìm mình học khống chế tin tức tố?

Cậu sợ hắn như vậy mà lại chủ động tìm hắn, nhất định là trải qua việc gì đáng sợ. Hắn tạm thời suy nghĩ trong lòng, không hỏi rõ.

"Còn nhớ thời kỳ động dục là cảm giác gì không?"

Điền Chính Quốc lập tức đỏ mặt, cảm giác da dẻ nơi đó đột nhiên nóng lên, cậu tuy ngốc nhưng cũng biết thời kỳ động dục là đại biểu cho cái gì, đỏ mặt không chịu nói.

Quả nhiên là Kim Thái Hanh đánh giá thấp trình độ thẹn thùng của cậu, hơi hơi trầm mặc nói: "Không có gì phải ngại, thời kỳ động dục là chuyện rất bình thường, mỗi người ai cũng đều sẽ có. Tôi chỉ hỏi em để hiểu rõ em hơn thôi."

Điền Chính Quốc bật thốt lên: "Anh cũng có thời kỳ động dục sao?"

Kim Thái Hanh không nghĩ cậu sẽ hỏi trắng ra vấn đề này, thời kỳ động dục của Alpha chỉ xuất hiện trong một thời điểm nào đó, chính là khi bị Omega động dục câu dẫn.

"Tôi cũng sẽ có." Kim Thái Hanh duỗi tay ra hiệu cậu lại đây, chờ Điền Chính Quốc đưa tay cho hắn mới cầm tay cậu sờ tuyến thể của mình, nói: "Tuyến thể của Alpha lúc bình thường không nhìn thấy, thời điểm động dục sẽ biến nhiệt, hơi nhô lên, không mềm mại như Omega nhưng lúc nào cũng tồn tại."

Điền Chính Quốc theo bàn tay của hắn sờ, sờ đến phát run.

Kim Thái Hanh không muốn cậu sợ hãi, nắm lấy tay cậu thuận thế kéo cậu ngồi trên đùi mình, tay ôm lấy Điền Chính Quốc, vừa hỏi vừa dụ dỗ: "Đừng sợ tôi, suy nghĩ một chút lần trước động dục là cảm giác gì. Như vậy tôi mới có thể dạy em làm sao khống chế tin tức tố."

Điền Chính Quốc hơi chớp mắt suy nghĩ một hồi, nhẫn nhịn hai má nóng bỏng, có chút thẹn đến không nói ra nổi. Kim Thái Hanh cảm nhận được cậu đang thẹn thùng, nói: "Tôi nhắm mắt lại, như vậy có được không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, không tin lắm nói: "Không, không cho phép anh nhìn lén."

"Tôi bảo đảm với em." Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, nghe thấy cậu hít thở sâu một hơi, khẽ câu khoé miệng. Sau đó thanh âm mềm mại mang theo hương sữa ngọt ngào kia khẽ vang lên: "Rất nóng, có cái gì đó."

Kim Thái Hanh tưởng tượng ra hình ảnh cậu nhẹ nhàng cắn môi, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, có lẽ bởi vì ngại ngùng mà lông mi còn khẽ run rẩy, còn có thể căng thẳng không thôi mà nhìn hắn.

Điền Chính Quốc vô ý thả ra khí vị tin tức tố ngọt ngào. Kim Thái Hanh đang nhắm mắt lại cảm giác đứa nhỏ trong lồng ngực ngọt như một viên kẹo đường, ngọt đến nỗi làm cho hắn không nhịn nổi muốn đè người lên bàn làm việc, mạnh mẽ dùng tin tức tố cưỡng chế động dục.

Hô hấp hắn hơi chìm xuống, tận lực làm cho nó ổn định trở lại, âm thanh khàn khàn hỏi: "Quốc Quốc, tôi có thể mở mắt không?"

"Ừm..."

Kim Thái Hanh mở mắt ra, đúng y như dự đoán liền nhìn thấy Điền Chính Quốc mặt đỏ như trái cà chua, trong đôi mắt ngập nước còn ngậm lấy một tia căng thẳng cùng sợ sệt.

Kim Thái Hanh nói: "Để lộ tuyến thể ra, tôi xem một chút."

Điền Chính Quốc chần chờ nửa giây, Dương Cần chỉ dặn dò không thể để hắn đánh dấu chứ không nói không thể để cho hắn nhìn. Vì vậy ngoan ngoãn vén lên áo lông mỏng lộ ra tuyến thể.

"Quốc Quốc thật ngoan."

Kim Thái Hanh nắm lấy tay cậu đang vén áo giữ lại, xem xét cẩn thận tuyến thể môt chút. Đúng là phát triển rất tốt, mềm mại nộn nộn tản ra một mùi sữa thơm lừng, như là một miếng bánh đường cao màu hồng nhạt, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng muốn cúi xuống cắn một cái.

Lần đầu tiên động dục không dùng thuốc ức chế, phản ứng càng lớn tuyến thể phát triển càng dễ dàng. Nếu như dùng thuốc ức chế sẽ trực tiếp ức chế cả phát triển, tạo thành thương tổn không thể chữa lành.

Hắn cúi đầu, đến gần tuyến thể hôn nhẹ một cái.

Điền Chính Quốc lập tức thẳng lưng, ngón tay siết chặt, ngay cả âm thanh cũng run lẩy bẩy, liều mạng giằng co "Không muốn, không muốn đánh dấu."

Kim Thái Hanh không quan tâm tại sao cậu lại sợ đánh dấu như vậy, chỉ lo cậu giãy dụa sẽ ngã xuống, vội vàng nắm chặt lấy eo cậu nói: "Tôi đã đáp ứng với em không đánh dấu thì sẽ không đánh dấu em. Cái này không phải đánh dấu, đừng sợ."

Điền Chính Quốc vẫn không thể không căng thẳng, siết tay cùng hắn xác nhận hết lần này đến lần khác.

Kim Thái Hanh nhất thời cảm thấy người mình ôm không phải là vợ nhỏ mà là đứa trẻ ở đâu đó bị lừa gạt tới mà hắn lại luôn muốn xâm phạm. Bất đắc dĩ nở nụ cười nói: "Chữ tín của tôi trong mắt Quốc Quốc kém vậy sao?"

Điền Chính Quốc cắn môi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

"Không sao."

Kim Thái Hanh xoay người cậu làm cho cậu có thể đối mặt với mình, sau đó hạ thấp giọng tận lực ôn hòa nói: "Tôi sẽ dùng tay đè lên tuyến thể của em, không đau đừng sợ."

Điền Chính Quốc gật đầu.

"Em hô hấp theo tay tôi ra hiệu, đừng sốt sắng, có thể làm được không?" Kim Thái Hanh nhìn đôi mắt ầng ậc nước, đưa tay xoa nhẹ mắt cậu thấp giọng nói: "Quốc Quốc ngoan, không được khóc."

Điền Chính Quốc lại cẩn thận gật đầu.

Kim Thái Hanh đưa tay đến sau gáy Điền Chính Quốc, đầu tiên khẽ xoa xoa "Em tin tôi, có được không? Tôi sẽ không tổn thương em."

Điền Chính Quốc nhịn một lúc, rốt cục vẫn là đỏ cả mắt, nhưng lại không có khóc lên, chỉ là vô cùng đáng thương mím mím môi, chờ hắn ra tay.

Ngón tay Kim Thái Hanh rời đi, vòng tới sau gáy vị trí tuyến thể, nhẹ nhàng ma sát một vòng. Đầu ngón tay có chút chai mỏng di chuyển trên tuyến thể mềm mại.

Điền Chính Quốc run mạnh một cái, hô hấp lập tức rối loạn, một luồng tin tức tố cực lớn lập tức trào ra.

!!!

Hô hấp Kim Thái Hanh cũng loạn một cái, trong ngực kiềm chế không nổi làn sóng cuồn cuộn hung mãnh, cơ hồ muốn đem lý trí của hắn ngay lập tức nhấn chìm.

Hắn thực sự đánh giá thấp sự mẫn cảm của Điền Chính Quốc rồi.

Chỉ là ngón tay chạm vào tuyến thể cũng có thể phản ứng kịch liệt như này.

"Hô hấp chậm lại." Ngón tay ngừng động tác, nhìn đôi mắt Điền Chính Quốc nói: "Đừng sốt sắng, nhìn vào mắt tôi hô hấp chầm chậm, không được gấp."

Điền Chính Quốc càng muốn ổn định, hô hấp càng loạn, đến cùng, toàn bộ nội tạng dường như bị đè ép lại một chỗ khiến cho cậu khó thở. Càng căng thẳng lại càng làm không tốt, liều mạng lắc đầu nói không muốn, nước mắt lập tức liền rớt xuống.

"Đàn anh, không muốn học, tôi không muốn học nữa..." Điền Chính Quốc lắc đầu dứt khoát khóc lên, thanh âm càng ngày càng run. Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Được, được, không học, đừng khóc."

Điền Chính Quốc vẫn còn đang khóc thút thít, nước mắt từng viên rơi trên bả vai Kim Thái Hanh thấm ướt một mảng áo.

Kim Thái Hanh không nghĩ tới Điền Chính Quốc bình thường cũng có thể mẫn cảm đến trình độ này. Lần động dục hôm đó hắn động một cái liền mất khống chế, không nghĩ tới lúc bình thường cũng là như vậy.

"Quốc Quốc, không cho khóc, cổ họng sẽ khàn." Kim Thái Hanh nghe thấy cổ họng cậu có chút khàn, kéo cậu dậy trầm giọng nói: "Nghe lời, không được khóc nữa."

Điền Chính Quốc căng thẳng nhìn đôi mắt đen kịt của hắn, cưỡng bách chính mình hô hấp chậm lại, nhưng thân thể vẫn là căng thẳng. Thật giống như thần kinh đều tập trung ở trên tuyến thể, hắn đụng vào liền muốn phát run.

"Đàn anh..." Điền Chính Quốc vừa mở miệng, đột nhiên trợn mắt lên, kinh hãi đến biến sắc lắc đầu: "Đàn anh!"

Kim Thái Hanh đè lại vai cậu, thấp giọng nói: "Đừng khóc."

Điền Chính Quốc ủy ủy khuất khuất cố kìm lại nước mắt, lại không nhịn được khóc nức nở, ngay cả sợ hãi cũng dâng lên, oa oa nói: "Có, có gì đó lạ lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro